• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Gió


Beta: Đá bào



Giản Hàng dựa trước ngực anh, ở trong lòng anh nghỉ ngơi trong chốc lát.


Cô ôm chặt chiếc eo gầy mạnh mẽ của anh, cố gắng để anh hiểu mình, “Không phải em không coi anh là chồng. Anh tặng em xe, đồng hồ, còn cả những bộ lễ phục kia nữa, đều là những món đồ em không dám mua, cũng không mua được, nhưng em đều vẫn nhận. Bởi vì anh là chồng em, em nhận lấy những món quà ấy.”


“Bốn tấm thẻ anh đưa cho em, sở dĩ chưa động đến chút tiền nào là vì em vẫn chưa nghĩ xong nên đầu tư ra sao.”


“Rõ ràng đầu tư là thứ em sành sỏi nhất, em có thể thay Doãn Lâm đầu tư nhiều công ty như vậy, không cảm thấy có chút gánh nặng nào, nhưng sau khi nhận thẻ của anh, bắt đầu đắn đo nên đầu tư vào thứ gì, đột nhiên em lại cảm thấy có áp lực.”


“Trước đây đi đầu tư, thứ em nghĩ là có thể lãi được bao nhiêu, nhưng dùng tiền của anh đi đầu tư, trong đầu em lại toàn là nếu lỗ rồi thì phải làm sao đây.”


Nói rồi, cô ngẩng đầu nhìn anh, “Anh có hiểu ý của em không?”


Tần Mặc Lĩnh trầm mặc vài giây sau mới nói, “Nói đi nói lại, em vẫn sẽ không dùng tiền của anh.”


Giản Hàng: “….”


“Bốn tấm thẻ kia, em định khi nào sẽ trả lại anh?”


“Sẽ không trả lại. Tạm thời em sẽ đầu tư vào những thứ rủi ro thấp, ít nhất có thể bảo đảm sẽ giữ được vốn. Chúng ta kết hôn còn chưa được nửa năm, anh cho em chút thời gian để thích nghi một chút.”


Tần Mặc Lĩnh không hy vọng gì cô có thể thích nghi được, có những chuyện không liên quan gì đến thời gian, giống như việc anh không chơi game vậy, cho dù mười năm nữa trôi qua, anh cũng vẫn sẽ không chơi.


Anh lại ôm chặt cô hơn nữa, hai người dán chặt vào nhau, “Giản Hàng, em có từng nghĩ đến, có thể em sẽ không kêu gọi đầu tư được một đồng nào. Cho dù có tổ chức đầu tư mạo hiểm muốn đầu tư, nhưng cuối cùng lại không.”


Giản Hàng: “….Anh sẽ không bụng dạ hẹp hòi, cố tình ngáng chân em.”


“Bụng dạ anh ra sao, không phải em đã biết rõ từ trước rồi sao.”


“….”


Giản Hàng hôn lên môi anh.


“Em đừng có động một chút là hôn.” Tần Mặc Lĩnh buông cô ra, nhấc bước đi đến trước bàn làm việc, cất tài liệu vào túi giấy, nhét vào ngực cô, “Đi về ngẫm nghĩ, khi nào ngẫm nghĩ xong thì hẵng qua tìm anh.”


Giản Hàng muốn nói, cô vẫn luôn để tâm đến anh.


Nhưng nói rồi anh cũng không tin, cuối cùng lại vòng về chuyện cô không dùng tiền của anh.


“Vậy Tần tổng anh tiếp tục bận việc đi, tôi về đọc tài liệu đây.” Cô ôm chặt tập tài liệu, trân quý như bảo bối, nhanh chóng rời đi, cũng không thèm quay đầu lại nhìn.


Tần Mặc Lĩnh đứng nguyên tại chỗ tức giận nửa phút đồng hồ, phải uống hết nửa ly nước mới đè ép lại ngọn lửa giận vô hình trong lòng.


Anh gọi cho phó tổng Ngô, nói với ông Giản Hàng đến tìm mình.


“Cô ấy nghĩ ra khoản thu của nhà máy gia công, cháu đã đưa hết các đơn đặt hàng cho cô ấy rồi.”


Phó tổng Ngô tự giễu, “Xem ra cuộc họp tới, chú phải chuẩn bị ba ly trà hạ hoả rồi.” Ngoài việc tranh luận với Giản Hàng, không chừng còn xảy ra tranh chấp với Triệu Nhan Hải ngay tại đó.


Vài chục cơ sở sản xuất của Lạc Mông đều là do Triệu tổng Triệu Nhan Hải phụ trách. Triệu Nhan Hải đại diện cho lợi ích của một bộ phận cổ đông ẩn danh, những năm gần đây liên tục được bầu làm thành viên ban hội đồng quản trị của Lạc Mông. Uất Minh, giám đốc cũ của bộ phận số Bốn, người bị Tần Mặc Lĩnh sa thải chính là người của Triệu Nhan Hải.


Uất Minh và hai vị quản lý cấp cao khác cùng bị sa thải một lúc, Triệu Nhan Hải đã giận tím mặt.


Nhưng vì Uất Minh đã bị túm đằng chuôi, nên ngoài mặt Triệu Nhan Hải không có cách nào đối phó với Tần Mặc Lĩnh. Nhưng từ đó trở đi, xung đột giữa ông ta và Tần Mặc Lĩnh chưa từng dừng lại.


Chú ba Tần muốn ông là người đứng giữa giảng hoà, không được nghiêng về phía ai, phải cân bằng được mối quan hệ lợi ích giữa Tần Mặc Lĩnh và Triệu Nhan Hải, kết quả giảng hoà rồi lại giảng hoà, ông đã đứng về phía Tần Mặc Lĩnh, cùng đối phó với Triệu Nhan Hải.


Trong cuộc họp thứ hai tuần sau, phó tổng Ngô muốn tìm một người đến giúp đỡ Giản Hàng, ông nói cho Tần Mặc Lĩnh ý kiến của mình, “Chú bảo Ân Kình cũng đến tham dự cuộc họp này.”


Trong cuộc họp trước, Ân Kình là người đầu tiên bày tỏ sự ủng hộ đối với dự án của Giản Hàng. Từ trước đến nay Ân Kình chưa đứng về phe lợi ích nào của Lạc Mông, ông là người vô cùng có năng lực, bộ phận số Hai ở trong tay ông nhiều năm như vậy, đã làm nên kỳ tích tiêu thụ không biết bao nhiêu lần.


Cho dù là Tần Mặc Lĩnh hay Triệu Nhan Hải, đều sẽ cho ông ấy mặt mũi, trước giờ chưa từng làm khó. Dù sao công ty không thể tranh chấp quyền lợi, vẫn phải có người có năng lực đến làm việc.


Ân Kình và Trịnh Viêm Thúc chính là người như vậy.


Tần Mặc Lĩnh nói: “Không cần Ân Kình phải tham gia. Công việc ở bộ phận nước ngoài bận rộn, ông ấy cứ ở lại trong nước sẽ ảnh hưởng đến việc chính.”


Điều Ân Kình giúp đỡ được chỉ có hạn, chỉ có thể bày tỏ ủng hộ với bản dự án kia, việc Giản Hàng cố gắng giành lại quyền gia công tiếp theo đây có liên quan đến lợi ích của Triệu Nhan Hải, Ân Kình cũng không giúp được.


Anh không hy vọng Ân Kình bị kéo vào vòng tranh chấp lợi ích.


Năm giờ, chuông báo thức của Tần Mặc Lĩnh vang lên.


Dòng ghi chú của báo thức là: Mua sữa bò cho ai kia.



Rời khỏi công ty, Giản Hàng lái xe đến ngân hàng Nghi Thạc.


Phùng Mạch hỏi cô, đã tìm những nhà đầu tư mạo hiểm nào để gọi vốn rồi.


Giản Hàng nói, “Tôi có tìm được vài tổ chức có thể sẽ đầu tư, tuần sau sẽ đi gặp họ.” Đợi sau khi giành lại được quyền hạn của nhà máy gia công, cô sẽ trực tiếp đi gặp mặt người phụ trách của những tổ chức ấy.


Phùng Mạch hiểu cô, biết rõ cô sẽ không tìm Doãn Lâm, “Có cần tôi giới thiệu vài đơn vị cho cô không? Đối với các tổ chức đầu tư mạo hiểm trong nước, tôi có quen biết nhiều hơn.”


“Không cần đâu.” Giản Hàng nhấp một ngụm cà phê, “Cảm ơn cô.”


Đã lâu rồi cô không uống cà phê, hôm nay tâm trạng tốt, thưởng cho bản thân một chút.”


Phùng Mạch vẫn giới thiệu vài tổ chức đầu tư cho cô, lại nói: “Ngân hàng đầu tư Viễn Duy, cô có thể tìm hiểu xem.”


Ngân hàng đầu Viễn Duy, những chữ này vừa đến bên miệng cô lại nuốt xuống. Nghe người quen nói, người kiểm soát ngân hàng đầu tư Viễn Duy là Tần Mặc Lĩnh và Tưởng Thịnh Hoà. 


Những năm gần đây Viễn Duy chủ yếu đầu tư vào mảng công nghệ internet, công nghệ sinh học và nguồn năng lượng mới, từ trước đến nay chưa từng đầu tư vào các công ty truyền thống.


Viễn Duy còn chưa lên sàn chứng khoán, tiền vốn hầu như đến từ hai người họ. Trước giờ Viễn Duy đã đầu tư hơn một trăm doanh nghiệp, có hơn một nữa trong số ấy đã thành công. Trong đó có một công ty đã giúp họ kiếm được số tiền gần gấp sáu mươi lần.


Còn có một số khoản đầu tư chất lượng cao, Viễn Duy vẫn luôn duy trì trong khoảng thời gian dài.


Đọc truyện cập nhật mới tại đây


Giản Hàng nói với cô, “Tần Mặc Lĩnh biết chuyện tôi vay cô 20 triệu rồi.”


Nhất thời Phùng Mạch không biết nên đồng tình với Giản Hàng, hay nên đồng tình với Tần Mặc Lĩnh nữa.


Bản thân Tần Mặc Lĩnh cũng không thiếu chút tiền này, mà vợ một hai đi vay tiền cũng không chịu dùng tiền của anh, anh cao cao tại thượng quen rồi, nhất định sẽ tức vỡ lồng ngực mất.


“Chuyện cô thế chấp tài sản, anh ấy vẫn chưa biết chứ?”


“Vẫn chưa biết.”


“Đừng nói với anh ấy, đợi có tiền rồi cô âm thầm trả lại số tiền này. Nếu như để anh ấy biết chuyện cô đem nhà đi thế chấp, chắc chắn sẽ bị cô làm cho tức chết.”


Phùng Mạch lại thở dài một lần nữa, “Bộ phận số Bốn là một vũng bùn, bây giờ cô lại sa vào đó rồi. Quan trọng là cô làm nhiều như vậy, nhưng lại không ai hiểu được cả.”


Cô ấy vẫn nói lời cũ, “Không biết sau này liệu cô có hối hận vì đã đến Lạc Mông hay không nữa.”


Sẽ không có chuyện hối hận. Giản Hàng không đáp lại lời này, sau khi uống xong ly cà phê, cô nói lời tạm biệt rồi rời đi.


Về đến chung cư, Giản Hàng tắm nước nóng, ăn chút gì đó, rồi ngồi xuống bàn làm việc đọc tài liệu về những đơn đặt hàng gia công.


Những sản phẩm nước uống cô vô cùng quen thuộc trên thị trường, đều do dây chuyền sản xuất của bộ phận số Bốn gia công.


Điện thoại trên bàn khẽ rung, Giản Hàng cầm lên, là số của tài xế của Tần Mặc Lĩnh.


Cô nhấn nghe, tài xế nói: “Tần phu nhân, tôi đã để sữa bò và rau củ quả trước cửa nhà cô rồi, cô nhớ ra ngoài lấy nhé.”


“Được, cảm ơn anh.” Giản Hàng hỏi theo thói quen, “Tối nay Tần Mặc Lĩnh có tiệc xã giao sao?”


Không có tiệc xã giao.


Tần tổng đang ngồi trong xe đỗ ở dưới lầu.


Tài xế cẩn trọng từ ngữ, vừa không được nói Tần Mặc Lĩnh không có tiệc rượu, cũng không được bày tỏ rõ ràng rằng Tần Mặc Lĩnh đang ở dưới lầu nhưng lại không muốn lên.


Anh ấy nói: “Sữa bò và rau củ do Tần tổng đích thân đến siêu thị mua, sau đó Tần tổng lại vào cửa hàng hoa quả ở dưới lầu để chọn mua.”


Giản Hàng hiểu rồi, “Anh nói với anh ấy rằng, đợi tôi năm phút.”


“Được.”


Sau khi cúp điện thoại, Giản Hàng đi ra cửa xách sữa bò và hai túi đồ lớn vào nhà.


Cô đang mặc đồ ngủ, vì vậy đi vào phòng ngủ mở tủ lấy một chiếc váy hai dây đi thay, rồi khoác chiếc sơ mi trắng của anh ở bên ngoài. Thay xong, cô cầm điện thoại xuống lầu.


Tài xế viện cớ đến cửa hàng tiện lợi ở phía đối diện, trong xe chỉ có Tần Mặc Lĩnh.


Giản Hàng gõ cửa kính xe, cách vài giây sau, bên trong mới không tình không nguyện mà hạ cửa kính xuống.


Cô khom lưng, bò lên khung cửa sổ xe, trong xe không bật đèn, chỉ có ánh đèn mờ từ bên đường hắt qua.


Đáy mắt anh có sự đan xen giữa ánh sáng và bóng tối.


Giản Hàng nói, “Đúng lúc sữa bỏ trong tủ gần hết rồi.” Cô hỏi anh, “Anh không lên lầu sao?”


Tần Mặc Lĩnh nhàn nhạt nhìn cô, “Em còn chưa ngẫm nghĩ kỹ xong, anh lên làm gì?”


Giản Hàng không so đo với anh, yên tĩnh mà ôn nhu nhìn người đàn ông trước mặt.


Sắc mặt lạnh nhạt của Tần Mặc Lĩnh dần biến mất, “Giản Hàng, mùi vị bị cho sống riêng, em không hiểu được.”


Anh lại nói: “Sau này cho dù xảy ra mâu thuẫn gì đi chăng nữa anh đều sẽ không ném em lại một mình ở biệt thự. Cũng hy vọng đây là lần cuối cùng của em, sau này không có chuyện như vậy nữa.”


Cô đưa tay, nắm lấy tay anh.


Tần Mặc Lĩnh đánh giá chiếc sơ mi trắng trên người cô, “Trời nóng, sau này em đừng mặc nhiều như vậy.”


“Ừm.” Giản Hàng nhìn anh, khẽ hôn.


Tần Mặc Lĩnh coi như nhìn mà không thấy, không đáp lại nụ hôn của cô.


Anh ngồi trong xe, cô cũng không tiện hôn anh. 


Giản Hàng vừa định đứng thẳng dậy, lại bị Tần Mặc Lĩnh kéo cánh tay, anh ngồi sát lại bên cánh cửa hơn một chút, một tay ôm gáy cô, từ bên trong cửa xe, hơi thở nóng rực phủ lên môi cô.


Sau khi nụ hôn kết thúc, Giản Hàng dán lên môi anh, “Không lên sao? Nếu anh không lên, em về đọc tài liệu đây.”


Tần Mặc Lĩnh, “Anh không lên nữa, em chuẩn bị cho tốt, thứ hai tuần sau phải ứng phó với Triệu Nhan Hải.”


Còn có một trận chiến nữa, anh không lên lầu Giản Hàng cũng không giữ anh lại.


Mãi cho đến khi thấy xe anh dần rời đi, hoà vào dòng xe đông đúc, cô mới bước vào chung cư.


Những điều liên quan đến Triệu Nhan Hải, Giản Hàng không biết nhiều.


Ngày hôm sau đến công ty, cô gọi cho Chu Nghĩa, “Đến phòng làm việc của tôi một chút.”


Chu Nghĩa biết rõ ban lãnh đạo cấp cao ra sao, Giản Hàng nhờ anh ta phổ cập cho mình một chút.


Chu Nghĩa tốt bụng khuyên cô: “Cô đừng can dự vào việc tranh đấu của lãnh đạo cấp cao, Triệu Nhan Hải không trực tiếp làm khó cô, cô cũng không nên liều chết với ông ta. Bởi như vậy đối với cô, đối với bộ phận số Bốn đều không có chút lợi lộc gì.”


Giản Hàng lấy bản báo cáo những đơn đặt hàng cho anh ta xem, “Anh xem đi.”


“Cô có ý gì?” Chu Nghĩa lật được hai trang, không thể tin nổi mà nhìn Giản Hàng, “Cô muốn giành lại quyền quản lý các nhà máy gia công? Cô còn muốn làm cái gì vậy?”


Giản Hàng nói: “Công ty để bộ phận số Bốn tự phụ trách lỗ lời, vậy những khoản thu vốn nên thuộc về bộ phận số Bốn thì phải được trả lại. Lợi nhuận từ bên gia công kia tất nhiên cũng thuộc về chúng ta.”


“Tần Mặc Lĩnh có biết cô định làm gì hay không?”


“Anh ấy biết.”


“Anh ấy cũng điên cùng cô hay sao? Tần Mặc Lĩnh sa thải mấy người nhóm Uất Minh kia, Triệu Nhan Hải đã tức đến độ nghiến răng nghiến lợi, giây giờ lại giành lại quyền hành quản lý sáu nhà máy từ tay ông ta, cô biết hậu quả của việc mất cân bằng lợi ích hay không? Sẽ dễ lật thuyền! Biết bao nhiêu doanh nghiệp đã bị huỷ trong việc tranh chấp nội bộ rồi, không ai có tâm tình làm việc, cuối cùng chỉ có thể tuyên bố phá sản.”


“Tôi biết mình đang làm gì.” Giản Hàng đứng dậy đi rót một ly nước, đặt xuống trước mặt anh ta, “Anh cứ từ từ nói, tôi muốn biết tất cả mọi chuyện.”


Nói đến việc tranh chấp nội bộ của ban lãnh đạo cấp cao vậy thì có quá nhiều điều để nói, phải bắt đầu từ hơn mười năm trước mới được. Chu Nghĩa cũng nghe bố mình kể.


Uống xong hai ly nước, cổ họng Chu Nghĩa như muốn bốc khói, như vậy mới có thể kể được đại khái từ đầu đến cuối của cuộc tranh chấp này.


Giản Hàng có tính toán trong lòng, biết được nên ứng phó với Triệu Nhan Hải ra sao, vì vậy sau khi ăn trưa, cô đăng nhập vào game đã lâu không chơi để có thêm sức chiến đấu.


Lâm Kiêu kích động nói: [Anh! Cuối cùng anh cũng chịu online rồi!]


Giản Hàng: [Ừm.]


Cô cùng Lâm Kiêu và Tần Tỉnh lập đội đánh trận, chưa được bao lâu Lâm Kiêu đã ngỏm rồi.


Sau khi mất mạng Lâm Kiêu cũng không thoát khỏi game, ở lại xem Olive nhỏ đánh trận.


Olive nhỏ tiêu diệt liên tiếp hai đối thủ, cậu ta không nhịn được mà lên tiếng, “Ôi đệch! Anh, anh ngầu quá đi mất!”


Lâm Kiêu đang đeo tai nghe, không nghe thấy tiếng bước chân từ cửa vọng vào, ngay cả tiếng đẩy mở cửa cũng không nghe thấy.


Cậu ta mơ hồ cảm thấy phía trước có chiếc bóng đen, còn cảm nhận được ánh mắt lạnh thấy xương đang hướng về cậu.


Lâm Kiêu lập tức ngẩng đầu, cậu ta nhanh chóng tháo tai nghe xuống, “Chu tổng.”


Chu Nghĩa đến đây là để hỏi cậu ta tình hình phát triển của blog, “Xong việc rồi sao?”


Lâm Kiêu: “Không phải đang giờ nghỉ trưa sao?”


“Bộ phận số Bốn cũng đã như vậy rồi mà cậu cũng nghỉ ngơi được?”


“….”


Liên qua đến việc ngủ trưa, Lâm Kiêu đột nhiên vô cùng hoài niệm ngày tháng ở Doãn Lâm, dù nữ ma đầu có hà khắc hơn đi chăng nữa, nhưng trước giờ chưa từng chiếm mất thời gian nghỉ trưa của cậu, cũng sẽ không đột nhiên tới khu vực làm việc của cậu trong giờ nghỉ trưa.


So sánh như vậy, phong cách của Chu Nghĩa quả thực không được.


“Tôi đang xem đánh trận, sắp kết thúc rồi, kết thúc tôi sẽ lập tức làm việc ngay.”


Chu Nghĩa đứng bên cạnh cậu ta, nhìn vào màn hình điện thoại vài phút, “Nick phụ của đại thần sao?”


“Không phải, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi có chơi một chút thôi.” Lâm Kiêu kiêu ngạo nói, “Anh em của tôi.”


Thế là một màn ngay sau đó, Chu Nghĩa lấy điện thoại của Lâm Kiêu, đeo tai nghe lên, ngồi xuống xem đánh trận, mà Lâm Kiêu đứng ở bên cạnh lại không có việc gì để làm.


Trình độ chơi game của Chu Nghĩa đã không tồi rồi, nhưng khi so sánh với Olive nhỏ, cách biệt không nhỏ.


Lúc này, trong văn phòng của Giản Hàng, Trịnh Viêm Thúc đến tìm cô.


Trịnh Viêm Thúc không nhìn thấy màn hình điện thoại của Giản Hàng, nhưng đoán được cô cầm ngang màn hình là để làm gì, động tác này quá quen thuộc, đây là việc Chu Nghĩa thường làm, chơi game.


“Cô còn có tâm trạng chơi game sao?”


“Tại sao không có chứ? Trước khi trời sập phải thắng một ván đã.”


“….”


Lúc cô ở Doãn Lâm, sẽ không có ai đến làm phiền cô trong giờ nghỉ trưa, vừa rồi trước khi chơi game cô cũng theo thói quen không đóng cửa lại.


“Trịnh tổng, phiền anh bảo mật giúp tôi, đừng để hai người ở bộ phận thị trường kia biết được việc tôi chơi game.”


Trịnh Viêm Thúc không còn gì để nói.


Sau khi kết thúc trận đấu, Giản Hàng đã thắng rồi, cô trực tiếp thoát ra khỏi trò chơi, “Có chuyện gì vậy, anh nói đi.”


Trịnh Viêm Thúc: “Ngày mai tôi sẽ đến Giang Thành công tác, có vài chuyện cần phải gặp mặt trực tiếp để bàn bạc với La tổng, càng nhiều nhà phân phối chuyển khoản đến, số tiền chúng ta kêu gọi từ tổ chức đầu tư mạo hiểm cũng sẽ cao hơn một chút.”


Nếu như thuận lợi, anh ta sẽ lại đến Tô Thành tìm Triệu tổng. Triệu tổng vì chuyện Giản Hàng khoá tài khoản, đến hôm nay vẫn còn đang vô cùng tức giận.


Báo cáo lịch trình xong, Trịnh Viêm Thúc quay về phòng làm việc của mình, lúc đi ngang qua văn phòng của Lâm Kiêu, Chu Nghĩa cũng đang ở đây, anh liếc nhìn bên trong.


Chu Nghĩa và Lâm Kiêu đang phân tích về trận game vừa rồi, hừng hực khí thế.


Trịnh Viêm Thúc: “….”


Đều sa ngã hết rồi.



Giản Hàng đặt điện thoại trên tay xuống, còn nửa tiếng nghỉ trưa nữa, cô đi đến nhà vệ sinh lấy bình nước tưới cây. Bên cạnh chậu cây cảnh có mười chiếc mô hình, chín chiếc được xếp thành hàng ngay ngắn, còn chiếc của cô đứng riêng ở một chỗ.


Giản Hàng cầm mô hình của mình lên, xem một hồi, sau đó lại đặt xuống.


Cô nhìn chín chiếc mô hình kia, sau đó lại nhìn lên chiếc nhẫn trên ngón áp út. Còn hai tháng nữa hôn lễ sẽ được tổ chức, dựa vào tình cảm hiện tại giữa cô và Tần Mặc Lĩnh, liệu trong hôn lễ anh sẽ nói những lời thề gì?


Mặc dù đã lĩnh chứng, nhưng có những cảm giác về buổi lễ, thỉnh thoảng cô cũng sẽ chờ mong.


Cô gửi tin nhắn cho Tần Mặc Lĩnh: [Công việc chuẩn bị cho hôn lễ, anh đều giao cho người khác làm rồi sao?]


Tần Mặc Lĩnh hỏi: [Sao đội nhiên em lại nhắc đến chuyện này?]


Giản Hàng: [Không có gì, đột nhiên em nhớ đến hôn lễ.]


Tần Mặc Lĩnh: [Em tìm phù dâu cho mình là được, còn những việc khác không cần phải lo lắng, anh sẽ sắp xếp ổn thoả.]


Anh lại gửi tin nhắn qua, [Không phải hai bạn thân của em đều ở nước ngoài sao? Em xác nhận lại một chút xem họ có thời gian qua đây không, nếu không có thời gian, anh sẽ giúp em tìm.]


Giản Hàng: [Không cần đâu, sắp tới họ sẽ về nước.] Có thể là tuần này, cũng có thể là tuần sau sẽ trở lại.


Tần Mặc Lĩnh: [Em muốn tổ chức hôn lễ như thế nào, muốn kiểu đơn giản hay phức tạp một chút, có thể nói với anh, trước tháng tám vẫn sẽ kịp thay đổi.]


Nhất thời Giản Hàng cũng không nghĩ ra mình muốn có hôn lễ như thế nào: [Như thế nào cũng đều được.] Chỉ cần chú rể là anh là được.


Tần Mặc Lĩnh trả lời, [Ừm, hôm đó anh sẽ đón em về nhà.]


Đặt điện thoại xuống, anh đi đến tủ trà lấy chiếc ly thuỷ tinh được đặt làm riêng ra, nếu như không có cuộc tranh cãi lần đó, anh đã sớm tặng ly cho cô rồi.



Năm ngày liên tiếp, Giản Hàng không nhìn thấy Tần Mặc Lĩnh, anh cũng không đến phòng làm việc của cô.


Lại đến sáng ngày thứ hai.


Giản Hàng đến văn phòng sớm hơn thường ngày, trên bàn làm việc của cô có thêm một chiếc ly, trên nắp ly còn dán một tờ giấy nhớ.


[Chiếc ly này giống với chiếc ly của anh, anh đã dùng nước nóng rửa sạch sẽ rồi, em có thể dùng được ngay. — Tần Mặc Lĩnh]


Giản Hàng đặt túi máy tính xuống, vô tình nhìn qua những chiếc mô hình bên cạnh chậu cây cảnh, trước đó chiếc mô hình của cô đứng độc lập một mình, nhưng bây giờ đã trở lại đội ngũ, đứng cùng với chín chiếc còn lại, xếp thành hàng ngay ngắn.


Tiểu Phàn sẽ không tự ý động đến bất kỳ đồ đạc gì của cô, người duy nhất chỉ có Tần Mặc Lĩnh.


Giản Hàng mở điện thoại lên, [Ông xã, em nhận được chiếc ly rồi.]


Tần Mặc Lĩnh: [Sau này đừng để mô hình lộn xộn.]


Giản Hàng: [Em biết rồi.]


Cô cầm chiếc ly đi rót nước, hôm nay cuộc họp sẽ bắt đầu vào lúc chín giờ. 


Vẫn là tại căn phòng họp tầng 22. Hôm nay Ân Kình và Cát Tường Cốc không đến tham dự, chú ba Tần cũng chưa có mặt.


Chung Nghiên Nguyệt đang chuẩn bị slide báo cáo công việc, khi Giản Hàng bước vào phòng hội nghị, có liếc cô một cái.


Bây giờ bộ phận số Bốn bước mỗi bước đều khó khăn, tất cả mọi người đều biết được việc sau khi bị cắt giảm mọi khoản chi tiêu sẽ làm ầm lên một phen, kết quả bộ phận số Bốn lại vô cùng yên tĩnh, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.


Hôm nay Giản Hàng không đem laptop đến, chỉ mang theo một ly nước và cuốn sổ ghi chép lại nội dung cuộc họp.


Ngoài Tần Mặc Lĩnh và phó tổng Ngô ra, tất cả mọi người đều tưởng rằng cô đã chấp nhận số phận, qua đây chỉ để báo cáo vài ba câu.


Hôm nay phó tổng Ngô chuẩn bị một ly lớn, bên trong được rót đầy trà tam giác mạch.


Mọi người đều đã đến đông đủ, hội nghị lập tức được bắt đầu.


Giản Hàng rất rảnh rang, nhìn lên chiếc đồng hồ đeo tay, 8 giờ 58 phút, cuộc họp được bắt đầu trước hai phút.


Giống như thường lệ, bộ phận số Một bắt đầu báo cáo công việc trước.


Giản Hàng mở nắp ly, nhãn nhã nhấp một ngụm.


Tần Mặc Lĩnh nhìn qua phía cô, vậy mà cô lại không đem laptop hay bất kỳ tài liệu gì, cô cũng không đem bản thoả thuận anh dặn cô nhớ mang đến tới.


Cũng đã đến lúc này rồi, cô vẫn còn tâm trạng uống trà.


Sau khi giám đốc bộ phận số Một báo cáo xong, đến lượt Chung Nghiên Nguyệt.


“Chúng tôi đã quay xong video quảng cáo mới rồi, có hai bản, tôi và đạo diễn đều cảm thấy không tồi, khó mà chọn ra xem được cái nào hay hơn nên muốn xin ý kiến của mọi người.”


Cô chiếu lên màn hình lớn, video quảng cáo bắt đầu được trình chiếu.


Giản Hàng nghiêm túc xem video quảng cáo, cô rất thích Đàm Mạc Hành, mặc dù anh ấy không có duyên làm người đại diện cho bộ phận số Bốn.


Sau khi hai video kết thúc, phó tổng Ngô cũng do dự, “Rất khó để chọn.” nhưng không thể chọn cả hai được, “Tôi chọn video thứ hai.”


Những người khác cũng lần lượt bày tỏ ý kiến, có người chọn video thứ nhất, nhưng cũng có người chọn video còn lại.


“Giản tổng thì sao?” Chung Nghiên Nguyệt nhìn về phía Giản Hàng.


Giản Hàng: “Tôi chọn video đầu tiên. Sự sáng tạo của video thứ hai không tồi, nhưng lại không có tác dụng kích thích người tiêu thụ mua sản phẩm.”


Thực ra trong lòng Chung Nghiên Nguyệt muốn chọn video thứ hai, giống với phó tổng Ngô vậy.


Cô lại phát video quảng cáo một lần nữa, “Triệu tổng, chú thấy sao?” Cô ta xin ý kiến của Triệu Nhan Hải.


Triệu Nhan Hải đáp ngắn gọi, “Video thứ nhất.”


Chung Nghiên Nguyệt tắt quảng cáo lại, “Cảm ơn rất nhiều, làm phiền mọi người rồi, trở về tôi sẽ suy nghĩ lại một lần nữa.”


Sau khi giám đốc bộ phận số Ba báo cáo công việc xong, tất cả moị người đều cảm thấy cuộc họp hôm nay sẽ dừng tại đây, bởi vì có vẻ bộ phận số Bốn không có gì để báo cáo cả.


Giản Hàng nhìn về phía ly nước của phó tổng Ngô, hôm nay chiếc ly trà này lại không được dùng đến rồi, cô không định giành lại thu nhập từ phía ông.


“Giản tổng, bộ phận số Bốn có vấn đề gì cần giải quyết không?”


Giản Hàng cười cười, nói: “Tiền.”


Phó tổng Ngô, “….Cụ thể hơn một chút.”


Giản Hàng quay sang nhìn Triệu Nhan Hải, “Triệu tổng, tôi muốn nói với chú về chuyện của bộ phận số Bốn.”


Cô đột nhiên chĩa mũi tên về phía Triệu Nhan Hải, khiến ông không kịp phòng bị.


Triệu Nhan Hải và chú ba Tần ngang tuổi nhau, có bề dày kinh nghiệm trên thương trường, trường hợp nào cũng từng gặp qua, chút công kích này của cô không doạ được ông.


Ông điềm tĩnh, “Có chuyện gì vậy, cô nói đi.”


Giản Hàng hỏi, “Bây giờ bộ phận số Bốn phải tự phụ trách lỗ lãi, chi tiêu do chúng tôi đảm đương, vậy còn thu nhập, có phải toàn bộ cũng nên thuộc về bộ phận số Bốn hay không?”


Triệu Nhan Hải rất nhạy bén, nhận ra được cô muốn lấy lại quyền quản lý của các nhà máy gia công từ tay ông.


Ông hỏi ngược lại, “Cô muốn thứ gì?”


“Tôi muốn phần thu nhập từ nhà máy gia công.”


Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô. Quyền quản lý mảng gia công không chỉ đơn giản là vấn đề về quyền hạn, mà thứ không thể công khai được.


Giản Hàng muốn moi tiền từ túi của Triệu Nhan Hải, sao Triệu Nhan Hải có thể để cô làm vậy được.


Triệu Nhan Hải lập tức trầm mặc trong vài giây, gây áp lực cho Giản Hàng, “Điều này liên quan đến chiến lược lâu dài.”


Khí thế của Giản Hàng cũng không thua ông, “Không phải tôi đang muốn giành lại khoản thu nhập gia công từ chú, bởi vì nó vốn dĩ đã thuộc về bộ phận số Bốn, không có gì để tranh giành cả.”


Phó tổng Ngô xoa mi tâm, cái này gọi là ăn miếng trả miếng, vô cùng trực tiếp. Mâu thuẫn giữa Tần Mặc Lĩnh và Triệu tổng, những người ngồi trong phòng họp này đều biết rõ một hai.


Chỉ có cô điên cuồng, trực tiếp nhảy qua đối đầu với Triệu Nhan Hải, phá vỡ bầu không khí của cuộc họp này.


Một khi nứt toạc ra, ngay cả đường lui cũng không có.


Cô muốn làm gì đây?


Giản Hàng tiếp lời, “Tôi chỉ là một người ngoài ngành, nếu các nhà máy vào tay bộ phận số Bốn chưa chắc đã hoạt động tốt, nói không chừng còn thất thoát một lượng lớn đơn đặt hàng, dù là đối với Lạc Mông hay đối với bộ phận số Bốn mà nói, đều là một khoản tổn thất lớn.”


Cô chuyển lời, “Vì vậy, tôi muốn làm phiền Triệu tổng, sau khi nhà máy về tay bộ phận số Bốn, có thể phiền chú và đội ngũ của mình tiếp tục quản lý được không, đến lúc đó chỉ cần đưa phần thu nhập cho bộ phận số Bốn là được.”


Phó tổng Ngô ngạc nhiên, tưởng rằng sẽ làm ầm lên, không ngờ lại phát triển theo hướng này.


Ngay cả bản thân Triệu Nhan Hải cũng hơi bất ngờ, cô không hỏi cụ thể những chuyện liên quan đến gia công, hoàn toàn giao cho ông, những lợi ích vốn thuộc về ông, cô sẽ không động đến, chỉ muốn nhận phần thu nhập được chuyển vào tài khoản của công ty từ mảng gia công này.


Khoản thu nhập được chuyển vào tài khoản của Lạc Mông, vốn đã không có tiên quan gì đến ông, ông cũng không động đến được, còn về việc chuyển phần thu nhập này cho Lạc Mông hay bộ phận số Bốn, ông sao cũng được.


Điều ông để tâm đến là quyền lợi khác.


Trước mắt trong mấy vị tổng giám đốc bộ phận kinh doanh, chưa có ai sáng suốt được như cô, biết làm sao để cân bằng được lợi ích của đại cục.


Triệu Nhan Hải không có lý do từ chối, cũng nói vài lời khách sáo, “Đều là vì Lạc Mông, có gì phiền hay không phiền chứ. Khoản thu nhập ấy quả thực nên thuộc về bộ phận số Bốn, cụ thể đã có phó tổng Ngô sắp xếp, đến lúc đó tôi chỉ ký tên là xong.”


Giản Hàng: “Cảm ơn Triệu tổng.”


Phó tổng Ngô mở nắp ly nước lớn, uống liền hết một nửa.


Ông đã dự tính đến trường hợp xấu nhất có thể xảy ra, đến lúc đó ông và Tần Mặc Lĩnh nhất định sẽ bị ban hội đồng quản trị lên án. Mặc dù việc giành lại quyền hạn của nhà máy gia công chỉ đắc tội với một mình Triệu tổng, nhưng những người khác thấy Tần Mặc Lĩnh đã động đến lợi ích của Triệu tổng rồi, cũng sẽ lo lắng đến lợi ích của chính mình, lúc ấy nhất định sẽ chủ động hợp tác giúp đỡ Triệu tổng.


Không ngờ sự việc lại chuyển biến như vậy.


Giản Hàng không chỉ giành được thứ mà mình muốn, còn tránh được việc thêm kịch bản cho việc tranh chấp nội bộ của Lạc Mông, cân bằng được lợi ích giữa Triệu Nhan Hải và Tần Mặc Lĩnh.


Trước đây ông luôn cảm thấy cô không đáng tin, làm việc vừa mạo hiểm lại kích động, nhưng hôm nay ông đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn.


Giản Hàng nhìn về phía Tần Mặc Lĩnh, Tần Mặc Lĩnh cũng đang nhìn cô, ánh mắt hai người giao nhau.


Anh vì bộ phận số Bốn, vì cô mà không ngại việc đắc tội với ban hội đồng quản trị, sao cô có thể để anh bị họ gây khó dễ được chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK