Sau một hồi gà bay chó sủa, cuối cùng cũng chốt được hai chiếc khăn quàng cổ và hai bình rượu, cộng thêm một ít đồ dinh dưỡng vốn là Kiều Cảnh Thành định mua cho Kỷ Nhu.
Gói quà lại gọn gàng xong xuôi, Thẩm Trì đi theo Kiều Cảnh Thành vào phòng bếp nhìn hắn bận rộn, dùng mắt thường cũng có thể nhìn ra thỉnh thoảng anh bị thất thần.
Kiều Cảnh Thành buồn cười dùng tay dính nước lành lạnh chạm vào người khiến Thẩm Trì giật mình, rõ ràng là tự mình kiên trì muốn đi tới Kiều gia, còn tưởng rằng đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi, bây giờ xem ra chẳng có chuẩn bị gì cả.
“Hay là chúng ta thôi không sang nữa?” Tuy biết là không có khả năng nhưng nếu Thẩm Trì thực sự không muốn đi nữa hắn cũng không ép buộc, dù sao… hắn vẫn cảm thấy cha mình là kiểu người bảo thủ.
Thẩm Trì là người mà hắn nâng niu trong lòng bàn tay, nhớ lại tình huống của Kiều Cảnh Nghiệp lúc trước, trái tim hắn thắt lại.
Thẩm Trì trừng mắt, “Anh không muốn để em đi gặp ba anh hay là không muốn ba anh gặp em?”
Kiều Cảnh Thành: “Có gì khác nhau sao?”
Thẩm Trì: “Hình như không có gì khác thật, nhưng mà gia đình hòa thuận một chút không phải là càng tốt hơn sao?”
Kiều Cảnh Thành thở dài, “Biết rồi, nhưng chúng ta cũng sẽ không chủ động nhượng bộ, nếu ông ấy không chấp nhận thì chúng ta trực tiếp cầm quà về, một cái cũng không để lại.”
Thẩm Trì: “…..”
“Vậy anh cũng thật lợi hại đó, càng lớn càng ấu trĩ à?”
Hai ngày nay bọn họ ở nhà, cơ bản đều là Kiều Cảnh Thành nấu cơm, hắn muốn làm một bữa phong phú nhưng Thẩm Trì lại cảm thấy rất lãng phí, nhìn nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, anh nhíu mày suy nghĩ rồi hỏi: “Ăn cơm chiên được không? Cơm chiên nấu nhanh, ăn xong chỉ cần rửa một cái nồi hai cái bát là xong rồi.”
Thái dương Kiều Cảnh Thành giật giật, “Em dùng lý do này để chọn đồ ăn hả? Quá lợi hại rồi đó.”
Nhưng mà một lát sau Thẩm Trì cũng không thể ăn cơm của Kiều Cảnh Thành vì phải vội vàng tới bệnh viện, trời sắp tối nên Kiều Cảnh Thành muốn ở lại bệnh viện chờ Thẩm Trì luôn.
Kỷ Nhu vốn định buổi tối sang đưa thịt ướp và một ít đồ ăn cho hai người, tới cửa thì biết cả hai đều đang ở bệnh viện, không còn cách nào khác, Kiều Cảnh Thành lại lái xe về nhà.
Kỷ Nhu bỏ từng hộp đồ ăn vào tủ lạnh, dặn dò: “Cảnh Thành, hai hộp này ăn sớm một chút, mấy hộp còn lại ăn từ từ cũng được, đều đã được ướp mặn rồi.”
“Cảm ơn mẹ, con biết rồi.” Kiều Cảnh Thành gật đầu.
“Ngày mai hai đứa sang chỗ cha mẹ con à?” Kỷ Nhu hỏi.
“Vâng ạ, vốn đã nói là sẽ về bên mẹ và ba.” Kiều Cảnh Thành cảm thấy có lỗi, “Nhưng mà sáng hôm sau chúng con sẽ sang ngay, đến lúc đó lại làm phiền mẹ chuẩn bị cho bữa sáng.”
Kỷ Nhu cười xua tay, “Không sao không sao, ngủ đến trưa cũng được, hai đứa bình thường công việc bận rộn, ít được nghỉ ngơi, đang được nghỉ thì cứ thả lỏng hết cỡ đi, mẹ và ba con không sao, trước khi sang gọi điện thoại là được rồi.”
Kiều Cảnh Thành vẫn có chút áy náy, chủ động vươn tay ôm bà, đây chính là vị mẫu thân cực kỳ vĩ đại.
“Con à, về nhà nhớ để ý Thẩm Trì một chút, trước kia ở nhà ba mẹ chỉ có một mình nó là con trai, bị ba con cưng chiều thành thói, đừng để nó làm ra chuyện xấu hổ gì.” Kỷ Nhu lo lắng, dù gì nhà mình cũng là gia đình bình dân, không hề có chút căn cơ nào cả.
“Mẹ yên tâm, nhà bên đó cũng là nhà của em ấy, mẹ con rất thích em ấy, Thần Thần và Kiều Tịch cũng đều đã gặp qua, sẽ không sao đâu.”
Kỷ Nhu gật đầu, vỗ cánh tay Kiều Cảnh Thành, “Có con ở đó là mẹ yên tâm rồi.”
Nửa đêm Thẩm Trì mới quay lại văn phòng, Kiều Cảnh Thành đã ghé vào bàn ngủ rồi, anh đứng ở cửa một lúc mới đi vào trong.
Thẩm Trì lấy một cái ghế, ngồi xuống bên cạnh Kiều Cảnh Thành, nghiêng người sang ôm lấy hắn, xoa lưng cho Kiều Cảnh Thành, đây là tri kỷ đời này của anh.
Anh thật sự muốn được mãi mãi ôm nhau như thế này.
Kiều Cảnh Thành mơ hồ tỉnh lại, mơ màng nhìn người đang ôm mình, theo bản năng muốn lấy điện thoại nhìn đồng hồ.
“Được về nhà chưa?”
Thẩm Trì khịt mũi, cọ cọ mặt lên vai Kiều Cảnh Thành, “Ừm…”
Kiều Cảnh Thành thở dài, kéo đôi tay đang vòng trên cổ mình ra nhìn quầng thâm mắt của đối phương, trông thật tội nghiệp, hắn xoa xoa mặt Thẩm Trì, “Được rồi, chúng ta về nhà ngủ thôi.”
“Em mệt…” Thẩm Trì lại ngả sang muốn ôm.
Kiều Cảnh Thành cười, “Em xác định?”
Nghĩ tới ở bên ngoài cũng có người cũng vừa ra khỏi phòng phẫu thuật – Chu Sinh, Thẩm Trì lại yên lặng bỏ tay xuống.
Bên ngoài còn có cả Hi Văn và y tá trực đêm.
Chậc chậc…
Trước kia là ai suốt ngày hô hào phất cờ chủ nghĩa độc thân? Bây giờ lại mỗi ngày rải câu lương ép bọn họ ăn.
Vừa về đến nhà, Thẩm Trì lập tức lên tinh thần, quấn lấy Kiều Cảnh Thành, một hai đòi tắm chung. Kiều Cảnh Thành dở khóc dở cười lấy quần áo của cả hai mang vào phòng tắm, thuận tiện cảnh cáo Thẩm Trì đừng có hối hận.
Thẩm Trì ôm cổ hắn, lắc đầu cười, không biết có phải là di chứng của mệt nhọc quá độ hay không, cái gì cũng dám nói, “Không đâu, hai ngày nay chúng ta chưa làm rồi, em muốn anh…” Rồi rầm rì quấn lấy đối phương.
Nếu là bình thường, Kiều Cảnh Thành sẽ đau lòng và không muốn chạm vào Thẩm Trì.
Lúc tiến vào rất dễ dàng, rời đi mới khó khăn, Kiều Cảnh Thành càng hưng phấn càng kéo dài thời gian, Thẩm Trì lại cảm thấy một lần nữa mình phải đánh giá cao tố chất thân thể của mình.
Lúc được hắn ôm ra khỏi phòng tắm, Thẩm Trì nhìn bầu trời mờ mờ bên ngoài, vô lực lẩm bẩm: “Lát nữa nhớ gọi em dậy sớm, đi muộn là không tốt đâu.” Anh lo lắng sẽ lưu lại ấn tượng không tốt cho người Kiều gia trong ngày đầu tiên về nhà.
Kiều Cảnh Thành mặc quần áo cho Thẩm Trì, nhét người vào chăn, “Anh biết rồi, em mau ngủ đi.” Nói xong liền lấy tay che mặt Thẩm Trì lại.
Chưa đến hai phút, mở tay ra, Thẩm Trì dường như đã rơi vào trạng thái hôn mê, nghiêng đầu ngủ say rồi.
Kiều Cảnh Thành buồn cười nhìn Thẩm Trì, quay người đi tìm điện thoại, gửi cho mẹ Kiều một tin nhắn, xong xuôi mới xốc chăn lên giường nằm ôm người kia ngủ.
Thẩm Trì khi ngủ hay dạng hết tay chân ra thành hình chữ X, lúc trước là thế, bây giờ lại hận không thể dính sát hết toàn thân lên người Kiều Cảnh Thành.
Kiều Cảnh Thành quen với việc Thẩm Trì dính người như vậy, ngược lại càng cảm thấy mình ở lại bệnh viện chờ là điều cực kỳ đúng đắn, nhỡ đâu Thẩm Trì lại mang theo vết thương về nhà.
Buổi sáng ngày 30 Tết, bên nhà Kiều Cảnh Thành yên tĩnh một mảnh, bên Kiều gia lại rất náo nhiệt.
Mới sáng sớm Tiểu Thần Thần đã lấy xe đạp nhỏ của mình ra chạy vòng quanh, vừa đạp vừa hỏi: “Bà ngoại ơi, khi nào mợ cháu sang?”
Mẹ Kiều và dì giúp việc đang trang trí sân và nhà, treo mấy cái đèn nhỏ lên cây cảnh.
“Nhanh thôi, đừng nóng vội.”
Năm trước Tiểu Thần Thần đòi có cây thông Noel trang trí đèn màu, cha Kiều không thích mấy thứ lòe loẹt đó nên không đồng ý, năm nay con trai và con dâu về nhà, sáng sớm ông ngồi trên ghế ngoài sân nhìn mọi người bận rộn trang trí mà chẳng hề nói gì.
Mẹ Kiều trợn trắng mắt, khẩu thị tâm phi! Vịt chết mỏ vẫn còn cứng!
Lúc Kiều Tịch ngủ dậy đã là 10 giờ, thấy ca ca chưa sang nên gọi điện thoại thử, gọi hai lần vẫn không thấy có ai nghe máy mới đi ra ngoài hỏi: “Mẹ ơi, tình huống của anh con thế nào? Không phải nói buổi sáng sẽ sang sao? Cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi.”
Cha Kiều hừ lạnh một tiếng, không biết là thái độ gì.
“Cơm trưa có thể hai đứa nó không ăn đâu, Tiểu Trì gần sáng mới từ bệnh viện về nhà, trước khi ngủ có gửi tin nhắn cho mẹ rồi.”
“A…” Kiều Tịch nhíu mày, “Đang nghỉ lễ mà, quá vất vả rồi.”
Kiều Kiến Vinh cũng nhíu mày, bưng cốc trà lên uống một ngụm, chẳng biết là đang nghĩ cái gì.
“Nghe Cảnh Thành nói mấy hôm nay đỡ hơn nhiều rồi, không thường xuyên trực ca đêm nữa.” Mẹ Kiều thực ra rất đau lòng nhưng lại kiêu ngạo, hết cách, vì Thẩm Trì thích thế mà, chuyện công việc của anh bọn họ không thể nhúng tay vào được.
Qua giờ cơm trưa, mọi người đang ngồi nghỉ ngơi tán gẫu thì nhìn thấy xe của Kiều Cảnh Thành khoan thai đi tới.
Thẩm Trì đỡ trán, nhìn đôi mắt hơi sưng của mình trong gương, “Trời ơi…”
Kiều Cảnh Thành lái xe đi lướt qua mọi người, tiến vào gara, an ủi: “Không sao đâu.”
Thẩm Trì vẫy vẫy tay với mẹ Kiều, “Hình như em thấy ba của anh, là ông ấy đúng không?”
“Ừ.”
Thẩm Trì thở hắt vì kinh ngạc, “Làm sao bây giờ? Thoạt nhìn có vẻ rất nghiêm khắc.”
Hai người xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào biệt thự, Thẩm Trì nhìn xung quanh, “Ông trời ơi, cái quy mô này rõ ràng là của khách sạn mà.” Thẩm Trì trộm lẩm bẩm.
Kiều Cảnh Thành xoa xoa đầu Thẩm Trì, “Không thích thì chúng ta ít khi về là được rồi.”
“Anh đừng có vu khống em!” Thẩm Trì trừng hắn, rất không thích hắn nói những lời này.
Nam nhân nhún vai, “Anh không thích.”
Mấy năm nay, bởi vì Kiều Tịch đã kết hôn nên bầu không khí đã khá khẩm hơn, mấy năm trước ngoại trừ những dịp lớn như Tết thì hắn chẳng hề cảm nhận được chút nhân tình nào trong cái nhà này, đặc biệt là những ngày sau khi Kiều Cảnh Nghiệp qua đời.
Thẩm Trì nắm lấy tay Kiều Cảnh Thành.
Tiểu Thần Thần hấp tấp vọt tới, ôm lấy đùi Thẩm Trì, “Mợ! Cuối cùng mợ cũng tới rồi…”
Thẩm Trì lung lay, đành đưa đồ cho Kiều Cảnh Thành rồi bế đứa nhỏ lên, “Ây da, bảo bảo nặng lên rồi đúng không?”
Tiểu nha đầu cực lực phủ nhận, “Không có, là Thần Thần mặc đồ quá dày.”
Kiều Cảnh Thành nghiêng đầu sang, “Chỉ nghĩ đến mợ không nghĩ tới cậu à? Hôn cái nào!”
Thần Thần ôm cổ Thẩm Trì, đẩy đầu hắn ra, “Thôi thôi, cậu mau cất đồ vào trong đi, cháu và mợ đi gặp ông bà ngoại đây.”
Kiều Cảnh Thành: “…..”
Thẩm Trì chần chừ đứng tại chỗ chờ Kiều Cảnh Thành nhưng đứa nhỏ lại không nghĩ gì nhiều, liên tục thúc giục Thẩm Trì, “Mợ, chúng ta đi thôi, không cần đợi cậu đâu, mau lên mau lên… Mẹ và ông bà ngoại đều nhớ mợ.”
Thẩm Trì bất đắc dĩ ôm bé đi, “Ông ngoại?”
“Đúng vậy, ông đã bảo bà bà làm rất nhiều đồ ngon.” Trẻ con ngây thơ, có gì nói đó, tuy Kiều Kiến Vinh ngoài miệng không nói gì nhưng thời gian chờ lâu như vậy, dần dần cũng có chút gấp gáp, thừa dịp mẹ Kiều và Kiều Tịch đang ở ngoài sân đã mang theo Tiểu Thần Thần vào trong bếp xem qua đồ ăn đã chuẩn bị, còn dặn dò người giúp việc làm thêm vài món chính nữa.
Thẩm Trì hơi thả lỏng, “Vậy à, vậy hôm nay chúng ta sẽ được ăn rất no rồi ~”