Mục lục
Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Vài ngày sau, trong viện Liễu Hà.
Nhìn phụ thân ngồi bên cạnh mình sắc mặt trắng bệch, Liễu Thiên Kỳ lo lắng nhìn sang.

“Phụ thân, ngài không sao chứ?”
“Kỳ Nhi yên tâm, vi phụ không sao, chuyện đã làm xong.

Vi phụ ry nhanh có thể làm ra cho con một khối ngọc bội giống như đúc lúc trước."
Nghe được lời này, Liễu Thiên Kỳ cảm kích mà liên tục gật đầu.

“Đa tạ phụ thân, liên lụy phụ thân, vì hài nhi mà bị liên luỵ, hài nhi thật sự là bất hiếu cực kỳ!”
“Con không cần nhiều lời, việc này là phụ thân nên làm.


Lúc này đây, vi phụ tuyệt đối sẽ không để gian kế của đại bá con thực hiện được.” Nói đến cái này, Liễu Hà hung hăng mà siết chặt nắm tay.

Ngay cả nhi tử duy nhất của ông cũng muốn làm hại, quả thực là ác độc cực kỳ!
“Dạ, phụ thân yên tâm, có ngọc bội, đại bá sẽ không có biện pháp lại vu hãm con.
“Ừ.” Liễu Hà gật đầu, cũng cảm thấy chuyện này có thể thuận lợi giải quyết.
“Tam gia, Tam tiểu thư cầu kiến!” lão nhân gia đi vào, tất cung tất kính mà bẩm báo.
“Ừ, bảo nó tiến vào!” Mở miệng, Liễu Hà ý bảo làm đối phương tiến vào.
“Dạ!” Theo tiếng, Liễu Đồng xoay người rời đi.
Không bao lâu, Liễu San đi đến.
“Bái kiến Tam thúc!” Liễu San cúi đầu, vội vàng hành lễ.
“San Nhi không cần đa lễ!” Liễu Hà vẫy vẫy tay, ý bảo đối phương không cần đa lễ.
“Bái kiến Tam tỷ!” Liễu Thiên Kỳ mở miệng, vội vàng cùng Liễu San chào hỏi.
“Thất đệ không cần đa lễ.

Thất đệ thương thế tốt hơn chưa?” Liễu San cất bước đi tới, quan tâm mà dò hỏi.
“Dạ, Tam tỷ không cần lo lắng cho ta, Diêu y sư nói xương sống lưng ta phát triển rất tốt, lại qua chút thời gian thì có thể xuống giường hoạt động.” nằm nửa tháng trên giường, Liễu Thiên Kỳ cảm thấy mình nằm đến sắp tàn phế luôn rồi.
"Vậy à, vậy Thất đệ nhất định phải điều dưỡng cho tốt vào nhé.”
“Dạ, sẽ.

Cảm ơn Tam tỷ lại đây thăm ta!” Liễu Thiên Kỳ vội vàng nói tạ.
“Chúng ta đều là tỷ đệ nhà mình, Thất đệ không cần khách sáo!”
“San Nhi, có việc sao?” Liễu Hà mở miệng, nhìn về phía chất nữ.

Liễu San thông tuệ hơn người, tư chất trong đạo phù văn cũng tốt hơn mấy đứa trẻ khác trong nhà, nên Liễu Hà vẫn luôn rất thích đứa cháu gái này.

Chính là hiện tại, nghĩ đến vị đại ca tàn nhẫn độc ác, âm hiểm thủ đoạn kia, Liễu Hà nhìn Liễu San cũng không thuận mắt như trước nữa.
“Tam thúc, đêm qua trong viện gia gia có thích khách.

Hôm nay, phụ thân đã tăng số người hộ vệ trong viện gia gia.

Phụ thân bảo con lại đây hỏi Tam thúc một chút, nhìn xem trong viện Tam thúc có muốn tăng thêm một ít nhân thủ, bảo đảm an toàn hay không."
“Không cần, ngươi trở về nói với đại ca, bảo hắn phái nhiều nhân thủ hơn bảo hộ gia gia ngươi thì tốt rồi.

Còn an toàn của Kỳ Nhi, tự ta sẽ bảo hộ!” Liễu Hà lắc đầu, trực tiếp cự tuyệt.
“Dạ, Tam thúc!” Theo tiếng, Liễu San xoay người rời đi.
————————————
Trong viện Liễu Hán Thanh.
“Phụ thân ngài không sao chứ?” Sáng sớm tinh mơ, Liễu Giang và Liễu Hải đều chạy tới thăm phụ thân mình.
“Không sao.” Liễu Hán Thanh xua tay, nói không sao cả.
“Phụ thân, ngài có thấy rõ đêm qua là ai đánh lén ngài không?” Liễu Giang lo lắng hỏi.
“Không cthấy rõ ràng, đối phương mặc một thân hắc y, hơn nữa trên người dán Cách Tuyệt phù, ta vô pháp thấy rõ dung mạo đối phương.” Liễu Hán Thanh lắc đầu, nói không thấy rõ ràng.
“Vậy thực lực của đối phương như thế nào?” Liễu Giang lại hỏi.
“Thực lực của đối phương không yếu, là Kim Đan trung kỳ.

Nguyên bản ta vốn có thể giữ hắn lại, nhưng ta đánh hắn một chưởng thì hắn đã bị ta dọa chạy, hơn nữa tốc độ hắn chạy trốn cực kỳ nhanh, chớp mắt đã không có bóng người.


Ta không thể đuổi theo hắn.” Nói đến đây, Liễu Hán Thanh nhíu chặt mày.
“Tu sĩ Kim Đan? Thật kỳ quái.

Phụ thân, ngài vừa mới xuất quan sẽ có ai muốn ám hại ngài kia chứ?” Liễu Giang nghi hoặc hỏi, vẻ mặt hoang mang.
“Có lẽ không phải vì tới hại ta.

Bởi vì ta cảm giác mục tiêu hắn không phải ta, nhìn thấy ta ra tay thì lập tức chạy trốn rồi.

Ta nghĩ, người này hẳn là các ngươi chọc phải kẻ thù gì đó rồi?" Liễu Hán Thanh nhìn về phía hai nhi tử.
“Kẻ thù? Sẽ không đâu, sao ta lại có kẻ thù lợi hại như vậy được?” Liễu Giang lắc đầu, nói không có.
“Đúng vậy, ta cũng không có kẻ thù lợi hại như vậy?” Liễu Hải cũng lắc đầu, cũng nói không có.
“Phụ thân, có thể là kẻ thù gì của Tam đệ không?” Liễu Giang hồ nghi hỏi.
“Lão Tam đâu? Hắn không biết ta bị ám sát sao? Sao còn chưa tới?” Nhắc tới Lão Tam, Liễu Hán Thanh có chút bất mãn.
“Chuyện này, ta đã phái San Nhi đi thông báo Tam đệ rồi.”
“Lão Tam này cũng thật quá đáng, phụ thân bị ám sát, hắn vậy mà cũng không tới thăm phụ thân!” Bắt được tới cơ hội, Liễu Hải lập tức bắt đầu bố trí Tam đệ.
“Gia chủ, quản sự Liễu Đồng trong viện Tam gia cầu kiến!” Đúng lúc này, có hạ nhân đi vào đại sảnh, bẩm báo nói Liễu Đồng tới.
“Ừ, cho hắn tiến vào!” Liễu Hán Thanh mở miệng, ý bảo đối phương tiến vào.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK