Ngay khi nhận được tờ giấy chứng nhận kết hôn trên tay thì Lục Nam Trấn thật sự đã rất hạnh phúc, nhưng Tống Dao thì lại nhìn anh bằng cặp mắt kì lạ. Vì hôm nay là ngày cuối cùng của tháng sáu, thời tiết cũng đã bắt đầu ấm áp hơn, mà theo như mẹ ruột của cô nói thì sinh nhật của Tống Dao sẽ rơi vào ngày ba tháng bảy, mà ngày dự sinh của cô lại là rơi vào ngày sáu tháng bảy, cho nên Lục Nam Trấn cũng vừa mừng vừa lo.
Anh mừng là vì bây giờ cô có thể đón sinh nhật đúng vào ngày sinh của mình, còn trước kia khi ở Lục gia thì họ cũng đón sinh nhật của Tống Dao, nhưng là ngày mà cô được bán đến Lục gia. Nhưng họ cũng lo lắng là vì bình thường người ta nói con đầu lòng sẽ thường sinh sớm hơn dự định, vì thế nên khi nghe đến ngày dự sinh gần với sinh nhật của cô như thế thì mọi người đều khá lo lắng… Họ sợ cô sẽ phải trả qua ngày sinh nhật trong bệnh viện mất.
Tuy nhiên thì có lẽ bé con nhà cô khá nghe lời và ngoan ngoãn, nên hôm nay cũng vẫn nằm yên trong bụng cô.
Hôm nay là ngày ba tháng bảy, là ngày sinh nhật tròn mười chín tuổi của Tống Dao, cũng là sinh nhật đầu tiên mà cô có gia đình, không chỉ có cha mẹ ruột, có ông nội, có cha mẹ chồng, có bạn bè, có chồng mà còn có cả tiểu bảo bối đang lớn lên trong bụng mình nữa. Năm nay quả thật là năm hạnh phúc nhất cuộc đời của Tống Dao.
Trong khi mọi người vẫn còn đang ăn uống say sưa thì cô lại đi vào nhà vệ sinh, nhưng chân trước vừa mới vào thì Lục Nam Trấn ở bên ngoài đã nghe một tiếng *bụp* khá lớn, ban đầu thì mọi người còn nghĩ là bong bóng trang trí bị nổ, nhưng chợt nghĩ đến hôm nay bọn họ làm quái gì có trang trí bong bóng đâu? Bất chợt lúc này Lục Nam Trấn mới chú ý đến dưới chân Tống Dao đã chảy ra không ít nước.
Trước đây anh đã đọc rất nhiều về việc sinh con, đương nhiên anh cũng nhanh chóng để mọi người chuẩn bị mọi thứ, anh hoàn toàn không hoảng hốt như mọi người đã tưởng tượng, vì anh biết nếu như anh hốt hoảng thì cô sẽ không thể dựa vào mình nữa. Nên lúc này thì anh đã đỡ lấy Tống Dao, còn Diêu Tích Hân và An Tương thì giúp cô lau đi nước dính trên chân, Chu Tiểu Đồng thì lấy một chiếc váy mới cho cô, còn Lý Giai Thù thì đã sẵn sàng chuẩn bị xong hành trang cho cô đi sinh em bé.
Lục Nam Kỳ bây giờ đã chuẩn bị xe sẵn sàng, ngay tức khắc thì Lục Nam Trấn liền bế cô đi vào xe, nhưng thật sự thì bây giờ cô vẫn còn rất khỏe, chẳng cần ai phải dìu dắt làm gì, nhưng chắc hẳn mọi người không nghĩ như vậy. Trên đường lái xe đến bệnh viện thì Lục Hạo Vinh cũng đã liên hệ trước với bác sĩ, sắp xếp cho cô bệnh viện tốt nhất, cũng là phòng bệnh tốt nhất. Đột nhiên Tống Dao thấy mọi người tất bật như vậy thì cô lại thấy bản thân có chút rảnh rỗi, bắt đầu nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của Lục Nam Trấn, nói:
- Anh đừng căng thẳng. Em không sao mà.
Lục Nam Trấn lúc này cũng nắm chặt tay của Tống Dao, mặc dù nhìn anh không hoảng hốt nhưng cô biết trong lòng anh sớm đã dậy sóng rồi. Bất chợt lúc này Tống Dao mới cảm nhận được vài cơn đau ban đầu, nhưng nó cũng chỉ là ở mức chịu được chứ không đến nổi quằn quại như cô đã tưởng tượng.
Sau khi đến bệnh viện thì cô cũng phải nằm ở phòng bệnh như bao bà mẹ khác, lúc này thì Lục Nam Trấn vẫn ở lại bên cạnh cô, khi cô đến cơn đau thì anh liền ngay lập tức xoa dịu nó, còn hăm he đe dọa đứa nhỏ trong bụng không được quấy mẹ nữa kìa. Bình thường thì Lục Nam Kỳ biết anh trai thương vợ, nhưng mà con ổng nghe hiểu được câu cha mình đang nói chắc tức lắm.
Vì nhìn Tống Dao đau đớn mà Lục Nam Trấn xót xa, anh còn nhẹ nhàng nói:
- Dao Dao, hay đừng sinh nữa, chúng ta không sinh nữa có được không?
Bây giờ Tống Dao đúng là kiểu dở khóc dở cười, con sắp chui ra tới nơi lại bảo cô đừng sinh nữa, cái tên này đúng là làm cô bất lực mà. Cuối cùng thì Tống Dao cũng phải nhờ bác sĩ đưa anh ra ngoài, nhưng Lục Nam Trấn ra ngoài thì càng lo lắng hơn, anh cứ đi đi lại lại mà chẳng quan tâm ai, làm mọi người còn tưởng Tống Dao bị cái gì, cũng may Lục Nam Kỳ đã ở đây và trấn an mọi người.
Đến giờ đến phút thì Tống Dao cũng được đẩy vào phòng sinh, tiếng hét của cô còn làm cho Lục Nam Trấn xót xa hơn, nhưng cũng may tính tình Tống Dao dịu dàng nên không đem mười tám đời nhà họ Lục ra chửi. Sau khoảng hơn hai mươi phút thì họ đã nghe được tiếng khóc của trẻ con.
Không cần nói nhiều thì Lục Hạo Vinh và Tống Hoành liền trực tiếp ôm lấy nhau, còn Diêu Tích Hân và An Tương cũng đã bật khóc luôn rồi.
Lúc này thì y tá đưa đứa bé ra, sau đó còn nhìn vào chân của đứa nhỏ nói:
- Mười bảy giờ hai mươi ba phút, là một bé trai. Cha bé đến đón bé đi nào.
Nhưng y tá vừa dứt lời thì mọi người ngó qua ngó lại cũng không thấy Lục Nam Trấn đâu, hóa ra sau khi y tá bước ra thì anh đã nhanh chân lẻn vào bên trong với vợ mình rồi, vừa nhìn cô gắng sức mà gương mặt cũng xanh xao, nhợt nhạt, anh đau lòng nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, nhỏ giọng nói:
- Dao Dao, em vất vả rồi.
Tống Dao cũng chỉ gật đầu, sau đó thì cô quá mệt mà phải ngủ một chút.
Đến khi cô được đưa vào phòng hồi sức thì Lục Nam Trấn mới chú ý đến con trai của mình. Nhưng rồi sau đó anh liền nhíu mày, nếu không phải tại con khỉ con này thì vợ anh đâu phải chịu đau đớn như thế, không lẽ giờ anh đánh nó mấy cái chứ trời?
Hiển nhiên là Lục Nam Kỳ cũng nhìn thấy vẻ mặt “yêu thương, trìu mến” của anh trai dành cho con trai rồi, cậu ấy liền nói:
- Anh định đặt tên cho đứa bé là gì?
- Không biết, đặt bừa là được mà.
Tất cả mọi người liền há hốc… Đây chính là “Thê khống” đó hả?
#Yu~