• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Đá bào


Beta: Người bí ẩn cute


Trên bìa cuốn sách còn dính một lớp băng keo hai mặt nhỏ, Tần Mặc Lĩnh bóc ra, không biết từ đâu ra mà lại có lớp băng keo này. Anh không lật ra xem, đại khái cũng đã biết bên trong là nội dung gì. 


Chỉ là cuốn sách này, anh thực sự không dùng đến. 


“Cái này chỉ dựa trên lý thuyết, không thực tế.” Anh đưa ra kết luận.


Giản Hàng nắm lấy trọng điểm: “Anh đã đọc qua rồi à? ”


“Anh chưa đọc cuốn này, nhưng từng xem qua mấy cuốn tương tự.” Tần Mặc Lĩnh đặt sách lên bàn làm việc của cô, “Anh không dùng đến.” 


Anh giải thích: “Không phải là không theo đuổi em nữa, cũng cảm ơn em đã mua sách cho anh.”


Giản Hàng biết trong đó không có bao nhiêu lý thuyết áp dụng được cho các cặp vợ chồng, việc anh không muốn đọc loại sách này cũng nằm trong dự liệu của cô. Hơn nữa, cô vốn cũng không phải mua cho anh xem. 


Cuối cùng cô đã né được sự xấu hổ.


“Anh không đọc cũng không sao, chờ em rảnh sẽ tự mình xem.” Cô nói. 


Nụ hôn ý loạn tình mê vừa rồi bị cắt ngang, bầu không khí ấy cũng không còn. Ngoài phòng khách còn có Tưởng Thịnh Hòa, bọn họ không thể tiếp tục nữa.


Tần Mặc Lĩnh cất túi ảnh thẻ vào trong ngăn kéo bàn làm việc. 


Giản Hàng nhìn cuốn sách, dù sao cũng đã bị bại lộ trước mặt anh rồi nên cô sẽ mang về. 


Tần Mặc Lĩnh vừa quay đầu lại đã nhìn thấy cô bỏ sách vào túi, lúc đi Tô Thành công tác cô có mang về cho anh một lon cà phê, cuốn sách kia là món quà thứ hai cô tặng anh. 


Cho dù có dùng đến hay không, anh đều nên nhận nó thay vì từ chối trực tiếp. 


“Em mang về nhà, để vào phòng làm việc của anh đi.”


Giản Hàng ngẩng đầu, “?” 


Tần Mặc Lĩnh áy náy nói: “Quà em tặng mà, anh nên nhận lấy. ”


Lời của anh khiến lòng Giản Hàng thêm băn khoăn, “Không có gì. Chỉ là mua cho anh đọc, không coi là quà tặng.”


Tần Mặc Lĩnh ôm lấy cô, cúi đầu khẽ hôn lên môi, “Theo đuổi em phải dùng trái tim chứ không phải sách vở.” 


Anh vừa định buông cô ra, Giản Hàng lại dán môi lên, hôn lại anh.


Phía sau chính là giường của cô, Tần Mặc Lĩnh vẫn còn chút lý trí, “Mọi người còn ở bên ngoài chờ.” Nói xong, anh lại ôm cô hôn sâu, cho đến khi cô cảm thấy thỏa mãn mới buông ra.


Giản Hàng lấy gương trang điểm và son môi từ trong túi ra, sửa soạn lại.


Hai người từ trong phòng đi ra, Tưởng Thịnh Hòa trêu ghẹo, “Tính sổ xong rồi sao? ”


Giản Hàng cười, “Xem ảnh thẻ rồi nên nhớ được chút, em cũng chỉ tính sổ một ít, đến ngày tổ chức hôn lễ sẽ từ từ tính tiếp.”


Thì ra hai người bọn họ đi ra cầm túi xách là để lấy ảnh thẻ khi còn nhỏ. Nói đến hôn lễ, Tưởng Thịnh Hòa hỏi: “Đã định ngày rồi sao? ”


Giản Hàng nhìn về phía mẹ, ngày cưới do mẹ và bà nội Tần bàn bạc, cô và Tần Mặc Lĩnh chưa từng hỏi nhiều, “Mẹ, hôn lễ định tổ chức vào ngày nào của tháng chín vậy ạ?”


Trần Ngọc nói: “Sáng nay vẫn còn đang bàn bạc, mẹ và mọi người đều cảm thấy số 9 không tồi, con và Mặc Lĩnh xem có thích hay không, nếu không thì đổi sang ngày khác.”


Ngày 9 tháng 9, ngày thật đẹp.


Giản Hàng không có ý kiến, cô nhìn Tần Mặc Lĩnh.


Tần Mặc Lĩnh nói: “Giản Hàng muốn tổ chức vào ngày nào thì là ngày đấy ạ.”


Vì vậy, đám cưới được lên kế hoạch tổ chức vào ngày 9 tháng 9, trước ngày Nhà giáo một ngày.


*Ngày Nhà giáo Trung Quốc là ngày 10 tháng 9 hàng năm.


Ăn cơm xong họ ở lại tán gẫu cùng mọi người đến mười giờ tối mới trở về. Tối nay Tần Mặc Lĩnh có uống rượu nên đã gọi tài xế đến lái xe.


Giản Hàng bật đèn ở trần xe lên, lấy ví của mình ra nhìn tấm ảnh Tần Mặc Lĩnh khi còn bé.


Cô còn chưa kịp nhìn rõ, Tần Mặc Lĩnh đã cầm lấy ví tiền trên tay cô bỏ lại vào túi xách, “Em không có ấn tượng, nghĩ thêm cũng sẽ không nhớ ra đâu.”


Ký ức là một thứ rất thần kỳ, nếu khi còn bé đã có thể nhớ kỹ ai, sự kiện gì, thì cho dù đã qua rất nhiều năm vẫn có thể nhớ rõ người kia trông như thế nào. Tựa như anh nhớ rõ năm đó đã cùng cô chơi đùa, đọc truyện tranh cho cô, cũng nhớ rõ vẻ mặt khi cô nói chuyện, thậm chí còn nhớ được lời cô từng nói.


Còn nếu ký ức mơ hồ, cho dù có kể lại chuyện năm đó một lần nữa, vẫn sẽ không có ấn tượng.


Giản Hàng thuộc kiểu thứ hai.


Anh giải thích: “Anh lớn tuổi hơn em, cho nên nhớ rõ hơn”


Giản Hàng tắt đèn trần xe, “Mọi người quen em đều nói, em trông rất giống hồi nhỏ, anh cảm thấy có giống không? ”


“Giống, nhưng lại không giống.”


Lời nói của anh tuy mâu thuẫn, nhưng Giản Hàng vẫn có thể hiểu được ý tứ anh muốn biểu đạt.


“Giản Hàng,” Trước khi nói tiếp, Tần Mặc Lĩnh cho tài xế hạ vách ngăn giữa hàng ghế trước với phía sau xuống.


Mãi cho đến khi hai phía được cách âm hoàn toàn, anh mới nói: “Em không nghĩ rằng nếu chúng ta có con, có thể trông nó sẽ rất giống với em khi còn nhỏ sao?”


Giản Hàng: “….”


Có em bé là chuyện có chút xa vời với cô. Cô còn muốn trở thành một CEO, chưa nghĩ xa đến vậy.  Nhưng vừa tưởng tượng đến việc cùng anh sinh một cô con gái, trong lòng lại rất chờ mong.


“Anh có từng nghĩ khi nào muốn có con không?” Đây là chuyện của hai người, cô hỏi anh trước.


Tần Mặc Lĩnh: “Chờ bộ phận số Bốn dưới sự quản lý của em đi vào quỹ đạo ổn định đã.”


Cô từng nói rằng mình có mơ ước trở thành CEO, anh vẫn để nó ở trong lòng.


Giản Hàng dịch qua ngồi gần anh, ôm lấy anh, “Cám ơn anh.” Tài xế vẫn còn ở phía trước, cô sẽ không làm những việc thân thiết quá mức, nhanh chóng buông anh ra, ngồi trở lại vị trí của mình.


Tần Mặc Lĩnh vẫn nhìn cô, ở cùng một chỗ với cô đặc biệt thoải mái, cô luôn có chừng mực, mà loại chừng mực này được cô tiết chế một cách vừa phải, có người ngoài, cô sẽ không dính lấy anh.


Còn khi trong phòng ngủ, cô thích hôn môi, thích anh ôm cô, cô trao cho anh vẻ mặt động lòng người và sự gợi cảm nhất.


Cho dù khi chỉ có hai người bọn họ, cô cũng chưa bao giờ tùy hứng.


Em họ anh, Tần Thư có nói qua, không có người phụ nữ nào không muốn tùy hứng, một người phụ nữ không tùy hứng. Một mặt là do nguyên nhân tính cách, còn quan trọng nhất chính là, không có ai để cho cô ấy có thể tùy hứng với.


“Giản Hàng, em hỏi anh một vấn đề trước kia em sẽ không hỏi đi.”


Giản Hàng nhất thời không hiểu ý tứ trong lời này của anh, “Phương diện nào vậy?”


Tần Mặc Lĩnh: “Giữa em và anh.”


Quả đúng là có không ít.


Chỉ là cô cảm thấy không cần thiết, một số vấn đề hỏi ra cũng chỉ là tự tìm lấy phiền não, không nhất định sẽ có đáp án, vậy thì cần gì phải hỏi.


Trong cuộc hôn nhân này, tất cả những gì cô có thể làm là xây dựng nó, anh đối xử tốt với cô, cô cũng sẽ nghiêm túc với anh. Về phần cô muốn có tình yêu của anh, nếu anh không thể cho được, vậy thì cùng lắm là tiếc nuối, không ảnh hưởng đến việc cô tiếp tục xây dựng cuộc hôn nhân này.


Tần Mặc Lĩnh nói: “Em cứ hỏi đi, không sao đâu.”


Anh nói thêm: “Bất cứ điều gì em đều có thể hỏi.”


Giản Hàng cũng không phải người sẽ lãng phí cơ hội, nếu đã có, vậy thì cô sẽ bắt lấy, “Nếu lần đó chuyện xem mắt giữa anh và em không thành công, sau này anh cưới người khác, có phải cũng sẽ hành động giống như bây giờ không?” Cũng sẽ săn sóc ân cần như vậy sao.


Tần Mặc Lĩnh không lập tức trả lời, cô nói như vậy là bởi có dục vọng chiếm hữu đối với anh. Trước kia cô từng nói mình có ham muốn chiếm hữu anh, hy vọng anh chủ động đối xử tốt với cô một chút.


Anh nói, “Anh sẽ không có ai khác.”


Trở lại căn hộ, cảnh đêm trong phòng ăn nhỏ lấp lánh như ngàn ánh sao.


Không bật đèn, Tần Mặc Lĩnh nắm tay cô đi qua.


Anh bế cô lên.


Bàn ăn của phòng ăn nhỏ vốn là hướng Nam Bắc, sau đó bị “đụng” đến không còn phân biệt được là phương hướng gì nữa.


Sau khi dịu lại, hai người đi vào phòng tắm hai bên.


Giản Hàng chỉ tắm rửa qua, lúc Tần Mặc Lĩnh từ phòng tắm phụ đi ra, anh bước đến phòng ăn nhỏ, cô cũng đi tới, nhận lấy chiếc khăn từ trong tay Tần Mặc Lĩnh, giúp anh lau mái tóc còn đang ướt sũng.


Trước khi tắm rửa, bàn ghế bị đẩy đến mức lệch đi, Tần Mặc Lĩnh thuận tay chỉnh lại cho ngay ngắn.


“Em vốn định tối nay sẽ đi chạy bộ.” Giản Hàng nói.


Cô vừa nói vừa lau tóc cho anh, Tần Mặc Lĩnh một tay ôm lấy cô, tay kia đặt lên chiếc ghế ăn bên cạnh, anh nói: “Vừa rồi cũng đã vận động. Đều giống nhau.”


“……”


Sao có thể giống nhau được.


Dạo gần đây mỗi ngày cô đều đi bộ hơn một tiếng, chân cũng dần dần khôi phục, đã có thể chạy bộ được bình thường.


Giản Hàng nghiêm túc lau tóc cho anh, hiện tại cô và anh cùng dùng chung một loại sữa tắm, mùi hương trên người không khác nhau là mấy.


Tần Mặc Lĩnh xếp xong tất cả những chiếc ghế dựa ban nãy bị xô lệch, giờ mới quay sang nhìn cô. Thuận tiện ngắm nhìn cảnh đêm trước, phòng ăn nhỏ vẫn không bật đèn, đáy mắt anh tối như mực, sau đó cứ lẳng lặng như vậy nhìn cô.


Giản Hàng lau tóc cho anh xong, nhón chân hôn lên sống mũi anh.


Phòng ăn nhỏ đột nhiên trở nên yên tĩnh.


Giản Hàng cảm nhận được sự khác biệt trên cơ thể anh, cô ném khăn lau lên lưng ghế, trước kia cô đã nhìn thấy đường nhân ngư của anh, cũng từng nhìn qua cơ bắp mạnh mẽ.


Cô cúi xuống, hôn lên đó.


Nhưng cũng chỉ là một chút.


Trong chớp mắt,Tần Mặc Lĩnh bỗng nhiên không thấy rõ cảnh đêm trước mắt nữa, tất cả chỉ còn lại là một mảnh mơ hồ.


Binh bại như núi đổ.


Tần Mặc Lĩnh ôm Giản Hàng, hôn lên môi cô. 


Trước mắt là cảnh đêm vô biên. Anh hôn cô, muốn cô, dịu dàng, mạnh mẽ.


Giống như ánh sáng và màn đêm, ánh sáng dịu dàng, màn đêm mạnh mẽ, đan xen hoà quyện cùng nhau.


Giản Hàng khom người, cùng mười ngón tay của anh đan thật chặt. Tối nay, họ cảm thấy rất khác so bất kỳ lần nào trước đây. Nhưng lại không thể nói ra khác lạ ở chỗ nào.



Hôm sau là thứ bảy, là ngày Lâm Kiêu và Tần Tỉnh hẹn nhau bắn pháo hoa cho nữ ma đầu xem, hôm nay thời tiết không tồi, trời quang mây tạnh.


Nơi bắn pháo hoa cách thành phố gần 100 km, phải đi từ sớm.


Lâm Kiêu còn ở công ty, đang thưởng thức ly Americano nóng chờ tan họp, buổi tối đoàn đội có tiệc liên hoan, cậu ta chỉ có thể xin vắng mặt không đi.


Từ khi Giản Hàng từ chức, cuộc sống của cậu ta như chốn thần tiên vậy, công việc trên tay không nhiều lắm, cơ bản đều là những việc chạy vặt, Đàm Phong cũng không yêu cầu cậu ta viết bản báo cáo tổng kết cá nhân nữa.


Buổi trưa cậu ta có thể ngủ thoải mái đến khi tự tỉnh lại, không bị ai đánh thức, tuỳ ý muốn ngủ đến mấy giờ cũng được, đúng sáu giờ tối là đã có thể tan tầm ra về, nhưng đồng nghiệp đều ở lại tăng ca, bận đến mức “người ngã ngựa đổ”, cậu ta thấy vậy cũng ngượng, mỗi ngày cố ý đợi đến bảy, tám giờ mới trở về.


Về nhà không có việc gì làm, cậu ta lại tìm Tần Tỉnh chơi game. Từ khi mọi chuyện bại lộ, Olive nhỏ không dẫn bọn họ lập hội nữa.


Tách cà phê đã được uống một nửa, các đồng nghiệp cũng dần trở về.


Tan họp, Lâm Kiêu buông ly cà phê xuống, đi tìm Đàm Phong xin nghỉ.


Vẫn là phòng làm việc ấy, vẫn là cánh cửa ấy, vẫn là một tiếng gọi lão đại, nhưng cảm giác hoàn toàn không giống nhau, trước kia đi vào văn phòng Giản Hàng, cậu ta luôn phải chuẩn bị tâm lý chịu chết đầy bi tráng gọi cửa, bây giờ đi tìm Đàm Phong, lại là tâm lý sung sướng như được sống lại mà gõ cửa.


“Lão đại, là em.”


“Vào đi.”


Đàm Phong đang đọc tài liệu, cũng không ngẩng đầu lên.


Lâm Kiêu gãi gãi chóp mũi, khi chột dạ cậu ta sẽ không tự chủ được làm động tác này, “Lão đại, người nhà em tối nay có tổ chức sinh nhật, có thể cho em…xin nghỉ được không? ”


“Không thành vấn đề.” Đàm Phong vẫn không ngẩng đầu lên. Yêu cầu của anh đối với đoàn đội đặc biệt nghiêm khắc, nhưng bởi vì theo tiềm thức, anh mặc định Lâm Kiêu không thuộc đoàn đội, cho nên Lâm Kiêu có bận thật hay không, đối với anh cũng không có ảnh hưởng gì.


“Cám ơn lão đại.” Lâm Kiêu không vội vàng đi, “Lão đại, nghe nói chúng ta lại nhận giành được một hạng mục nữa rồi.” Trước kia mỗi khi có dự án mới, Giản Hàng đều sẽ đưa cậu ta vào đội ngũ của dự án, cho nên lúc mở họp cũng biết được chút tình hình, mà hiện tại Đàm Phong không đi tìm cậu ta, cậu ta chỉ đành nghe qua lời đồn.


Đàm Phong “Ừm” một tiếng, đáp lại cậu ta.


Anh lật một trang tài liệu trong tay, vừa xem vừa ghi chép. Anh đối với người xử dụng quan hệ như Lâm Kiêu, từ trước đến nay chỉ có một nguyên tắc, cung phụng.


Không thân thiện, cũng sẽ không lãnh đạm, khách sáo duy trì hòa khí bên ngoài. Bản thân họ không tiến về phía trước, anh cũng không có trách nhiệm và nghĩa vụ thúc giục họ, cũng không có thời gian rảnh làm mấy chuyện đó.


Lâm Kiêu bây giờ cả ngày nhàn rỗi không có việc gì làm cũng thấy xấu hổ, khách khí nói: “Lão đại, nếu hạng mục có chuyện gì, anh cứ việc giao cho em.”


Bây giờ Đàm Phong mới ngẩng mặt lên, “Không cần. Tất cả những người trong nhóm dự án đã ký thỏa thuận bảo mật rồi. ”


Lâm Kiêu ngượng ngùng cười, thế nào mà ngay cả chuyện này cũng quên mất. Cậu ta không phải người trong đoàn đội, không ký thỏa thuận bảo mật, đương nhiên sẽ không được phép hỗ trợ.


Không quấy rầy Đàm Phong nữa, Lâm Kiêu đóng cửa rời đi.


Đồng nghiệp trong văn phòng bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, nếu không phải đang gọi điện thoại bàn về hạng mục dự án, thì cũng đang vùi đầu xử lý lài liệu.


Chỉ có một người nhàn rỗi là cậu ta.


Cậu ta đặt mông ngồi xuống, cầm lấy ly Americano nóng chỉ còn lại một nửa, thất thần uống vài ngụm.


Tháng ngày làm cá muối nằm phơi bụng là điều cậu ta vẫn luôn mong muốn. Sau khi nữ ma đầu rời đi thật, đáng lẽ cậu ta nên kích động mới đúng, nhưng không biết vì cái gì, ngược lại sống không có niềm vui.


*Cá muối nằm phơi bụng: rảnh rỗi không có việc gì làm.


Uống cà phê xong, Lâm Kiêu lấy lại tinh thần, nhắn tin cho Tần Tỉnh: [Cậu nói với anh cậu, tám giờ tối chúng ta sẽ bắn pháo hoa, đồ uống trái cây và đồ ngọt đều đã chuẩn bị theo sở thích của lão đại rồi.]


Theo thói quen gọi Giản Hàng lão đại, cậu ta gõ thêm chữ “cũ” phía sau hai chữ “lão đại”.


Mười phút sau, Tần Mặc Lĩnh nhận được điện thoại của Tần Tỉnh.


Tần Tỉnh hỏi bọn họ khi nào thì xuất phát, “Những người khác đều đã trên đường rồi.”


Tần Mặc Lĩnh: “Năm giờ sẽ qua. ”


Từ nhà đến địa điểm bắn pháo hoa lái xe mất hai tiếng rưỡi. Giản Hàng vẫn chưa biết được sự kiện tối nay, cô đang đọc cuốn sách những vụ án tố tụng kia.


Tần Mặc Lĩnh đi tới, “Sửa soạn một chút, dẫn em đi xem pháo hoa. ”


Giản Hàng phản ứng đầu tiên, “Đang theo đuổi em à? ”


“Không phải. Bắt được điểm yếu của Lâm Kiêu. ”


“……”


Tần Mặc Lĩnh đem chuyện đêm đó kể cho cô biết, lại nói: “Không ít người cũng qua đó.” Coi như để tổ chức sinh nhật cho cô trước. Sinh nhật người khác có náo nhiệt, anh cũng muốn cho cô.


Giản Hàng cất sách lại: “Bắn pháo hoa ở đâu vậy anh?”


Tần Mặc Lĩnh nói, “Khu nghỉ dưỡng ngoại ô, đêm nay chúng ta ở lại bên đó.”


Giản Hàng đi thay quần áo, sau đó lấy vali.


Cô mở tủ quần áo ra, sửa sang lại quần áo và vật dụng cá nhân của cô và Tần Mặc Lĩnh, coi như là chuyến nghỉ dưỡng một ngày cuối tuần.


Tần Mặc Lĩnh đến phòng thay đồ định sắp xếp quần áo của mình, nhưng khi đến cửa, nhìn Giản Hàng đang gấp áo sơ mi chơ anh, anh lại lui ra ngoài.


Bốn giờ năm mươi phút, hai người xuất phát.


Trên đường đi, Tần Mặc Lĩnh cùng cô nói về chuyện của Lạc Mông.


“Nguyên tổng giám đốc bộ phận số Hai được điều đến bộ phận kinh doanh ở nước ngoài, hội đồng quản trị đã bổ nhiệm Chung Nghiên Nguyệt làm tổng giám đốc thay thế.”


Giản Hàng gật đầu, đây là quyết định của công ty, cô cũng không quan tâm nhiều.


Nhắc tới Chung Nghiên Nguyệt, tất nhiên sẽ nhớ tới Đàm Phong.


Giản Hàng nhớ tới một chuyện, “Mấy ngày nữa em sẽ cùng Đàm Phong ăn một bữa cơm.” Cô nói với anh trước.


Tần Mặc Lĩnh không lên tiếng, chạy thẳng đến đoạn giao lộ chờ đèn đỏ, anh mới nói: “Ừm, đến lúc đó để em thanh toán.” Khẽ trầm ngâm, anh nói thêm: “Gần đây em đang điều dưỡng lại dạ dày, cố gắng ít ra ngoài ăn, muốn ăn cái gì cứ nói để anh làm.”


“Được.” Giản Hàng đáp ứng anh. Cô và Đàm Phong ra ngoài ăn cơm, anh lại có chút hẹp hòi rồi.


Cô mở túi ra, tìm gương trang điểm và hỏi, “Anh có nhìn thấy lỗ chân lông trên mặt em không?” ”


“Nhìn không thấy.” Tần Mặc Lĩnh một tay nắm vô lăng, nghiêng mặt nhìn ngoài cửa sổ bên kia, căn bản không hề nhìn cô.


Mà có nhìn hay không cũng đều giống nhau, mỗi ngày anh đều hôn, gần gũi cô,  làn da căng bóng mịn màng, giống như vừa đắp mặt nạ vậy.


Đèn đỏ đang đếm ngược, còn hơn năm mươi giây, cũng đủ thời gian. Giản Hàng đưa tấm gương nhỏ đến trước mặt Tần Mặc Lĩnh, “Soi xem lòng dạ của anh đi.” Dừng lại hai giây, “Không nhìn thấy đúng không, còn nhỏ hơn cả lỗ chân lông của em.”*


Tần Mặc Lĩnh: “….”


Giản Hàng không đùa giỡn nữa, “Nếu anh để ý em sẽ không đi nữa. Bữa cơm kia không nhất định phải ăn, về sau để cho anh ấy trả lại món nợ nhân tình khác.”


Tần Mặc Lĩnh nói, “Vậy cứ để anh ta trả thứ khác.”


Giản Hàng đưa tấm gương nhỏ tới trước người anh một lần nữa, “Lần này thấy được lòng dạ của anh rồi, cũng khá lớn đấy.”


Tần Mặc Lĩnh tức đến bật cười, đèn đỏ đã đếm ngược đến giây thứ năm, anh nắm tay cô không cho cô soi gương qua nữa, “Đừng nháo, để anh lái xe.”


Khoảnh khắc này, họ giống như những cặp tình nhân đang trêu đùa vui vẻ.


Chỉ là hai người đều không ý thức ra được điều ấy.



*”Soi xem lòng dạ của anh đi.”, “Không nhìn thấy đúng không, còn nhỏ hơn cả lỗ chân lông của em.”: Giản Hàng khịa Tần Mặc Lĩnh lòng dạ hẹp hòi~~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK