“Xuân Tiêu, ngươi đêm qua gặp ác mộng?”
Khóe miệng không khống chế được co rút mấy cái, ác mộng là giả, mộng xuân mới là thật nha!
Trong mộng kia cái lưỡi thơm tho vô cùng mê người, cảm giác tê dại lúc thân thể kề sát cũng tiêu hồn như vậy. Mộng xuân chân thật như thế. . .Chẳng lẽ, chẳng lẽ ta nhịn quá lâu, cho nên ngay cả nằm mơ cũng thấy chân thật?
Khụ khụ, kỳ thực, tiểu gia ta vẫn luôn hiểu, dục vọng là không thể nhịn, cái gọi là sắc tính, quá độ kiềm chế là không đúng. Nhịn lâu dễ tổn hại sức khỏe, làm âm dương mất cân đối, vậy thì rất không đúng.
Vậy có nên tìm cách giải tỏa? Nhưng là, ta bây giờ thân thể nữ nhân, nếu là cùng nữ nhân. . .Thật sự là quá khó khăn, không cách nào tưởng tượng. Nếu là cùng nam nhân. . .
Ân, Qua Tử huynh chắc chắn mặc ta thao túng, Hàn vương sao, vóc người diện mạo đều tốt, chẳng qua là. . .một khối băng không hiểu phong tình như vậy chắc chỉ muốn bản thân thống khoái đi?
Tiểu hoàng đế, vậy thì càng không đuợc, hắn mỗi một đêm ngủ với một nữ nhân. Ta sợ AIDS a. . .Vậy, Hành Cửu?
“Xuân Tiêu? Xuân Tiêu ngươi có nghe ta nói không?” Hành Cửu cao giọng, lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Nhưng cũng khiến ta giật mình. Ta “hừ” trong lòng liếc nhìn hắn, lại phát hiện hắn căn bản cũng không ra ngoài, vẫn núp ở bên trong vòng tay. Không nhịn đuợc vỗ ngực, khụ khụ, hắn sẽ không phát hiện những ý niệm vừa rồi trong đầu ta đi?
Ho khan một tiếng, ta nghiêm nghị nói:
“Hành Cửu ngươi gọi ta?”
Rõ ràng hiện tại hắn núp trong vòng tay nhìn không thấy người, ta lại cảm thấy hắn tựa hồ nhìn ta một cái, rồi sau đó nói:
“Xuân Tiêu ngươi đêm qua gặp ác mộng, ta cảm giác ngươi suốt đêm lăn qua lộn lại.”
“Không có, không có!” Ta lập tức đáp.
Nói đùa, nếu để cho Hành Cửu biết ta mộng xuân, hắn chắc chắn dương khóe môi, mặt chế giễu nói:
“Xuân Tiêu, có cần ta đi trói đàn ông mang đến cho ngươi giải tỏa.”
Nhưng nếu hắn thật sự nói như vậy, ta chẳng lẽ có thể mặt dày đáp lại:
“Ngươi tự mình ra trận có thể tốt hơn?”
Lắc đầu, đề tài này quá mức nguy hiểm, nói sang chuyện khác đi. Lại nghĩ đến giấc mộng sau đó, ta nói:
“Hành Cửu, ngươi có từng nghe qua cái tên Trầm Mặc?”
Hành Cửu mặt thản nhiên nhưng lại dị thường dứt khoát lưu loát trả lời:
“Chưa nghe qua bao giờ.”
“Nga.”
Ta thở ra một hơi, mặc dù đáp án này ở trong dự liệu, lại vẫn cảm giác mấy phần mất mát. Lắc đầu một cái, mất mát cái gì a, chỉ là tên trong giấc mộng, nếu người này thật sự tồn tại, nhưng có thể chứng minh cái gì? Chứng minh có oan hồn báo mộng a a a ~
“Xuân Tiêu, mộng đều là giả.” Thanh âm Hành Cửu mang theo trấn an.
Ta gật đầu. Thấy Nhã Ca từ bên ngoài bưng nước rửa mặt vào, Hành Cửu liền tự động im lặng. Sau khi phục vụ ta rửa mặt, liền đến phòng khách, Nguyễn Chỉ cùng tỳ nữ đã sớm ở đó.
“Muội muội sớm.” Nguyễn Chỉ hướng ta cười nói.
“Tỷ tỷ sớm.” Ta cũng cười trả lời.
Vươn tay kéo nàng ngồi cạnh ta, giống như tối hôm qua gắp thức ăn cho nàng. Nàng hướng ta ôn nhu cười, liền vùi đầu cái miệng nhỏ nhắn ăn. Ta cũng bắt đầu cầm đũa, không khỏi không cảm khái, chất lượng sinh hoạt của cung tình quả nhiên là không có nơi nào xa hoa bằng.
Trong Phù Dung các mặc dù mỗi bữa món ăn cùng nhiều, đa dạng khéo léo. Nhưng ngự trù ở trong cung làm ra những món ăn cùng điểm tâm này, đã không chỉ là ngon miệng có thể hình dung. Khó trách xã hội phong kiến từ xưa tới nay, mỗi triều mỗi đời đều muốn đoạt quyền, diễn tiết mục thắng làm vua thua làm giặc.
Làm một nam nhân, dĩ nhiên là muốn trở thành người tối tôn quý, ôm nữ nhân đẹp nhất, ăn thức ăn ngon miệng nhất. No bụng thì nghĩ dâm dục, không gì hơn cái này.
Cơm xong, Nguyễn Chỉ hạ đũa, rụt rè nói:
“Muội muội, giờ này theo như quy định phải đến Vi Ương cung thỉnh an thái hậu nương nương.”
Thái hậu nương nương? Hẳn là mẹ ruột của tiểu hoàng đế, hôm qua thoáng nghe ma ma nói, sáng sớm phải đến chỗ thái hậu vấn an. Chẳng qua là. . .tiểu hoàng đế đáp ứng ta, miễn quỳ miễn dậy sớm thỉnh an. Bất quá ta có đặc thù đãi ngộ nhưng Nguyễn Chỉ không có. Một tiểu bạch thỏ nhu nhược đến đó, không biết sẽ bị khi dễ đến mức độ nào.
Vì vậy ta nói:
“Tỷ tỷ, trước khi vào cung hoàng thượng đáp ứng muội muội, sau này ở trong cung không cần thỉnh an bất kỳ kẻ nào. Bất quá lợi ích này ta có tỷ tỷ không có, nếu để tỷ tỷ một mình đi, ta cũng không yên lòng, cho nên lần này ta bồi tỷ tỷ đi, nhưng là tỷ tỷ phải làm một chuyện cho ta.”
Nguyễn Chỉ nghe vậy khẽ thở dài nói:
“Hoàng thượng đối với muội muội thật là tốt. . .Muội muội là muốn tỷ tỷ làm cái gì sao?”
“Đúng vậy, đợi sau khi đến Vi Ương cung, sau khi thỉnh an một lát, tỷ tỷ giả bộ bất tỉnh, như vậy chúng ta có thể sớm trở về.”
“Biết.”
Nguyễn Chỉ nhìn ta nói: “Muội muội không thích nữ nhân trong cung?”
Ta còn chưa trả lời, lại nghe nàng nói tiếp:
“Ta cũng không thích, trong cung này, ta chỉ thích hoàng thượng.”
Rồi sau đó tựa hồ phát hiện không đúng. Lại ngẩng đầu cười với ta nói: “Tất nhiên cũng thích cả muội muội.”
“Ta biết.” Tiểu hoàng đế ở trong cung quả nhiên là bánh bao thơm ngát a.
Nắm tay Nguyễn Chỉ, lại mang theo mấy cung nhân dẫn đường, chúng ta liền tới cung thái hậu, may mà hoàng cung tuy lớn, cung điện cũng nhiều, nhưng Tuyền Lan điện rất gần Vi Ương cung, đi đường mười lăm phút là đến.
Khi tới Vi Ương cung thấy trong điện đều là tần phi. Thái hậu ngồi ở ghế trên, có vẻ tức giận nhìn ta và Nguyễn Chỉ. Ta cũng không tránh ánh mắt nàng, quan sát đánh giá nàng. Tiểu hoàng đế hiện giờ khoảng hai ba, hai tư tuổi, thái hậu cũng khoảng chừng bốn mươi tuổi đi? Nhưng lại không thấy bộ dáng lão thái, nhìn qua lại thấy giống phu nhân ba mấy tuổi, mơ hồ lộ ra vẻ xinh đẹp.
Chẳng lẽ mật thuốc cổ đại cung đình so với mỹ phẩm hiện đại còn lợi hại hơn? Thu tầm mắt, ta không nhìn nàng nữa, chẳng qua là kéo Nguyễn Chỉ vái chào, cùng nói:
“Thỉnh an thái hậu nương nương, thái hậu thiên tuế thiên thiên tuế.”
Chỉ nghe thái hậu kia lạnh lùng hừ một tiếng. Thong thả ung dung nói “Ngẩng đầu lên.”
Ta cùng Nguyễn Chỉ liền ngẩng đầu lên, chợt thấy thái hậu vung tay lên, một món đồ theo tiếng gió thẳng tắp bay đến phía chúng ta!
Ta đẩy Nguyễn Chỉ ra, đang muốn đưa tay bắt, vật kia cũng đã đến trước mắt, tránh cũng không thoát. Vì vậy ta quyết định, tiến tới nhảy lên đồng thời há miệng dùng răng cắn vật kia. Sau đó mới cầm, thì ra là một cái chiết phiến. Đem chiết phiến mở ra, lại dùng sức quạt mấy cái, ta cười híp mắt nói:
“Cảm ơn thái hậu ân điển, biết trời quá nóng nên đưa quạt tới cho tỷ muội chúng ta quạt mát.”
Thái hậu nghe vậy một đôi mắt phượng hơi nheo lại, âm trầm nhìn ta nói:
“Miệng lưỡi ngược lại rất tốt. Chẳng lẽ hoàng thượng coi trọng cái miệng há to của ngươi?”
Ta không đáp, nàng lại hừ lạnh một tiếng, nói tiếp:
“Nguyễn hiền phi, Nguyễn chiêu nghi, các ngươi nói xem, trễ như vậy mới thỉnh an, là không đem lão thái bà ta đây để trong mắt?”
Kháo, thái hậu này chính là đang bắt bẻ, cũng không biết nàng thật sự tức vì chúng ta tới trễ hay bị người khác giật dây, nghĩ muốn chỉnh chúng ta một phen. Hạ mắt, ta bộ mặt cung kính nói:
“Thái hậu nương nương xin bớt giận. Vốn trước khi vào trong cung, hoàng thượng thương tỷ muội ta hai người suy yếu liền hạ chỉ. Chuẩn chúng ta ở trong cung trường hợp không quan trọng không cần quỳ lễ, cũng không cần thỉnh an, nhưng hai tỷ muội ta trong lòng kính trọng thái hậu, không nề hà đến sức khỏe vội vàng tới thỉnh an ngài, làm sao lại không để ngài ở trong mắt?”
Thái hậu nghe vậy mặt lạnh hơn, đôi mắt phượng giống như rắn độc quét qua người chúng ta. Quét xong thanh âm lạnh lẽo nói:
“Thân thể suy yếu? Thân thể khó chịu? Ai gia thế nào lại không nhìn ra? Hiền phi mới vừa rồi nhảy ra tiếp được cây quạt thân thủ nhưng là vô cùng nhanh nhẹn.”
Ta bóp chết lão thái bà ngươi, cây quạt rõ ràng hướng trán ta đập tới, ta nếu không nhảy lên tiếp được, đầu không sưng thì cũng rách da. Lão tử dù có mắc chứng tự ngược cũng không để bản thân làm cái bia cho ngươi!
Chậc chậc, đã sớm biết nữ nhân trong cung hung ác, nhưng không nghĩ có thể hung đến mức như vậy!
Ta không nhịn được đáp:
“Thái hậu nương nương ánh mắt thật là tốt, thật có thể nói là gừng càng già càng cay, thân thể có bệnh hay không, không cần tìm thái y, ngài chỉ cần đảo mắt đã nhìn ra. Đã như vậy, hậu cung cũng không cần thỉnh thái y, chỉ cần người tới trước mặt dùng còn mắt đảo qua là được.”
“Lớn mật!! Ngươi cư nhiên coi rẻ bổn cung!”
Chỉ thấy lão thái bà hô to một tiếng, tiện tay ném tới một chén trà. Lần này ta đã sớm có chuẩn bị, nhẹ nhàng liền tránh khỏi, chén trà rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh, sau lưng một nữ tử mặc cung trang màu lục rướn cổ lên nhìn chế giễu, nàng đại khái không nghĩ ta nhanh như vậy liền tránh, vì vậy. . .bi kịch liền xảy ra.
Một mảnh vụ xẹt qua cổ nàng, máu chảy ra. Chắc là rất đau đi? Trên mặt của nàng nãy giờ vẫn còn nụ cười thấy người gặp họa, giờ đây ngay cả mở miệng cũng không dám, chỉ là hung hăng dùng ánh mắt hận không thể lột da nhìn chằm chằm ta.
Ta vô cùng buồn bực, đây là gì a, cái ly cũng không phải ta ném, ngươi trừng ta xong rồi thì sao? Ngươi không phải là nên trừng lão thái bà kia sao! Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta nên ngăn trước mặt ngươi để bị đập bể đầu cho ngươi xem náo nhiệt? Không còn gì để nói. . .
Bất quá ta cẩn thận nhìn kĩ vết thương, ân, thật ra thì không sâu, không có cắt phải động mạch, không chết đuợc. Cho nên nói muốn xem náo nhiệt cũng rất nguy hiểm, ít nhất ngươi phải tìm vị trí an toàn mà đứng đúng không?
Ta vừa định nhắc nhở nàng đi tìm thái y cầm máu, liền nghe thấy một thanh âm mang theo trào phúng nói:
“Mẫu hậu sáng sớm lại tức giận như vậy, cũng không sợ tổn hại sức khỏe!”
Di, là tiểu hoàng đế. Ta đột nhiên phát hiện kể từ khi thanh âm của hắn vang lên, tất cả chúng tần phi đứng trong điện làm trạng thái cọc gỗ “Ta cái gì cũng không nhìn thấy nghe thấy” bắt đầu len lén chỉnh váy hoặc sờ tóc, tầm mắt đều nhìn hướng cửa điện, từng cái một được gọi là mắt hạnh hàm sóng, cười quyến rũ, thật kiều diễm ướt át a. . .
Lại nghe tiểu hoàng đế nói “Vũ chiêu nghi, ngươi làm sao?”
“Hoàng thượng. . . . . .” Âm cuối kéo dài vô hạn, mới vừa rồi còn trừng mắt nhìn ta liền hạnh phúc ngã vào ngực tiểu hoàng đế.
Hừ! Giả bộ ~ khinh thường nhìn bọn họ một cái, nghe thấy thanh âm “Mau truyền thái y” của tiểu hoàng đế. Lấy tay nhéo Nguyễn Chỉ, ta hướng nàng nháy mắt, liền thấy nàng hiểu ý gật đầu, đồng thời “Ai ui” một tiếng.
Thế nhưng. . .Thế nhưng ở bên cạnh ta lảo đảo một vòng, rồi sau đó cước bộ lảo đảo tới trước người tiểu hoàng đế. Hai tay giống như vô ý đẩy thân thể Vũ chiêu nghi ra. . .Sau đó. . .Sau đó liền dính vào người tiểu hoàng đế, mềm mại không xương ngã vào trong ngực hắn. Trong miệng còn suy yếu nói “Hoàng. . .Hoàng thượng. . .Người ta choáng váng. . .” Nói xong cũng nhắm hai mắt lại.
Chậc chậc, Nguyễn Chỉ cô nương, ngươi thật sự là cường đạo!
Chỉ thấy Vũ chiêu nghi bị Nguyễn Chỉ đẩy ra chân không vững liền ngã trên người một cung phi khác, cung phi kia hiển nhiên không có chuẩn bị đỡ người, thân thể lập tức ngã vào trên người nữ tử phía sau. . .Vì vậy. . .Trong chớp mắt, giống như hiệu ứng domino, một lại một ngã về phía sau.
Che mắt, ta không nhẫn tâm nhìn, cô nương đứng ở cuối nha, ngươi chớ ngã đến mức chấn động não a. . .
Chỉ nghe “Phịch” một tiếng. Cô nương đứng cuối cũng anh dũng ngã xuống. Trong Vi Ương cung, ắt rối loạn.