• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biệt viện ngoại thành tuy có chút cổ kính nhưng vẫn giữ được mức độ sang trọng xa hoa của giới quý tộc thuần khiết.

Xuyên qua con đường lát đá với rừng cây thưa thớt, đến một chiếc cầu gỗ đỏ bắc ngang qua hồ nước là một dải sân vườn sáng rực đèn lồng.

Tấm biển Thiền Trai được vét bằng nét bút phóng khoáng hiện lên trước mặt.

Thương Liễu vừa tiễn Mạnh Cẩn ra khỏi cửa, liền nhìn thấy nhóm Tô Y Điềm và Bàng Trân Trân đi đến.

Y chắp tay hành lễ, ra hiệu mời Tô Y Điềm vào trong.

Còn Bàng Trân Trân vừa đi đến nơi lại lẽo đẽo đi theo phía sau Mạnh Cẩn rời khỏi nơi này.

Tiêu Cảnh Hoằng đã được băng bó cẩn thận, sắc mặt cũng hồng hào hơn đôi chút. Nửa thân trên để trần, lộ ra vải băng trắng toát trên bả vai trái.

Nhìn thấy Tô Y Điềm bước vào cũng không chút ngại ngùng, trường bào vắt ngang trên tấm bình phong lặng lẽ lay động như thể nhắc nhở đến sự có mặt của nó nhưng chủ nhân lại chẳng thèm để tâm.

“Đến rồi à? Lại đây ngồi đi.”

Tiêu Cảnh Hoằng vi hành bên ngoài, không muốn để lộ thân phận của mình nên thái độ cũng khiêm nhường hơn mấy phần.

Thấy hắn cư xử thoải mái, Tô Y Điềm cũng không khách sáo, nàng chẳng thèm cúi đầu hành lễ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Ngươi gọi ta đến có chuyện gì?”

Tiêu Cảnh Hoằng nhướng mày, có chút khiêu khích: “Có muốn biết đám người hắc y nhân kia là ai sai khiến không?”

Tô Y Điềm bạnh mặt, không đáp lại, nhưng biểu cảm của nàng đã thay cho câu trả lời rõ rệt.

“Đến đây ngồi đi, ta sẽ nói cho nàng nghe.”

Nói rồi, cánh tay vươn ra, thân hình Tô Y Điềm lảo đảo một cái đã ngồi gọn trên đùi của đối phương.

“Ngươi… buông ra, muốn nói gì thì ngồi đàng hoàng rồi nói.”

“Như vậy là tốt rồi.” Tiêu Cảnh Hoằng vòng tay ôm lấy eo của nàng, cằm đặt bên vai, nhẹ nhàng hít thở.

Tô Y Điềm không thể giãy dụa, cũng không dám giãy dụa, sợ đụng vào vết thương của hắn, chỉ đành nén xuống cục tức, trầm giọng thúc giục: “Vậy ngươi nói đi.”

“Là Giang Châu.”

“Hử?” Tô Y Điềm chưa kịp tiêu hóa ba chữ này của Tiêu Cảnh Hoằng đã nghe hắn nói tiếp.

“Còn nhớ vụ án vải hai da không?”

Nghe đến đây Tô Y Điềm mới vỡ lẽ, gật đầu.

Lúc ấy khi tiến hành điều tra, Tô Y Điềm và Diệp Thanh chỉ mải loay hoay với tiệm vải và đám người Cát Ưng ở Đế Kinh.

Còn đầu mối cung cấp tại Giang Châu thì không làm sao với tay đến được.

Không ngờ ngày tiến hành lục soát Bình Dương hầu phủ lại nhận được tin tức xưởng dệt tại Giang Châu của bọn chúng đã bị bao vây.

“Không phải năm năm trước đã…”

Tiêu Cảnh Hoằng lắc đầu: “Bọn chúng có nội ứng, lúc đến nơi chỉ còn lại đám nhãi nhép, thợ may và tú nương bị bắt cóc đến xưởng làm việc. Những kẻ đầu não đã chạy thoát thân từ lâu.”

“Cũng chính bọn chúng là đám người yểm trợ cho Tiêu Dật chạy thoát thân khỏi Đế Kinh sau vụ vạch trần Bình Dương Hầu phủ.”

“Sao ngươi biết?” Tô Y Điềm tò mò hỏi.

Tiêu Cảnh Hoằng không trả lời ngay, lại hỏi ngược lại: “Nàng nghĩ vì sao ta biết?”

Tô Y Điềm biết Tiêu Cảnh Hoằng là người mưu kế thâm hiểm, thủ đoạn khôn lường nhưng nàng thực sự chưa bao giờ nghĩ theo chiều hướng đó.

Đó không phải là viên ngọc quý trên tay hắn suốt hai kiếp hay sao?

Tất cả mọi người đều nói Tiêu Cảnh Hoằng trân quý Dương Hàm Ngọc như sinh mạng.

Nhưng ngoại trừ Dương Hàm Ngọc ra, người bên cạnh Triệu hoàng hậu nàng thực sự không nghĩ được còn có ai khác có thể tuồn thông tin cho hắn.

“Sao lại ngây người ra như thế?”

Tiêu Cảnh Hoằng cọ mũi vào mái tóc đen nhánh của nàng, bật cười thích thú.

Tô Y Điềm vẫn không thể tin nổi, nàng mấp máy mãi mới nói được hoàn chỉnh một câu.

“Ngay cả nữ nhân mà ngươi yêu nhất cũng trở thành con cờ để ngươi lợi dụng…”

Tiêu Cảnh Hoằng, người không gì là không thể làm được, hắn quả thực có quá nhiều tố chất để bước lên ngai vàng.

Người như vậy, ai có thể vượt qua hắn nổi chứ.

Nghe Tô Y Điềm nói vậy, Tiêu Cảnh Hoằng lập tức sa sầm nét mặt, khóe môi trễ xuống, đôi đồng tử co lại đầy khó chịu, tia sáng vui vẻ trong mắt nhanh chóng biến mất, thay bằng sự lạnh lẽo như hàn đàm vào mùa đông.

“Yêu? Nàng nói ta yêu ai?”

Tô Y Điềm chưa nhận ra sự thay đổi của đối phương, bình thản trả lời.

“Dương Hàm Ngọc, Hàm Ngọc công chúa, viên ngọc mà mọi người nâng niu cầm trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Đó không phải ý nghĩa của cái tên này sao?”

Tiêu Cảnh Hoằng bật cười một tiếng, ngữ điệu hoàn toàn là chế nhạo.

“Dương Hàm Ngọc, ả ta xứng sao?”

“...”

Tô Y Điềm nhíu mày, dường như nghe không hiểu lời đối phương nói.

Hắn lại tiếp tục bổ xuống một câu.

“Người ta yêu, chẳng lẽ nàng không rõ?”

Tô Y Điềm bặm môi quay đầu đi: “Không.”

“Hừ.”

Tiêu Cảnh Hoằng không có chỗ phát tiết, bèn mài răng lên hõm cổ của Tô Y Điềm, cắn xuống một ngụm.

“Ngươi…!!! Sao hở tí là lại cắn người thế?”

Tiêu Cảnh Hoằng vùi mặt vào phần da thịt lộ ra bên ngoài của nàng, ra sức l.i.ế.m láp đến mức đỏ lên mới chịu ngẩng lên, nét u ám vẫn còn chưa tan cộng thêm dục vọng đang từ từ dâng tràn khiến đôi mắt hắn đỏ ngầu.

“Nàng chọc giận ta, đáng bị phạt.”

“Nếu không phải còn e ngại bả vai đang bị thương thì không chỉ đơn giản là vết cắn này đâu.” Tiêu Cảnh Hoằng vừa đe dọa, vừa l.i.ế.m môi thèm thuồng như một con sư tử đang trải qua cơn đói cồn cào.

“...”

Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ truyện nhé. 

Hành động rụt người lại dù rất nhỏ của Tô Y Điềm cũng đã tố cáo sự bất an đang sinh sôi nảy nở trong lòng nàng.

Không cần nói ra tiếng, chỉ với ánh mắt hau háu như nhìn miếng thịt ngon ngọt được bày biện đẹp mắt trên dĩa và hình khối căng phồng dưới đũng quần bằng lụa mỏng của hắn, Tô Y Điềm cũng biết hắn đang nghĩ gì.

Hắn muốn làm nàng.

Làm c.h.ế.t nàng.

Sợ hãi, Tô Y Điềm đành phải cố gắng xuống nước xoay chuyển câu chuyện trở về tình trạng ban đầu.

“Nhưng mà mọi người đều nói như thế. Lục hoàng tử cưng chiều Hàm Ngọc công chúa đến mức vô pháp vô thiên. Chính mắt ta đã từng nhìn thấy…”

Tiêu Cảnh Hoằng híp mắt nhìn nàng, giọng nói có chút nóng nảy: “Nàng, nhìn thấy cái gì?”

Chuyện Tô Y Điềm bị người của Dương Hàm Ngọc phạt quỳ dưới đình nghỉ mát bên cạnh Ngự Hoa Viên và nhìn thấy hai người họ ôm ấp thân mật với nhau cho đến bây giờ vẫn không có người biết.

Tô Y Điềm cũng không muốn nói ra, đành dùng sự im lặng để đáp lại.

Tiêu Cảnh Hoằng không thấy nàng nói tiếp, đáy mắt ánh lên tia sáng lạnh lẽo như đã thông suốt, cũng không tiếp tục gặng hỏi.

“Bởi vì nàng ta mang họ Dương, là con gái của Dương Đỉnh.”

Chuyện này Tô Y Điềm biết, tình yêu của Triệu hoàng hậu và vị bảng nhãn họ Dương kia nàng đã từng nghe qua một lần.

Tiếc là hai người có duyên không phận, sau đó Dương Đỉnh và muội muội của Triệu hoàng hậu gặp nạn qua đời, cho nên Triệu hoàng hậu càng thêm yêu thương bảo bọc Dương Hàm Ngọc, còn cầu xin Tiên đế phong nàng ta thành công chúa, đích thân nuôi dưỡng dưới gối của mình.

“Nhưng hai vợ chồng họ Dương đã qua đời lâu rồi mà…”

Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ truyện nhé. 

Tiêu Cảnh Hoằng cười lạnh, xoay người nàng lại đối diện với hắn rồi chậm rãi kể lại.

“Đúng là bọn họ đã gặp tai nạn c.h.ế.t người nhưng Dương Đỉnh không chết. Ông ta rơi xuống vực mất trí nhớ, được một tiểu thư dòng dõi phú thương ở Giang Châu cứu vớt kịp thời. Sau đó thì hai người họ thành thân và ở rể tại nhà họ Thiêm.”

“...”

Có chuyện này ư?

Tô Y Điềm há hốc mồm vì kinh ngạc.

Sống lại cả hai đời, nàng không hề hay biết việc này.

“Giang Châu? Vậy kẻ đứng phía sau tiếp tay cho Bình Dương Hầu phủ trong vụ án vải hai da chẳng lẽ chính là…?” Tô Y Điềm bất ngờ đến mức không thể nói thành một câu hoàn chỉnh.

“Chính là ông ta.”

“Sau khi thành thân mấy năm, Dương Đỉnh có dịp đến Đế Kinh để mở rộng giao thương. Trong một dịp hi hữu, ông ta đã lấy lại được trí nhớ...”

“Nhà họ Triệu đương lúc phong quang vô hạn, Triệu hoàng hậu lại coi nữ nhi của mình như con ruột. Dương Đỉnh biết ngay bà ta vẫn còn nặng tình nặng nghĩa với mình, cho nên ông ta nhờ người sắp xếp để hai người lén lút gặp nhau.”

“Chuyện sau đó thế nào, không cần ta nói nàng cũng đã biết.”

"Nếu đại công cáo thành, người tình trở thành Thái hậu, nhi nữ trở thành Hoàng hậu, nàng nghĩ đi, Dương Đỉnh chẳng lẽ không động tà tâm."

Tô Y Điềm khó nhọc nuốt từng lời của Tiêu Cảnh Hoằng vào đầu, bắt đầu trầm tư suy nghĩ.

Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ truyện nhé. 

Dương Đỉnh là đầu mối cung cấp vải hai da.

Chính ông ta cũng dùng tài lực để tương trợ cho Tiêu Dật và giúp hắn ta thoát thân trong vụ truy quét phản tặc liên thông với Bình Dương Hầu phủ.

Theo như lời Tiêu Cảnh Hoằng nói, có vẻ như hắn đã sớm biết Dương Đỉnh còn sống và đứng sau vụ án này, cho nên mới sớm bài binh bố trận bao vây xưởng dệt vải ở Giang Châu.

Nếu vậy, chẳng lẽ từ đầu đến cuối, chuyện của hắn với Dương Hàm Ngọc là giả?

Tô Y Điềm đảo mặt một vòng quanh gương mặt yêu nghiệt của đối phương, khóe môi không nhịn được mà bĩu nhẹ.

“Thái độ đó là sao? Coi thường? Khinh bỉ?”

Tiêu Cảnh Hoằng chẳng hề nể nang, ngay lập tức vạch trần.

Tô Y Điềm nhún vai: “Ừ.”

Trước đó nàng còn nghĩ Tiêu Cảnh Hoằng là người đê tiện vì lừa dối chính người hắn yêu thương nhất.

Bây giờ thì nàng còn thấy hắn hèn hạ và bỉ ổi hơn nhiều, lợi dụng lòng si mê của một thiếu nữ để hoàn thành bá nghiệp của bản thân.

Tiêu Cảnh Hoằng hừ lạnh một tiếng, cũng không giải thích hay biện minh gì, chỉ nhạt nhẽo nói: “Đổi lấy là Tiêu Dật thì hắn ta cũng sẽ làm như thế. Nếu không khôn ngoan khống chế được cục diện thì người bây giờ bị dẫm đạp dưới gót chân bọn họ chính là ta.”

“Chỉ là Tiêu Dật quá kiêu ngạo, bên cạnh Triệu hoàng hậu là Bình Dương Hầu phủ, sau lưng chính là Thiêm thị ở Giang Châu, hắn ta không cần làm gì cả cũng có thể có được mọi thứ. Cho nên cuối cùng hắn ta phải trả giá.”

Phải.

Có Triệu hoàng hậu trải thảm đỏ, Tiêu Dật từ bé đến lớn đã chẳng cần phải suy nghĩ gì.

Bà ta còn không ngừng tẩy não những người xung quanh, để bọn họ quỳ xuống phục vụ cho nhà họ Triệu.

Nếu Tiêu Cảnh Hoằng không dùng kế đánh gãy mắt xích quan trọng ở giữa là Dương Hàm Ngọc, có lẽ bây giờ ngai vàng và cả Bắc Bình quốc đã nằm trong tay bọn họ.

Tuy nhiên có vài điều Tô Y Điềm vẫn chưa rõ.

“Ngươi đã biết chuyện của người nhà họ Dương, tại sao còn để Dương Hàm Ngọc ở bên cạnh mình?”

Còn luôn tỏ vẻ nâng đỡ sủng ái nàng ta.

Nghe đến đây, đuôi mắt của Tiêu Cảnh Hoằng nhếch lên, tràn ra sát ý dữ dội.

“Tiêu Dật đã chạy thoát, Dương Đỉnh thì không tìm thấy ở Giang Châu. Ta nghĩ muốn giữ ả ta ở lại bên mình xem còn có thể khai thác thêm được gì nữa không. Đáng tiếc là đồ ngu ngốc ấy lại không biết giữ mạng.”

Nghe đến đây, Tô Y Điềm giật mình.

“Ngươi đã làm gì Dương Hàm Ngọc rồi?”

“Không có gì nặng nề cả, nhốt vào lãnh cung thôi.” Chất giọng lạnh lẽo vang lên đều đều.

Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ truyện nhé. 

Đến đây, Tô Y Điềm cảm thấy đầu óc mình sáng suốt kỳ lạ.

Như vậy, chuyện của Dương Hàm Ngọc đã quá rõ ràng.

Hèn gì khi ấy nàng đã cảm thấy lấn cấn trong lòng.

Dương Hàm Ngọc vô cùng tự tin với thứ tình cảm hão huyền mà mình ảo tưởng có được từ Tiêu Cảnh Hoằng.

Một người kiêu hãnh như thế, sao kiếp trước lại phải sợ hãi thứ trắc phi không được sủng ái như Tô Y Điềm đến mức phải sai ma ma trong cung đến tận Vinh Vương phủ để bức tử nàng cơ chứ.

Với tính cách của Dương Hàm Ngọc, nàng ta đáng lẽ phải để cho Tô Y Điềm vào cung, xuất hiện trước mặt mình với bộ dạng thê thảm nhất, để nàng ta chà đạp, hành hạ đến khi hả lòng hả dạ mới thôi.

Sau đó, nàng ta sẽ lại khôi phục dáng vẻ thướt tha yêu kiều như ngày thường xuất hiện trước mặt Tiêu Cảnh Hoằng để bắt đầu diễn màn mèo khóc chuột.

Huống chi, Tô Y Điềm tự nhận bản thân lúc ấy không hề hình thành bất kỳ mối nguy hiểm nào với Dương Hàm Ngọc.

Ít nhất thời điểm đó Tiêu Cảnh Hoằng vẫn còn ra sức thể hiện sự yêu chiều của mình dành cho nàng công chúa nhỏ trước mặt mọi người.

Một tia sáng lướt qua đầu khiến Tô Y Điềm rùng mình sợ hãi.

“Dương Hàm Ngọc bị nhốt vào lãnh cung từ lúc nào?”

“Sau khi nàng ta kéo người đến làm loạn ở Cảnh Nhân Cung vì một con diều giấy. Ngay cả ma ma và cung nữ bên cạnh nàng ta cũng bị kéo xuống đại lao chịu khổ hình.” Tiêu Cảnh Hoằng trả lời.

Dương Hàm Ngọc được Tô Y Điềm cho là tử địch bao nhiêu năm nay đã bị chặn mất vây cánh, trói c.h.ặ.t c.h.â.n tay, chắc chắn không thể nắm bắt thông tin nhanh nhạy, rồi lại cử người theo dõi đến tận Lộc Thành và thuê một quân đoàn sát thủ chuyên nghiệp để g.i.ế.c hại mẹ con nàng.

Tình hình hiện tại, nếu Tô Y Điềm mang theo cục sữa nhỏ trở về Đế Kinh, người thiệt hại nặng nề nhất, người lo lắng nhiều nhất, người không cam lòng nhất chỉ còn lại duy nhất có một.

“Ta đã biết nội ứng của Tiêu Dật và Dương Đỉnh ở trong cung là ai rồi.”

“Nàng đã biết nội ứng của Tiêu Dật và Dương Đỉnh ở trong cung là ai chưa?”

Hai đạo âm thanh đồng thời vang lên, cho thấy chủ nhân của chúng quả là tâm linh tương thông, nói một hiểu mười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK