• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Trang Lăng, nếu tôi mỗi lần cứ nằm viện lâu thế này, vậy công ty sẽ phải chắp tay nhường cho kẻ khác."

"Tôi biết...Trước đây mỗi lần đến bệnh viện đều trống trơn, y tá nói rằng anh đã xuất viện. Nhưng A Hành, nghĩ thử xem một tháng này anh đã nhập viện bao nhiêu lần rồi." Trang Lăng vừa nói vừa đẩy Thư Trọng Sâm ra ngoài, ra hiệu cho cậu ta mau chạy.

Thư Trọng Sâm hiểu ý, không ngừng lùi chân ra ngoài, nhanh chóng mở cửa trước khi Thư Bá Hành gọi về, bỏ trốn mất dạng.

"Tôi lo lắng cho anh, A Hành." Hốc mắt Trang Lăng đỏ lên, cậu cô đơn đứng một mình bên giường bệnh như thế này trông rất đáng thương.

Thư Bá Hành chỉ liếc mắt nhìn cậu, sau đó quay đầu mím chặt môi. Từ trước đến nay hắn đều không đành lòng nhìn cậu tựa như sắp khóc mà vẫn giả bộ mạnh mẽ.

Hắn sẽ mềm lòng.

Trên thực tế, mười năm qua hắn đã rèn luyện cho bản thân phải vững tâm như sắt, nhưng hắn lại vĩnh viễn cam tâm chịu thua đối với người trước mắt, một lần lại một lần từ bỏ quy tắc của mình.

Trước kia, cậu trai này tự coi hắn là đồ lưu manh, nói từng câu làm tổn thương người khác, hết lần này đến lần khác làm những việc quá đáng, nhưng cậu vẫn kiên quyết tránh xa hắn, huống chi là hắn hiện tại.

Cậu ta bướng bỉnh nhìn mình với đôi mắt đỏ hoe, rồi nói: "Tôi lo lắng cho anh."

Thư Bá Hành nghĩ, nếu đây là độc dược, vậy hắn cũng đành phải vui vẻ ăn vào.

Cuối cùng, hắn vẫn chỉ lạnh nhạt nói: "Tôi biết rồi", sau đó nhắm mắt lại.

Trang Lăng lại mừng rỡ như điên, cậu hiểu được Thư Bá Hành đồng ý, lập tức không nói tới chủ đề này nữa, ngồi xuống vuốt ve vầng trán của Thư Bá Hành, "A Hành, có mệt không? Ngủ đi. Ngày mai tôi phải đi làm rồi, thật sự không yên tâm về anh lắm. Lúc tôi không có ở đây, anh có thể ăn cơm đầy đủ rồi uống thuốc được không? "

Thư Bá Hành thật ra không hề ngủ: "..."

Nghe có vẻ như cậu phải đi mất ngày vậy, không phải chỉ đi buổi sáng, buổi tối về rồi sao? Quay phim điện ảnh chứ có phải quay phim truyền hình đâu. Hơn nữa học viện Bắc Ảnh chỉ cách đây một con đường, giữa trưa trở về vẫn được mà.

Thư Bá Hành phát hiện từ khi Trang Lăng "Hồi tâm chuyển ý" thì ngày càng "Vui buồn thất thường", còn có thể cạnh tranh với cô em gái phiền phức của hắn. Hắn có nên cân nhắc việc mở rộng con đường diễn viên của cậu không nhỉ, đừng để cậu chỉ luôn diễn mấy vai thần tượng kia?

Đúng vậy, Trang Lăng dường như đã nói trước, cậu có ý định phát triển theo hướng màn ảnh rộng?

Sau lần quay phim này, có thể hắn sẽ nhắc nhở Chúc Minh một chút để anh ta quan tâm hơn.

Đến buổi tối, người đại diện của Trang Lăng đến đây, dặn dò cậu mấy hạng mục cần chú ý, sau đó ra ngoài nói chuyện.

Cô lo lắng thở dài, "Lần này cưng xuất hiện trong bệnh viện mà không hề giấu giếm, cưng đã bị rất nhiều tay săn ảnh và người qua đường chụp ảnh rồi, may mà công khai quan hệ kịp thời nên mới được dập tắt. Nếu không sẽ lại gây rắc rối như lần trước."

"Để bọn họ nháo đi." Trang Lăng không muốn nhắc đến chuyện này lắm.

"Sao cưng không hiểu thế, loại chuyện này là tất yếu. Ban đầu mọi người sẽ xem đây là trò đùa thôi, nhưng lần thứ hai hẳn sẽ hơi nghi ngờ, đến lần thứ ba căn bản đã khẳng định. Cho nên, sau này cưng phải cẩn thận một chút."

"Chị bảo em phải cẩn thận thế nào đây?" Trang Lăng cố ý hạ thấp âm lượng, nhìn Thư Bá Hành đang ngủ trên giường, "Trong tình huống đó đầu óc em hoàn toàn trống rỗng rồi, tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện này?"

Chị: "..." Vậy hả.

"Thư tổng thế nào rồi?" Cô cũng liếc nhìn sang đó.

"Đã tốt hơn nhiều, mấy ngày nay cũng có thể ăn một ít. Chỉ là..." Cậu nghe nói bệnh nhân xuất huyết dạ dày vài ngày sau khi tỉnh lại sẽ rất đau, không ăn được gì, Thư Bá Hành đang hồi phục rất tốt, thật sự có chút không thật, cậu luôn cảm thấy mình đã bỏ qua điều gì đó.

"Chỉ là cái gì?" Chị nhìn ra chút lo lắng giữa hai hàng chân mày của Trang Lăng.

"Không có gì."

"A Lăng, tâm trạng của em phải điều chỉnh càng sớm càng tốt, nếu không muốn mọi chuyện lại rối tung lên. Mà này, chuyện hết hạn hợp đồng cưng nghĩ như thế nào, cho chị câu trả lời chắc chắn đi."

"Em quyết định sẽ ký tiếp."

"Em chắc chắn chứ? Không thay đổi?" Đối với câu trả lời của Trang Lăng chị cũng không quá ngạc nhiên, nhưng để cho an toàn, cô vẫn phải xác nhận lại lần nữa.

"Vâng, em sẽ không thay đổi." Vẻ mặt của Trang Lăng lúc này rất mềm mại, nhẹ nhếch mày, chị có cảm giác Trang Lăng trên màn ảnh ngày xưa đã trở lại.

"Tốt, mấy năm?"

"Mười năm."

"..." Lần này chị mới thật sự ngạc nhiên. Trong làng giải trí nghệ sĩ có thể bán thân cho công ty mười năm không phải không có, nhưng nó chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Dù sao Trang Lăng bây giờ đã 25 tuổi rồi, mười năm sau là cậu 35 tuổi, nếu là người có tiềm năng như cậu có lẽ đã sớm đứng trên đỉnh lưu lượng vài năm. Đến lúc đó các nghệ sĩ sẽ lựa chọn tự làm ông chủ và mở studio riêng với những nghệ sĩ khác, hoặc là hoàn toàn quay về phía sau hậu trường, không có lý nào lại phải tiêu phí hết quãng đời ở một công ty cả.

Suy cho cùng, nếu bạn chẳng thể tiến bộ trong sự nghiệp, khi rời đi có thể mọi người vẫn sẽ nhớ đến điểm tốt của bạn, nhưng chờ đến lúc bạn hết hot, thì dần dần bạn sẽ bị thay thế bởi một kẻ mới vào nghề.

Đương nhiên, nếu Trang Lăng có thể tạo nên một huyền thoại không thể thay thế, tất nhiên mọi chuyện sẽ khác.

"Cưng không suy nghĩ thêm chút nữa à?"

"Em đã cân nhắc rất rõ ràng. Chị, chị hẳn biết rõ tình huống của em và Bá Hành, chị cảm thấy em sẽ bỏ bạn trai của mình để mưu cầu chỗ khác sao?"

Trang Lăng tự nhiên nói ra hai chữ "bạn trai", cũng không cảm thấy có cái gì không đúng.

Chị: "..." Trước đây không lâu chị vẫn nghĩ như vậy, cám ơn.

"Nhưng mười năm thực sự là quá dài, nếu cưng đã ký hợp đồng mười năm thì sẽ không thể ký thêm hợp đồng nào khác, việc này sẽ hạn chế cho sự phát triển sau này của cưng. Nếu Thư tổng biết cưng đang nghĩ gì, hắn hẳn sẽ không đồng ý đâu."

"Anh ấy không cần biết mọi chuyện, em có thể nói chuyện trực tiếp với giám đốc Chúc."

"..." Cậu cho rằng giám đốc Chúc sẽ không báo cáo Thư tổng sao?

"A Lăng, tiền trảm hậu tấu[] không hay lắm đâu? Dù sao...chị cũng khuyên cưng nên thảo luận với Thư tổng đi."

[]: Tiền trảm hậu tấu có nghĩa là chém trước tâu sau (tiền: trước, trảm: chém, hậu: sau, tấu: tâu, thưa). Trong tiếng Việt thành ngữ tiền trảm hậu tấu thường dùng để chỉ những việc làm không chờ đợi cấp trên, cứ làm, cứ hành động trước, xong xuôi mọi chuyện rồi mới báo cáo, thưa gửi.

"..."

"Em không muốn hai người lại cãi nhau nữa chứ gì?"

"..." Trang Lăng do dự, nhớ tới sáng nay Thư Bá Hành tức giận với em trai mình, cũng nhận ra hắn ghét nhất là bị người khác lừa gạt.

Người đại diện thấy cũng có cách, tiếp tục nỗ lực, "Quan hệ giữa em và Thư tổng cuối cùng đã dịu đi, sức khỏe của hắn gần đây không tốt, em..."

"Được rồi, em sẽ tìm thời gian thương lượng với anh ấy."

"..." Sơ Hạ thở phào nhẹ nhõm, thật ra cô cũng ích kỷ, nếu bọn họ thông đồng với Trang Lăng mà ký hợp đồng, khi đó người gặp nạn không phải Trang Lăng, mà là bọn họ.

Các nhân viên của Thiên Hằng đều hiểu sâu sắc sếp lớn của mình nếu nóng nảy sẽ đáng sợ như thế nào, cho nên không dám tuỳ tiện chọc vào.

"Chị, chị còn chuyện gì nữa không?"

"À, chị để Tiểu Dương và Tiểu Lâm ở lại công ty, ngày mai cưng có thể mang theo bọn họ."

"Được."

"Nếu không còn việc gì thì chị về trước đây."

"Chị đi thong thả." Trang Lăng mở cửa nhìn người đại diện mảnh mai đi xa, bấy giờ mới xoay người trở lại phòng bệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK