Mục lục
Mặt Trăng Nhỏ Của Phó Dịch Bắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bữa tiệc được tổ chức lúc 7 giờ tối tại khách sạn Thế Kỷ, La gia lần này làm tiệc lớn mời đến rất nhiều khách mời trong giới, từ gia đình quyền quý đến con nhà quân nhân thế gia phải nói người người đều chức cao vọng trọng.

Trong không khí linh đình Tần Nguyệt được La Thận Khâm lôi kéo giới thiệu khắp nơi, mặc cho vô số ánh mắt dòm ngó cùng soi mói quấn quanh cô vẫn một mực thờ ơ như một cái xác không hồn.

Cô vốn không muốn tới cái bữa tiệc giả dối này nhưng... Cô đang đợi một người!

"Ây ây Dịch Bắc cậu xem cà vạt tớ thắt thế đã đẹp chưa?"

Ở cửa vào Thẩm Thiên Thành chạy theo sau Phó Dịch Bắc líu ríu không ngừng hỏi đủ chuyện, từ tóc tai đến quần áo giờ ngay cả cà vạt cũng hỏi anh.

Phó Dịch Bắc đang bận nhìn vào trong đại sảnh nghe Thẩm Thiên Thành lải nhải mãi cũng phiền tới phát cáu, trực tiếp dơ tay đẩy cái bản mặt của anh ta ra.

"Cút đi cho tớ nhờ!"

"Ơ!"

Thẩm Thiên Thành bị đẩy một cái muốn té ngang, anh ngơ ngác nhìn Phó Dịch Bắc.

"Tự dưng cáu với tớ!"

Nhưng không đợi Thẩm Thiên Thành có thời gian truy hỏi Phó Dịch Bắc đã tìm được người anh muốn tìm rồi.

"Ê, cậu đi đâu vậy?"

Thẩm Thiên Thành gào một câu, Phó Dịch Bắc phất phất tay nói:



"Đi tìm em gái nhỏ."

Tần Nguyệt vừa chào hỏi xong vợ chồng một vị thượng tá nào đó, cô vừa ngẩng đầu đã thấy ngay thân ảnh cao lớn của thiếu niên kia.

Đột nhiên nhớ đến nụ hôn tối qua cô bất giác cảm thấy vô cùng xấu hổ và lúng túng, thế là cô xách váy lên nói với La Thận Khâm.

"Ba, con đi vệ sinh một lát."

Không đợi La Thận Khâm ừ hử cô đã vội chạy lấy người, trong đám đông nhộn nhịp Phó Dịch Bắc nhờ chiều cao nổi trội nên anh thấy rất rõ thân ảnh Tần Nguyệt luồng lách chạy nhanh còn hơn thỏ thì không khỏi phì cười.

Tần Nguyệt một mạch chạy đến một góc khuất tối ở cuối hành lang, cô vì hồi hộp mà nhịp tim đập loạn xạ cả lên, nhưng cô còn chưa kịp thở ra thì cả người đã bị một thân người cao lớn vây lấy.

"Em chạy cái gì?"

Giọng anh trầm thấp pha chút ý cười kề sát bên tai, Tần Nguyệt lập tức nổi hết cả da gà đưa tay muốn đẩy anh ra.

"Anh xê ra coi, áp sát như thế làm gì hả?"

Nhưng căn bản cô đẩy không được còn bị anh vòng tay ôm lấy eo kéo cô đến sát người mình hơn.

"Em xấu hổ."

Không phải là câu hỏi mà là một câu trần thuật, Tần Nguyệt thẹn quá hoá giận trừng mắt lườm anh.

"Xấu hổ cái gì chứ! Anh tránh ra, tôi muốn đi vệ sinh!"

"Ồ, vậy à!"

Trong ánh đèn mờ Phó Dịch Bắc thấy hai má cô đã hây hây đỏ, nhưng người nào đó vẫn cứ mạnh miệng khiến anh không khỏi bật cười.

Thế là anh bất thình lình ghé sát đến mặt cô một đường nhắm thẳng môi cô mà hôn, Tần Nguyệt thất kinh vội đưa tay che miệng anh lại, nào ngờ anh không biết xấu hổ còn dám hôn vào lòng bàn tay cô.

"Anh!"

Tần Nguyệt túng quấn đến muốn khóc, đêm qua bị anh hôn đã là điều ngoài sức tưởng tượng của cô rồi, giờ anh còn trắng trợn trêu đùa thế này cô thật sự không biết phải làm sao!

Phó Dịch Bắc trêu đủ rồi, thấy hai mắt cô long lanh ánh nước anh cũng không nỡ chọc cho cô khóc thật.



Anh đứng thẳng người dậy vươn tay vuốt mái tóc dài được uốn xoăn nhẹ của cô, anh nhìn cô trên dưới một lượt rất hài lòng mà gật gù.

"Coi nào, mặt trăng nhỏ đêm nay xinh chưa kìa! Nhưng nếu em không khóc thì sẽ xinh hơn đấy."

Anh mỉm cười xoa nhẹ má cô rồi lại nhịn không được dời sự chú ý đến đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng của cô, đưa ngón tay ấn ấn vài cái.

Tần Nguyệt bặm chặt môi, cô không chút khách khí đánh cái bốp lên tay anh.

"Anh không trêu người khác thì chịu không được hả?"

Phó Dịch Bắc bị đánh mà còn cười tươi rói, anh ra vẻ không đồng ý lắc lắc ngón tay trả lời với cô một cách rất đương nhiên.

"Anh có trêu ai đâu, chỉ trêu mỗi em."

"Anh!"

Tần Nguyệt tức đến á khẩu, hai tay càng ra sức đẩy anh ra.

"Tên lưu manh, anh tránh xa tôi ra một chút!"

Phó Dịch Bắc trêu cô tới nghiện rồi, anh bật cười thành tiếng đưa tay ôm lấy vai cô không cho cô vùng vẫy nữa.

"Được rồi anh không trêu em nữa, nhưng anh nói thật em mặc chiếc váy này rất đẹp!"

Cô bình thường rất giản dị không ăn diện cầu kỳ đã có nét thanh tú trong sáng, giờ đây một thân váy áo lụa là trang điểm tỉ mỉ càng nổi bật lên nét đẹp kiều diễm ẩn sâu trong cô.

Phó Dịch Bắc từ trước đã biết cô đẹp, nhưng giờ càng nhìn lại càng thấy đẹp hơn là sao nhỉ?

Tần Nguyệt nghe anh khen mình một cách tự nhiên như thế thì chút giận hờn ban nảy lại biến thành sự thẹn thùng khó hiểu.

Nhưng nhắc đến váy cô lại nhớ đến chiếc váy trắng kia, thoáng cái cả người liền ỉu xìu.

"Phó Dịch Bắc, tôi làm hỏng chiếc váy trắng kia rồi."

Tuy là do La Tuệ Lăng làm nhưng xét đến cùng vẫn là do cô quá chủ quan mà xem nhẹ sự ganh đua của La Tuệ Lăng đối với mình.

Phó Dịch Bắc thấy cô cúi đầu xoắn xuýt làn váy trong tay, anh khẽ nhướng mày đưa tay nâng cằm cô lên hỏi:



"Sao lại hỏng?"

Tần Nguyệt mím mím môi, đáp:

"Tôi bất cẩn nên làm hỏng rồi."

Cô cũng không nói sự thật với anh, cô vốn đã phiền anh quá nhiều chút chuyện này vẫn là tự mình xử lý thì hơn.

Phó Dịch Bắc nheo mắt nhìn cô một lúc lâu, anh khẽ thở dài xoa xoa má cô.

"Không sao, hỏng rồi thì lần sau anh mua cái mới cho em."

Tần Nguyệt vẫn xụ mặt không vui, cô lại không phát hiện Phó Dịch Bắc đã dần áp sát người cô lần nữa.

"Vậy một cái váy mới đổi một nụ hôn nhé!"

Anh như cười như không nói bên tai cô, còn không đợi Tần Nguyệt nói được hay không thì môi anh đã hôn lên môi cô rồi.

Tần Nguyệt trợn to hai mắt vùng vẫy không ngừng, cô muốn há miệng nói chuyện không ngờ lại để anh thừa cơ hội đưa lưỡi vào.

Cả người Tần Nguyệt run lên một cái hai chân thoáng chốc mềm nhũn ra, vẫn là Phó Dịch Bắc nhanh tay ôm lấy eo cô đem cô áp lên vách tường mà hôn.

Có lần đầu rồi có lần hai, thiếu niên đã đạt được mục đích thì càng được nước lấn tới, Phó Dịch Bắc cơ hồ là đem Tần Nguyệt hôn đến không phân được đông tây nam bắc.

Nhịn làm gì cho mệt thân không, cứ đè cô ra mà hôn trước rồi tính sau!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK