Lăng Bắc cũng phát hiện nàng, nhất thời cao hứng, nhu thuận nói, "Mẹ ~"
Lục tiểu thư "......"
Thẩm Huyền "......"
Lục tiểu thư biểu tình nửa điểm cũng không biến, nhìn Thẩm Huyền "Ngươi dạy?"
"Không phải."
Lục tiểu thư liền nhìn về phía Lăng Bắc, thấy hắn đầy mặt thuần khiết, hai tròng mắt đen nhánh sáng ngời trong suốt, phảng phất có thể chiếu ra thân ảnh của nàng. Thần sắc của hắn là nhìn thấy người quen nên vui vẻ, không có chờ mong, ỷ lại hay dè chừng gì đó.
Nàng nhớ tới trong điện thoại Thẩm Huyền miêu tả tình huống trước mắt của hắn, bỗng nhiên có chút hiểu rõ nguyên nhân.
Lăng Bắc là đứa trẻ mắc bệnh tự kỷ, còn chưa đủ nhận thức liền bị ném đi, Lăng gia trừ bỏ Lăng Hi cơ bản không ai quan tâm đến hắn, có thể nói kiến thức của hắn đối với thế giới bên ngoài đều đến từ chính Lăng Hi.
Lăng Hi đại khái sẽ không đối với hắn nói lên thân thế, bởi vậy bên trong tiềm thức của hắn, người thân của Lăng Hi đương nhiên cũng là người thân của hắn, hơn nữa đối với hắn xưng hô "mẹ" này hàm nghĩa rất có khả năng chỉ có một khái niệm mơ hồ, còn không có thân cận như "anh"
Lăng Bắc hoang mang cùng nàng đối diện "Như thế nào a?"
"Không có việc gì." Lục tiểu thư nói.
Vài năm qua đi, khúc mắc giữa nàng và phụ thân của Lăng Hi đã sớm theo Lăng phụ qua đời mà tan thành mây khói, nàng không có hứng thú làm khó tình nhân của Lăng phụ, cho nên cũng sẽ không chán ghét Lăng Bắc.
Đương nhiên, tiền đề là Lăng Bắc sẽ không tồn tại bất cứ tâm tư nào gây thương tổn Lăng Hi. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn là không thể triệt để lý giải một người, Lục tiểu thư rất nhanh thu hồi tầm mắt, một bên cùng Thẩm Huyền nói chuyện phiếm, một bên đi về hướng chủ thính.
"Tiểu Hi thế nào?"
"Rất tốt, các số liệu thân thể đều bình thường" Thẩm Huyền thấp giọng nói "Ta vẫn đợi hắn liên hệ ta."
Lục tiểu thư khẽ ừ một tiếng.
Có lẽ đây là hi vọng duy nhất của bọn họ, chung quy chỉ cần thân thể vẫn còn hô hấp, khiến cho bọn họ có một loại cảm giác Lăng Hi sớm muộn gì cũng sẽ trở về.
Khách mới đến càng ngày càng nhiều, âm nhạc cùng tiếng hoan hô cười vui cùng nhau đập vào trước mặt, Lục tiểu thư là con gái của chủ nhân buổi thọ yến, phải bận rộn tiếp đón khách, không tiện cùng Thẩm Huyền nói chuyện nhiều, rất nhanh liền ly khai.
Lăng Bắc ngoan ngoãn cùng Thẩm Huyền trở lại chỗ đông người, trên đường bị nhét hai khối đường, ăn vào hai má phồng phồng, mơ hồ hỏi "Đó là đường ca phải hông?"
Thẩm Huyền quét mắt nhìn, thấy Lăng đại thiếu cùng An Kỳ, thậm chí còn có Đặng Văn Hồng, không khỏi đi qua "Ngươi cũng đến."
Đặng Văn Hồng cười tủm tỉm giải thích"Nói ra thì dài, trước đó ta đổi phòng ở chung cư, ngẫu nhiên có cơ hội cùng ông lão trong tiểu khu đánh một ván cờ, chậm rãi liền thân, nhưng không nghĩ tới ông ấy là bạn của Lục lão, sau này ta lại cùng Lục lão đánh qua vài bàn, cho nên quen biết nhau"
Thẩm Huyền ngược lại là có chút ngoài ý muốn, gật gật đầu, thuận tiện cùng Lăng đại thiếu chào hỏi.
Lăng Bắc cũng nhu thuận hô một tiếng đường ca, tiếp nhìn về phía An Kỳ, mềm mại nói "Biểu đệ ~"
An Kỳ "......"
Mọi người "......"
An Kỳ cảm giác thực bi thương "Vì cái gì lại gọi ta là biểu đệ?"
Lăng Bắc ở trong đầu tìm tòi một lát xưng hô của ca ca đối với hắn, nãi thanh nãi khí nói, "Được rồi, Tiểu Kỳ"
"......" An Kỳ càng tổn thương, "Ta là nói vì cái gì ta lại là biểu đệ của ngươi?"
"Nào có vì cái gì, ngươi chính là biểu đệ nha ~"
"Không, ngươi phải gọi ta biểu ca."
Lăng Bắc mờ mịt "Vì cái gì?"
"Bởi vì ta sinh ra sớm hơn ngươi"
Lăng Bắc nháy mắt mấy cái "Có liên quan đến biểu đệ?"
An Kỳ "......"
Trong thời điểm này Thẩm Huyền đành phải đảm nhận trọng trách của Lăng Hi, kiên nhẫn giảng giải lý do cho đưa nhỏ, nói cho hắn không phải Lăng Hi kêu cái gì thì hắn phải kêu cái đó, rốt cuộc đem quan điểm sai lầm của hắn sửa đúng lại.
Mấy người trò chuyện không bao lâu liền lại gặp gỡ người quen, phân biệt tiến lên bắt chuyện, sau đó thấy được chủ nhân buổi tiệc hôm nay, liền sôi nổi tiến lên chúc mừng.
Lục lão mặc bộ trang phục thời Đường, nhìn qua đặc biệt có tinh thần, một người trẻ tuổi đi theo bên cạnh hắn, đúng là Lục Trầm.
Tất cả mọi người nhận thức Lục Trầm, thấy thế âm thầm líu lưỡi, không rõ ràng hai người này có quan hệ gì, thẳng đến khi có người quen hỏi một câu, mới nghe Lục lão ha ha cười "Chúng ta đều họ Lục, năm trăm năm trước là người một nhà."
Ý tứ chính là không có quan hệ huyết thống gì, chỉ là trùng hợp họ Lục, mọi người cảm thấy sáng tỏ, chỉ nghe Lục lão ngay sau đó nói "Ta cùng đứa nhỏ này hợp ý, mang qua hắn một đoạn thời gian"
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, chung quanh nháy mắt ồ lên.
Lục lão là loại người nào? Kia cơ hồ là có thể được xưng là nhân vật cấp bậc sư đế, được ông chỉ bảo qua liền không có không lợi hại. Mà Lục Trầm một tay sáng lập Hoàn Diệu, ngắn ngủi vài năm đã ngồi an ổn ở vị trí một trong ba công ty giải trí hàng đầu, cũng không biết có quan hệ với Lục lão hay không.
Những người có mặt hôm nay không hề thiếu đều hi vọng hài tử nhà mình có thể vào được mắt Lục lão, tuy rằng Lục lão sớm ẩn lui, nhưng vẫn có người ôm hy vọng, nay Lục Trầm tồn tại liền là một cửa để đột phá.
Bởi vì căn cứ bọn họ hiểu được, Lục lão gần mười năm nay cơ bản không mang người, những người được chỉ bảo trước đó cũng không có tên Lục Trầm, bọn họ vốn tưởng rằng Lục lão là triệt để chậu vàng rửa tay*, nhưng nhìn đến Lục Trầm, bọn họ cảm giác Lục lão vẫn ngầm chú ý một chút người trẻ tuổi.
*ý nói gác tay rửa kiếm, không làm việc này nữa
Mọi người đương nhiên kích động, một ít người hiểu được càng rõ, thậm chí là ảo tưởng nhà mình có thể xuát hiện một người lãnh đạo đủ tư cách đem gia tộc phát triển lớn mạnh, sau đó một ngày nào đó trong tương lai, cũng có con cháu có thể đi vào trong truyền thuyết trở thành người trong thế giới của nhóm đại thiếu.
Lăng Bắc sớm bị Thẩm Huyền mang ra khỏi đám người, ngồi ở trên ghế chậm rì gặm bánh kem.
Thẩm Huyền vẫn là hàng bán chạy, nhóm tiểu thư danh giá tìm không thấy lý do thích hợp tới gần, liền lấy cớ đánh tới tren người đứa nhỏ, các loại xoa đầu cùng đưa ăn, thuận tiện khen ngợi "Đứa nhỏ này thật đáng yêu","Thật xinh đẹp","Thật hoạt bát" làm câu mở đầu, nhân cơ hội cùng Thẩm Huyền đáp lời, bởi vậy đồ ăn vặt của Lăng Bắc càng ngày càng nhiều, còn gia tăng một chút từ vựng.
Hắn cắn xuống một miệng đầy bơ, mơ hồ hỏi "Tui nghe được các cô ấy nói thầm thế giới của nhóm đại thiếu, đó là cái gì?"
"Có phải nói là thế giới của nhóm đại thiếu người thường không hiểu?"
"Đúng a"
Thẩm Huyền rút ra một tờ giấy lau bánh ngọt dính lên chóp mũi hắn, xoay chiếc cằm nhỏ để cho hắn nhìn một vào khoảng không "Thấy vài người bên kia không?"
Lăng Bắc quan sát một chút "Kia hình như là người gặp ở trong bệnh viện nha"
"Hắn tên là Lôi Nham, là đương gia Lôi gia, cũng là trưởng tử của Lôi gia một đời này, ngồi bên cạnh hắn là anh của ta, đương gia Thẩm gia, đồng thời cũng là trưởng tử" Thẩm Huyền nhất nhất vì hắn giới thiệu, mặt sau còn có Túc gia, Lê gia, tất cả đều là gia tộc cổ xưa, tất cả đều là đương gia, tất cả cũng đều là trưởng tử
Lăng Bắc cái hiểu cái không "Cho nên là thế giới của nhóm đại thiếu có chút kỳ lạ?"
Thẩm Huyền nói "Không chỉ như vậy"
Bọn họ cùng một đời này nói thần kỳ, không bằng nói có chút quỷ dị.
Bởi vì chỉ cần là đại gia tộc cổ xưa, sinh đứa bé đầu tiên đều đặc biệt xuất sắc, hơn nữa còn có những thuộc tính mà bạn nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra.
Tỷ như Túc đại thiếu có miệng quạ đen, hại người lại hại mình, trình độ linh nghiệm cao tới 90% trở lên, Lê đại thiếu thì khắc người, đối với hắn không tốt hay nhìn hắn không vừa mắt thường xuyên mạc danh kỳ diệu liền bị hắn khắc chết, bị ngoại giới xưng là thể chất Tử Thần, Lôi Nham thì lại là mệnh cứng rắn, nghe nói người động thủ đánh qua Lê đại thiếu chỉ có hắn vẫn sống rất tốt.
Về phần Thẩm đại thiếu...... Trước mắt coi như bình thường, ngoại giới đều phỏng đoán hắn làm không tốt sẽ là người đầu tiên đánh vỡ người nguyền rủa Thẩm gia "Lần đầu biết yêu liền trở thành ngốc", chuyện này khiến cho Thẩm Huyền phi thường khó chịu.
Tóm lại, những người này thuộc tính một cái so với một cái càng quỷ dị, lại một chút tự giác cũng không có, cả ngày gây tai họa cho người, rõ ràng địa vị chạm tay có thể bỏng, lại không vài người dám hướng đến, thế cho nên đều chưa thành thân.
Này chính là cái trong giới gọi là thế giới của nhóm đại thiếu, bị mọi người ngưỡng vọng hâm mộ, nói chuyện say sưa, tâm sinh hướng tới, đồng thời...... Cũng bị mọi người sợ hãi sâu sắc.
Lăng Hi ứng thanh "Giống như đã hiểu, bọn họ quan hệ rất tốt nha"
"Đại khái đi" Thẩm Huyền nói, hắn thực ra cũng là vừa phát hiện, chung quy hắn thường niên ở nước ngoài, đối với loại chuyện này không quá chú ý, hơn nữa mấy đại thiếu này chung quy không phải cùng một thành thị, ai từng tưởng sẽ như vậy liền xuất hiện cùng nhau.
Người có ý tưởng giống hắn cũng không ít.
Trước ngày hôm nay, tất cả mọi người không nghĩ tới sẽ có thời điểm mấy người nhóm đại thiếu như đội ngũ chỉnh tề ngồi cùng nhau, càng không nghĩ tới bọn họ thoạt nhìn đúng là có quan hệ cá nhân không tệ, nhất thời ánh mắt nhìn về phía bên kia càng nhiều, thẳng đến phụ cận Lăng đại thiếu bởi vì biểu đệ bị nghẹn viên đá, vội vã chạy đến bàn bọn họ muốn một ly nước lại nhanh chóng chạy đi, lúc này mới chậm rãi nháy mắt mấy cái, đồng thời phản ứng chậm một giây.
Thẩm Huyền "......"
Mọi người "......"
Mọi người yên lặng nhìn trời.
Được rồi, vẫn là có trường hợp đặc biệt, ít nhất Lăng gia vị đại thiếu này không phải là đương gia, năng lực hình như cũng bình thường, nhưng lại cũng đủ kỳ lạ nha!
Cho nên nói Lăng gia thật là có chút thần kỳ a!
Thẩm Huyền cũng có chút không biết nói gì, sau đó gặp đại ca nhà mình đang vẫy tay với hắn, trầm mặc hai giây, bình tĩnh kéo đứa nhỏ đứng dậy, trước đa số tầm mắt không rõ nghĩa đi qua ngồi xuống "Như thế nào?"
"Đang nói Tiểu Hồng" Thẩm đại thiếu ôn nhu nói "Ngươi biết hắn cùng Lục lão là quen biết như thế nào sao?"
Thẩm Huyền nhìn qua, phát hiện người ở bên cạnh Lục lão lại nhiều một Đặng Văn Hồng, rõ ràng là bị Lục lão nhìn trúng, gật gật đầu ngắn gọn kể lại.
"Hóa ra là như vậy."
Thẩm Huyền ừ một tiếng, cảm thấy ngồi ở chỗ này thanh tịnh hơn vừa rồi, dứt khoát lười đổi chỗ, dù sao hắn không sợ những người này. Hắn nhìn một vòng đương gia, bỗng nhiên không thể ức chế nhớ tới Lăng Hi, nếu Lăng Hi còn ở đại khái cũng sẽ lại đây.
Thẩm đại thiếu nháy mắt sâu sắc phát hiện đứa nhỏ không có vẻ trầm ổn ngày xưa, hỏi "Nhóc thích ăn bánh ngọt?"
"Ừm, ăn rất ngon, anh ăn hông?" Lăng Bắc đem bánh ngọt cắn đến loạn thất bát tao đẩy qua, khóe miệng đều là bơ, đầy mặt thuần khiết nhìn hắn.
Thẩm đại thiếu "......"
Thẩm đại thiếu cảm thấy với tính tình của Lăng Hi dù giả vờ cũng sẽ không làm ra mấy chuyện này, triệt để xác định có vấn đề, không khỏi quét về phía Thẩm Huyền, thấy hắn thoáng gật đầu, nhất thời nhướng mày. Thẩm Huyền biết ý tứ hắn là đang hỏi Lăng Hi như thế nào, ở trong lòng thở dài một tiếng, hơi hơi lắc lắc đầu.
Đó là không tìm được hay là biến mất? Thẩm đại thiếu trầm ngâm một giây "Định làm gì?"
Thẩm Huyền lời ít mà ý nhiều "Đợi"
Thẩm đại thiếu cảm thấy sáng tỏ, đến cùng không hi vọng đệ đệ nhà mình quá khó chịu, liền nói sang chuyện khác "Tiểu Hồng ký với Tinh Vũ vài năm? Ta thấy Lục lão giống như cố ý đem Tiểu Hồng giới thiệu cho Lục Trầm, đại khái là muốn Lục Trầm chiếu cố một chút"
Thẩm Huyền hơi giật mình, nhìn nhìn bên kia.
Lục lão giờ phút này đã tìm một chỗ ngồi xuống, bên cạnh cùng một ít hậu bối của Lục gia, đang cùng vài vị bằng hữu nói chuyện phiếm, Đặng Văn Hồng cùng Lục Trầm liền cùng nhau hòa vào đám người, phỏng chừng là Lục lão phân phó cho bọn họ tự mình đi trò chuyện.
Thẩm Huyền nói "Đặng Văn Hồng hẳn là sẽ không đổi công ty."
"Ồ?"
"Đoán"
Thẩm đại thiếu vì thế bắt đầu ở trong đầu tìm tòi tư liệu, liên hệ một chút kỹ xảo biểu diễn của Đặng Văn Hồng, cùng Thạch An Yến ái muội nghe đồn cùng với tin tức đệ đệ tiết lộ, nhanh chóng tập trung một người — ảnh đế.
Edit: Qùy liếm IQ =))))
Hắn khẽ cười cười.
Bạn bè của Lục lão lúc này cũng đối Đặng Văn Hồng có chút tò mò "Coi trọng hài tử kia?"
"Hắn thực không tệ" Lục lão cười nói.
Hôm nay bên trong người trẻ tuổi trình diện trừ bỏ vài lợi hại thuốc nhóm đại thiếu kia, ông còn xem trọng bốn người nữa, phân biệt là Lục Trầm, Thẩm Huyền, Thạch An Yến và Đặng Văn Hồng.
Gần mười năm lực chú ý của ông càng ngày càng hướng vào việc dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng trên người thanh niên.
Lục Trầm không có bối cảnh, người thân ngoài ý muốn qua đời sớm, chẳng qua là dựa vào một chút di sản thành lập lên Hoàn Diệu. Thẩm Huyền khi trước xuất ngoại lưu học, khởi đầu công ty, nay lại bắt đầu đặt chân vào sự nghiệp điện ảnh, không thể khinh thường.
Thạch An Yến là con nuôi của Cố gia, không trở thành tổng tài Tinh Vũ nên trước đó đã sớm có công ty riêng của mình, hơn nữa người này vừa thấy chính là tri ân báo đáp, tương lai Cố gia có hắn chống khẳng định sẽ lại cao hơn một tầng.
Về phần Đặng Văn Hồng, đứa nhỏ này so với ba đứa trước lại không giống nhau, trọng điểm của hắn không phải khởi đầu một vương quốc, mà là ở bên trong một lĩnh vực đi đến đỉnh điểm, là một loại ý nghĩa xưng vương khác.
Trọng yếu nhất là hắn rất trẻ tuổi, so với bọn Lục Trầm đều trẻ hơn, nhưng lại có thể có được trí tuệ ổn trọng giống như đám người Lục Trầm, hơn nữa rất hiểu được việc che giấu cảm xúc của mình, cho nên Lục lão đối với hắn yêu thích còn nhiều hơn người khác.
Hắn nhìn Đặng Văn Hồng trong đám người, cười bổ sung "Đứa nhỏ này chưa ăn thiệt bao giờ."
Đương nhiên, những người này đều không yêu thích bằng cháu ngoại của ông, đáng tiếc cháu ngoại nay còn đang ngủ say, không biết khi nào mới có thể tỉnh.
Con ngươi của Lục lão không khỏi thâm sâu chút.
Đặng Văn Hồng lúc này vừa đi đến một chỗ tương đối im lặng, bưng lên một ly rượu vang uống một ngụm. Lục Trầm theo sát sau đó, hai người liếc nhau, lần này đến phiên Đặng Văn Hồng biểu tình vi diệu, bởi vì hắn thật sự tưởng tượng không ra Lục Trầm bị lột quần là cái cảnh tượng gì.
Lục Trầm và bọn Thẩm đại thiếu đều rất ngạc nhiên với quá trình quen biết của người này và Lục lão, hơn nữa vừa rồi sau khi quan sát, người này tuyệt đối không ngốc, căn bản tìm không ra bộ dạng ngốc nghếch lúc trước, sao có thể?
Đặng Văn Hồng cười nói "Ngươi nhất định có rất nhiều vấn đề muốn hỏi."
"Tỷ như?"
"Tỷ như cảm giác ta cho người khác không giống với trước kia."
"Ừ, nguyên nhân đâu?"
"Tạm thời bảo mật, ta vừa vặn cũng có chuyện muốn thương lượng với ngươi" Đặng Văn Hồng sớm thấy bạn tốt đang hướng bên này, cười tủm tỉm đề nghị "Không bằng buổi tối đi uống một chén?"
"Có thể, thời gian địa điểm ngươi chọn."
"Được"
Đặng Văn Hồng cùng hắn trao đổi xong số di động, nhìn theo hắn rời đi, sau đó tiến lên đón Cố Huyên "Thân thể thế nào?"
Cố Huyên thực bao che khuyết điểm, khó chịu liếc bóng dáng Lục Trầm một cái "Hắn khi dễ ngươi hay là muốn dùng quy tắc ngầm với ngươi? Ta thu thập hắn!"
"Đều không phải, tùy tiện tán gẫu thôi"
"Ngươi cùng hắn rốt cuộc sao lại thế này?"
Đặng Văn Hồng đặc biệt không muốn, lại càng không nguyện ý để Cố Huyên chú ý đề tài này, tránh nặng tìm nhẹ trả lời nói là hiểu lầm, sau đó hỏi thăm hắn vết thương của Husky.
Cố Huyên vội vàng nhớ tới chuyện chính, thấy Thạch An Yến đang cùng bạn bè nói chuyện phiếm, liền thần bí hề hề hướng bạn tốt kề sát vào một chút, đem chuyện lớn phát sinh gần đây nói cho hắn, hỏi "Ngươi nói linh hồn hắn có phải sẽ xuyên vào thân thể Husky hay không?"
Đặng Văn Hồng nói "Khả năng này không lớn"
Cố Huyên phảng phất như không nghe được, "Nhưng hắn quá thông minh, ngươi nói có biện pháp nào có thể khiến cho hắn lòi đuôi?"
Đặng Văn Hồng trầm mặc nửa ngày "Tìm chó đực?"
"......" Cố Huyên nháy mắt che trái tim nhỏ lại, "Được, ta sẽ làm như vậy!"
Đặng Văn Hồng "......"
Thực ra nếu kia thật sự là Lăng Hi, hắn đã sớm nghĩ biện pháp trốn đi tìm Thẩm Huyền, ngươi mau tỉnh lại đi!Đặng Văn Hồng nhìn bạn tốt hai mắt tỏa sáng, chậm rãi đem lời nuốt trở về, âm thầm tính toán, đành tùy hắn thôi.
Thời gian một chút trôi qua, khách mời không sai biệt lắm đã đến đông đủ, Lục lão rất nhanh lên đài đọc diễn văn, hoà thuận vui vẻ.
Thẩm Huyền vẫn không rời khỏi chỗ, sau bữa cơm liền bị đại ca gọi đi, cùng nhóm đại thiếu thần kỳ chuyển đến chỗ khác chơi chơi, sau đó mới đưa Lăng Bắc về nhà, rồi đi trên lầu nhìn Lăng Hi.
Lăng Hi "......"
Ngươi không phải buổi tối mới trở về sao? Mí mắt của ta còn cảm thấy được ánh sáng, bây giờ hăn là chưa muộn?
Thẩm Huyền sờ sờ trán Lăng Hi, phát hiện không có ra mồ hôi, liền từ trong áo ngủ thò vào đi dò xét cổ và ngực "Hình như không nóng?"
Đúng, cho nên ngươi không cần cho ta tắm rửa, đến công ty đi...... Lăng Hi thời điểm không phát bệnh vẫn là rất lãnh tĩnh, tuy nói hắn không thích người khác sờ hắn, nhưng chỉ là một hai cái, hắn miễn cưỡng có thể chịu đựng.
Thẩm Huyền thu hồi tay, thấy Lăng Bắc mở cửa chờ mong nhìn hắn, liền gật gật đầu.
Lăng Bắc lập tức chạy lên trước "Anh ~"
Lăng Hi trong chốc lát ngẩn ra, chỉ cảm thấy một trận cảm khái cùng thỏa mãn không thể ức chế, nếu không tính lần trước hắn còn chưa tỉnh táo thì đây chính là lần đầu tiên trong mấy năm qua hắn nghe đệ đệ gọi hắn là anh.
Xem ra xuyên việt cũng không phải hoàn toàn hỏng bét.
Thẩm Huyền khiến Lăng Bắc dừng lại một lát, ý bảo hắn đi nghỉ ngơi, buông mắt nhìn Lăng Hi, ở hắn trên môi hôn hôn "Ta rất nhớ ngươi."
Lăng Hi "......"
Quăng ngã! Mẹ nó tâm tình vừa mới tốt lên gì đó hoàn toàn không có! Đm, ông nhất định phải làm chết ngươi!
Thẩm Huyền nắm tay hắn, nhẹ giọng vì hắn kể lại chuyện trong thọ yến. Lăng Hi toàn bộ quá trình đều không có nghe, ở trong lòng đem mười đại khổ hình đều áp dụng lên hắn, đến cuối cùng lại cảm thấy mệt, chỉ đành phải tắt lửa. Thẩm Huyền rất nhanh thấy trán của hắn có lớp mồ hôi mỏng, liếc nhìn thời gian, không muốn đến công ty nữa, liền đi phòng tắm nấu nước, chuẩn bị tắm cho hắn "Đi thôi, cho ngươi tắm rửa một chút"
Lăng Hi "......"
Mọe nó a ngao ngao ngao! Ai cho ngươi cởi quần áo của ông đây hả?! Không đúng, ngươi dám đem ông đây đi tắm rửa? Ngươi muốn chết có đúng không? Buông ra ngao ngao ngao —! A a a ngươi dám nhìn ông đây lỏa thể, moẹ nó ta muốn cùng ngươi liều mạng ngao ngao ngao —!
Thẩm Huyền nhanh chóng cởi sạch hắn, ôm ngang hông, xoay người rời đi.
Lăng Hi nổi giận đến mức thân thể bị đặt vào trong nước lúc nào cũng không biết, mà là toàn bộ hành trình đều đàn cảm thụ hai tay của người nào đó, nghĩ mọe nó ngươi còn dám nhìn, lăn đi a, ông đây tự tắm cũng vẫn tốt!
Khoan đã! Mình như thế nào nghe được một ít thanh âm kỳ quái, ngươi đang làm cái gì?! Đừng nói cho ông biết là ngươi đang cởi quần áo?!
Tựa hồ muốn đáp lại hắn, thân thể rất nhanh bị nâng dậy xê dịch về phía trước, sau đó bồn tắm lớn có một người khác xâm nhập, từ phía sau đem hắn ôm ở trong lòng, lưng thẳng tắp dán lên lồng ngực người nào đó.
Xúc, cảm, trơn, nhẵn!
Hào, vô, phùng, khích!
Lăng Hi "......"
Con mẹ nó ai tới nói cho hắn biết đã xảy ra chuyện gì? Hắn là đang nằm mơ sao?!
Nếu nói một loạt hành động vừa rồi xem như có người cầm kiếm không ngừng chọc vào thần kinh mẫn cảm của hắn, còn hiện tại chính là có người đem kíp nổ quả bom đặt vào thần kinh của hắn.
Lăng Hi thậm chí cảm giác hô hấp cũng có chút khó khăn, trong lòng thanh âm không ngừng run, Thẩm Huyền ngươi moẹ nó...... Ngươi ngươi ngươi...... Lửa giận của Lăng Hi lấy vận tốc ánh sáng mà hướng thẳng lên trên, rồi trước mắt bỗng nhiên tối đen, nhất thời hôn mê, ý thức chìm vào vực sâu.
Thẩm Huyền hoàn toàn không biết bản thân đã làm ra hành động vĩ đại gì, hắn chỉ vì phòng ngừa Lăng Hi trượt, ôm người cố định vào trong ngực, cẩn thận vì hắn tắm rửa xong, rồi đặt người về trên giường lớn.
Lăng Hi tỉnh lại lần nữa đã là buổi tối, hơn nữa đã khôi phục lãnh tĩnh, nhưng lại ước chừng có mười phút đồng hồ trong não đều trống rỗng.
Hắn quyết định lừa mình dối người quên mất sự kiện nào đó, cố gắng cảm nhận thân thể, phát hiện rốt cuộc tìm về được một ít cảm giác khống chế, tuy rằng mỏng manh đến mức người ta không nhận ra được, nhưng quả thực tồn tại, có lẽ lại qua không lâu liền có thể mở mắt — là tin tức tốt.
Lăng Hi ở trong lòng thở ra một hơi, yên lặng nằm, cảm giác chung quanh thực yên lặng, vừa muốn tự hỏi có phải đêm khuya hay không, liền nghe được cửa phòng bị đẩy ra, ngay sau đó bên cạnh có mối khối lún xuống, đèn đầu giường cũng sáng.
Lại là ngươi a, Lăng Hi không nói gì.
Thẩm Huyền dò xét hô hấp hắn, lên giường ôm hắn, nhẹ giọng nói "Ta vừa mơ thấy ngươi biến mất, thiếu chút nữa hù chết ta"
Lăng Hi "......"
Mọe nó ôm cái gì mà ôm, như thế nào không trực tiếp hù chết ngươi luôn?! [╯‵□′]╯︵┻━┻
Thẩm Huyền trở tay tắt đèn, đem hắn ôm vào trong lòng, hiển nhiên chuẩn bị để như vậy ngủ.
Lăng Hi "......"
Ngao ngao ngao chết đi —!
Thẩm Huyền hôn hôn vành tai hắn "Đừng làm cho ta chờ lâu quá, nhanh chóng trở về."
Đương nhiên, tỉnh liền làm chết ngươi! Băm cho chó ăn! (╰_╯)#
Thẩm Huyền nắm một bàn tay hắn lên, chậm rãi thưởng thức ngón tay, thanh âm ở trong bóng tối trầm thấp dễ nghe, "Thực ra ta còn đang suy nghĩ phải theo đuổi ngươi như thế nào đây, tật xấu kia của ngươi quả thật là một vấn đề, nhưng này cũng không thể trở thành cái cớ không tìm bạn đời, chẳng sợ ngươi thật sự không tìm, dù sao cũng nên có người cùng ngươi, đến lúc già đi còn có thể trò chuyện cùng nhau, không phải sao?"
Nói tào lao! So với cùng ngươi, ông đây tình nguyện cả ngày đối diện với một con chó!
Thẩm Huyền lại lần nữa hôn hắn, nhẹ giọng nói "Lăng Hi, ta thật sự yêu ngươi, không có ngươi mỗi ngày đều không thú vị."
Lăng Hi bị bắt nghe người nào đó tại bên tai nói nhỏ, dần dần lại mệt mỏi, liền nhận mệnh nằm, sau đó nhanh chóng ý thức được hắn vẫn bị người nào đó ôm, nhưng lửa giận lại liền như vậy bình ổn! Thật hay giả?
Hắn cảm giác có chút không tốt.
Thẩm Huyền biết như vậy không khác lầm bầm lầu bầu, than nhẹ một tiếng, dứt khoát buộc chặt cánh tay chuẩn bị ngủ, nhưng lúc này bỗng nhiên nhận thấy được cái gì, vội vàng bật đèn, sờ sờ mồ hôi trên trán Lăng Hi, sau đó tầm mắt dời xuống, mở mấy cái nút thắt, phát hiện trên lồng ngực cũng là một tầng mồ hôi mỏng, nhất thời nheo mắt.
Lăng Hi dạo này thường hay ra mồ hôi, nhưng hiện hắn cũng đang ở trên chiếc giường này, cũng không cảm thấy nóng, tại sao Lăng Hi lại nóng thành như vậy? Nếu nhớ không lầm, thể chất của Lăng Hi thiên hàn* đi?
*thể chất thiên về lạnh, ý nói thân nhiệt Lăng Hi không nóng
Chẳng lẽ......
Đồng tử hắn nháy mắt co rút, nghĩ đến một khả năng: Chẳng lẽ linh hồn của Lăng Hi thực ra đang ở bên trong thân thể, chỉ là còn chưa thể mở mắt?
Sẽ có khả năng sao?
Tất yếu vẫn nên thử một lần.
Hắn sờ sờ mặt Lăng Hi, ngữ khí như thường "Lại có chút nóng? Ta lại tắm rửa cho ngươi một lần"
Lăng Hi "......"
[╯‵□′]╯︵┻━┻