Lăng Hi vừa tắm xong, hai tròng mắt xinh đẹp mang theo tầng ánh nước nhu hòa, tóc của hắn chưa lau khô, giọt nước theo cổ trắng nõn chảy thẳng vào cổ áo, lưu lại một vệt mờ. Người này trước sau như một vẫn ôn nhuận như vậy, lại gần một chút, cái loại cảm giác khiến người ta gần như tuyệt vọng xa xôi đến mức không thể với tới này trong quán bar đang nhanh chóng biến mất, phảng phất chỉ cần duỗi tay, liền có thể đem người giam cầm lại vĩnh viễn.
Thẩm Huyền giữ chặt yết hầu, chỉ cảm thấy vui sướng nơi trái tim lan tràn mà hình thành từng đợt thủy triều lớn, rậm rạp bao vây hắn.
Tựa như vài phút trước hắn còn ở cuối rừng rậm sương mù tối tăm vô tận, ngay sau đó liền có một luồng sáng xuyên phá tầng mây, tầm nhìn rộng mở sáng sủa, cây xanh thành bóng râm, trăm hoa đua nở, suối nhỏ róc rách chảy qua, hết thảy đều tràn ngập vô số sinh mệnh và hi vọng.
Hắn phải sử dụng khí lực toàn thân mới nhịn xuống không đem người hung hăng ôm vào trong lòng, buông mắt nhìn hắn: "Chào buổi tối"
Lăng Hi vẫn cảm thấy tim đập có hơi nhanh, nhưng hắn vẫn luôn rất kiên nhẫn, mảy may nhìn không ra manh mối: "Không phải hẹn ngày mai sao?"
"Ừm, có chút việc muốn nói, cho nên đến ngay lập tức", Thẩm Huyền nhìn chằm chằm một đoạn xương quai xanh ngắn lộ ra của hắn, rất bội phục mình vào thời điểm này còn có thể bảo trì lý trí nói chính sự: "Lần trước ngươi nói muốn tiếp tục tra Thiệu Hoài Thụ, tư liệu đã tìm được, quả thật có vấn đề, hắn trước kia là bác sĩ, tên cũng không phải là Thiệu Hoài Thụ, mà là Thiệu Trì"
Lực chú ý của Lăng Hi đều ở trên người Thẩm Huyền, đại não vận chuyển có chút lộn xộn, nghe vậy phản ứng vài giây mới bắt đầu làm việc, bỗng nhiên nhớ đến một vài ký ức xa xăm, nhất thời nhíu mày.
Bác sĩ...... Tiểu Trì......
Chẳng lẽ là hắn?
"Lăng Hi?"
Lăng Hi chợt cảm thấy hơi lạnh, giương mắt nhìn qua, thấy Thẩm Huyền đang sờ mặt hắn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng dán lên da, xúc cảm nháy mắt trở nên khác lạ.
Thẩm Huyền tuy rằng biết Lăng Hi có cảm giác đối với hắn, nhưng lại không rõ tính toán của người này, chỉ chạm một chút liền khắc chế mà buông ra, hỏi: "Ngươi vừa mới thất thần? Nhớ đến cái gì?"
"...... Một chút chuyện trước kia", Lăng Hi áp chế vài ký ức không tốt kia, nhìn tóc ẩm ướt của hắn: "Lúc ngươi tới tại sao không mang dù?"
Thẩm Huyền tùy ý ừm một tiếng, dưới tình huống kích động như vậy hắn đương nhiên không còn tâm tình để ý cái khác: "Không có việc gì, chỉ là mưa nhỏ, ngươi có thể nhớ lại hắn?"
Lăng Hi gật đầu, ôn hòa nói: "Ngươi đi tắm rửa rồi thay quần áo ướt ra trước đi, sau đó chúng ta lại bàn"
Kế hoạch nguyên bản của Thẩm Huyền là đêm nay sẽ dây dưa ở trong này, liền cầm áo ngủ đi vào phòng tắm, giữa lúc đang tắm mới bỗng nhiên ý thức được nếu Lăng Hi lần này là muốn lựa chọn trốn tránh, hoàn toàn sẽ không lãng phí thời gian với hắn, mà là sẽ để hắn nhanh chóng nói xong rồi rời đi.
Nếu Lăng Hi không vội vã đuổi hắn, đại biểu là muốn cùng hắn ở bên nhau, cuộc hẹn ngày mai cũng là muốn nói chuyện này đúng không?
Thẩm Huyền do dự nửa phút, đóng vòi hoa sen lại, cách hơi nước cùng tấm màn pha lê nhìn áo ngủ đặt ở bên ngoài, bụng dạ khó lường chạy ra nhấc lên một phen ném xuống đất, cao giọng gọi Lăng Hi.
Vài giây sau, thanh âm quen thuộc của người nào đó từ bên kia cửa phòng truyền tới: "Làm sao vậy?"
"Quần áo rớt rồi, giúp ta lấy một bộ khác đi"
"Được, chờ một chút"
Thẩm Huyền trở lại dưới vòi hoa sen tiếp tục tắm, chuyên chú quan sát động tĩnh bên ngoài, rất nhanh đã thấy Lăng Hi tiến vào, gõ gõ tấm kính mờ, ý bảo hắn mở ra.
Hắn không khỏi nhân cơ hội này mở cửa ra một chút: "Đưa cho ta một cái khăn mặt đi"
Lăng Hi ôn hòa đáp ứng một tiếng, lấy xuống cho hắn.
Thẩm Huyền buông mắt nhìn cổ tay đang thò vào, cầm lấy, nhất thời không động. Tim Lăng Hi nhất thời đập nhanh hơn, ngẩng đầu nhìn qua.
Cửa phòng tắm chỉ có nửa bộ phận dưới là có vật liệu che kín, bọn họ cách lớp thủy tinh phủ đầy nước lẳng lặng nhìn nhau, bên trong là hơi nước mờ mịt, ai cũng không thấy rõ sắc mặt của đối phương, bên tai chỉ có thể nghe được tiếng tí ta tí tách ào ào.
Hắn cảm thấy mu bàn tay bị ngón cái của người nào đó chậm rãi vuốt phẳng một chút, trầm mặc một giây, dùng tay còn lại mở cửa, chậm rãi đi vào.
Thẩm Huyền nín thở trong chốc lát, gắt gao theo dõi hắn, không buông tha bất cứ biểu cảm nào, cho đến khi thấy hắn không có cảm xúc phản cảm nào mới rốt cuộc yên tâm, dùng lực đem hắn kéo vào trong lòng hung hăng ôm lấy, môi khống chế không được đến gần vành tai hắn hôn hôn: "Lăng Hi......"
Lăng Hi cảm thụ được khí tức ấm áp quen thuộc, an tâm vùi đầu vào cổ hắn, thò tay ôm lấy hắn, bỗng nhiên ý thức được cái gì, hỏi: "Áo ngủ sao thế này?"
"Ta cố ý ném xuống", Thẩm Huyền nghẹn họng đáp, nâng cằm hắn lên hôn, đầu lưỡi không khách khí đưa vào cùng hắn triền miên, cảm giác linh hồn cũng thỏa mãn đến mức có chút run rẩy.
Lăng Hi mơ hồ ưm một tiếng, phối hợp ngẩng đầu lên, thử đáp lại hắn.
Hô hấp của Thẩm Huyền trở nên nặng nhọc, nhanh chóng cởi áo ngủ của hắn, lại ôm hắn vào trong lòng, tiếp xúc với làn da ôn nhuyễn nhẵn nhụi, làm người ta hoài niệm không thôi, hai người đều nhịn không được thở dốc một tiếng. Thẩm Huyền cắn bờ môi của hắn: "Mấy ngày nay ta đều nghĩ về ngươi nghĩ đến mức sắp phát điên rồi"
Lăng Hi bị đau tạm dừng một chút, sau liền bị hôn tiếp, thân thể cũng dần dần truyền đến cảm xúc tê dại quen thuộc. Hắn nhắm mắt lại, thoáng bất lực dựa vào người này, nhận ra ý thức lại bị kéo vào lốc xoáy, không khỏi bắt lấy cánh tay của người bên cạnh.
Thẩm Huyền trấn an mà hôn lên đỉnh đầu của hắn: "Thả lỏng, giao cho ta là được rồi"
Lăng Hi kiềm chế khẩu khí: "......Ừm"
Đáy lòng Thẩm Huyền đột nhiên chấn động, gắt gao ôm hắn, đương nhiên biết hắn đưa ra quyết định này có bao nhiêu khó khăn. Lăng Hi trải qua giấc mơ trước đó, hiểu rõ việc này không phải là đi vào vực sâu, liền mặc kệ bản thân bị cuốn vào trong lốc xoáy, rất nhanh bám chặt hắn, thân thể cứng đờ, ngay sau đó thoát lực mềm nhũn ra.
"A......"
Thẩm Huyền vội vàng ôm chặt hắn, từng chút hôn hắn trán, thở ra nhiệt khí nóng rực dị thường: "Bảo bối, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi!"
Đại não của Lăng Hi trống rỗng, đợi đến khi hồi thần, hắn đã bị Thẩm Huyền ôm lên, đi nhanh ra phòng tắm. Thẩm Huyền đem hắn lau khô đặt ở trên giường, chống ở phía trên nhìn hắn, thấy con ngươi xinh đẹp mang theo vài phần mê hoặc dụ người, nhịn không được hôn hôn hắn.
"Cảm giác thế nào?"
Thanh âm của Lăng Hi vẫn mang theo chút khàn khàn, tính theo thói quen gợi lên khóe miệng, ăn ngay nói thật: "Rất thoải mái"
Thẩm Huyền chỉ cảm thấy tinh thần mình thỏa mãn còn nhiều hơn so với hắn, lại hôn hôn hắn: "Vậy là tốt rồi"
Lăng Hi thấy hắn đã nằm xuống bên cạnh, lẳng lặng nhìn nhìn hắn. Thẩm Huyền trước đó bị hắn làm lơ, hiện tại đặc biệt thích ánh mắt người này đặt trên người mình, liền ôm chặt một chút. Lăng Hi đánh giá vài lần: "Ngươi không muốn làm?"
Thẩm Huyền đột nhiên khựng lại: "Đương nhiên muốn!"
Hắn đối diện với Lăng Hi: "Ngươi chịu sao?"
Lăng Hi quyết định đi đến bước này tất nhiên sẽ không do dự, ôn hòa nói: "Dù sao đây cũng là chuyện sớm muộn, có thể không chịu sao?"
Thẩm Huyền cảm thấy đêm nay chạy đến thật sự rất đáng giá, không cần hắn lặp lại lần thứ hai, đột nhiên xoay người ngăn chặn hắn, một tay giữ gáy hắn rồi hôn xuống, quấn lấy lưỡi hắn quấy một lát, rồi đem toàn thân hắn đều tinh tế hôn một lần.
Lăng Hi hô hấp lại biến loạn, một tay che mắt, nhiệt tình xuyên thấu qua làn da trực tiếp truyền đến đáy lòng, khiến hắn biết rõ Thẩm Huyền yêu hắn đến mức nào.
Hắn thở dốc một tiếng, buông tay ra: "Thẩm Huyền......"
Thẩm Huyền lại gần chậm rãi hôn môi hắn, chống phía bên tai hắn nghiêng người nhìn xuống, ánh mắt thâm thúy mê người: "Hửm?"
Lăng Hi nhìn hắn, thấy trán hắn ra một tầng mồ hôi mỏng, giơ tay lau đi: "Ta thích ngươi"
Hô hấp Thẩm Huyền căng thẳng, cơn thủy triều trong lồng ngực lan tràn bao phủ, nhướng mày hỏi: "Không thể đổi từ khác?"
Lăng Hi cười cười: "Ta yêu ngươi"
Thẩm Huyền lấy một tay ôm người vào lòng, chỉ cảm thấy dù có đem toàn thế giới đặt ở trước mắt hắn hắn cũng sẽ khinh thường nhìn lại, hắn cúi đầu, hung hăng hôn người mình yêu.
Lăng Hi bám vào bờ vai của hắn, toàn bộ quá trình đều rất phối hợp, chỉ là trong nháy mắt người nào đó tăng thêm sức, đau đến kêu rên lên tiếng, ngay sau đó liền bị Thẩm Huyền coi là trân bảo trấn an hôn hôn.
Khi hai người kết thúc chiến đấu đã là đêm khuya, Thẩm Huyền bình phục một chút hô hấp, hôn hôn người trong lòng, còn có chút không thể tin được là có thể thuận lợi như vậy, hắn vốn nghĩ rằng lúc tiến vào Lăng Hi sẽ phát bệnh, ai ngờ thế nhưng lại không có, là bởi vì Lăng Hi thương hắn, hay là thể xác và tinh thần đều nguyện ý tiếp nhận quan hệ với hắn?
Ý niệm này chợt lóe mà qua, nhanh chóng bị ném sau đầu, mặc kệ là vì cái gì đều cho người ta cảm giác cực kỳ thỏa mãn, Thẩm Huyền xoa xoa eo hắn: "Mệt sao?"
Lăng Hi lười biếng dựa vào hắn: "Tàm tạm"
Thẩm Huyền tiếp tục hầu hạ hắn, bỗng nhiên nói: "Trước đó ngươi muốn nói chuyện gì?"
"Ừm", Lăng Hi thấp giọng nói: "Ta từng bị bọn họ đánh đến hai lần rơi vào hôn mê, chính là Thiệu Hoài Thụ xem bệnh cho ta, sau khi ta tỉnh lại hắn chỉ là nhìn ta vài lần rồi đi, cho nên ấn tượng đối với hắn có chút mơ hồ, hiện tại nghe ngươi nói mới nhớ tới hắn, ta mơ hồ nhớ rõ người trói ta kia gọi hắn là Tiểu Trì, bọn họ quan hệ hình như cũng không tệ"
Thẩm Huyền nghe được có chút đau lòng, ôm chặt hắn.
Lăng Hi nói: "Nói vậy chính là hắn hãm hại ta?"
"Có phần của hắn, nhưng có thể vẫn còn một người", Thẩm Huyền nhìn hắn: "Nhân viên công tác của cô nhi viện cũng đã tra được, hắn nhớ rõ ràng hơn so với người khác, có thể khẳng định đứa nhỏ mất trí nhớ kia không có cha, bởi vậy sau khi đứa nhỏ bị thương bọn họ cũng không đề cập về cha của hắn, bởi vì căn bản là không tồn tại"
Lăng Hi nháy mắt ngẩn ra, nhanh chóng làm rõ đầu mối: "Ngươi là nói con trai ruột của người kia thấy được chuyện đứa nhỏ mất trí nhớ là một cơ hội, đem đổi tư liệu của bọn họ, như vậy sau đó cô nhi viện cháy chỉ sợ cũng không phải trùng hợp......Không đúng, hắn khi đó còn nhỏ, đổi tư liệu phỏng chừng là Thiệu Trì làm, phóng hỏa xóa bỏ manh mối có lẽ cũng là bút tích của hắn"
Thẩm Huyền gật gật đầu: "Ta cũng nghĩ là như vậy"
Lăng Hi nheo mắt lại, chỉ cảm thấy lúc này mới phù hợp với tính cách của người phía sau màn.
Thẩm Huyền xoa xoa đầu của hắn: "Không cần nghĩ nhiều như vậy, thân phận của Thiệu Trì đã tra được, nếu thật sự là hắn đem con trai của người kia nuôi lớn, có thể hiểu được tại sao mấy năm nay bọn họ lại giấu được sâu đến như vậy, đã vậy phải tra xét cho kỹ, thật sự không được thì trong tay ta còn có ảnh chụp chung của cô nhi viện, chẳng sợ phải tìm cả đám cũng phải đem hắn tìm ra"
Lăng Hi ừ một tiếng, nhắm mắt lại nhích lại gần hắn.
Thẩm Huyền nhìn lông mi xinh đẹp và đôi môi khẽ nhếch của hắn, lại gần hôn hôn, rất nhanh có chút ngứa ngáy khó nhịn, trở mình, lại bắt đầu ăn.
Ngày hôm sau mới sáng sớm hẵn đã tỉnh, Lăng Hi không hề ngoài ý còn ngủ, hắn hôn hôn vợ yêu của mình, mặc áo ngủ đi ra ngoài, dặn bảo tiêu trực tiếp đem điểm tâm bưng lên.
Bọn bảo tiêu biết hắn là tối hôm qua đến, lúc này nháy mắt mấy cái, ý thức được Lăng thiếu không rời giường, cả đám đồng thời khiếp sợ.
Mọe nó lần trước làm đến hơn nửa đêm, Lăng thiếu đều có thể ương ngạnh đứng lên, lần này các ngươi chẳng lẽ làm suốt đêm sao? Thật hay giả chứ?!
Thẩm Huyền nhướng mày: "Làm sao?"
"...... Không có việc gì", bọn bảo tiêu hâm mộ ghen tị hận nhìn hắn, thầm nghĩ cao phú soái cộng thêm tính phúc mạnh mẽ kéo dài gì đó......Nên lôi đi hỏa thiêu!
Bọn họ yên lặng rời đi.
Thẩm Huyền khó hiểu liếc nhìn, lười nghĩ nhiều, về phòng ngủ nằm cạnh Lăng Hi, ôm hắn thật chặt.
Quan hệ của hai người từ đó liền triệt để xác định, Thẩm Huyền tâm tình càng ngày càng tốt, Lăng Hi đã xem hắn như người một nhà, thái độ đối đãi hắn cùng trước kia không giống nhau, không chỉ rất chủ động, còn bắt đầu vì hắn mà suy xét các loại chuyện, tuyệt đối là một bạn đời đủ tư cách.
Mặt khác có một điểm khiến hắn phi thường vừa lòng là tính tình của Lăng Hi rất tốt, trước kia khiến hắn nghiến răng nghiến lợi "nhẫn nại", hiện tại càng ngày càng thích, bởi vì chỉ cần không phải quá phận đến tình cảnh nhân thần cộng phẫn*, hắn muốn ăn ở đâu, muốn ăn như thế nào, muốn ăn bao nhiêu lần, Lăng Hi đều sẽ không cự tuyệt hắn.
*người và thần đều phẫn nộ
Còn có người vợ nào tốt hơn thế này sao?
Tóm lại, hắn cảm thấy hiện tại mỗi ngày đem so với việc mình ở Thiên Đường cũng không có gì khác, duy nhất không được hoàn mỹ là tên nhóc đáng ghét nào đó mỗi ngày đều đưa tin như cũ, hơn nữa vì không muốn đơn độc làm bóng đèn, những lúc hắn và Lăng Hi ăn cơm liền kéo Đào Thiên Thụy cùng đến, khiến hắn rất rất muốn giết chết hai kẻ này.
Hôm nay hắn nhìn thiếu niên lại tiến vào, khó chịu nói: "Tại sao cậu còn đến?"
"Anh nghĩ rằng tôi nguyện ý sao?", thiếu niên nói: "Tôi muốn được đại biểu ca hỗ trợ, liền phải dựa vào ước định đi theo anh đủ số ngày, cái này không liên quan tới chuyện anh và Lăng Hi có hòa hợp hay không"
"Theo vài ngày?"
Thiếu niên tính tính: "...... Nhanh thôi", cậu nhận ra người trước mặt cũng không quá vui vẻ, lấy lòng cười cười: "Biểu ca anh là người tốt mà"
"Không, tôi không phải, từ ngày mai cậu còn dám xuất hiện trước mặt tôi, tôi liền đóng gói cậu trả về nhà", Thẩm Huyền nói xong vòng qua bàn công tác đi ra phía ngoài, chuẩn bị đi ăn cơm trưa. Thiếu niên sụp bả vai, vội vàng kéo Đào Thiên Thụy một đường đi theo, sau đó thấy hắn đi thẳng đến phòng ăn, nhịn không được hỏi: "Vợ yêu của anh đâu rồi?"
"Một người bạn của bọn tôi bị thương, cậu ấy đi thăm rồi"
"Anh không đi à?"
"Tôi còn có chút việc, đêm mai đi tìm cậu ấy", Thẩm Huyền quét hắn liếc nhìn, "Cho nên tôi nói cậu nếu ngày mai......"
Thiếu niên vội vàng thò móng vuốt cam đoan: "Tôi không đi"
Thẩm Huyền có chút vừa lòng, ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.
Thiếu niên ăn cơm xong liền trở lại Thẩm gia đem bản thân nhốt lại trong phòng, mãi đến giữa trưa ngày hôm sau mới hai mắt đỏ đậm đi ra, bưng một chồng giấy A4 đến khách sạn tìm Thẩm đại thiếu.
Trợ lý thấy thế hoảng sợ: "Cậu bị sao vậy?"
"Không có việc gì", thiếu niên đi đến ngồi đối diện Thẩm đại thiếu, đem đồ vật trong tay đưa lên trước, thành khẩn nói: "Hoàn thành, cái này đã trải qua quan sát đầy đủ của em, ngày đêm không ngớt, dốc hết tâm huyết sáng tác bản tiểu thuyết đam mỹ hay nhất đời người, mong đại biểu ca xem qua, truyện này tên là [ Cách thuần dưỡng tổng tài ngu ngốc ], tên khác là [ Tổng tài ngu ngốc yêu phải ngươi ],[ Tình yêu đầy sóng gió của tổng tài ngu ngốc ],[ Đồ ngốc, vui lên đi – nhật ký về con đường truy thê của tổng tài],[ Tiểu yêu tinh của tôi, lấy gì để yêu cậu đây — nhật kí hằng ngày của tổng tài ngu ngốc], truyện này tình tiết phập phồng lên xuống, cao trào không ngừng, nhân vật tận khả năng sát với nguyên hình"
Trợ lý "......"
Thẩm đại thiếu lật lật, nhìn: "Thẩm Huyền đứng trước cửa sổ sát đất u buồn nhìn mưa phùn, cảm giác toàn bộ thế giới đều hóa thành màu đen, tâm hắn đang nhỏ máu tựa như cơn mưa bên ngoài", "Thẩm Huyền dường như muốn rít gào, vì sao muốn bỏ ta? Vì sao? Vì sao hả?!","Thẩm tổng tài từ khi rơi vào bể tình thì cả ngày đều đối diện với điện thoại cười ngây ngô, thiếu chút nữa dọa tiểu bí thư đưa văn kiện phát khóc", "Thẩm Huyền nhìn vợ yêu đến tìm hắn ăn cơm cùng, vẫy đuôi lập tức nhào tới" và vân vân, nhất thời bị lấy lòng.
Hắn khen: "Không tệ, nếu biểu ca cậu tìm cậu gây chuyện, tôi sẽ giúp cậu"
Thiếu niên hai mắt tỏa ánh sáng: "Tốt quá!"
Thẩm đại thiếu cười đem đồ vật giao cho trợ lý, phân phó nói: "Tìm phòng công tác in ấn thành sách, cho tôi một quyển, đưa qua cho Lăng Hi đưa một quyển"
"......" Trợ lý nói: "Vâng"
Thẩm đại thiếu còn muốn nói thêm vài câu, lúc này lại nghe di động bỗng nhiên vang lên, liền ấn nút nghe máy, ôn nhu nheo mắt lại: "Xác định? Được...... Tôi biết"
Hắn chấm dứt cuộc gọi, nhẹ giọng hỏi: "Lăng Hi và Lục Trầm đi thăm Tiểu Hồng, đúng không?"
Trợ lý thấy con ngươi của hắn lại mang theo từng tia khí tức âm lãnh, trong lòng cả kinh: "Đúng ạ!"
Thẩm đại thiếu đứng dậy đi ra ngoài: "Tiểu Huyền đâu?"
"Tôi lập tức đi hỏi", trợ lý vội vàng gọi điện thoại. Thiếu niên cũng nhìn ra có chút không thích hợp, yếu ớt thò móng vuốt: "Lúc em đến anh ấy vừa về nhà"
Thẩm đại thiếu ừ một tiếng, đi thẳng đến đại trạch Thẩm gia. Thẩm Huyền lúc này đang định nghỉ trưa, thấy anh trai mình vào cửa, cũng có chút giật mình, bởi vì anh ấy mặc dù đang cười, khí tức lại rất lạnh, hắn đã rất nhiều năm không thấy anh mình như vậy rồi.
Hắn hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Thẩm đại thiếu nhìn hắn: "Con trai ruột của người kia ngươi muốn tra đã tra được"
Thẩm Huyền nhìn biểu tình của đại ca, nhất thời nhíu mày: "Là người quen của chúng ta?"
"Đúng"
"Ai?"
Thẩm đại thiếu thanh âm cực kỳ ôn nhu, gằn từng từ: "Ông chủ công ty giải trí Hoàn Diệu, Lục Trầm"
Đồng tửThẩm Huyền đột nhiên co rút, sắc mặt nháy mắt thay đổi.