-Cậu lại tới rồi sao?......Cậu chỉ là ảo giác của em..thì hãy để cho em được ngắm nhìn cậu, đừng nói gì cả…đừng để em nghĩ rằng cậu đang ngồi trước mặt em, đang ở cạnh em như một người bằng xương bằng thịt.
Tại sao? Tại sao cô lại không muốn gặp một Thiên Bảo bằng xương bằng thịt? Cô vẫn còn nhớ tới cậu, nước mắt cô vẫn rơi mỗi lần nhắc đến cậu. Nhưng sao lại không chịu gặp cậu, cô nhồi nhét cậu vào trong đáy trái tim mình rồi khi say cô mới để chúng được thả ra. Rồi hình ảnh giấc ngủ khó khăn của cô, cô luôn ngủ co người như thế, miệng cắn chặt ngón trỏ. Không biết từ khi nào An Ninh lại luôn có cảm giác bất an như vậy? Nhìn cô một cách lặng lẽ, cậu lại càng không thể tha thứ cho bản thân mình. Nằm lên giường ôm trọn cô trong vòng tay, thân hình nhỏ bé gầy gò của cô càng khiến trái tim cậu nhói đau. Bất giác cô ôm lấy cánh tay rắn chắc của cậu, đáp lại cái ôm của cậu, cảm giác lạnh lạnh dần chảy dài trên mu bàn tay cậu. Cậu biết cô đang khóc, nhưng cậu có thể làm gì cho cô, cậu không thể làm gì để cô không khóc, cậu chỉ biết ôm cô một cách lặng lẽ như vậy. “ Hãy để anh ôm em một lát nhé, chỉ một lát thôi”.
Tiếng chuông điện thoại kéo Thiên Bảo về với thực tại, là điện thoại của Bà Lưu, bà muốn cậu cùng Hạ Du trở về nhà vào cuối tuần này. Chợt nhớ ra Hạ Du, cậu nhấc điện thoại lên…tiếng chuông vô vị bắt đầu đổ dồn dập.
-Alo.-Giọng nói nhỏ nhẹ của Hạ Du vang lên ở đầu dây bên kia.
-Tối hôm qua em ngủ ngon chứ?
-Uhm, vâng.
-Chúng ta….nói chuyện một lát được không?
-Anh đã suy nghĩ xong chuyện của mình chưa?
-Rồi, annh đã thấy mẩu giấy em để lại, thành thật xinh lỗi em.
-Không sao, vậy nửa tiếng nữa đợi em ở đại sảnh của khách sạn nhé.
-Được rồi, anh sẽ đợi.
Cúp máy xuống, lòng cậu lại rối như tơ vò “ Thiên Bảo ơi là Thiên Bảo, lần này mày chết thật rồi. mày phải nói gì với Hạ Du đây”. Cậu không muốn tiếp tục nghĩ nữa, muốn để cho những dòng nước mát lạnh giúp đầu óc cậu tỉnh táo hơn.