Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Ngô Minh bắn ra mũi tên từ phía dưới phóng lên, từ sau lưng thị vệ tà tà thấu ngực mà ra, trực tiếp đính vào vách núi.
Đáng tiếc người thị vệ này đã là huyền khí tám sao đỉnh cao, thêm vào lúc Ngô Minh bắn ra mũi tên không có đầy đủ thời gian nhắm, vì lẽ đó mũi tên không thể tạo thành thương tổn trí mạng. Nơi trúng tên mặc dù là chỗ yếu hại, nhưng tên thị vệ này không thể chết ngay lập tức.
“Mọi người cẩn thận!” Bọn thị vệ kinh ngạc thốt lên.
“Đi bắt giết cái nha đầu chết tiệt kia!” Có thị vệ kết bè kết lũ đánh về phương hướng đại thể có mũi tên phóng tới.
“Cứu người!” Cũng có người giao hảo cùng kẻ bị đóng ở trên vách núi, lập tức vội vã tung người tiến tới.
Thị vệ bị đóng ở trên vách núi kia, cũng coi như là hạng người kiên cường gan dạ, lại cắn răng nhịn đau kêu lên: “Không nên hoảng, cứu ta cũng phải lưu ý chớ để cái nha đầu chết tiệt kia tìm thấy sơ hở!”
Kỳ thực không cần hắn nhắc nhở, đám người kia hoàn toàn thành như chim sợ cành cong. Đám người cứu viện yểm trợ lẫn nhau, cẩn thận bảo vệ mình cùng người chung quanh, con mắt trừng lớn lên.
Trên vách núi Kim thị vệ trưởng thầm kêu một tiếng hổ thẹn.
Hắn là người có trình độ huyền khí cao nhất trong gần hai trăm người nước Tề, nhãn lực không tệ, nhìn phía dưới hơn trăm thị vệ liền biết không ngăn được. Bên cạnh mình chỉ có mấy cái thị vệ, còn lại đều là binh sĩ, bị tiêu diệt là vấn đề sớm hay muộn. May mà Tiêu Nhược Dao hấp dẫn sự chú ý của phe địch, không phải vậy bắn tên tuy rằng có thể ngăn chặn được nhất thời, nhưng sớm muộn điểm cố thủ trên sườn núi này cũng sẽ bị công hạ.
Không phải nói thực lực võ giả nước Tề cách biệt nước Vũ quá lớn, mà là do đổ ra lực lượng bất đồng.
Thế tử đi sang nước Tấn là vì vấn đề chính trị, đi thương thảo, giải quyết chuyện trao đổi chất nữ mà thôi, thế nào lại cần mang theo nhiều thị vệ? Chẳng phải là có vẻ phi thường không tôn trọng? Mà có mang nhiều hơn, nước Tấn cũng không cho phép. Quá nhiều quân lính dị quốc đi lại ở trên chính địa bàn mình, đặc biệt còn muốn đến thủ đô nước Tấn, đổi lại là cái người quân chủ nào cũng không chịu.
“Lẽ nào chúng ta liền ở ngay đây nhìn?” Có thị vệ nước Tề sốt ruột.
“Liền nhìn cũng được, chúng ta xuống chỉ có thể thêm phiền!” Kim thị vệ trưởng kiên trì với sắp xếp ban đầu: “Tiêu cô nương không có gọi để chúng ta lên, thì cứ liền ở lại đây.”
Hơi nghỉ chốc lát. Kim thị vệ trưởng lại nói: “Còn có, nếu là kẻ địch công tới, mà chúng ta có người rơi vào trong tay kẻ địch… Ngay lập phải tự sát, miễn cho liên lụy Tiêu cô nương!”
Mọi người dồn dập gật đầu, rõ ràng hắn muốn phòng ngừa khả năng có người bị bắt sau đó dùng để uy hiếp Tiêu Nhược Dao.
“Tiêu cô nương là người tốt như vậy, chúng ta dù như thế nào cũng không thể liên lụy nàng.” Có thị vệ nước Tề nói: “Nếu đã được thế tử tin tưởng. Cũng đã làm tốt chuẩn bị tử thủ, vừa bắt đầu đã không có hy vọng xa vời có thể sống sót trở lại.”
“Nói đúng lắm, vừa nãy một cái mũi tên kia, chính là vì hấp dẫn đi nhân lực Vũ quốc.” Có thị vệ hít một tiếng: “Chúng ta một đám hán tử, lại để một cô nương chăm sóc như vậy…”
Mọi người nhìn nhau một chút, quả thật không biết nên làm gì. Trình độ so với Tiêu Nhược Dao kém quá nhiều, bọn họ ở phía trên quan sát tuy rằng không đủ rõ ràng, nhưng thế cuộc vẫn là nắm được: Người Vũ quốc bị Tiêu Nhược Dao dắt mũi cho xoay tròn, hơn trăm cái thị vệ như con ruồi mất đầu ở trong rừng loạn va chạm.
Ngô Minh biểu hiện ra rất dễ dàng. Nhưng trên thực tế là đã nhờ tiến hóa khung máy móc đem sức quan sát phát huy đến mức tận cùng.
Đám gia hoả này vẫn đúng là thật khó ứng phó. Trong lòng Ngô Minh lẩm bẩm một câu.
Váy ngoài của nàng đã bị xé rách nhiều chỗ, đương nhiên cũng là có vài mảnh bị nàng cố ý lôi kéo xuống treo lên trên cành cây, dùng để hấp dẫn sự chú ý.
Vốn là cây cối khá ít, địa phương không đủ lớn. Dưới sự vây công của hơn trăm tên thị vệ, tùng lâm chiến cũng không dễ dàng. Từ lúc đám thị vệ Vũ quốc vọt tới tản ra sau, liền hình thành cảm giác đâu đâu cũng có người.
Oành
Ngô Minh đột nhiên cùng một cái thị vệ ẩn nấp ở phía sau cây giao thủ, một thoáng tung quyền liều mạng với nhau.
Người thị vệ này ở tuổi trung niên huyền khí tám sao, kinh nghiệm thực chiến phong phú. Suy nghĩ nếu khó có thể tìm kiếm tung tích nữ hài. Nếu cứ như vậy chạy khắp xung quanh, còn không bằng mình ôm cây đợi thỏ ẩn núp đi.
Cũng coi như là vận khí tốt. Hắn mới vừa ẩn giấu thân hình không lâu, Ngô Minh đã bị một ít thị vệ truy tìm làm cho đến gần rồi.
Hắn ở chỗ này bình thản chờ đợi, âm thanh Ngô Minh tiến lại gần tuy nhẹ nhưng vẫn bị nghe thấy.
Năm bước, bốn bước, ba bước… Đợi đến gần rồi, hắn đột phát huyền khí vung quyền mà ra.
May là tiến hóa khung máy móc của Ngô Minh lập tức phát hiện huyền khí bạo phát, trong nháy mắt làm ra phản ứng, lúc này mới kịp thời vung quyền đối đáp một cái.
Huyền khí của tiến hóa khung máy móc đã có uy lực chín sao. Tốc độ thôi phát càng là vượt xa người bình thường. Mặc dù là vội vàng mà phát lựu, cũng không phải tám sao đỉnh cấp huyền khí khác có thể đỡ được.
“Phốc” theo quyền lực ầm ầm va chạm nhau, tên trung niên thị vệ kia miệng phun máu tươi bay ngược mà ra, rầm một tiếng đụng vào trên một cái cây mới ngừng lại.
Phục ma quyền của hắn lừng danh đã lâu, không nghĩ tới thậm chí ngay cả quyền đầu* của một cái tiểu cô nương đều không đỡ nổi. (*nắm đấm)
Ngô Minh thân hình quơ quơ. Màu đỏ trên mặt vừa hiện lập tức thối lui.
Trung niên thị vệ nhìn thấy sắc mặt của nàng biến hóa, trong lòng không khỏi đại hỉ.
Ngô Minh cũng không lên trước truy sát, cấp tốc lại bứt trở ra.
“Ở chỗ này!” Chu vi lập tức nghe được tiếng động, không lo được đến việc cẩn thận thăm dò một chút, nhanh chóng tụ lại lại đây.
Cũng còn may Ngô Minh không có đi truy sát trung niên thị vệ, bằng không khẳng định bị dây dưa kéo vào giữa vòng vây.
Cứ việc chỉ cần lão Lộc không ra tay, Ngô Minh cũng không sợ những thị vệ này vây công. Nhưng dù sao chống đỡ tiêu hao huyền khí quá lớn, hy vọng có thể làm lỡ càng nhiều thời gian như Ngô Minh làm sao có thể chịu bị vây đánh? Vẫn là lấy việc chiến đấu trong ngóc ngách, đánh du kích trong rừng làm phương thức tác chiến kéo dài thời gian tốt nhất.
“Nàng trúng phục ma quyền của ta rồi, mặt đã hiện lên hồng huyết, chỉ cần đếm tới mười, tất nhiên nội thương ngã xuống đất!” Trung niên thị vệ đắc ý kêu lên: “Mười, chín… Ba, hai, một!”
Mấy cái thị vệ chung quanh mắt tròn mắt dẹt nhìn chằm chằm hắn khóe miệng còn mang huyết.
Chuyện gì cũng đều không có xảy ra a. Tiêu Nhược Dao căn bản là không lộ diện.
“Đáng ghét! Làm sao phục ma quyền của ta sẽ mất đi hiệu lực?” Trung niên thị vệ tức giận.
Mọi người cũng không để ý tới trung niên thị vệ lúng túng, có thị vệ khác hận hận giậm chân: “Lại để cho nàng chạy!”
Có thị vệ oán hận đến trực nhếch miệng: “Đại thụ có thi độc không nhổ lên được, bộ rễ sinh trưởng đan xen lộn xộn trở ngại tầm mắt. Cái nha đầu chết tiệt kia lại xuất quỷ nhập thần, thậm chí ngay cả chút vết tích duy trì huyền khí cũng không còn lại, vậy bây giờ phải làm sao?”
Nguyên bản phó thống lĩnh là đầu lĩnh đám thị vệ, mọi người quen nghe hắn điều khiển rồi. Nhưng lại bị Ngô Minh vừa mở đầu liền làm thịt, lúc này có thể nói như rắn mất đầu, tất cả mọi người đều không quen.
Một tên thị vệ chín sao với tư cách tương đối thâm niên đứng ở nơi đó suy nghĩ đã lâu, đột nhiên mở miệng kêu lên: “Ba người một tổ! Tựa lưng bảo hộ lẫn, đi dọc theo khe hở rừng cây giữ vững hàng tuyến! Những người còn lại dùng đại chùy trọng binh đem đại thụ đốn hạ, chú ý đừng để thân thể chạm vào thân cây, chậm rãi đẩy tới!”
“Được! Tuy rằng tốc độ thật chậm, nhưng an toàn hơn rất nhiều!” Không ít thị vệ gật đầu tán thành: “Không còn biện pháp nào khác, như vậy các anh em sẽ ít thương vong nhất.”
Mọi người hơi hơi lui về phía sau tụ lại cùng một chỗ, bắt đầu kết thành tổ đội ba người một nhóm có chừng mười cái. Một nửa số người còn lại, bắt đầu dùng trọng binh mở đường.
Gay go rồi! Ngô Minh bắt đầu lo lắng.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK