Mục lục
Linh Vực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Tống Đình Ngọc cười hì hì, dùng sức ôm chặt cánh tay Tần Liệt, bộ ngực cao ngất kia của nàng đè xuống, hầu như sắp bao phủ nửa đoạn cánh tay của Tần Liệt.

“Các ngươi bảo vệ ta, ta thăm dò đầm vực lôi điện một lần nữa, xem xem Liệt Hồn Liên Châu trận Phùng Nhất Vưu lưu lại, có thể cấu thành uy hiếp đối với chúng ta hay không”. Tần Liệt điều chỉnh tâm cảnh một chút, ngữ khí lạnh nhạt khoanh chân ngồi xuống, hắn một lần nữa ngưng tụ một luồng tinh thần ý thức, hướng trong đầm vực lôi điện lẻn vào.

Ba người Đỗ Hướng Dương ở bên cạnh hộ pháp cho hắn.

Tần Liệt một lần nữa tra xét đầm vực lôi điện!

Một luồng tinh thần ý niệm, giống như một dải tơ vô hình có thể thẩm thấu vạn vật, lặng yên nhập vào bức tường lôi điện.

Sấm sét tia chớp đan xen trong điện trường, từng cái hòm hình dạng hộp tro cốt, phân tán ở các góc của bức tường, xoay tròn vô trật tự.

Trong mỗi một cái hộp, đều có một đạo chân hồn tồn tại, những chân hồn đó bị lực lượng tà dị nào đó kích phát hung tính, trở nên điên cuồng nóng nảy cực đoan, giống như rất nhanh đã sắp nổ tung ra.

Vốn, Liệt Hồn Liên Châu trận kia, còn thiếu năm linh hồn tế phẩm, nhưng ở sau khi bọn người Chương Thắng liên tiếp bị chết, chân hồn tế phẩm mới nhất nhất bay vào trong đó, làm Liệt Hồn Liên Châu trận dần dần tràn đầy năng lượng linh hồn.

Một luồng tinh thần ý niệm của Tần Liệt, ở bức tường lôi điện qua lại một phen, nhìn thấy Liệt Hồn Liên Châu trận kia càng lúc càng không ổn định, cũng âm thầm kinh hãi.

Hắn cũng không biết trận pháp kia nổ tung lúc nào, không dám dừng lại quá nhiều, vội lấy ý niệm vượt qua bức tường, đến thẳng chỗ sâu trong đầm vực lôi điện.

Vừa vào trong đó, sáu cỗ khí tức linh hồn trong vắt không hạt bụi, lập tức bị hắn cảm giác ra.

Đó là sáu cái Vô Cấu Hồn Tuyền!

Tần Liệt lần này nghiêm túc cảm thụ, phát hiện sáu cái Vô Cấu Hồn Tuyền kia, như các dòng suối chảy trong suốt sạch sẽ, trôi nổi ở phía dưới đầm vực lôi điện, chậm rãi chảy, không ngừng phóng ra khí tức linh hồn sạch sẽ vô cùng.

Loại khí tức linh hồn trong vắt kia, cường đại mênh mông, lại thuần túy như trẻ con mới sinh, chưa từng trải qua kiếp người, cũng không có bất cứ tạp chất gì.

Tinh thần ý niệm của hắn, ở khu vực kia của Vô Cấu Hồn Tuyền tới lui một vòng, lại thử tiếp tục lặn xuống.

Các khối tinh thể cứng rắn, tràn ngập năng lượng linh hồn, bỗng chiếu vào trong cảm giác của hắn.

“Hồn tinh! Đây mới là hồn tinh! Chỗ sâu trong đầm vực lôi điện, vậy mà lại phủ kín hồn tinh!”. Tâm thần Tần Liệt khẽ động.

Nhưng, ngay sau đó, một cái linh hồn dao động sấm sét cuồng bạo, đột nhiên từ chỗ sâu trong đầm vực lôi điện truyền đến.

“Grao!”.

Tiếng rít gào thô bạo khủng bố, như cơn giận của lôi thần, vang vọng ở đầm vực lôi điện, đinh tai nhức óc.

Mọi người chung quanh đều nghe được một tiếng tru lên cuồng bạo đó.

“Rắc! Rắc!”.

Chỗ sâu trong đầm vực lôi điện, tiếng các khối hồn tinh lăn lộn truyền đến, trong nháy mắt, rất nhiều hồn tinh giống như quấn quýt ở cùng nơi, hình thành một con dị thú tinh thể.

Lôi đình dao động trong toàn bộ đầm vực lôi điện, lập tức mãnh liệt hơn mấy lần, sấm sét từ chỗ sâu trong bầu trời đánh xuống, như thiên hà tràn ra, làm người ta sợ hãi đến cực điểm.

Một luồng tinh thần ý thức đó của Tần Liệt, sau khi cả kinh, vội vàng lui trở về.

Ngay sau đó, Tần Liệt ở bên cạnh bức tường lôi điện mở mắt, mắt hiện ra ánh sao, quát khẽ: “Lôi Linh quả nhiên ở chỗ sâu trong đầm vực lôi điện!”.

“Ngươi đã đánh thức nó?”. Đỗ Hướng Dương như lâm đại địch.

“Trong đầm vực lôi điện, trừ nổi lơ lửng sáu cái Vô Cấu Hồn Tuyền, đáy đầm còn phủ kín hồn tinh. Lôi Linh đó, chính là một loại tinh thể dị thú, chẳng những linh hồn cường đại vô cùng, thân thể cũng là tràn ngập năng lượng lôi điện”. Tần Liệt giải thích.

“Còn có hồn tinh? Lượng lớn hồn tinh?”. Tống Đình Ngọc nhảy nhót hẳn lên.

“Không sai, lượng lớn hồn tinh!”. Tần Liệt khẳng định, sau khi hít sâu một hơi, nói: “Cần sớm thu phục Lôi Linh, một khi Lôi Linh bị phong ấn, bức tường lôi điện của đầm vực này hẳn sẽ ở trạng thái không bố trí phòng vệ. Ngay cả Lôi chi cấm địa này, sấm sét tia chớp ngập trời, hẳn là cũng sẽ biến mất, Lôi Linh, là mắt trận của Lôi chi cấm địa, nó bị phong ấn, trận pháp nơi này cũng liền mất đi tác dụng”.

Đã trải qua Viêm Hỏa chi địa cùng Mộc chi cấm địa hai lần phong ấn, hắn dần dần mò được bí quyết, đối với bảy linh thế có chút nhận thức.

Lúc ở Viêm Hỏa chi địa, mưa sao băng lửa từ trên trời rơi xuống, lửa cháy ngập trời, lọt vào trong tầm mắt đều là đầm nham thạch nóng chảy, nhiệt độ cao nóng rực khủng bố vô cùng.

Nhưng ở sau khi Hỏa Kỳ Lân phong ấn, Viêm Hỏa chi địa không có trời giáng mưa sao băng lửa nữa, núi lửa cũng như là ngừng bùng nổ, ngay cả nhiệt độ cao nóng rực cùng giảm xuống trên diện rộng.

Mộc chi cấm địa tương tự như thế.

Sau khi Mộc Linh bị phong ấn, toàn bộ cổ mộc che trời trở nên tử khí trầm trầm, không thể tổ chức thế công tương tự nữa, như lập tức mất đi linh hồn.

Hắn tin tưởng Lôi chi cấm địa cũng sẽ không ngoại lệ.

“Chỉ có ngươi có thể phong ấn Lôi Linh! Bởi vì Phong Ma Bi ở trong tay ngươi!”. Tống Đình Ngọc mắt đẹp sáng ngời, đột nhiên nói: “Sau khi Lôi Linh bị phong ấn, bức tường đầm vực lôi điện nơi đây tự nhiên tiêu trừ, ngay cả Lôi chi cấm địa cũng sẽ mất đi lôi điện ngập trời. Tới lúc đó, ở trong Lôi chi cấm địa này, ngươi sẽ không có ưu thế đáng nói...”.

“Ta nghĩ, Phùng Nhất Vưu, Úc Môn những người đó, sẽ không từ bỏ tra xét đối với Lôi chi cấm địa”, vẻ mặt Đỗ Hướng Dương ác liệt.

“Một khi Lôi chi cấm địa không còn lôi điện ngập trời nữa, chúng ta lần nữa đối mặt Phùng Nhất Vưu cùng Úc Môn, chỉ sợ sẽ không thoải mái như vậy”. Tạ Tĩnh Tuyền cũng chen vào nói.

“Còn có Lạc Trần, hắn rõ ràng vị trí Lôi chi cấm địa nhất, hắn hẳn là cũng ở trong đó. Còn có Dạ Ức Hạo những gia hỏa đó, ở sau khi Mộc chi cấm địa mất đi Mộc Linh, bọn hắn hẳn là cũng sẽ tới đây, trừ cái đó ra...”. Tống Đình Ngọc nhìn về phía trước, nhìn về phía bọn người Tịch Diệt tông, nói: “Còn có bọn họ cũng có mặt”.

Lông mày Tần Liệt nhíu chặt lại.

Ba người bọn Tống Đình Ngọc lo lắng không phải không có lý, nếu thật đem Lôi Linh phong ấn, Lôi chi cấm địa mất đi sấm sét cuồng bạo bao trùm, khu vực này sẽ không phải do hắn nắm giữ nữa.

Đến lúc đó, rất nhiều người lúc trước bại lui, sẽ như sói như hổ xung phong tới, đem bọn họ xé thành phấn.

“Lôi Linh không thể phong ấn, ít nhất, không thể phong ấn quá sớm!”. Đôi mắt đẹp của Tống Đình Ngọc lóng lánh hào quang trí tuệ: “Lôi Linh, sẽ là uy hiếp của mọi người, nhưng sẽ là thành lũy kiên cố của ngươi! Chỉ cần nó lấy tác dụng mắt trận tồn tại, Lôi chi cấm địa mới có thể phóng sấm sét tia chớp, cũng chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể là một cỗ lực lượng mạnh nhất nơi đây!”.

“Lôi Linh không bị phong ấn, muốn lấy thân thể tiến vào đầm vực lôi điện, muốn cướp lấy Vô Cấu Hồn Tuyền cùng hồn tinh, chỉ sợ sẽ cực kỳ gian nan”. Tần Liệt thở dài.

“Nếu ngay cả ngươi cũng không có cách nào xâm nhập, không có cách nào cướp lấy Vô Cấu Hồn Tuyền cùng hồn tinh, vậy người khác sẽ càng thêm không có cơ hội”. Tống Đình Ngọc cười nhạt, nói: “Chúng ta chậm rãi chờ đi, so ai kiên nhẫn tốt hơn, để người khác tra xét đầm vực lôi điện trước. Ta nghĩ, chỉ cần chúng ta án binh bất động, qua đoạn thời gian mọi người đều sẽ tụ tập ở đây, đến lúc đó lần này sẽ vô cùng hỗn loạn!”.

Trên mặt Tống Đình Ngọc tràn ngập nụ cười giảo hoạt.

“Ý kiến hay!”. Đỗ Hướng Dương tán thưởng: “Tống tiểu thư nói không sai, thế cục hiện nay, cần loạn, đối với chúng ta càng có lợi! Chỉ có mọi người tụ tập cùng một chỗ, chém giết lẫn nhau một phen, tốt nhất chết thêm một số người, chờ sau khi lực lượng các phe tiêu giảm, rồi lấy Vô Cấu Hồn Tuyền mới hay!”.

“Trước khi Lôi Linh bị phong ấn, Lôi chi cấm địa vẫn điện chớp sấm giật, có ngươi, chúng ta sẽ là một cỗ lực lượng cường thế nhất nơi này!”. Tống Đình Ngọc thong dong hẳn lên: “Ở lúc chúng ta mạnh nhất, vì sao không tận lực để địch quân chết nhiều người một chút? Nếu đến cuối cùng, những lực lượng đó ùn ùn tiêu giảm, mà chúng ta vẫn duy trì sức chiến đấu, lại phong ấn Lôi Linh, cướp lấy Vô Cấu Hồn Tuyền, cho dù cuối cùng Lôi chi cấm địa mất đi sấm sét tia chớp, chúng ta chẳng lẽ không phải cũng có thể toàn thân trở ra?”.

“Tụ tập mọi người tới đây?”. Tần Liệt sờ cằm.

“Ừm, phóng thích tin tức Vô Cấu Hồn Tuyền, còn có hồn tinh, lấy lệnh bài các phương trong tay chúng ta, truyền tin tức, báo cho bọn họ vị trí đầm vực lôi điện, để các phương thế lực tụ tập ở đây”. Tống Đình Ngọc phấn chấn nói.

“Các ngươi nói như thế nào?”. Tần Liệt hỏi.

“Ở phương diện trù tính tính kế, ta luôn không bằng Đình Ngọc tỷ, ta tất nhiên nghe nàng”, vẻ mặt Tạ Tĩnh Tuyền lạnh nhạt.

“Ý tưởng của Tống tiểu thư, cùng ta không bàn mà hợp, ta cùng cảm thấy như vậy mới là phương án tốt nhất của chúng ta. Chúng ta quả thực nên thừa dịp ngươi mạnh nhất, ở trong Lôi chi cấm địa, tận lực tiêu giảm lực lượng đối phương, tốt nhất để mọi người đỏ mắt Vô Cấu Hồn Tuyền, do đó xảy ra hỗn chiến!”. Đỗ Hướng Dương quát.

“Tốt lắm! Cứ làm như vậy đi!”. Tần Liệt gật đầu.

“Đem lệnh bài chỗ ta không có bên hông các ngươi, giao cho ta, ta đi chuyển động chung quanh, phóng thích tín hiệu, tìm vị trí đám người Lạc Trần, Dạ Ức Hạo, hấp dẫn bọn họ tới!”. Đỗ Hướng Dương chủ động xin đi giết giặc.

“Ngươi cẩn thận một chút”. Tần Liệt đem lệnh bài ba đại gia tộc, còn có Hắc Vu giáo bên hông đưa cho Đỗ Hướng Dương.

Rất nhanh, bên hông Đỗ Hướng Dương liền tụ tập lệnh bài các phương thế lực trừ Huyễn Ma tông.

“Yên tâm đi, ta chỉ là dụ địch, không phải tử chiến với bọn họ, ta sẽ cẩn thận ứng đối”. Đỗ Hướng Dương cười rời khỏi.

“Đỗ Hướng Dương rời khỏi rồi!”.

Bên kia, Nhâm Bành thời khắc chú ý đám người Tần Liệt, đột nhiên quát khẽ lên.

Tầm mắt Hà Vi, Hồ Bình, Vi Lương, lập tức tụ tập đến đám người Tần Liệt chỗ rất xa, cách nhau bức tường lôi điện, bọn họ không có cách nào nhìn thấy Tần Liệt, nhưng bởi vì Đỗ Hướng Dương đi đường vòng lúc rời khỏi, bọn họ lưu ý Đỗ Hướng Dương rời khỏi.

“Bọn hắn làm cái quỷ gì? Vì sao không có phá vỡ bức tường lôi điện, chưa đi vào tra xét?”. Hồ Bình vội vàng xao động hẳn lên.

“Linh hồn ý thức tất cả chúng ta, cũng chưa có cách hoạt động ở trong bức tường lôi điện, cũng không thể xâm nhập đầm vực lôi điện”. Vi Lương cũng là mặt co mày cáu: “Trong bức tường lôi điện còn có Liệt Hồn Liên Châu trận, món đồ chơi đó cũng có thể tùy thời phát nổ, chúng ta trước khi làm rõ tình thế, căn bản không thể vọng động”.

“Không biết bọn hắn nghĩ những gì”. Hà Vi cũng âm thầm nhíu mày.

Bọn họ tuy cực độ khát vọng Vô Cấu Hồn Tuyền, muốn xâm nhập trong đầm vực lôi điện, nhưng lại không có một chút biện pháp.

Bọn họ chỉ có thể gửi hy vọng ở trên người Tần Liệt.

Đám người Hà Vi đã định phương châm, chờ Tần Liệt đem bức tường lôi điện phá vỡ trước, chờ sau khi bọn Tần Liệt tiến vào đầm vực lôi điện trước, xác định không có vấn đề, bọn họ sẽ theo đuôi ở phía sau xâm nhập.

Bọn họ cũng đều biết Phong Ma Bi ở trên người Tần Liệt, biết Lôi Linh tất nhiên cũng ở chỗ sâu trong đầm vực lôi điện, đều hy vọng Tần Liệt lấy Phong Ma Bi đem Lôi Linh phong ấn trước, để Lôi chi cấm địa mất đi sấm sét cuồng bạo.

Đến lúc đó, đối với bọn họ mà nói, vùng Lôi chi cấm địa này sẽ không phải do Tần Liệt làm chủ nữa!

Mất đi lôi điện bao trùm, những Vô Cấu Hồn Tuyền kia mọi người liền đều tự dựa vào thủ đoạn tranh đoạt, bọn họ đã ngầm hạ quyết tâm, sẽ tuyệt đối không khách khí với Tần Liệt.

Bọn họ có tính toán của mình.

Đáng tiếc, kế hoạch Tống Đình Ngọc đặt ra, đã đem các mặt cân nhắc vào, cũng đoán được bọn họ tính kế, cho nên áp dụng phương châm án binh bất động.

“Ô ô ô! Hô hô hô! Ngao!”.

Đột nhiên, từng cái lệnh bài bên hông bọn họ, cùng lúc truyền đến tiếng rít sắc nhọn.

Hà Vi lấy ra một tấm lệnh bài, lấy tâm thần cảm giác một chút, đột nhiên nhìn về phía Đỗ Hướng Dương còn ở trong tầm mắt bọn họ, thét to: “Đỗ Hướng Dương! Ngươi làm cái quỷ gì?”.

“Đỗ Hướng Dương đang chủ động đưa tin, lấy lệnh bài các phương, gọi võ giả phương thế lực khác ở phụ cận! Đáng chết! Hắn sẽ đem mọi người dẫn tới!”. Nhâm Bành nổi trận lôi đình.

Nhâm Bành lửa giận ngập trời!

Hà Vi, Hồ Bình, Vi Lương cũng đều biến sắc, sắc mặt đột nhiên âm trầm xuống, trong mắt tràn ngập giận dữ.

Chỗ sâu trong đầm vực lôi điện, giấu Vô Cấu Hồn Tuyền, kỳ bảo hiếm có trên đời, giờ phút này nơi này chỉ có Tần Liệt cùng hai phương thế lực bọn họ, sau khi nhanh chóng dò xét, đem Vô Cấu Hồn Tuyền thu chẳng lẽ không phải tốt nhất?

Đỗ Hướng Dương vì sao phải đưa tin bốn phương, đem võ giả các thế lực hấp dẫn đến Lôi chi cấm địa, hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Một khi Dạ Ức Hạo cùng ba đại gia tộc tụ tập, Lạc Trần, Huyễn Ma tông đều đến đây, Tịch Diệt tông muốn chia Vô Cấu Hồn Tuyền, sẽ tăng thêm rất nhiều đối thủ cường hãn.

Nói không chừng, thẳng đến một khắc cuối cùng, cũng không hẳn có thể đạt được một cái Vô Cấu Hồn Tuyền!

Đỗ Hướng Dương vì sao phải làm như vậy?

Bọn họ không thể lý giải, cách làm của Đỗ Hướng Dương ở trong mắt bọn họ, rõ ràng chính là chủ động hướng sài lang phát ra lời mời, đem Dạ Ức Hạo bọn cá sấu khổng lồ mở ra mồm to như chậu máu, hấp dẫn từng con đến.

“Chờ các đối thủ cường đại kia tới đây, ai cũng không thể chiếm được chỗ tốt, chúng ta cũng sẽ khó khăn tầng tầng”. Trên mặt Hà Vi tràn đầy vẻ lo lắng.

“Chúng ta cũng là chịu Tần Liệt mời đến, trước khi hắn báo phương vị cho chúng ta, chúng ta tìm đầm vực lôi điện tốn bao lâu?”. Sở Ly đột nhiên chen vào nói: “Có lẽ, bởi vì trong bức tường lôi điện có Liệt Hồn Liên Châu trận tồn tại, Tần Liệt cũng rất khó xâm nhập, lúc này mới chủ động mở rộng, gọi các thế lực tiến vào cùng nhau nghĩ cách”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK