[1] Con gái bó chân thon nên gọi là kim liên, Đông Hôn Hầu chiều vợ, xây vàng làm hoa sen ở sân cho Phan Phi đi lên rồi nói rằng mỗi bước nẩy một đóa hoa sen.
Hành Cửu nói tuyệt đối không được để cho ngoại nhân nhìn ra khác thường, ta thì muốn trực tiếp nói với người khác, các ngươi nha, ta đây thân thể là Xuân Tiêu, nhưng linh hồn là của bổn thiếu. Không chừng liền bị người ta coi là yêu quái trói lại rồi thiêu cháy.
Bên trên có hai thượng khách, Ngô mụ mụ vừa rồi đối với Ngôn công tử bản mặt cứng nhắc nay cười tươi như hoa, miệng cũng ngoắc tới tận mang tai. Trong gian phòng có hai vị công tử, một người mặc áo gấm buộc tóc bằng mũ ngọc. Đường nét ngũ quan rất đẹp, cặp mắt kia rất đen, giống như là vực sâu, làm cho người ta nhìn vào mà không thấy đáy. Dù có nhìn quen cũng vẫn dễ rơi vào. Toàn thân hắn tản ra một luồng khí lạnh, tạo ra cảm giác khó gần.
Không nhịn được lườm hắn, hừ, bổn thiếu ta rất khinh thường những loại người như thế. Ỷ vào gương mặt cũng chỉ biết tỏ vẻ khốc, bản thân khiến mặt mình trông như tượng đá. Chê thanh lâu bẩn, vậy thì không nên tới a, giả vờ đứng đắn!
Hắc y công tử bên cạnh băng sơn nam nhân thì ngược lại, cười hì hì. Từ khi bản thiếu đi vào vẫn nhìn chằm chằm ta. Ta thu mày, vội vàng cúi đầu. Lúc này mới nhớ ra ta chẳng qua là một bông hoa nhỏ thẹn thùng, nếu là chọc giận những người quyền quí, chỉ là động ngón tay ta cũng không biết mình sẽ chết thế nào.
“Hàn vương gia, đây chính là Xuân Tiêu, hoa khôi đầu bảng Phù Dung các, cầm kì thi họa không gì không giỏi.” Cầm kì thi họa? Hừ, chúng nó biết bổn thiếu, đáng tiếc bổn thiếu không biết chúng nó! Băng nam nghiêm mặt kia chính là Hàn vương gia, hắn chẳng qua chỉ nhàn nhạt nhìn ta một cái, không nói gì. “Hàn vương gia, Xuân Tiêu cô nương của chúng ta vẫn là xử nữ. Ha ha. . .” Tú bà che tay nhỏ bé cười hoa si loạn chiến khiến ta muốn chết tâm. Làm gì a, nói giống như là “Vương gia, khối thịt heo này còn tươi ngon. . .” Mẹ cha! Ngươi mới là thịt heo, cả nhà ngươi đều là thịt heo.
Hàn vương gia lần này nể mặt nói chuyện, hắn giương mắt nhìn ta, trong cái nhìn có ý vị không rõ: “Xuân Tiêu, bổn vương đợi biểu hiện của ngươi.”
. . . Ta bất đắc dĩ gật đầu, cổ họng thu lại câu “Vâng” rồi sau đó bước nhỏ ra ngoài theo Ngô mụ mụ. Cha nó! Mỗi ngày phải đi như vậy ai chịu nổi a! Chi bằng cho lão tử một đao chết thống khoái!
Đi đến chỗ hành lang gấp khúc, Ngô mụ mụ đột nhiên kéo tay của ta nói “Xuân Tiêu, nữ nhi ngoan, ta xem Hàn vương gia đối với ngươi rất có hứng thú. Hơn nữa Hàn vương gia nắm một nửa quân quyền của vương triều, hiện tại quốc khố hắn coi quản, so với Ngôn học sĩ chỉ biết nghiên cứu học vấn tốt hơn nhiều.”
Ta cả người một hồi rét lạnh, cha nó! Băng sơn vương gia đối với ta có hứng thú? Ngươi thế nào chỉ bằng ánh mắt nhìn ra được? Ngô mụ mụ, không nghĩ tới ngươi bây giờ tuổi không lớn lắm cũng đã tăng nhãn áp, đục thủy tinh thể, vẩn đục giác mạc, viêm tuyến lông mi, viễn thị nha. . .
Ngô mụ mụ dùng khăn tay lau khóe mắt rồi nói tiếp.
“Xuân Tiêu a, nữ nhi của ta a, mụ mụ ta làm tất cả cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi!” Mẹ cha nó, bản thiếu ta mặt dầy, chưa từng thấy qua loại mặt dầy như ngươi! Vì tốt cho ta! Ngươi rõ ràng coi bản thiếu ta là một miếng thịt béo thượng hạng “Giá cao thì bán” sao! Nắm tay, ta ở trong lòng quyết định, tiểu nhân, ngươi muốn ta ở bên Hàn vương gia, lão tử ta liền không chọn hắn, tức chết ngươi!
Ta hôm nay mặc một bộ váy lục sắc tay áo bó thắt eo. Xuân Tiêu này vóc người vô cùng gợi cảm, cho nên dù mặc váy vạt áo rất cao, toàn thân cao thấp gió thổi không lọt không hề hở một chút thịt, nhưng trong mắt người khác lại thêm mấy phần cấm dục hấp dẫn. Nhất là quần dài xanh biếc ở bên trong với mi tâm đỏ thẫm chu sa, càng thêm xinh đẹp tới mức cực điểm.
Ai, thật là, nữ nhân đẹp cũng là cái tội a, ngươi xem Xuân Tiêu, không phải đẹp quá thì giờ đã hương tiêu ngọc vẫn sao. Hay một cực phẩm soái ca như bổn thiếu, hưởng thụ cuộc đời tốt đẹp rồi đột nhiên biến thành nữ nhân, đây chân thực là,
Thiên đố hồng nhan,
Không, thiên đố lam nhan,
Không, là thiên đố mỹ nhân a!
Không thể lại nghĩ! Suy nghĩ một chút lại mang về một bọc lệ nam nhi chua xót. . .
Số mười tám Tẩm Nhan cô nương biểu diễn xong vũ khúc liền đến phiên bản thiếu ta lên đài. Nhã Ca vì ta sửa sang lại áo quần, nói “Cô nương cố gắng lên.” Ta:. . .
Thời điểm đi lên trên đài, lung linh huyết ngọc vòng tay đột nhiên nóng lên, ta nghe Hành Cửu ở bên tai ta thấp giọng nói “Xuân Tiêu, ngươi vạn lần chớ làm hỏng chuyện a.” Không nhịn được liếc mắt, ta không thể hi vọng người này nói ra lời hay ý đẹp.
Lúc đứng trên đài, nhìn sắc mặt từng người dưới đài, đột nhiên tâm tình khẩn trương cũng bay biến. Hừ, không phải là một đống nam nhân tâm địa gian xảo sao, bổn thiếu ta bản lãnh khác không có, nhưng nam nhân ta hiểu rõ!