Không khí này lần đầu tiên xuất hiện trong cung, áp suất giảm xuống lạnh lẽo.
Không ai dám hó hé nửa lời, cung nữ và thai giám đều bị sự giận dữ của Hoàng đế không kiềm được mà run cầm cập.
Sau khi nghe thái y nói Chiêu phi không sao. Hoàng đế lặng lẽ thở phào một cái, rồi mới cho ông lui ra.
Bước chân nhẹ nhàng vào liền nhiên thấy được Chiêu Thanh nằm trên giường mắt mở tháo tháo.
" Thái y nói nàng cần phải nghỉ ngơi cho tốt." Vừa nói hắn vừa ngồi nhẹ phần giường còn dư, bàn tay chai sần to lớn đặt lên bàn tay nhỏ bé mềm mại.
Xúc cảm tuyệt vời khiến Hoàng đế không muốn buông ra, mà càng cầm chặt hơn.
Chiêu Thanh nghe hắn nói vậy, cười khẽ nói: " Hoàng thượng đừng xem thần thiếp yếu đuối như vậy chứ. Khi nãy chỉ là hoảng sợ chút thôi."
Nói xong, nàng muốn ngồi dậy, Hoàng đế thấy vậy, cũng nhanh nhẹn giúp đỡ.
Để Chiêu Thanh dựa vào thành giường. Xong cũng lại tiếp tục cầm lấy tay của nàng. Nhìn nụ cười của nàng Hoàng đế bắt đầu đem ra so sánh.
Hoàng cung của hắn có hàng ngàn mĩ nữ, nụ cười của họ hắn đều thấy hết, nhưng đối với nụ cười của Chiêu phi, hắn rất thoải mái.
Nụ cười thanh thuần, xinh đẹp. Nhớ lại ngày nàng được đưa vào cung, lúc đó hắn nhớ không lầm, nàng chỉ 16.
Nhỏ bé, lại rụt rè, đứng trước hắn không dám ngẩng cao đầu, mỗi lần như thế đều bị Thái hậu cảm mến nhắc nhở.
Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nữ nhi nhỏ bé như vậy, những cô nương ngần này tuổi đều đã cao hơn nàng một cái đầu.
Cũng đã được 2 năm, nàng bây giờ đã trở thành cô nương xinh đẹp động lòng người, không ai sánh bằng.
Chiêu Thanh nhìn thấy Hoàng đế trầm tư như vậy. Cười lạnh trong lòng, hắn càng đắm chìm càng tốt.
_____
Cuối cùng bộ phim cũng sắp đến hồi kết thúc.
Trong cung càng ngày thưa thớt phi tần. Ba năm qua, Chiêu phi đã được Hoàng đế thăng làm Chiêu quý phi, người ngoài nhìn vào chán ghét, ngưỡng mộ.
Nhưng nào biết tấm lòng của Hoàng đế này, đối với nàng chỉ có sủng mà không ái.
Làm sao có thể đọ lại Tuyết Tuyết của hắn được. Năm bữa mới có hai bữa là dành cho nàng.
Mùa đông lại một lần nữa tới. Lạnh lẽo da thịt cả trong lòng.
Nàng ngẫm lại cuộc đời của kiếp trước và kiếp này. Hai kiếp đều không tránh được mà đau đớn.
" An nhi, muội đã mấy tuổi xuân rồi nhỉ?" Ngồi trên chiếc xích đu mà Hoàng đế đã ban tặng, hỏi.
" Dạ nương nương, An nhi đã 21."
" Ba mẹ em chắc hẳn rất mong nhớ em. Đã có ý trung nhân chưa? ", vẻ mặt gắng gượng nở một nụ cười.
" Dạ...dạ...dạ có." Chiêu Thanh nhìn cái tai đỏ đỏ, cười.
" Hãy về chuẩn bị đồ đạc, mai ta sẽ nhờ Bùi thị vệ đưa em ra khỏi thành."
An nhi vừa nghe nói như vậy, vội vã mà quỳ xuống trước mặt Chiêu Thanh.
" Nương Nương, An nhi không muốn rời xa nương nương, người đừng đuổi An nhi đi." Ăn nhi nhìn mặt Chiêu Thanh khóc nức nở cầu xin nàng.
Chiêu Thanh nhìn cảnh này, cánh mũi cảm nhận được cay cay.
" Ta không đuổi em, nữ nhi đến 20 tuổi có thể xuất cung, trở về với gia đình. Người đâu, đem ra đây."
Thái giám nghe thấy vậy, tuân lệnh ôm một hộp gỗ ra.
Chiêu Thanh cầm lấy rồi mở ra, những cây trâm được thiết kế tỉ mỉ, đây là mỗi lần Hoàng đế ban tặng, cô đều không muốn dùng, nên đều được để vào đây.
" Có thể không lâu nữa, An nhi sẽ xuất giá, trở thành cô dâu xinh đẹp. Nhưng tiếc là ta không tham dự, nay ta tặng em những số này, xem như là của hồi môn. Cứ xem ta như tỷ tỷ mà nhận lấy. Không nhận ta sẽ rất buồn." Nói xong, Chiêu Thanh vừa tay đặt hộp gỗ vào tay của An nhi, rồi tiếp lâu đi nước mắt.
Đến bây giờ, cô chỉ còn An nhi là người thân nhất, cha và sư huynh một năm trước bị Thái quốc sư cũng là phụ thân của Hoàng hậu, đổ tội mưu phản, họ nhiều lần kêu oan, kể cả cô cũng tìm gặp Hoàng thượng xin xem xét lại.
Hắn vẫn lạnh nhạt mà ban họ tội chết. Mẫu thân vì sinh khó, nên đã mất khi nàng mới lọt lòng.
Được phụ thân và sư huynh yêu thương, chiều chuộng. Cả cuộc đời sống thanh liêm, khiêm nhường lại bị chết oan uổng.
Nàng hận, nàng càng hận bọn họ thì càng hận Đế vương khốn kiếp.
Bởi vì thế nàng không thể để An nhi phí thanh xuân trong chốn tù đày này.
Có lẽ...cuộc sống của nàng sắp kết thúc rồi...