Cola chợt khựng lại, lúng túng quay mặt sang một bên, đáp: "Nói nhăng nói cuội gì đấy, ai muốn hôn em chứ!".
Tôi cố nín cười, lại nằm xuống đùi của cậu ấy, kéo hai tay Cola đặt ở bên tai, giữ vững tư thế mới vừa bị cắt ngang: "Vậy chúng ta Replay nhé, anh cứ tiếp tục làm những gì mình muốn, em sẽ không phản kháng đâu!".
". . . . . ."
Nhưng mãi lâu sau cũng không thấy cậu ấy làm gì, chỉ rũ mắt xuống, ánh mắt vô hồn như vậy khiến tôi không cách nào hiểu được người kia đang nghĩ gì, chỉ biết rằng cậu ấy lại bắt đầu tránh né rồi. Tôi ngồi lên, nhìn chằm chằm vào gương mặt trầm mặc của Cola, sau đó từ từ ngả người sang, dán lên môi của cậu ấy.
Hàng mi của Cola khẽ rung động, nhưng lại không đẩy tôi ra. Tôi vòng tay lên cổ cậu ấy, thử đưa lưỡi ra liếm láp, đầu lưỡi lướt qua cánh môi khiến cho hô hấp của cậu ấy từ từ tăng cao. Ngón tay trượt xuống dưới, thoáng qua đường cong bền chắc, lưu luyến nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng của người nào đó.
"Cola, hôn em đi. . . . . Anh cũng muốn có phải không?", tôi khàn giọng hỏi, hơi thở nhàn nhạt phả vào tai cậu ấy.
Đầu lưỡi bắt đầu công hãm cánh môi, đến lúc chui vào được bên trong thì trong lòng vui sướng không thôi. Tìm được lưỡi của cậu ấy, cẩn thận mút vào mang theo chút bất an. Không khí chung quanh hình như cũng ngưng đọng lại, bên tai chỉ còn lại tiếng đầu lưỡi ma sát lẫn nhau mang theo hơi thở nóng bỏng.
Cậu ấy bắt đầu đáp lại tôi, tay mân mê từng tấc da thịt, đầu lưỡi đoạt lại quyền chủ động, kịch liệt đòi hỏi. Tôi từ từ khép mắt, hơi ngẩng đầu lên, hai tay của cậu ấy nóng bỏng khô ráo, vừa thăm dò vừa mút hôn, từ trên cần cổ tôi trượt thẳng xuống dưới.
Tôi bị người nào đó áp đảo ở trong ghế sofa, hai chân không tự chủ cuốn lấy hông của cậu ấy. Bởi vì không nhìn thấy được, nên động tác của Cola đều dựa vào xúc giác của hai tay, ngón tay của cậu ấy giống như dẫn theo ma lực, dao động khắp người tôi, khiến cho toàn thân của sắc nữ nào đó cũng bắt đầu nóng lên, xao động không ngừng.
Tôi thở hổn hển, hai tay chui vào vạt áo sơ mi của cậu ấy, đặt lên trên lồng ngực. Nơi đó, có một thứ đang vì tôi mà rung động kịch liệt.
Cola hôn lên xương quai xanh của tôi, đầu ngón tay hơi lạnh xẹt qua mắt cá chân, cảm giác lạnh lẽo thấm vào da thịt, dừng ở dưới làn váy. Tôi khẩn trương nhìn thảng vào cậu ấy, đôi mắt đen nhánh giờ đây cũng đã bị kích tình cùng đam mê lấp đầy. Tôi khẽ cắn lên cằm, bắt tay cậu ấy lại, chậm rãi trượt vào dưới váy ngắn.
"Nếu lúc này mà anh dám dừng lại, em sẽ không để ý tới anh nữa". Tôi nhìn trán của người nào đó đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, nhịn cười đến phát nghẹn. Nói đùa sao, tôi cũng không muốn cuộc sống tính phúc trong tương lai sẽ bị hủy trong tay chính mình. Nếu trận này lại dừng lại bởi vì những thứ ngổn ngang không được tự nhiên kia, thì không phải Cola nhà tôi sẽ bị gì gì sao.
Mà lúc này Cola đang thở hổn hển, cau mày, do dự một hồi mới nhỏ giọng nói: "Nơi này, không có Durex ——"
Thiếu chút nữa là tôi đã phun ra một búng máu, không ngờ người này do dự nửa ngày là đang suy nghĩ đến chuyện này. Tôi buồn bực nghiêng đầu sang một bên, đáp: "Không có cũng không sao cả".
"Không được, bây giờ em vẫn còn đi học. . .". Lời của Cola còn chưa nói hết, thì chuông cửa liền vang lên. Trong lòng tôi rủa thầm, rốt cuộc là tên quỷ thất đức nào, sớm không tới muộn không tới lại chọn vào đúng thời điểm mấu chốt này mà đến chứ, đến muộn một giờ thì sẽ chết hay sao? Muộn một giờ nữa là tôi liền có thể làm tan chảy tòa băng sơn trước mặt rồi! Tôi lệ rơi đầy mặt, trơ mắt nhìn Cola từ trên người mình bò xuống xem như không có chuyện gì xảy ra mà sửa sang lại quần áo.
Tôi liếc mắt nhìn vào bộ phận không hài hòa nào đó, tốt bụng hỏi thăm: "Cái đó, anh không chứ? Thật ra thì chúng ta có thể xem như không nghe thấy".
Cola im lặng xoay người, cau mày, nửa ngày mới thốt ra một câu: "Đi mở cửa."
Tôi mang theo khí thế hung hăng đi mở cửa, cơn tức trong bụng không có chỗ phát tiết, mà "Quỷ thất đức" ngoài cửa, mặt lạnh tanh liếc tôi một cái, hỏi: "Thằng nhóc kia đã bị như vậy, chẳng lẽ em còn lôi kéo cậu ta chơi trò cấm trẻ nhỏ vận động đấy chứ?"
". . . . . ." Tôi nhìn Trà Xanh chằm chằm, trong bụng dâng lên oán niệm vô biên, một mảnh đen kịt chạy thẳng tới bóng lưng của người vừa vào cửa. Tôi nói không lại anh, đánh cũng không lại anh cho nên sẽ dùng oán niệm nguyền rủa anh cả đời.
Trà Xanh nhanh chóng đổi giày rồi lại lành lạnh lườm tôi một cái: "Nguyền rủa suốt hai mươi năm cũng không nên cơm cháo gì, rõ ràng không dùng được, sao em không đổi thử chiêu khác xem sao".
". . . . . ." Tôi phát điên vò vò tóc, rốt cuộc là bác sĩ nào chữa trị cho ông anh trai này của tôi chứ, khi còn bé không nói chuyện so với hiện tại thì vẫn đáng yêu hơn nhiều! Tôi nguyền rủa Trà Xanh cũng nhân tiện nguyền rủa luôn cả tên bác sĩ kia nữa, lúc cao triều vĩnh viễn chỉ có thể dùng tay phải!
Trà Xanh ngồi ở bên cạnh Cola, quan sát nét mặt của cậu ấy một chút rồi nói: "Xem ra con bé kia giày vò cậu không ít, mắt đầy quầng thâm cả rồi!".
Cola cong cong mắt, chẳng nói đúng sai chỉ cười cười.
Tôi đứng bậc thềm đang chuẩn bị đóng cửa, nghe thấy ông anh trai yêu quý nói vậy liền xoay người phản bác: "Anh đừng có khích bác quan hệ của bọn em, nói bậy nữa, thì địa chỉ số điện thoại, tất tần tật về cô vợ nhỏ bé của anh sẽ được công khai trên trang giải trí đấy".
Thấy tôi nhắc tới bạn gái tiểu minh tinh của mình, quả nhiên Trà Xanh không lên tiếng nữa. Lúc này cánh cửa lại bị đẩy ra, tôi kinh ngạc quay đầu lại, đập vào mắt là ngũ quan phóng đại của Thẩm Lạp, liền sợ nhảy dựng: "Oái!".
Cho dù là ai đang yên đang lành lại trông thấy một người đứng lù lù trước mặt mình đều sẽ bị giật mình như thế thôi?
Thấy tôi khoa trương liên tiếp lùi lại vài bước, Thẩm Lạp nhíu mày, mặt âm u liếc tôi một cái.
Cola đứng lên, khẩn trương hỏi: "Sao vậy?".
"Không sao!", Trà Xanh kéo cậu ấy ngồi xuống, liếc nhìn tôi vẫn còn đứng sững sờ ở cửa, nói: "Thẩm Lạp tới đây cùng anh, mới vừa rồi cậu ấy đi đỗ xe!".
Ánh mắt Cola đầy phức tạp ngồi xuống, không nói năng gì. Thẩm Lạp buông tha cho tôi, đi vào chào hỏi với chủ nhà, giọng điệu thực quen thuộc khiến cho tôi phải mắt chữ O mồm chữ A. Miệng tôi mở rộng, ánh mắt dao động không ngừng giữa Cola và Thẩm Lạp: "Cậu...hai người biết nhau sao?".
Cola không trả lời ta, vẻ mặt thật bình tĩnh. Thẩm Lạp gật đầu, mặt tỏ vẻ đương nhiên: "Biết, phải đến năm- sáu năm rồi ấy chứ!".
". . . . . ." Tại sao tôi lại không biết? Rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện mà tôi không biết đây?!
Tôi tức giận ngồi xuống bên cạnh Cola, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Lạp, người này giấu được đủ lâu mà? Thẩm Lạp và Trà Xanh đều không nhìn tôi, mặc kệ tôi có trưng ra khí thế hắc ám thế nào thì hai người họ cũng không để ý mà vui vẻ trò chuyện với Cola.
*
Ngồi nghe đối thoại nhàm chán của bọn họ, tôi xoa xoa ánh mắt trừng đến ê ẩm của mình, đứng dậy đi vào trong bếp pha trà. Thẩm Lạp chợt đi theo vào, tôi quay đầu lại, thấy người đến là cậu ta, lập tức lại sưng mặt lên: "Đừng có nói chuyện với tôi, bây giờ tôi đang bận suy nghĩ, rất dễ bị hỗn loạn".
Thẩm Lạp bật cười ra tiếng, dựa cửa phòng bếp giả vờ trấn định: "Ưmh, chẳng lẽ không phải đang suy nghĩ đến việc tôi làm sao lại quen biết Lâm Cẩn Nam sao?".
Tôi liếc cậu ta một cái, vốn ghét nhất những người thông minh, nhất là những người thông minh hơn mình. Tôi vừa rửa bình trà, vừa như vô tình hỏi: "A, cậu đã chủ động nhắc tới, vậy thì thuận tiện kể một chút đi".
Thẩm Lạp đi tới, đứng ở sau tôi, khỏng cách rất gần, gần đến mức còn có thể ngửi được mùi nước hoa trên người của cậu ta. Tôi dịch sang bên cạnh, quay lưng lại. Cậu ta cũng không tức giận, kéo tay áo sơ mi lên, nhận lấy ly trà trong tay tôi. Nhìn động tác của cậu ta, tôi có chút mơ màng không rõ, nhưng vẫn mặc kệ, mừng rỡ buông tay đứng ở một bên chờ nước sôi.
"Cô không phát hiện, từ khi tôi bước vào nhà tới giờ Lâm Cẩn Nam vẫn không được tự nhiên sao?". Vừa nói Thẩm Lạp vừa đưa tay vén mái tóc dài vừa rủ xuống trán lên.
Tôi nhìn thẳng vào cậu ta, hơi kinh ngạc hỏi: "Tại sao?"
Người bên cạnh ngẩng đầu lên, nhìn tôi khẽ cười cười, rồi lại rũ mắt xuống tiếp tục rửa bình trà: "Cậu vẫn chưa giải quyết xong Lâm Cẩn Nam ư?".
Từ khi bắt đầu quen biết Thẩm Lạp, tôi đã cảm nhận được người này cùng với mình thật khó có thể hiểu được suy nghĩ của nhau, lời của cậu ta tôi không tài nào giải thích được, vì thế đối thoại giữa chúng tôi thường là ông nói gà bà nói vịt. Tôi âm thầm trừng mắt với bóng lưng của cậu ta, nếu hai người tối nay mới đến thì tôi đã sớm giải quyết được quỷ khó chịu kia rồi.
Thấy tôi không nói lời nào, Thẩm Lạp thầm trưng ra vẻ "Cô đã bị tôi nói trúng", cậu ta lau khô tay, nở nụ cười giả tạo huých huých bả vai của tôi: "Tôi có thể giúp cô!".
Tôi hoài nghi nhìn lên nhìn xuống đánh giá người trước mặt một phen, rồi hỏi: "Giúp thế nào? Một cô gái như tôi đây còn không giải quyết được, con trai như cậu thì làm được trò trống gì".
Thẩm Lạp nghe thế liền tắc nghẹn, nheo mắt lại, mãi lâu sau mới nói: "Dịch Mộ Tranh, làm sao trong đầu cậu đều là những tư tưởng không đứng đắn như thế chứ. Cũng không có chiêu gì khác sao hả? Cậu cho rằng dựa vào OOXX thì có thể trói chặt lòng của đàn ông con trai sao? Nói trắng ra là, trong lòng Lâm Cẩn Nam quá quan tâm đến cô, cho nên mới không muốn cô đi theo mình, sợ sẽ ảnh hưởng đến nửa đời sau của cô. Cô càng nóng lòng thì cậu ta càng né tránh, lúc này, chỉ có thể dùng trí, hiểu chưa?". Cậu ta từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt cực kỳ khinh thường.
Tôi cau mày, cố gắng nghiền ngẫm những lời kia, cuối cùng liền lắc đầu đáp: "Không hiểu."
". . . . . ." Thẩm Lạp dựa vào bệ kính, hoàn toàn hết ý kiến.
Tôi ngẫm lại những lời kia của cậu ta lần nữa rồi nói: "Ý của cậu là, tôi nên chờ chính anh ấy giác ngộ ra hay sao? Vậy thì phải đợi tới khi nào chứ, năm 2012 cũng đã qua rồi, nói không chừng đảo mắt sẽ tới ngày tận thế, cuộc đời của tôi vẫn còn nhiều chuyện chưa thực hiện được".
Thẩm Lạp choàng qua vai tôi vỗ vỗ : "Dịch Mộ Tranh, côi biết lần đầu tiên Lâm Cẩn Nam gặp tôi là lúc nào không?".
Tôi quay sang nhìn cậu ta, lắc đầu một cái, không khỏi cảm thấy những lời này thể nào cũng đầy JQ. Thế nào mà lại có cảm giác hai người bọn họ vô cùng hiểu nhau, vừa gặp đã yêu.
Thẩm Lạp nhếch môi, chậm rãi mở miệng: "Lần đó, cô uống hơi nhiều, nên tôi đưa cô về nhà. Trên đường, tôi đã nói rằng nếu ai khi dễ cô thì tôi sẽ giúp cô khi dễ lại, cô đã nói rằng ‘được’. Sau đó tôi lại hỏi, chúng ta có thể làm bạn bè được không, cô liền bảo được. Sau đó tôi lại hỏi có thể hôn cô được không ——".
Tôi kinh ngạc mở to mắt, đưa ngón trỏ ra chỉ vào cậu ta: "Cậu khốn kiếp chẳng lẽ đã hôn tôi thật sao? Mỗi khi tôi uống say sẽ luôn nói một từ đơn âm tiết là ‘được ’này, làm sao cậu có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn,...!".
Mặt Thẩm Lạp đen lại, còn chưa kịp mở miệng, trong đầu tôi liền thoáng qua dự cảm xấu, vội vàng cắt đứt: "Chẳng lẽ. . . . . ."
"Đúng vậy, lần đầu tiên gặp Lâm Cẩn Nam chính là lần nhìn thấy tôi hôn cô đó!".
Thẩm Lạp gật đầu thừa nhận, không hề hổ thẹn mà ném ra cho tôi một đáp án kinh hãi. Phổi của tôi cũng sắp nổ tung, chỉ vào cậu ta nửa ngày nói không ra lời. Khó trách đêm đó Cola lại tranh cãi với tôi ầm ĩ một trận, còn nói cái gì là lòng của cậu ta đã chết lặng khi thấy Thẩm Lạp đối với tôi như thế. Tôi cắn răng, oán hận nhìn Thẩm Lạp, đó là nụ hôn đầu của bản tiểu thư đấy, chẳng lẽ thật sự đã dâng cho tên khốn này?
Thẩm Lạp không thèm để ý còn nhìn về phía tôi cười cười, lộ ra hàm răng trắng bóng: "Này, cô không tò mò vì sao chúng tôi từ tình địch lại biến thành bạn bè sao?".
"Tò mò cái đầu nhà cậu ấy". Tôi tức giận mắng một câu, sau đó mềm nhũn nói: "Vậy sau đó thế nào?".
Thẩm Lạp lập tức thu lại nụ cười, yên lặng nhìn tôi, cuối cùng lại cười xấu xa ôm lấy vai tôi, đáp: "Tôi lại không muốn nói cho cô biết đấy".
Tôi hít sâu một hơi, rồi hét lớn: "Thẩm Lạp, cậu định giở trò quỷ gì!".
Thẩm Lạp rảnh rang bước thong thả đến cửa phòng bếp, rồi liếc ra phòng khách, rút một điếu thuốc từ từ châm lửa. Khói mù lượn lờ , mơ mơ hồ hồ chỉ nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt của cậu ta: "Quả Cam, chúng ta chơi một trò chơi nhé?".