Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Ngô Minh đối với huyền vũ nữ tướng Ngụy Linh không thèm nhìn, lập tức khơi dậy lửa giận trong lòng Ngụy Linh.
Nha đầu chết tiệt kia ngay đến điểm huyền khí đánh nhau cũng không có, tại sao lại chạy đến nơi này? Là vì nhờ có quan hệ với thế tử sao?
Ngụy Linh trong lúc nhất thời nghĩ đến rất nhiều loại khả năng, cảm thấy khả năng to lớn nhất tựa là cái nha đầu gọi Tiêu Nhược Dao này mặt dày mày dạn quấn lấy thế tử, sau đó giấu ở nơi nào đó bên trong sứ đoàn, ngày hôm nay mới thò mặt ra.
“Ngươi gọi ta a?” Ngô Minh quay đầu lại liếc nàng một chút: “Ngươi nói là trong quân doanh, nhưng ta không phải bộ hạ ngươi, cũng không thể ra lệnh đến trên đầu ta chứ?”
“Ngươi…” Ngụy Linh ăn một cái đớp, rồi lại không tìm được lời nói phản bác. (ý là đáp trả)
Nàng không biết Ngô Minh đã là đệ tử thân truyền của tông chủ. Nàng mới vừa qua bên này nương nhờ, tình báo xuất hiện gián đoạn. Trùng hợp chính là, thời điểm rời đi Tề đô, nàng biết thế tử bọn họ thật giống như đang chờ người, nhưng cũng không biết là ai.
Nàng thuận miệng hỏi qua, nhưng đám người thế tử căn cứ theo tin tình báo biết nàng cùng Ngô Minh từng có một điểm liên quan, sợ làm cho nàng không hài lòng, cũng là chuyển hướng đề tài không có trực tiếp trả lời.
Không nghĩ tới, dĩ nhiên liền thành tình huống như bây giờ. Ngụy Linh cũng không biết thân phận Ngô Minh đã xa xa hoàn toàn không phải một cái đệ tử ngoại môn nho nhỏ. Hơn nữa bởi quãng thời gian trước chìm đắm ở việc tăng lên đẳng cấp huyền vũ nữ tướng, quá ít quan tâm một ít chuyện bát quái, thậm chí ngay cả tình huống liên quan đến thân phận tiềm tinh đệ tử, cùng thanh thế nổi lên gì đó của Ngô Minh đều không biết được.
Ngô Minh không phản ứng nàng, tiếp tục hướng về phương hướng lầu thành đi.
“Người đâu! Cùng ta bắt cái nha đầu chết tiệt kia!” Ngụy Linh quát to một tiếng.
Binh sĩ cùng thị vệ canh giữ xung quanh không ít, nhưng đại thể là nhận thức Ngô Minh.
“…” Binh sĩ cùng bọn thị vệ hai mặt nhìn nhau, ai cũng không chịu động thủ.
Tối hôm qua nháo một trận như vậy, chỉ có huyền võ binh sĩ nghỉ ngơi không bị quấy rầy. Hơn nữa tối hôm qua có khao cơm phong phú, chỉ có huyền võ binh sĩ vì được cung cấp sung túc không tới, những binh lính hay thị vệ khác đều được gọi đến bổ sung thức ăn. Vì lẽ đó hầu như người người đều biết Ngô Minh có công tích vĩ đại, lúc này không có hướng nàng hành lễ là tốt lắm rồi. Làm sao lại có thể đi bắt nàng?
Trước đối với huyền vũ nữ tướng cùng binh sĩ đãi ngộ đặc biệt, trái lại tạo thành tình huống hoàn toàn không biết được Ngô Minh là đại công thần.
“Ai, sao phải khổ vậy chứ.” Ngô Minh thở dài một hơi. Nàng ngược lại là không chịu thua, mà là lập tức ý thức được chính mình có chút tự kiêu.
Sau khi biết Ngụy Linh nghiêng theo thế lực thế tử, nàng liền coi Ngụy Linh làm đồng liêu của mình. Nhưng mà đối phương lại không có coi nàng là người có thân phận ngang bằng.
Cái gọi là đạo bất đồng bất tương vi mưu, mình cùng nàng không hợp nhau. Nhưng không nên ở thời điểm đối đầu kẻ địch mạnh biểu hiện ra. Ngô Minh suy nghĩ một chút, mới dừng bước, quay người lại chắp tay nói một câu mềm mỏng: “Ngụy nữ tướng, xin thứ cho tại hạ vô lễ, thực sự là sự vụ bận rộn, vạn lần xin thứ lỗi.”
Nàng chịu nhún nhường như vậy, nếu là Bạch trưởng lão hoặc tông chủ ở đây, nhất định sẽ khá là vui mừng.
Đây là một loại biểu hiện đã từ từ thành thục.
Chỉ biết một vị chống đối trang B đánh mặt người, tuyệt không là một cái người thành thục.
Ngô Minh với lối suy nghĩ linh hoạt ở trong cuộc sống giang hồ từ từ trưởng thành. Tốc độ tiến bộ vượt quá tưởng tượng của mọi người. Mặc dù không có gặp phải quá nhiều tổn thất nặng nề, nhưng so với trạch nam miệng còn hôi sữa khi mới vừa xuyên qua đến cũng đã khá hơn nhiều.
Đây là một cái đại bậc thang a! Các binh sĩ thị vệ chung quanh nghe được rõ ràng. Tiêu Nhược Dao không muốn cùng Ngụy nữ tướng xung đột, đây là cỡ nào nhận biết tâm cảnh cơ bản! Người hơi hơi có chút đầu óc đều âm thầm chọn ngón tay cái.
“Hừ!” Ngụy Linh hừ một tiếng, vừa định muốn tìm điểm cớ răn dạy vài câu, nhưng cũng thấy Ngô Minh chắp tay tạ lỗi sau, lại tự mình nói với mình rồi xoay người cất bước bỏ đi.
“Nữ tướng chớ nên tức giận, một ít kẻ tẻ nhạt, cần gì phải nhọc lòng?” Hai tên bách phu trưởng* huyền võ binh sĩ thấy vừa nãy không có ai chịu động thủ ngăn Tiêu Nhược Dao. Liền chủ động bước nhanh chạy tới chỗ Ngô Minh: “Con nha đầu kia, lưu lại nghe nữ tướng giáo huấn!” (*chức quan trong quân, chỉ huy một trăm người gọi là Bách Phu Trưởng)
Huyền vũ binh sĩ lấy nữ tướng làm chủ nhân. Đặc biệt mối liên hệ tinh thạch trên trán càng là như khóa sinh mệnh vậy.
Nếu là nữ tướng tử vong, khối tinh thạch này đều sẽ đem thống khổ lâm thời của nữ tướng lan truyền cho hết thảy tinh thạch huyền võ binh sĩ có tương quan. Đang sống mà nhận lấy tư vị tử vong, cái này đều xem như là nỗi đau nhất thời. Quan trọng hơn chính là, mất đi huyền vũ nữ tướng, tinh thạch trên trán binh sĩ đều sẽ vĩnh viễn lu mờ ảm đạm.
Nữ tướng mất, huyền võ binh sĩ không chỉ có mất đi tín ngưỡng giống như lẽ sống dẫn đến thống khổ vạn phần. Càng là sẽ khiến thể lực giảm mạnh gần như phế nhân. Không chỉ không còn hi vọng làm lại huyền võ binh sĩ, càng là khó cầm lên nổi đao thương, một đời đều sẽ như người suy yếu nhất miễn cưỡng sống sót.
Loại quan hệ chính và phụ đặc thù này, khiến cho huyền võ binh sĩ nghe lời răm rắp, càng là lấy nữ tướng làm tính mạng của mình. Đừng nói Ngụy Linh từng hô người ngăn Ngô Minh. Riêng là nàng đối với nữ tướng bất kính không thi lễ, những binh sĩ này đều muốn bắt nàng trách phạt thêm nữa.
Hai tên bách phu trưởng huyền võ binh sĩ bước nhanh nhằm về phía Ngô Minh, đưa tay liền hướng về bả vai của nàng đi bắt.
Trong lòng bọn họ còn muốn không hẹn mà cùng hợp, tiểu cô nương này nửa điểm huyền khí cũng không có, lưu ý không nên quá dùng sức, miễn cho nắm hỏng bả vai nhỏ này rồi.
Nhưng là, bọn họ thò tay ra, nhưng khoảng cách tới vai thiếu nữ thủy chung có nửa phần cự ly, làm sao đều không đủ với tới.
Mặc dù hai người tăng nhanh cước bộ, nhưng bước chân nữ hài cũng là tăng theo, tựa hồ sau đầu mọc thêm con mắt.
Có vấn đề! Hai vị Bách phu trưởng cũng coi như là từng va chạm xã hội, tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cảm giác đúng là lạ. Chỉ là tay đã duỗi đi ra, không tiện lập tức thu hồi lại. Dưới cảnh bất đắc dĩ, hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đồng thời bước nhanh hơn.
Nhưng là trước sau vẫn duy trì khoảng cách như vậy.
Nhanh hơn nữa!
Kết quả ở trong mắt đám binh lính cùng thị vệ chung quanh, hai vị ngũ đại tam thô bách phu trưởng, lại một đường truy đuổi một vị thiếu nữ thân hình nhỏ yếu. Hai người nhanh chân chạy, thiếu nữ nhưng giống như đi bộ nhàn nhã vậy, nhưng làm sao cũng đều không đuổi kịp.
Thô thành không lớn, chỉ là không tới trăm bước, Ngô Minh liền đến bên bờ tường thành. Nàng đều lười nhấc lên huyền khí càng cao hơn, chỉ là gợn sóng năm sao huyền khí lóe lên, liền nhảy lên tường thành cao khoảng hai trượng.
“Trình độ vượt qua ba sao huyền khí!” Ngụy Linh cùng mấy vị thủ hạ sững sờ: “Tiêu Nhược Dao là đã có ba sao huyền khí?”
Nhận thức của nàng đối với Ngô Minh còn muốn dừng lại ở trình độ lần tài nữ võ đài kia, làm sao cũng không nghĩ đến nàng không có căn cơ huyền khí gì, dĩ nhiên lại ở trong thời gian không tới một tháng trình độ tăng lên vượt quá ba sao huyền khí.
Đáng tiếc đẳng cấp huyền khí của Ngụy Linh không cao, thủ hạ của nàng bách phu trưởng gì đó cũng chỉ là am hiểu tác chiến trên chiến trường, cũng không phải là cao thủ huyền võ, vì lẽ đó không biết Ngô Minh vừa nãy lóe lên là gợn sóng huyền khí đẳng cấp năm sao. Nhất thời đều chỉ xem là vượt quá ba sao mà thôi, khả năng là bốn sao, bởi vì đó là hạn mức tối đa bọn họ có thể cảm ứng.
“Không tới thời gian một tháng, Làm sao có thể từ huyền khí sơ manh đạt đến huyền khí ba sao trở lên? Nàng là thiên tài sao?” Ngụy Linh đều không thể tin được cảm giác vừa nãy của chính mình.
Không biết, trình độ huyền khí của Ngô Minh đã là thất tinh hạch tâm, chín sao gợn sóng.
“Ngươi đây là đào tẩu sao?” Ngụy nữ tướng miễn cưỡng nói câu nói này tìm về mặt mũi, mang thủ hạ bước nhanh đuổi tới.
Đi qua hai gã bách phu trưởng đứng thẳng bất động tại chỗ, Ngụy nữ tướng trợn mắt liếc bọn họ một cái: “Mất mặt xấu hổ, vả miệng!”
Hai tên bách phu trưởng biểu hiện bi thương, nhưng lệnh của nữ tướng không thể làm trái.
Đùng đùng hai người mặt đối mặt, giơ tay lên đến đối với nhau quạt hai cái bạt tai.
Ngô Minh quay đầu lại hướng phía dưới liếc mắt nhìn, trong lòng không khỏi thầm than: Huyền vũ binh sĩ cũng quá mức phục tùng chứ?
Huyền vũ binh sĩ đều là binh sĩ kiệt xuất trong quân đội, bách phu trưởng càng là thuộc về cường binh đứng đầu. Có thể hai người bọn họ ở dưới tình huống nhiều người vây xem xung quanh như vậy, vẫn cứ kiên quyết chấp hành mệnh lệnh từ Ngụy Linh nữ tướng, thậm chí khóe miệng hơi có điểm sưng đỏ xuất huyết, nhìn ra được huyền võ binh sĩ đối với mệnh lệnh nữ tướng tuyệt đối vâng theo.
Hai vị bách phu trưởng thầm cắn răng, nắm đấm siết chặt một lúc lâu đều không buông ra, cúi đầu theo Ngụy Linh lên lầu thành.
Loại hạ nhục trước mặt mọi người này làm lòng người rất đau đớn, nếu không phải là nữ tướng ra lệnh, bọn họ là thà chết cũng không muốn tiếp lệnh.
Ngô Minh lên đầu tường, nhìn thấy đám người thế tử.
Bi Thu ông lão cùng Tàn Đông ông lão dựa vào huyền khí thâm hậu, dĩ nhiên chỉ là chợp mắt, hầu như suốt đêm không có nghỉ ngơi, hiện tại còn muốn hầu ở bên người thế tử.
Nhìn thấy hai vị nguyệt giai cao thủ như vậy, Ngô Minh ở trong lòng khen một câu, đây mới gọi là trung thần a.
Ngẫm lại Ngụy nữ tướng tối hôm qua lại ngủ ngon, mặc dù nói thể lực huyền vũ binh sĩ rất trọng yếu, nhưng đều là khiến người ta cảm thấy không đúng, mọi người đều là tận lực không biểu hiện ra. Nguyệt giai cao thủ cũng là sức chiến đấu trọng yếu, còn không là bảo vệ thế tử cả đêm?
“A, Tiêu cô nương!” Thế tử vừa thấy Ngô Minh tới, trách cứ kêu một tiếng: “Ngươi làm sao lại lên đây? Mau trở về nghỉ ngơi một chút!”
“Xì ~~~ ta lại không phải ma ốm, nghỉ ngơi một chút được rồi.” Ngô Minh vung vung tay.
“Tại hạ cảm tạ ân thay máu của cô nương!” Sau khi đến gần, thế tử mới khẽ nói cảm tạ với Ngô Minh.
Lời nói của hắn dùng huyền khí áp chế, tuy rằng bị giới hạn bởi tinh cấp bản thân nên khống chế không được hoàn mỹ, nhưng nghe được ra là để tâm.
Thế tử thực sự là tinh minh lõi đời, một tên gia hỏa biết đúng mực, trước mặt mọi người không có tuyên dương sự tình thôi cung thay máu. Một cô nương nhà người ta vì nam tử thôi cung thay máu, người không biết chỉ sợ sẽ có chút lời đồn chê trách ám muội, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến việc lấy chồng lập gia đình sau đó.
Bi Thu ông lão, Tàn Đông ông lão đồng thời hướng về Ngô Minh chắp tay gửi tạ.
Tinh cấp huyền khí bình thường như Lý đạo trưởng cùng Dương tướng quân không ở đây, suốt đêm thể lực của bọn họ không chống đỡ nổi, được thế tử lệnh cho đi nghỉ ngơi.
“Cái này không cần khách khí. Nếu không là vì thân phận của ngươi, có quỷ mới quan tâm ngươi.” Ngô Minh căn bản không coi là việc to tát.
Thế tử cười khổ một tiếng, cũng không đem lời trêu chọc của Ngô Minh để ở trong lòng, lại nhìn thấy Ngụy Linh lên đầu tường thành, cũng vội vã chào hỏi: “A, Ngụy nữ tướng cũng lên đây?”
“Tiểu nữ cảm tạ thế tử quan tâm.” Ngụy Linh vội vàng hướng thế tử vừa chắp tay, vừa muôn vàn dịu dàng nói: “Nghe nói đêm qua có nhiều biến loạn, thế tử thân thể ngàn vàng, phải nghỉ ngơi nhiều mới đúng.”
Nàng kỳ thực không biết tối hôm qua phát sinh cái gì, chỉ là trong giấc say nồng nghe bên ngoài huyên náo, còn tưởng rằng là công thành cái gì. Không có ai lại đây báo nguy, nàng cũng là lười lên.
Vào lúc này liền trở nên khách khí giống như thục nữ? Ngô Minh mắt lạnh nhìn, nhưng cũng lười lên tiếng trêu tức. Ngẫm lại cái phần ngạo mạn đối với mình vừa nãy kia liền nửa điểm đã không thấy, không khỏi khiến người khác khinh bỉ điệu bộ như vậy của Ngụy Linh.
Lúc này, xa xa phía doanh trướng Vũ quốc xuất hiện một đội nhân mã.
Hả? Không thấy số ngựa thỏa thuận trước đó, chẳng lẽ sự tình có biến?!Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK