"Cola chết tiệt, nếu còn không buông tay tôi sẽ nói chuyện ‘tiểu Cola’ vừa xấu vừa nhỏ cho mọi người biết!" Tôi hổn hển rống lên, bởi vì giãy giụa nên thanh âm hơi run run, sức lực rõ ràng chưa đủ. Tôi vội vàng ưỡn ngực, dù thế nào cũng không thể thua về khí thế, để cho cậu ta cho rằng tôi dễ bắt nạt.
Tầm mắt của Lâm Cẩn Nam dừng lại trên phần nhô lên của tôi một giây, cười như không cười nhìn tôi, "Ngay cả bánh bao nhỏ của cậu cũng sẽ lớn lên, giống như tôi - đàn ông trưởng thành tráng kiện, bộ phận quan trọng như vậy có thể không dài ra sao?"
Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn tên lưu manh này, trước kia đã cảm thấy cậu ta không biết xấu hổ, bây giờ mới phát hiện, da mặt người này căn bản quá dày! !
Tôi tức giận hất tay cậu ta ra, "Tôi cũng không phải giáo viên môn Sinh vật, sao lại muốn nhìn chứ, cậu trưởng thành khỏe mạnh hay không hẳn nên tìm bác sĩ." Ngón tay tôi bám chặt vào tay vịn hành lang, chỉ sợ không cẩn thận sẽ bị cậu ta kéo vào nhà vệ sinh nam, như vậy thanh danh vốn không trong sạch của tôi lại càng thêm đen rồi.
Tôi cắn răng oán hận nhìn cậu ta, "Hơn nữa, nó có lớn hay không thì liên quan gì tới tôi? Tại sao muốn tôi nhìn nó!"
Lâm Cẩn Nam cười, nhưng nụ cười kia thấy thế nào cũng khiến người ta cực kỳ sợ hãi. Cậu ta nhẹ ôm tôi, đôi mắt đen như mực chăm chú nhìn vào mắt tôi, "Lát nữa cậu sẽ biết chuyện có liên quan đến cậu hay không ——"
". . . . . ."
Tôi bị cậu ta dùng lực đẩy vào phòng vệ sinh, cũng may người sử dụng phòng vệ sinh ở tầng này không nhiều, cũng không xuất hiện cảnh tượng một đám người trung niên đang đi tiểu thoải mái, lại bị một cô gái đột nhiên xông vào dọa sợ đến mức chệch hướng, đi tiểu lên giày như trong phim. Tôi nhìn Lâm Cẩn Nam đang nhìn xuống tôi, hai tay đúng lúc che ở trước ngực, "Tôi… Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám cưỡng ép tôi, tôi liền bẻ gãy thứ kia của cậu."
Thấy Lâm Cẩn Nam cau mày, tôi vội vàng nói tiếp, "Bây giờ mặc dù nhỏ, nhưng còn có thể dùng, nếu bị bẻ gãy cậu…"
Môi của Lâm Cẩn Nam cách môi tôi không tới một millimet, hơi thở nhẹ nhàng của cậu ta phả vào hai bên mũi tôi, tôi ngừng thở dính sát vào vách tường sau lưng, không nói được thêm từ nào. Cậu ta cứ như vậy đột nhiên cúi người xuống, nụ hôn đầu của tôi thiếu chút nữa đã không còn!
Mặc kệ tôi căm ghét nhìn cậu ta thế nào, cậu ta đều dùng đôi mắt hoa đào phóng điện với tôi. Ánh mắt của cậu ấy vẫn đặc biệt hút hồn, bị cậu ta nhìn như vậy, tim tôi tự nhiên đập rất nhanh. Nuốt nước miếng một cái, tôi muốn nghiêng mặt sang bên không nhìn cậu ta, nhưng lại sợ động tác quá lớn. . . . . . Vì vậy tôi rũ mắt xuống, đôi tay bám lấy vách tường sau lưng, di chuyển theo chiều ngang giống con cua.
Lâm Cẩn Nam đưa tay giữ người tôi, hai cánh tay chống hai bên hông tôi, "Quả Cam, chúng ta nói chuyện một chút, được chứ?"
Cậu ta đột nhiên trở nên rất dịu dàng, dường như dùng đến tất cả sự kiên nhẫn yên lặng nhìn tôi. Thân thể tôi cứng ngắc, tôi cắn chặt môi dưới không lên tiếng, thân thể giống như trong nháy mắt bị rút đi tất cả hơi sức, không di động được chút nào, ngơ ngác đứng tại chỗ giằng co với cậy ấy.
Toàn thân cậu ấy áp sát vào tôi, tôi hoảng hốt đưa tay chống trên ngực cậu ấy. Lồng ngực của cậu ấy nóng đến kinh người, cách vải áo sơ mi mà tôi cũng có thể cảm nhận được sự nóng bỏng đó, thân thể của chúng tôi dính sát vào nhau, quá nhiều ký ức giống như phá kén bay ra. Cậu ấy cao hơn tôi nhiều, tôi cứng người nhìn chiếc cúc đầu tiên trên áo sơ mi của cậu ấy, nho nhỏ tròn tròn, rất muốn đưa tay sờ một cái.
Nhưng tôi biết, nơi đó vĩnh viễn đều sẽ không thuộc về tôi.
Cậu ấy cúi đầu nhìn tôi, ngón tay dịu dàng xuyên qua tóc tôi, "Quả cam ——"
Tôi thẫn thờ nhìn cậu ấy nâng mặt tôi lên, ngón tay lành lạnh lướt qua má tôi, một mạch hướng lên, nhẹ nhàng vuốt lên lông mi của tôi. Trước mắt tôi nhất thời tối đen như mực, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở nhàn nhạt thuộc về cậu ấy. Giọng nói trầm thấp của cậu ấy vang lên bên tai tôi, "Không thấy được, có phải sẽ không sợ nữa… Dịch Mộ Tranh, nếu như người kia không thể là tôi, người khác. . . . . . Cậu nghĩ cũng đừng nghĩ."
Hốc mắt tôi chua xót khó chịu, tôi nhắm chặt mắt, cảm giác mềm mại nơi khóe môi làm cho đầu óc tôi trống rỗng, mặc cho tay của cậu ấy thăm dò vào trong vạt áo. Ngón tay của cậu ấy thon dài, nhẹ nhàng lướt qua rồi chui vào trong áo lót viền tơ trước ngực tôi, tôi căng thẳng nắm chặt tay cậu ấy, muốn ngăn cản động tác của cậu ấy. Cậu ấy có lẽ cảm nhận được sự căng thẳng của tôi, động tác của ngón tay dừng lại nhưng cố chấp không chịu ra ngoài, chỉ là ôm lấy nơi mềm mại trước ngực tôi.
Tim tôi đập càng lúc càng nhanh, trong tình huống không nhìn thấy, thân thể hình như cực kỳ nhạy cảm, nhiệt độ trong lòng bàn tay của cậu ấy một đường lan tràn tới khắp tay chân tôi.
Bị cậu ấy đụng chạm như vậy không phải lần đầu tiên, nghĩ tới đây, suy nghĩ của tôi vốn đang hỗn loạn ngay lập tức trấn tĩnh.
"Buông tay." Tôi thế mà bình tĩnh lạ thường, không giãy giụa cũng không la hét khàn cả giọng. Càng như vậy, càng có thể khiến Lâm Cẩn Nam cảm nhận được sự nghiêm túc của tôi.
Lâm Cẩn Nam quả nhiên yên lặng, tay từ từ rút ra khỏi quần áo của tôi. Tôi đang muốn thở phào, thì cằm lại bị một sức lực hung hăng xiết chặt. Tôi bị đau muốn hô lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng lại có vật lạ chui vào trong miệng. Cảm xúc nóng ẩm lướt qua khắp nơi trong miệng tôi, dây dưa mâu thuẫn với đầu lưỡi của tôi.
Tôi hoàn toàn bối rối, sững sờ tại chỗ không biết nên phản ứng thế nào. Nụ hôn đầu của tôi mất rồi, đối tượng là tên khốn Lâm Cẩn Nam này, hơn nữa địa điểm diễn ra nụ hôn đầu còn là nhà vệ sinh nam? !
Tôi kéo bàn tay của cậu ta đang che mắt tôi xuống, "Ai cho cậu hôn tôi!"
Lâm Cẩn Nam lại bày ra vẻ mặt trịnh trọng nhìn tôi, mặt không đỏ nhịp tim chắc hẳn cũng không tăng nhanh, nghiêm mặt nói, "Đã hôn rồi, thì sao?"
Tôi nghiến răng, hoàn toàn nói không ra lời, đây quả thực là ông tổ của lưu manh mà. Tôi hít sâu để bản thân bình tĩnh, trên mặt dần dần nóng lên, "Tôi coi như bị chó cắn là được rồi!"
Lâm Cẩn Nam âm tình bất định nhìn tôi chăm chú, nheo mắt lại trông như chim ưng. Tôi nhìn thấy mà sống lưng cũng bắt đầu ớn lạnh, ý thức được không ổn, tôi nhấc chân muốn chạy. Ai ngờ tên Lâm Cẩn Nam này dường như đã sớm đoán được đường đi của tôi, nhanh chóng tóm được cổ tay của tôi ấn tôi lên trên vách tường. Tôi giãy giụa không thoát được, trong lòng chấn động giống như đánh trống vậy.
"Quả cam, biết ‘cắn’ là có ý gì không? Tuyệt đối không phải giống như chúng ta vừa rồi. . . . ."
Tôi trừng mắt nhìn cậu ta, toàn thân không có sức bị cậu ta đè lên tường. Nhấc chân muốn đá, lại bị cậu ta nhẹ nhàng linh hoạt tránh thoát, cậu ta dùng đầu gối giữ chặt chân của tôi, cười có thâm ý khác, "Chỗ nào không nghe lời thì cắn chỗ đó, xem cậu lát nữa làm sao đi ra ngoài."
Tôi hoàn toàn hóa đá, sau đó đá nứt ra, cuối cùng răng rắc vỡ vụn đầy đất. Người này tuyệt đối có thể phá vỡ kỉ lục Guinness người không biết xấu hổ nhất.
Lâm Cẩn Nam nhìn tôi một lúc, cúi người bắt đầu cắn tôi. Là cắn! Tôi thề thật sự là cắn! ! Hàm răng của cậu ta gặm môi tôi, đau đến mức tôi muốn mắng chửi người, nhưng lại không dám há mồm, há miệng liền ăn phải nước miếng của người này.
Tôi nghĩ đến đây thì càng thêm đầy lòng căm phẫn, bốn mắt nhìn nhau, người ta yêu nhau thì nhất định là đắm đuối đưa tình. Hai chúng tôi thế nhưng lại như kẻ thù gặp nhau, hết sức căm ghét. Bị cậu ta cắn đau, tôi căm hận bắt đầu cắn cậu ta, lại bị cậu ta khéo léo cạy mở hàm răng. Lưỡi của cậu ta lại bắt đầu khuấy động trong miệng tôi, tôi thậm chí có thể cảm nhận được nước miếng của cậu ta và của tôi hòa chung một chỗ.
Tay của cậu ta cũng bắt đầu càng lúc càng không thành thật, cuối cùng trực tiếp chui vào trong quần jean của tôi. Tôi thật sự nổi giận, liền dùng lực cắn cái lưỡi của cậu ta vẫn còn đang trong miệng tôi.
Vẻ mặt của Lâm Cẩn Nam âm trầm, lui ra, ý vị không rõ nhìn tôi..
Tôi lấy mu bàn tay dùng sức lau môi của mình, oán hận nghênh đón ánh mắt của cậu ta, "Lưu manh, bẩn chết mất. Nước miếng của cậu có dính nước miếng bao nhiêu phụ nữ, tôi mới không cần uống nước miếng đó."
Sắc mặt của Lâm Cẩn Nam càng khó coi hơn, cuối cùng lại cười lên. Cậu ta cúi đầu nhìn tôi, khóe môi cong nhẹ, "Cho nên, điều cậu thật sự quan tâm thật ra là cái này?"
"Thần kinh!" Tôi không muốn tiếp tục loại đề tài không có dinh dưỡng với cậu ta, xoay người liền chạy ra ngoài.
Lâm Cẩn Nam sải bước đuổi theo tôi, ở ngoài cửa phòng vệ sinh giữ lấy cổ tay tôi: “Quả cam, thật ra tôi…”
"Quả cam."
Lục Duệ Bạch đứng ở chỗ rẽ cầu thang gọi tôi, nắng chiều hoàng hôn chiếu vào anh ta, hơi thở tịch mịch tràn ngập vây quanh anh ta. Tôi sửng sốt, không biết tại sao anh ta lại xuất hiện ở nơi này. Liếc nhìn cổ tay của mình còn bị Lâm Cẩn Nam nắm chặt, tôi dùng sức tránh thoát được. Nhẹ nhàng xoa vuốt, chỗ cổ tay đã hằn vết đỏ, người này thật đúng là không biết thương hương tiếc ngọc.
"Quả cam, có thể nói chuyện một lát không?" Lục Duệ Bạch nụ cười nhạt nhòa, ánh mắt lại như có như không nhìn về phía Lâm Cẩn Nam bên cạnh tôi.
Chẳng lẽ hôm nay trong Hoàng Lịch ghi thích hợp để nói chuyện sao? Tại sao người nào cũng muốn nói chuyện với mình một lát?
Tôi hơi do dự, ngày đó tôi cũng nghe được đoạn đối thoại giữa anh ta và Lâm Cẩn Nam, nhưng không biết toàn bộ câu chuyện trong đó. Sau đó Lâm Cẩn Nam cũng không định nhắc tới chuyện đó với tôi, nhưng hình như. . . . . . Lục Duệ Bạch biết rõ tôi sợ nước. Trong lòng tôi có chút sợ, đối với những người có lòng dạ thâm trầm, tôi từ trước đến giờ vẫn là xin miễn cho kẻ bất tài.
Lâm Cẩn Nam cũng không vui nhìn Lục Duệ Bạch, tư thế phòng ngự.
Lục Duệ Bạch ý cười càng sâu, vẫn là khuôn mặt tươi cười hiền lành, "Đừng sợ, tôi không có ác ý, tôi là thầy giáo của em, không phải sao?"
Tôi ngẫm nghĩ mấy giây, vẫn bước lên phía trước.
Lâm Cẩn Nam không thể tưởng tượng nhìn tôi, "Cậu. . . . . ."
Tôi không nói gì, chỉ nhìn sâu vào mắt Lâm Cẩn Nam, cái nhìn kia, tôi muốn nói gì, tôi nghĩ cậu ta cũng hiểu. Ánh mắt cậu ấy dần dần ảm đạm, cuối cùng mím môi không nói tiếp lời đang muốn nói.
Tôi đi về phía Lục Duệ Bạch, lúc tôi sắp kề vai Lục Duệ Bạch, giọng nói của Lâm Cẩn Nam bỗng nhiên vang lên từ phía sau, "Dịch Mộ Tranh, có thể nghe lời tôi lần này không, đừng đi cùng anh ta."
Bước chân của tôi nặng trịch bước không nổi, sự ưu thương trong lời nói của cậu ấy làm tôi đau nhói, khiến tim tôi như bị kim đâm, rất khó chịu. Cuối cùng tôi vẫn đưa lưng về phía cậu ấy lắc đầu một cái, giả vờ thoải mái mỉm cười nói: "Lâm Cẩn Nam, nếu lúc trước không yêu tôi, vậy bây giờ. . . . . . cần gì lại…?"
Tôi không chần chờ nữa, bước nhanh hơn đi xuống cầu thang. Ngay cả dũng khí quay đầu lại nhìn cũng không có, tôi không cần thương hại, càng không cần đồng tình.
Loại tình yêu mang theo chuộc tội, tôi lại càng không cần.