• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tuần sau, Thẩm Trì đi làm lại, cánh tay cũng cắt chỉ hoàn toàn, nhưng mà hai bên cánh tay mỗi bên có một vết sẹo vẫn khiến Kiều Cảnh Thành đau lòng không thôi.

Thẩm Trì bật cười đẩy người kia ra, “Đừng làm lố nữa, em không phải phụ nữ.”

“Có phải phụ nữ hay không thì liên quan gì? Về sau em đi làm phải cẩn thận hơn, gặp chuyện gì thì đừng có xông pha ra trước, nhỡ đâu gặp nguy hiểm thì sao?!” Hai người khó khăn lắm mới ngồi ăn chung một bữa cơm ngoài, lại bị Kiều Cảnh Thành quở trách một trận.

Thẩm Trì muốn ăn thịt nướng trước mặt hắn, thò đũa sang định gắp thì bị Kiều Cảnh Thành giấu đĩa đi, “Anh đang nói chuyện với em, em có nghe không đó?” Hắn nói.

“Em muốn ăn thịt, chỉ ăn một miếng thôi.” Thẩm Trì dậm chân, nướng xong không cho ăn là muốn bức chết mình à?!

“Lời anh nói em nhớ kỹ chưa?” Kiều Cảnh Thành vẫn che đĩa lại không cho Thẩm Trì gắp, “Nhớ kỹ mới được ăn.”

“Nghe rồi nghe rồi.” Thẩm Trì vội vàng gật đầu, “Nhanh lên, cho em ăn.”

Kiều Cảnh Thành biết nói cũng vô dụng, bất đắc dĩ đưa thịt ra. Cơm nước xong xuôi một người quay lại công ty, một người quay lại bệnh viện, ngày mai phải đi làm rồi, Thẩm Trì định cả ngày hôm nay sẽ ở bệnh viện chăm sóc cha mẹ.

Cha Thẩm chơi một ít cổ phiếu, mấy ngày gần đây rảnh rỗi nên hay xem tin tức tài chính kinh tế, khiến cho mẹ Thẩm suốt ngày ở bên cạnh lải nhải, “Nói một câu còn chưa xong, trong đầu chỉ nghĩ đến tiền tiền tiền.”

Thẩm Trì cũng không hiểu mấy thứ đó, nhàn rỗi nên nhàm chán ngồi chơi điện thoại ở sofa, một lúc sau thì bị một âm thanh quen thuộc trong ti vi thu hút sự chú ý.

“Xin hỏi Kiều tổng, ngài cảm thấy thế nào với sự thay đổi của thị trường chứng khoán trong mấy ngày gần đây? Có lời kiến nghị nào muốn đưa ra không?”

Thẩm Trì trợn mắt, trong lòng hét a a a, khó khăn lắm mới nhìn thấy một lão tổng không có bụng bia, sặc, ngoại hình còn rất sáng sủa?

Nhìn kỹ hơn thì, má ơi, người này sao lại giống Kiều Cảnh Thành nhà mình như vậy? Lại cũng họ Kiều?

Không đúng lắm, đại ca Kiều gia đã qua đời nhiều năm rồi, sau đó…

Thẩm Trì: “!!!!!”

Anh nhanh chóng nhìn về phía cha mình, phát hiện ngón tay cha Thẩm cũng đang run rẩy chỉ vào ti vi, “Cảnh, Cảnh Thành?”

Hai ông bà biết trong nhà Kiều Cảnh Thành có mở công ty nhỏ, bình thường ăn uống không lo, bọn họ trước nay cũng không để tâm tìm hiểu xem rốt cuộc là công ty gì.

“Cảnh Thành cái gì? Cảnh Thành làm sao?” Kỷ Nhu đang gọt hoa quả, không để ý đến ti vi.

Sau đó bà nhìn lên màn hình theo hướng cha Thẩm, cực kỳ kinh hãi, “Ui, Tiểu Trì, Cảnh Thành là nhân vật lớn à, còn lên cả ti vi?” Bà cũng không biết cái chương trình trong ti vi ông chủ của công ty nhỏ cũng có thể lên hình, nhưng vẫn cứ trầm trồ và cao hứng.

Thẩm Trì cứng đờ nhìn người trong ti vi, nhìn dòng chữ giới thiệu bên dưới, tập đoàn Đằng Phi… CEO?

Thẩm Trì nhớ rõ mình đã tới công ty của Kiều Cảnh Thành, thậm chí còn vào tận văn phòng riêng, tuy rằng lúc đi vào cũng thắc mắc tại sao một công ty khoa học kỹ thuật nhỏ cũng có thể xuất hiện trong tòa cao ốc của tập đoàn lớn?

Bây giờ…

Anh nheo mắt, đứng phắt dậy.

Kỷ Nhu cũng đọc dòng giới thiệu bên dưới, “Đằng Phi?” Bà nhìn qua nhìn lại hai người đàn ông trong phòng, “Ai nói cho tôi biết Đằng Phi của Cảnh Thành có phải là Đằng Phi mà tôi biết không?”

Thẩm Trì mặt vô biểu cảm bước ra ngoài, Kỷ Nhu không hiểu rốt cuộc anh bị làm sao?

Để lại cha Thẩm và mẹ Thẩm sôi nổi nói chuyện, không ngờ Cảnh Thành nhà bọn họ lại có tiền đồ như vậy, Tiểu Trì ngốc coi như được gả vào nhà tốt, về sau ăn uống không lo, mỗi ngày lười biếng nằm nhà cũng không lo bị đói chết nữa.

Thẩm Trì đương nhiên sẽ không nói cho cha mẹ mình biết thật ra anh không hề biết cái bối cảnh và thân phận này của Kiều Cảnh Thành, để bọn họ không phải lo lắng.

Nhưng việc cần thiết bây giờ… Thẩm Trì gọi điện cho Kiều Cảnh Thành.

Tắt máy, trường hợp thật hiếm.

Thẩm Trì ngồi ở lối cầu thang bộ, không biết phải làm sao, chuyện lớn như vậy… có tính là “lừa hôn” không?

Anh không rõ tại sao Kiều Cảnh Thành không nói cho mình biết? Chẳng lẽ sợ mình ủ mưu chiếm đoạt tài sản của hắn?

Trong lòng Thẩm Trì rối tung rối mù, không biết vì sao Kiều Cảnh Thành lại muốn gạt anh, cũng chưa từng cho mình gặp cha mẹ hắn, anh đột nhiên hoài nghi, rốt cuộc chuyện của đại ca Kiều gia là cái đinh trong lòng hắn hay chỉ đơn giản là vì không muốn cho mình biết thân phận của hắn nên mới…

Thẩm Trì nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ lại một lượt những chuyện xảy ra gần đây, rõ ràng Kiều Cảnh Thành thực sự rất tốt, đối xử với cha mẹ mình cũng rất tốt.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc hắn cố tình nói dối, giấu giấu giếm giếm, Thẩm Trì cảm thấy trong lòng như có một cái hố sâu không đáy, lần trước tới đưa cơm Kiều Cảnh Thành còn cố tình dẫn anh vào cái văn phòng của công ty khoa học kỹ thuật kia…

Sau khi chỉnh đốn lại cảm xúc, Thẩm Trì quay về phòng bệnh, Kỷ Nhu hỏi anh làm sao vậy, có phải lại vừa cãi nhau với Cảnh Thành không, Thẩm Trì lắc đầu, sau đó anh dặn cha mẹ mình đừng nhắc chuyện ở trên ti vi hôm nay với hắn.

“Vì sao vậy?” Kỷ Nhu không hiểu, “Chẳng lẽ không phải là chuyện tốt?”

Thẩm Trì không biết phải giải thích như thế nào, “Dù sao mẹ cũng đừng nói là được, anh ấy không thích.”

Nhìn sắc mặt này của con trai, cha mẹ Thẩm liếc nhìn nhau, không nói gì thêm nữa.

Không nhắc tới thì không nhắc tới, nhà bọn họ cũng không đến mức cần chỗ tiền đó.

Buổi tối, Kiều Cảnh Thành tới bệnh viện đón Thẩm Trì về nhà, Kỷ Nhu kinh ngạc, “Tiểu Trì vừa về rồi mà? Nó chưa gọi điện báo con à?”

Kiều Cảnh Thành cũng kinh ngạc, lấy điện thoại ra nhìn, “Sau khi ăn trưa xong con tắt máy, có thể là bỏ lỡ rồi.”

Lúc hắn về nhà, Thẩm Trì đang ngồi ngốc ở sofa phòng khách, đèn cũng không bật. Kiều Cảnh Thành bật đèn lên, ngồi xổm trước mặt Thẩm Trì, xoa xoa má anh, “Làm sao vậy? Sao lại biến thành bộ dạng này?”

Thẩm Trì nhìn người đàn ông trước mặt, người mà cho dù anh như thế nào cũng kiên nhẫn ở bên cạnh anh, nhất thời hoang mang cực độ không biết tại sao hắn lại làm như vậy, Thẩm Trì lắc đầu, “Không có gì, chỉ là hơi mệt thôi.” Nói xong liền kéo tay hắn xuống, cơ thể ngả ra sau.

Kiều Cảnh Thành nhíu mày, cảm thấy lời này chưa phải là lời nói thật, nhưng hắn không hỏi nhiều, Thẩm Trì muốn nói tự nhiên sẽ nói.

Chỉ là không ngờ rằng trạng thái này của Thẩm Trì còn kéo dài thêm một thời gian.

Bởi vì hai người đều đi làm, Thẩm Trì cả ngày đều ở bệnh viện, hai ngày đầu còn không có vấn đề gì, sang ngày thứ ba Kiều Cảnh Thành bắt đầu phát giác có gì đó không đúng, bộ dạng này của Thẩm Trì hình như có liên quan đến hắn.

Hôm nay Thẩm Trì tan làm sớm, Kiều Cảnh Thành tới đón, cả đường đi sắc mặt Thẩm Trì đều đen thui, thoạt nhìn trầm hơn những ngày trước, Kiều Cảnh Thành bồn chồn, không biết rốt cuộc là đã có chuyện gì rồi.

Thẩm Trì nhìn người lái xe bên cạnh, cảm thấy bản thân đang làm quá, nhưng trời biết mấy ngày nay trong lòng anh có bao nhiêu bất an, anh xuống xe đứng tại chỗ chờ Kiều Cảnh Thành, hắn đưa xe vào gara xong thì quay lại, xoa mặt anh, “Công việc mệt mỏi quá à?”

Thẩm Trì lắc đầu, do dự một chút mới nắm tay Kiều Cảnh Thành.

Họ Kiều càng cảm thấy lo lắng, trong thang máy, đôi mắt của Thẩm Trì không hề có tiêu cự, chỉ nhìn chằm chằm dãy số tầng trước mặt.

Đi vào nhà, hai người thay giày ở huyền quan, Thẩm Trì bất chợt quay đầu lại hỏi: “Hợp đồng hôn nhân của chúng ta để ở chỗ nào? Sao em tìm không thấy?” Anh nhớ rõ tờ giấy đó mỗi người có một bản, nhưng sau khi dọn sang nhà Kiều Cảnh Thành thì đồ đạc của anh được hắn sắp xếp, từ đó liền không thấy nữa.

Sắc mặt nam nhân cứng đờ, “Em tìm cái đó làm gì?”

Thẩm Trì đi vào nhà, “Đột nhiên nghĩ tới nên hỏi anh thử.” Anh thừa nhận tuy rằng những lời này hơi “ác” nhưng hiện tại không hiểu vì sao lại muốn dọa hắn một trận, ai bảo hắn nói dối! Ai bảo hắn gạt người!?

Kiều Cảnh Thành cân nhắc, tổng thể cảm thấy rất sai, hắn đi theo Thẩm Trì, ngồi xuống trước mặt anh, “Rốt cuộc em làm sao vậy?”

Thẩm Trì ngước mắt lên nhìn, biểu cảm nhàn nhạt, “Đăng ký kết hôn cũng không thấy.”

Cơ thể Kiều Cảnh Thành vẫn chưa dám thả lỏng, “Em tìm đăng ký kết hôn làm gì? Mất rồi thì thôi, thứ đồ đó ngoại trừ lúc ly hôn chẳng bao giờ cần dùng đến!”

Khuôn mặt của Thẩm Trì vẫn thờ ờ không mặn không nhạt, “À…”

Kiều Cảnh Thành nghẹn một búng máu trong ngực, nhổ ra không được nuốt vào không xong, không biết rốt cuộc Thẩm Trì muốn làm gì, “À cái gì mà à, anh hỏi em tìm những cái đó để làm gì?!”

Thẩm Trì chính là muốn nhìn cái bộ dạng gấp gáp này của hắn, điều chỉnh tư thế ngồi, mở ti vi, “Đột nhiên nghĩ tới, biết đâu ngày nào đó cần ly hôn.”

“!!!”

Kiều Cảnh Thành không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy, “Em nói cái gì?!”

Thẩm Trì tiếp tục đổi kênh, căn bản không thèm để ý bộ dạng nóng nảy sốt sắng kia của hắn.

Nhìn Thẩm Trì, Kiều Cảnh Thành mơ hồ đã đoán ra, “Ngoại trừ hợp đồng hôn nhân và đăng ký kết hôn thì còn chuyện gì muốn nói với anh không?”

Thẩm Trì lắc đầu, “Anh muốn em nói cái gì?”

Kiều Cảnh Thành nghiến răng, vươn tay giành lấy điều khiển ti vi, “Em nói đi.” Nói xong liền nhoài người sang hôn Thẩm Trì.

Thẩm Trì giật mình, cái bộ dạng tùy thời có thể phát tình của hắn, có chút chịu không nổi, “Kiều Cảnh Thành!”

Nam nhân không quan tâm, đè Thẩm Trì xuống sofa, không cho anh nhúc nhích.

Nhìn hắn nằm trên người mình cọ tới cọ lui, Thẩm Trì buồn cười lắm rồi nhưng vẫn cố nhịn, thần sắc lạnh lùng, “Anh buông em ra!”

Người nào đó ngó lơ, không buông.

“Anh là đồ lưu manh, cả ngày động dục, mau tránh ra!”

Kiều Cảnh Thành vẫn không tránh.

“A!” Thẩm Trì chịu hết nổi, đẩy không được, mắt thấy bàn tay to nào đó bắt đầu thò vào trong áo mình tàn sát, vội vàng hô lên, “Em muốn ly hôn! Anh mau tránh ra!”

Kiều Cảnh Thành sửng sốt, động tác ngừng lại, nhưng sắc mặt thì đen thui, “Lý do?”

Thẩm Trì nhìn biểu cảm này của hắn, có chút bối rối, “Ly hôn còn cần lý do? Tính cách không hợp!”

“Em nói lại một lần nữa?!” Kiều Cảnh Thành híp mắt, thoạt nhìn như thể muốn ăn thịt người.

Thẩm Trì cảm thấy không thể bị cái khí thế này của hắn hàng phục, “Anh rống cái gì? Em nói muốn ly hôn!”

Kiều Cảnh Thành đứng phắt dậy, dọa Thẩm Trì vội vàng nhắm mắt lại vì cho rằng hắn muốn đánh mình, không ngờ Kiều Cảnh Thành lại trực tiếp vác anh lên vai.

“A, anh làm gì đó? Anh muốn mang em đi đâu?!” Vừa nói vừa duỗi tay đập đập lên lưng hắn.

Kiều Cảnh Thành đá văng cửa phòng ngủ chính, không nói một lời, trực tiếp ném người xuống giữa giường.

Thẩm Trì cảm thấy ngày hôm nay mình sắp xong rồi, Kiều Cảnh Thành bắt đầu tự cởi áo, “Khó có được một ngày em được nghỉ sớm, ngày mai lại là cuối tuần, đến đây đi, anh sẽ cho em thấy rốt cuộc chúng ta có hợp nhau hay không!”

Thẩm Trì: “….” Còn có thể chơi như vậy? Tôi nói là tính cách mà?! Tính cách mà ơ hay?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK