• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

5 năm sau.

Tháng bảy ở Lộc Thành tương đối mát mẻ.

Là nơi cung cấp hoa và hương liệu bậc nhất cả nước, thời tiết ở Lộc Thành gần như đáp ứng đủ mọi tiêu chí cho các loại thực vật cây trồng và hoa cỏ sinh sôi phát triển.

Một ngày ở Lộc Thành tụ hội cả bốn mùa cùng lúc.

Sáng sớm là mùa xuân ấm áp, trưa là nắng hạ chói chang, chiều muộn là gió thu se lạnh và ban đêm ngập tràn cái rét mướt của mùa đông.

Nhìn những đám mây đen đang chậm rãi kéo đến che phủ cả một mảng trời trong xanh trên đầu, Tô Y Điềm cảm thán một tiếng rồi uể oải đứng dậy bước ra ngoài cầm gậy tre chống lên mành lá che mưa của mái hiên bên ngoài mặt tiền cửa tiệm.

Vừa loay hoay cột lại sợi dây thừng, đằng sau đã vang lên giọng nói trầm ấm dịu dàng.

“Để ta làm cho.”

Tô Y Điềm quay đầu lại, một cái bóng nhỏ nhắn tròn ủm lao nhanh như tên b.ắ.n vào lòng nàng.

“Mẫu thân…”

Tô Y Điềm loạng choạng, phải nhờ nam tử bên cạnh đỡ lấy nàng mới không ngã xuống đất.

“Cẩn thận.”

Tô Y Điềm toát mồ hôi hột, nghiêng đầu trừng mắt nhìn cục kẹo sữa trắng bóc đang lè lưỡi gãi đầu: “Tô Mạnh Ninh, con tưởng mình còn nhỏ bé lắm sao?”

Cục sữa nhỏ vội vàng ôm ghì lấy bắp đùi của nàng, dụi dụi đầu làm nũng bằng giọng nói trẻ thơ còn chưa sõi: “Xin lỗi mẫu thân, tại… con nhớ, nhớ mẫu thân…”

Vừa nghe đến đây, cõi lòng của Tô Y Điềm lại mềm như bông, vội vàng bế bổng cục sữa nhỏ lên, hôn vào đôi má bầu bĩnh của bé: “Đồ nịnh thối, mới đi học có bao lâu đâu chứ?”

Sau đó nàng quay sang tươi cười với người đang đứng im lặng ngắm nhìn hai mẹ con từ nãy giờ: “Tề tiên sinh, cục sữa này hôm nay học hành có tốt không ạ?”

Tề Thiệu Khang cười hiền xoa đầu cục sữa nhỏ: “Ninh Nhi rất ngoan, lại thông minh hiếu học nữa, có thể xem là học trò giỏi nhất nhì trong lớp ta.”

Cục sữa nhỏ được khen thì phổng mũi lên, chỉ vào mặt mình: “Con giỏi, con giỏi, mẫu thân thưởng đi.”

Tô Y Điềm hôn một cái thật kêu lên gò má thịt mềm của cục sữa, sau đó thủ thỉ vào tai bé: “Rồi, muốn thưởng cái gì?”

“Con muốn ăn bánh sốt đậu.”

“Được.” Tô Y Điềm sảng khoái đồng ý.

“Thêm hạt dẻ nướng được không ạ?” Cục sữa nhỏ bẽn lẽn nói nhỏ bên tai.

Không nghĩ đến Tề Thiệu Khang lại như có phép thuật biến hóa ra một túi hạt dẻ nướng trên tay.

“Có ngay.”

Cục sữa nhỏ đôi mắt lấp lánh vỗ tay bôm bốp hân hoan: “Cảm ơn phu tử.”

Chỉ có Tô Y Điềm là ái ngại nhìn vị tiên sinh nhã nhặn trước mặt: “Tề tiên sinh đừng làm vậy, sẽ chiều hư thằng nhóc thối này mất.”

Tề Thiệu Khang thì không lấy làm phiền lòng, y nở nụ cười từ ái lắc đầu rồi dự định cáo biệt quay đi.

“Tề tiên sinh…”

Tô Y Điềm nhỏ giọng gọi theo rồi liếc mắt về phía sân vườn sau nhà, có hơi ngập ngừng: “Vậy… không biết là có quấy rầy tiên sinh không? Nhưng nếu tiên sinh có thời gian thì cùng nhau ăn bánh sốt đậu chứ?”

Tề Thiệu Khang hơi bất ngờ, y đứng lẳng lặng tại chỗ, đồng tử nở ra.

Tô Y Điềm cảm thấy bản thân mình đúng là đường đột khi mở lời mời như thế, nghĩ thầm Tề Thiệu Khang chắc chắn sẽ từ chối cho nên ngại ngùng đưa mắt nhìn cục sữa nhỏ đang bĩu môi chê bai nàng.

Dù sao thì giữa nàng và Tề Thiệu Khang cũng không quá thân thiết là mấy.

Y là tú tài ở nơi khác, trên đường lên kinh ứng thí thì bị bệnh nặng, lộ phí không còn, lại nhận được tin phụ mẫu qua đời trong thiên tai bão lũ ở quê nhà, cuối cùng mất ý chí, đành dừng chân ở Lộc Thành, làm nghề gõ đầu trẻ kiếm sống qua ngày.

Tuy không còn nhiệt huyết đối với con đường học vấn nhưng Tô Y Điềm cảm thấy Tề Thiệu Khang rất tận tâm trong nghề giáo.

Y điềm tĩnh, ôn hòa, chưa bao giờ nổi nóng với bọn trẻ lại cư xử vô cùng lễ độ cho nên nàng rất yên tâm khi giao cục sữa nhỏ cho Tề Thiệu Khang dạy dỗ.

Đang chờ đợi một lời từ chối từ Tề Thiệu Khang, đột nhiên đối phương cong mắt cười một tiếng: “Vậy thì làm phiền Tô cô nương rồi.”

Sau khi biết Tô Y Điềm không có phu quân, một thân một mình nuôi con ở Lộc Thành, Tề Thiệu Khang đều gọi nàng như thế.

Tô Y Điềm hơi bất ngờ, còn cục sữa nhỏ dưới chân lại lấm lét bịt miệng cười, ánh mắt tinh quái liếc qua liếc lại hai người lớn trước mặt bé.

Không thể để khách đứng bên ngoài, Tô Y Điềm khập khiễng dẫn đầu bước qua cánh cửa nhỏ bên hông đưa mọi người vào sân sau.

Tề Thiệu Khang đã để ý từ lâu, dường như chân của nàng bị tật, nhưng ngại không dám hỏi thăm, đến hôm nay có dịp ngồi ăn cùng nhau y mới dám mở lời.

“Chân của Tô cô nương… là sao thế? Có ngại chia sẻ với Tề mỗ hay không?”

Tô Y Điềm xua tay, thoải mái nói: “Là một vết thương cũ lâu năm, ta cũng đã quen rồi, không cảm thấy đau nữa.”

Cục sữa nhỏ vụng về gắp lên một miếng bánh bột mềm dẻo, nghe nói vậy thì phồng má lên khom lưng cúi xuống thổi phù phù vào đầu gối của Tô Y Điềm: “Không đau, mẫu thân không đau nữa.”

Tề Thiệu Khang vẫn cố gắng hỏi thêm lần nữa: “Vậy vết thương cũ đó là gì thế? Không dám giấu gì cô nương, mỗ có quen với một vị y sư khá mát tay trong việc điều trị chấn thương gân cốt…”

“Là vết bỏng, lúc đó không có điều kiện để chữa trị đàng hoàng nên để lại sẹo khó lành. Những lúc trời mưa hay trở lạnh sẽ hơi nhức nhối một chút.”

Nói đến đây Tô Y Điềm vô thức sờ vào mảng da nhăn nheo vì cháy xém ở bắp chân.

Những chuyện xưa như nước chảy ào ạt lấp đầy suy nghĩ.

Truyện được đăng đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, like và follow để ủng hộ nha.

Năm năm trước, vì muốn rời khỏi cảnh cá chậu chim lồng, nàng đã làm ra hai chuyện động trời.

Một là lừa dối Mạnh Cẩn.

Hai là tự mình phóng hỏa thiêu rụi Cảnh Nhân Cung.

Sau này khi nghe nàng tự thú trong thư, Mạnh Cẩn đã tức giận đến mức muốn cắt đứt quan hệ với Tô Y Điềm.

Nhưng biết làm sao được, nàng thật sự chẳng nghĩ ra được phương án này hay ho trong khoảnh khắc đó.

Không thể liên lụy đến Diệp Thanh, nàng chỉ có thể trông cậy vào mỗi Mạnh Cẩn mà thôi.

Bởi vậy, Tô Y Điềm mới cố tình dẫn dụ Dương Hàm Ngọc đến Cảnh Nhân Cung gây sự.

Nàng ngấm ngầm cho một vài cung nữ tung tin đồn về việc hoàng thượng qua đêm ở Cảnh Nhân Cung.

Chuyện này ngay lập tức khiến Dương Hàm Ngọc ganh tỵ đến phát điên.

Tô Y Điềm không hiểu vì lý do gì mà Tiêu Cảnh Hoằng chưa nạp nàng ta vào hậu cung của mình nhưng sự trì hoãn này như một lưỡi đao lơ lửng trên đầu khiến Dương Hàm Ngọc ngày đêm lo nghĩ.

Chỉ một vài mồi lửa nhỏ châm vào ngay lập tức có thể thổi bùng cơn giận dữ đang âm ỉ trong lòng nàng ta.

Đúng như Tô Y Điềm dự đoán, chỉ vài ngày sau Dương Hàm Ngọc đã kéo người đến kiếm cớ chèn ép Cảnh Nhân Cung.

Nàng ta đã muốn ra oai, Tô Y Điềm sao phải nhẫn nhịn, cứ là thuận nước đẩy thuyền làm ầm ỹ hết cả lên thôi, đợi Tiêu Cảnh Hoằng đến phân xử như ý của nàng ta đi.

Tô Y Điềm bị phạt đánh trong sự hả hê của Dương Hàm Ngọc nhưng nàng ta không biết mọi thứ đều nằm trong tính toán của nàng.

Những ngày sau Tô Y Điềm càng thêm làm mình làm mẩy, nàng không chịu bôi thuốc, lại ra vẻ ốm yếu, bỏ ăn bỏ uống, khóc lóc cả ngày, mục đích để khiến Tiêu Cảnh Hoằng phải đích thân đến Cảnh Nhân Cung xem xét.

Dù không dám tin tưởng nhưng tận sâu trong lòng Tô Y Điềm, nàng nhận ra được Tiêu Cảnh Hoằng cũng có chút ý tứ với mình, khác hẳn với sự lãnh đạm vô tình ở kiếp trước, còn vì lí do gì mà hắn lại thay đổi như vậy Tô Y Điềm không muốn bận tâm đến.

Ngay lúc này đây, nàng chỉ muốn đánh cược một phen.

Và lần này Tô Y Điềm đã thắng.

Tiêu Cảnh Hoằng thực sự đã nổi lòng thương xót, đồng ý cho Mạnh Cẩn vào thăm nàng.

Và đây chính là lúc nàng tiếp tục diễn kịch với Mạnh Cẩn.

Mạnh Cẩn dễ lừa gạt hơn Tiêu Cảnh Hoằng rất nhiều. Trong thâm tâm ông ta thực sự đã coi Tô Y Điềm như con cháu trong nhà, cho nên khi nhìn thấy tình cảnh héo hon ốm yếu, lại bị người bắt nạt của Tô Y Điềm, lòng ông xót xa như bị xát muối vào vết thương đang hở.

Cứ như vậy, Tô Y Điềm dần dần thuyết phục Mạnh Cẩn trở thành đồng minh của mình trong công cuộc đào tẩu khỏi hoàng cung vàng son rực rỡ này.

Chỉ có Mạnh Cẩn chứ không phải là ai khác mới có thể hỗ trợ nàng thành công trong việc này.

Trước khi trở thành một vị tướng soái lừng danh thiên hạ, Mạnh Cẩn chính là Thống lĩnh cấm vệ quân thời của Tiên đế.

Sau này khi chuyển đến biên cương phía bắc, Mạnh Cẩn vẫn đều đặn đào tạo ra những lứa binh sĩ dũng mạnh, đảm nhận nhiều chức vụ quan trọng trong việc bảo vệ hoàng thành.

Bởi vậy, việc đưa một tiểu binh đang bị thương đến dịch trạm ngoài thành đối với Mạnh Cẩn là một chuyện dễ như trở bàn tay.

Không ngờ, Tiêu Cảnh Hoằng còn cung cấp thêm một lệnh bài xuất nhập cung đặc biệt cho Mạnh Cẩn, điều này nằm ngoài dự đoán của cả hai người, nhưng lại khiến Tô Y Điềm vô cùng phấn khởi.

Kế hoạch ve sầu thoát xác của nàng sẽ càng có thêm cơ hội thành công hơn nữa.

Sự ra vào thường xuyên của Mạnh Cẩn khiến đại nội thị vệ và thái giám Nội Vụ phủ nhẵn mặt.

Chỉ còn chờ gió Đông thổi qua nữa là có thể nổi lửa được rồi.

Và Tô Y Điềm đã chờ được ngày đó.

Truyện được đăng đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, like và follow để ủng hộ nha.

Sau khi hoàn thành nghi thức cúng ông Táo về trời, các cung háo hức trang hoàng chờ đón hoàng đế ghé thăm , Trường Xuân Cung càng náo nhiệt hơn cả vì Tiêu Cảnh Hoằng đã ra lệnh là sẽ đích thân đến đó dùng thiện cùng Nhàn quý phi.

Đây chính là lúc sự phòng bị của hậu cung lỏng lẻo nhất.

Tô Y Điềm đã dùng một mồi lửa trong lò than đốt cháy toàn bộ màn trướng trong tẩm điện. Sau đó đợi đến khi khói đen bay ra ngoài, lửa đã cháy lan ra đến tiền sảnh, lúc này nàng đã mặc sẵn trang phục của cung nhân, trà trộn vào lớp người ùa ra như ong vỡ tổ.

Lứa cứu hỏa, lứa cứu người, chẳng ai để ý đến một thái giám bị bỏng nặng được thị vệ kéo ra ngoài.

Mà Tiêu Cảnh Hoằng lúc này hẳn vẫn đang làm chuyện điên loan đảo phục bên mỹ nhân.

Hắn sẽ không có thời gian để ý đến Cảnh Nhân Cung bên này.

Cho dù có người thông báo thì đợi khi Tiêu Cảnh Hoằng chạy đến nơi thì nàng cũng đã được người của Mạnh Cẩn đưa ra ngoài Ngọ Môn rồi.

Chỉ là nỗi sợ ám ảnh vì bị trừng phạt và cầm tù khiến Tô Y Điềm khó có thể buông lỏng trên đường tẩu thoát, cho nên nàng không dám chần chừ một phút giây nào, cuối cùng bỏ lỡ thời gian tốt nhất để chữa trị vết thương trên chân.

Nhưng như vậy thì có xá gì, đổi lấy một bên chân để đạt được sự tự do mình mong muốn, Tô Y Điềm cảm thấy đáng lắm.

Điều nàng e ngại nhất sau khi rời khỏi Đế Kinh là Mạnh Cẩn.

Quả thật, sau khi ngồi ngẫm nghĩ thật kỹ, Mạnh Cẩn ngay lập tức tìm ra những lỗ hổng trong cách hành xử của Tô Y Điềm lúc còn ở trong cung.

Nàng cũng không giấu giếm, thẳng thắn nói rõ với ông khiến Mạnh Cẩn tức giận đến mức không muốn nhìn mặt nàng.

Thời gian đó có thể nói là khó khăn nhất đối với Tô Y Điềm, còn tệ hơn cả khi nàng một thân một mình ở trấn Thạch Đầu bị một nhà Khương Cẩm Hoa bắt nạt.

Sự xuất hiện của cục sữa nhỏ đã thắp lên hy vọng và khát khao được sống tốt của Tô Y Điềm cũng như khai thông mối quan hệ của nàng và Mạnh Cẩn một lần nữa.

Khi biết nàng phải trải qua một quãng thời gian dài cô độc mang thai, sinh con và ở cữ mà không có bất kỳ ai bên cạnh, Mạnh Cẩn lại hối hận khôn nguôi vì đã không quan tâm đến Tô Y Điềm đàng hoàng tử tế.

Ông lén lút giục ngựa đến Lộc Thành, nhìn nàng co ro trong ngôi nhà lá trống trước hở sau, trên lưng là đứa trẻ mới vài tháng tuổi, Mạnh Cẩn đã bật khóc thành tiếng.

Đây là lần đầu tiên Tô Y Điềm nhìn thấy một nam tử vai hùm lưng gấu rơi lệ như một đứa trẻ làm ra chuyện lầm lỗi.

Hai người lại lần nữa mừng mừng tủi tủi ôm nhau trong sự xót thương vô vàn của đối phương dành cho mình.

Mạnh Cẩn dành bảy ngày ở Lộc Thành, mua cho Tô Y Điềm một căn nhà khang trang gần chợ để nàng có thể kinh doanh tiệm thêu như hồi còn ở trấn Thạch Đầu, không yên tâm, ông lại dúi thêm mấy tờ ngân phiếu cùng túi bạc nặng trĩu.

“Từ nay về sau, ngươi là con gái của ta, cục sữa nhỏ là cháu ngoại của ta. Cả đời này ta sẽ bảo hộ và trở thành gia đình của ngươi, ngươi có đồng ý không?”

Đó chính là lời hứa của Mạnh Cẩn.

Và ông đã thực hiện nó suốt 5 năm qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK