Sáng sớm hôm sau, mọi người Liễu Thiên Kỳ chuẩn bị xuất phát.
Đi ra ngoài cửa lớn Liễu gia, nhìn xe ngựa xa hoa trước cửa, Kiều Thụy liên tiếp chớp mắt mấy cái.
Y kinh ngạc đến có chút không thể tin được hết thảy những gì mình đã thấy.
“Thiên Kỳ, xe ngựa này thật xinh đẹp, xa hoa quá chừng!” Kiều Thụy kéo kéo góc áo Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy vui vẻ mà nói.
“Ừ, đây là xe xa hoa nhất của Liễu gia.
Hơn nữa, kéo xe không phải yêu mã cấp hai mà là Tứ Giác Lộc* cấp bốn.
Tứ Giác Lộc chẳng những chạy trốn nhanh hơn yêu mã, hơn nữa tốc độ phi hành cũng nhanh hơn.
Đương nhiên, tuy Tứ Giác Lộc chạy trốn mau, nhưng là chạy rất ổn.
Chúng ta ở trong xe có thể như là ở nhà vậy, bình thường ăn cơm, ngủ, tu luyện cũng không có vấn đề.” Liễu Thiên Kỳ nghiêm túc mà giới thiệu cho Kiều Thụy.
(*hươu 4 sừng)
“Tứ Giác Lộc á?” Nghe thấy cái này, Kiều Thụy đi đến phía trước xem xét một phen bốn con Tứ Giác Lộc dùng để kéo xe kia.
Bốn con Tứ Giác Lộc này đều là màu hoa hồng, đỉnh đầu có bốn sừng, bốn vó đen nhánh.
Trên người chúng mang màu lông sáng bóng, nhìn thập phần xinh đẹp.
“Tứ Giác Lộc này thật xinh đẹp!” Nhìn chằm chằm mấy con Tứ Giác Lộc, vẻ mặt Kiều Thụy tò mò mà thưởng thức.
“Thật là đồ nhà quê chưa thấy qua bộ mặt thành thị!” Liễu Vũ liếc mắt Kiều Thụy vô tri một cái, vẻ mặt khinh thường mà nói.
“Tiểu Vũ!” Kéo kéo ống tay áo muội muội, Liễu Ti ý bảo đối phương không được lắm miệng.
“Ta...!ta nói chính là lời nói thật mà!” Liễu Vũ mếu máo, không phục mà nói.
“Ra cửa nghe lời ta nói, đây là do ngươi bảo đảm với nương rồi!” Liễu Ti nghiêm khắc mà nói.
“Vậy...!ta biết rồi, tỷ tỷ!” Liễu Vũ cúi đầu, không dám lên tiếng nữa.
Bị Liễu Vũ vừa nói vậy, sắc mặt Kiều Thụy đỏ lên.
“Phải, ta không có như Ngũ tiểu thư ngươi gặp qua bộ mặt thành thị nhiều.
Ta là đồ nhà quê, vậy thì thế nào? Ngươi đánh lại ta sao? Ngươi dám đánh với ta sao?”
“Ngươi……” Nghe được Kiều Thụy khiêu khích, Liễu Vũ hung hăng mà trừng mắt nhìn qua.
“Hừ!” Kiều Thụy hừ lạnh một tiếng, không chịu thua mà trực tiếp trừng mắt nhìn lại.
Nhìn hai người giương cung bạt kiếm, Liễu Ti vội vàng kéo Liễu Vũ về phía sau mình.
“Tiểu Thụy, Tiểu Vũ tuổi còn nhỏ, ngươi đừng chấp nhặt với nó.”
“Xí, ta mới không thèm chấp nhặt với người Luyện Khí tầng bảy đâu." Kiều Thụy bĩu môi, vẻ mặt kiêu ngạo nói.
Nha đầu thúi Liễu Vũ kia lúc đồng cấp với mình đã không phải đối thủ của mình, lúc này mà muốn đánh nhau với y, chỉ sợ cũng chỉ có phần bị treo lên đánh thôi!
“Ngươi… ngươi……”
“Được rồi, Tiểu Thụy nói rất đúng, thực lực của ngươi đích xác không bằng Tiểu Thụy.
Còn một tháng thời gian, ngươi tu luyện nhiều hơn đi! Đừng đến lúc đó thi không vào được học viện Thánh Đô!”
“Dạ… biết rồi tỷ tỷ!” Liễu Vũ gật đầu, bĩu môi, không cao hứng mà trả lời.
Mình thật là người có thực lực thấp nhất trong năm người, đích xác là đau lòng á!
Không bao lâu, Liễu Hà và Liễu San đi ra.
“Phụ thân!”
“Tam thúc!”
“Liễu thúc thúc!”
Liếc thấy Liễu Hà đi ra, bốn người vội vàng cúi đầu hành lễ.
“Người đều đến đông đủ, mọi người lên xe đi!” Nói rồi, Liễu Hà lên xe đầu tiên.
Những người khác cũng theo thứ tự đều lên xe.
“Giá!” sau khi mọi người đều lên xe, xa phu liền lái xe thẳng đến cửa nam thành.
Trong xe giống như Kiều Thụy tưởng tượng vậy, hoa lệ và rộng mở dị thường.
Sáu cá nhân đồng thời ngồi trong xe ngựa, hoàn toàn không cảm thấy chen chúc.
Liễu Thiên Kỳ từ nhẫn không gian lấy ra một cái bàn vuông, lại lấy ra một cái lò than nhỏ cùng với một cái ấm nước, thêm một bộ chén trà và ấm trà.
Đầu ngón tay hắn động một chút, chú ra một ấm nước.
“Tiểu Thụy, điểm bếp lò lên đi!” Liễu Thiên Kỳ nghiêng đầu, nhìn hướng về phía Kiều Thụy kế bên.
“Ưm!” Kiều Thụy gật đầu, đầu ngón tay vừa chuyển, một đoàn cầu lửa nhỏ liền rơi vào trong than hỏa, bậc lửa lò.
Nhìn hai đứa nhỏ phối hợp ăn ý, Liễu Hà nhẹ nhàng cong khóe miệng, vẻ mặt vui mừng.
Không bao lâu, Liễu Thiên Kỳ nấu nước chín, pha một ấm linh trà, rót ra một ly, tất cung tất kính mà đưa đến trước mặt phụ thân, “Phụ thân, thỉnh dùng trà!”
“Ừ.” Nhìn nhi tử đưa trà, Liễu Hà vừa lòng mà gật đầu liên tục, duỗi tay tiếp nhận chén trà.
“Ba vị tỷ tỷ muốn uống ly trà nóng không?” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ nhìn về phía ba người ngồi một bên.
“A, Thất đệ không cần tiếp đón chúng ta.
Chúng ta uống thì tự mình rót được mà.” Liễu Ti khách khí mà nói.
"Vậy được, ta để ở đây." nói rồi, Liễu Thiên Kỳ đặt ấm trà sang một bên, lấy nước sôi trên bếp lò cũng đặt sang một bên.
Lại từ nhẫn không gian lấy ra một tấm vỉ sắt lớn cỡ bàn tay, Liễu Thiên Kỳ đặt vỉ sắt lên bếp than, vừa vặn khớp.
Sau đó, hắn lấy ta một chậu nhỏ thịt yêu thú ướp sẵn, dùng đũa kẹp lấy, từng miếng đặt lên vỉ sắt.
"Xèo xèo…"
Nghe tiếng thịt nướng, Kiều Thụy lập tức hưng phấn mà mở to hai mắt nhìn.
“Thiên Kỳ?”
“Buổi sáng đệ vội vã ra tới, không ăn mấy miếng cơm, ta nướng chút thịt yêu thú cho đệ ăn.” Nhìn người bên cạnh, vẻ mặt Liễu Thiên Kỳ sủng nịch mà nói.
“Ưm.” Liên tục gật đầu, Kiều Thụy cười đến một đôi mắt cũng cong thành hình trăng non.
“Nè, cái này cho đệ.” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy ra chén gia vị và đũa cho đối phương.
“Dạ.” Kiều Thụy gật đầu tiếp nhận, cầm đũa, học theo bộ dáng Liễu Thiên Kỳ cùng nhau trở lật thịt trên vỉ nướng.
“Thơm quá chừng!” Nghe từng trận mùi thịt, vẻ mặt Kiều Thụy say mê.
“Sắp chín rồi.” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lại lấy ra một bộ chén đũa.
Chờ đến khi nhóm thịt nướng đầu tiên nướng chín, Liễu Thiên Kỳ liền gắp hai khối bỏ vào trong chén, đưa đến trước Liễu Hà.
“Phụ thân nếm thử đi.”
“Ha ha ha, không cần, cho Tiểu Thụy ăn đi.
Ta uống trà được rồi.
Sáng sớm ăn quá dầu mỡ, ta không quen.” Liễu Hà lắc đầu, nói không ăn.
“Vậy được, phụ thân uống trà đi." Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lại rót cho phụ thân một ly trà.
“Thiên Kỳ, huynh cũng ăn đi, ăn ngon lắm!" Kiều Thụy vừa ăn vừa lật tiếp thịt trên vỉ nướng.
Nhìn Kiều Thụy ăn vui sướng như vậy, Liễu Thiên Kỳ sủng nịch mà xoa xoa đầu nhỏ của y, nhận phần mà Kiều Thụy đã tự tay nướng.
Nhìn Kiều Thụy ăn không có hình tượng miệng đầy dầu mỡ, Liễu Vũ nhịn không được trợn trắng mắt.
Nghĩ thầm: Thật không biết Liễu Thiên Kỳ phế vật từ nơi nào tìm được một song nhi vừa hung hãn vừa thô lỗ như vậy.
Nhìn tướng y ăn thịt kìa, y như là quỷ chết đói ấy.
Thật là muốn bao nhiêu xấu thì có bấy nhiêu xấu.
Muốn bao nhiêu thô lỗ thì có bấy nhiêu thô lỗ.
Nhìn Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy ngang nhiên ăn thịt nướng trên xe tú ân ái, Liễu Ti nhịn không được giật giật khóe miệng.
Nghĩ thầm: Không trách Tiểu Vũ không thích song nhi Kiều Thụy này.
Nói thật, Kiều Thụy thật đúng là có chút thô tục lại thô lỗ nữa.
Cũng không biết Tam thúc nghĩ như thế nào, vậy mà để Thất đệ cùng song nhi thô lỗ như thế đính hôn.
“Tam thúc, ta châm trà cho ngài.” Nhìn thấy ly uống trà của Liễu Hà chỉ còn lại một nửa, Liễu San vội vàng cầm lấy ấm trà tới châm trà cho đối phương.
Liễu Hà liếc nhìn Liễu San một cái, không nói lời nào.
Chờ đến khi Liễu San rót đầy ly trà, Liễu Hà cầm lên, xốc màn xe, trực tiếp đổ cả ly ra ngoài.
Liễu Ti nhìn thấy cử động này của Liễu Hà, không khỏi chớp mắt.
Tâm nói: Liễu San xem ra là thất sủng trước mặt Tam thúc rồi.
Bất quá, chuyện này cũng không thể trách Tam thúc.
Đại bá làm ra nhiều chuyện ác độc với nhà Tam thúc như vậy, Tam thúc sao có thể không ghi hận kia chứ?
Nhìn cái ly trống không trước mặt Liễu Hà, Liễu San ủy khuất mà cắn cắn môi.
Lại không biết nên nói cái gì.
“Phụ thân, nếu không, hài nhi lại nấu cho ngài một ấm khác?” Liễu Thiên Kỳ nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi.
“Không cần.
Thu hồi trà cụ đến đây đi.
Làm dơ thì không tốt.”
“Dạ.” Theo tiếng, Liễu Thiên Kỳ thu hồi một ấm trà, sáu chén trà và một cái ấm nấu nước trên bàn.
Nghe được câu nói cuối cùng của Tam thúc kia, Liễu San càng hụt hẫng mà cúi đầu xuống.
Liễu Thiên Kỳ liếc nhìn trộm Liễu San một cái, nhăn nhăn mày.
Nghĩ thầm: Lão cha nhà mình hình như là đắc tội nữ chính rồi hả? Về sau nếu nữ chính trưởng thành lên, chỉ sợ lão cha phải gặp tai ương rồi! Nhưng có tiên tri như hắn ở, Liễu San muốn thương tổn phụ thân hắn, cũng không dễ dàng!
“Thiên Kỳ, chỉ có nhiêu đây thịt sao?” Nhìn trong chậu còn thừa không được mấy lát thịt, Kiều Thụy chưa đã thèm mà hỏi.
“Thịt chỉ có bấy nhiêu, nhưng còn có khoai lang cắt mỏng và rau xanh.” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy ra một mâm khoai lang.
“Ha ha ha, huynh chuẩn bị thật đầy đủ hết! Chay mặn đều có!” Kiều Thụy cười he he, tiếp nhận khoai lang.
Nhìn Kiều Thụy chỉ biết ăn và chỉ biết ăn, Liễu Vũ cạn lời một trận.
Thật không biết Liễu Thiên Kỳ tìm con heo này về làm gì?
Vài ngày sau,
Ngồi trong xe ngựa, Kiều Thụy đang nhắm mắt lại hấp thu linh thạch, Liễu Thiên Kỳ đang vẽ bùa.
Mà Liễu Hà đang ở một bên nhìn nhi tử vẽ bùa, nghiêm túc mà chỉ điểm nhi tử sai lầm.
“Phụ thân, ngài xem thế nào?” Liễu Thiên Kỳ đưa phù đã vẽ xong đến trước mặt phụ thân, chờ phụ thân chỉ điểm.
“Ừm, vẽ cũng không tệ lắm, nhưng hai đường này độ cung hơi lớn hơn một chút." Nói rồi, Liễu Hà cầm lấy bút tới vẽ một tấm cho nhi tử xem.
“Không biết sao con luôn không nắm giữ được sâu cạn của cái độ cung này." nhìn phù phụ thân vẽ, Liễu Thiên Kỳ nhíu mày nói.
"Lại đây, vi phụ dạy con." Liễu Hà kéo tay Liễu Thiên Kỳ qua, tay cầm tay mà dạy nhi tử vẽ ba tấm.
“Hiện tại cảm giác như thế nào, có thể nắm giữ độ cung chưa?”
“Dạ, hình như cũng hiểu được một chút." Liễu Thiên Kỳ gật đầu, cầm bút độc lập vẽ một tấm.
Nhìn thấy lá phù này, Liễu Hà vừa lòng mà gật đầu liên tục.
“Không tồi, chính là như vậy! Con nắm giữ nhanh thật đấy!”
Nghe được lời này, Liễu Vũ nhịn không được trợn trắng mắt, nghĩ thầm: Liễu Thiên Kỳ nắm giữ nhanh chỗ nào trời? Nói thẳng ra chính là Tam thúc dạy cẩn thận được không, cách dạy tay cầm tay của Tam thúc kia, dù có là đầu heo cũng học xong.
Nhìn thấy Liễu Hà toàn tâm toàn ý mà dạy Liễu Thiên Kỳ vẽ bùa, Liễu San và Liễu Ti không khỏi cũng có chút ghen ghét.
Phù văn thuật của các nàng cũng đều là Tam thúc dạy ra.
Tuy lúc Tam thúc dạy các nàng cũng thực nghiêm túc và dụng tâm, nhưng tay nắm tay dạy từng lần một như vậy thì trước nay chưa từng có.
Quả nhiên, nhi tử và chất nữ vẫn có khác nhau rất lớn.
“Tam thúc, Vạn Kiếm phù cấp hai trước sau ta vẽ cũng không tốt.” Liễu Ti nhỏ giọng nói.
“Thiên Kỳ, vẽ một tấm Vạn Kiếm phù cấp hai cho Tứ tỷ con đi!”
“Dạ, phụ thân!” Theo tiếng, Liễu Thiên Kỳ lấy ra một lọ phù văn dịch cấp hai cùng giấy phù văn cấp hai, nghiêm túc mà vẽ một tấm Vạn Kiếm phù cấp hai.
Liễu To nhìn chằm chằm tay Liễu Thiên Kỳ, nhìn đến phá lệ cẩn thận.
Nàng kinh ngạc phát hiện, đối với mình mà nói, Vạn Kiếm phù vẫn luôn không vẽ được này với Liễu Thiên Kỳ mà nói lại đơn giản dị thường.
Quả nhiên, Tam thúc tay cầm tay dạy ra, đúng là không giống.
“Vẽ xong rồi ạ.” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ đưa cho Liễu Hà.
“Ừ, Ti Nhi, lấy về đi phỏng theo vẽ lại đi.
Cần luyện tập thêm!”
“Đa tạ Tam thúc, đa tạ Thất đệ!” Tiếp nhận linh phù, Liễu Ti vội vàng nói tạ.
“Tam thúc, Lôi phù cấp ba ta vẽ cũng không thuận tay ạ." Liễu San nhỏ giọng nói.
“Họa không thuận tay thì luyện tập nhiều vào.
Muốn có thành tựu trên đạo phù văn thì phải khổ luyện thêm." Liễu Hà nói theo lý thường.
Nghe vậy, Liễu San gật gật đầu.
“Dạ.”
Tam thúc quả nhiên không giống trước nữa.
Nếu là lúc trước, Tam thúc nhất định sẽ kỹ càng tỉ mỉ hỏi mình vẽ không tốt chỗ nào.
Rồi sau đó sẽ vẽ cho mình xem, còn đưa linh phù cho mình về vẽ lại.
Chỉ là bây giờ….
Nhìn thấy bộ dáng Liễu San trước mặt Liễu Hà, tỷ muội Liễu Ti Liễu Vũ cười thầm trong lòng.
Nhìn bộ dáng nữ chính ủy ủy khuất khuất kia, Liễu Thiên Kỳ lại hơi lo lắng cho Liễu Hà.
Nếu về sau nữ chính trưởng thành lên, xác định vững chắc là muốn trả thù lão cha nhà mình rồi!
Danh Sách Chương: