-Cậu để tôi tự làm được rồi.
-Ngồi yên đi, vết thương khá sâu đấy.
-Tôi có thể tự làm được mà.
Cậu hai nhẹ nhàng thổi vào vết thương để An NInh không cảm thấy đau.
-Có đau lắm không?
-Không….-An Ninh trả lời lí nhí.
Cậu hai lúc này thật khác….Cậu không còn là một Casanova suốt ngày chỉ trăng hoa nữa…Cậu nâng đôi tay An Ninh lên một cách nhẹ nhàng, cái cách cậu chạm vào vết thương rón rén như sợ sẽ làm An Ninh đau…
-Chắc là đau lắm..-Gương mặt cậu biểu hiện rõ sự đau đớn, thương xót.
-Cậu hai.
-Gì?
-Chúng ta nên lo lắng cho cậu út hơn, lúc nãy tôi thấy sắc mặt cậu ấy không tốt.
Cậu hai im lặng một lúc rồi nói.
-Cứ kệ nó, nó quen một mình rồi, khi ở một mình, nó sẽ không sao hết.
Dương như không phải như vậy, qua vài phút nói chuyện với cậu út, An Ninh thấy rằng cậu luôn muốn có một người bạn để trò chuyện. Chỉ là cậu không biết mở lời ra sao và không biết nên nói với ai. Trong gia đình này, có lẽ cậu út là người khao khát được nói hơn ai hết. Cậu út không quền lực như bà chủ, không nghiêm nghị và có tiếng như cậu cả, không có nhiều các cô gái vây quanh như cậu hai, không phải là con gái như cô ba, cậu út được quan tâm nhiều nhưng có thể chưa đúng cách nên mọi người mới nghĩ là cậu út cần một mình.
-Xong rồi đấy.
An Ninh nhìn xuống ngón tay mình, nó đã được cậu hai băng bó cẩn thận. Cậu hai đi lại chiếc vali và lấy ra một hộp quà.
-Của cô này.
An Ninh mở ra, đó là một chiếc móc điện thoại hình hầu gái thật xinh xắn.
-Tôi nghĩ nó hớp với cô nên mua nó. Đừng vì những quy định vớ vẩn mà từ chối nó nhé.
An Ninh ngạc nhiên nhìn cậu hai, cô tự hỏi, con người ngông cuồng và xốc nổi của cậu trước kia đâu? Người đứng trước mặt cô lúc này là một cậu hai dịu dàng biết quan tâm, một cậu hai lễ phép và lịch thiệp.
Cậu lại phía An Ninh và lấy từ trong túi của cô chiếc điện thoại xinh xắn. Cậu tỉ mẩn ngồi cài con búp bê vào điện thoại. Xong xuôi đâu đấy, cậu lắc qua lắc lại tỏ vẻ thích thú….cậu nhìn An Ninh cười:
-Nhìn nó rất giống cô đấy, nhất là đôi mắt.
Dường như cậu quên điều gì đó, cậu lại chạy về phía chiếc vali và lôi ra chiếc kính. Cậu đeo nó lên mắt An Ninh.
-Được rồi đấy.
-Sao cậu lại muốn tôi đeo kính?-An Nhinh ngạc nhiên hỏi.
-Vì cô có đôi mắt giết người đấy, mỗi khi nhìn vào đôi mắt của cô, tôi không thể làm được điều gì cả.
Một phút bối rối, có lẽ cô đã quá quen với việc nạt nộ sai bảo của cậu hai, nên trong cô có cảm giác lạ.Cô trở về phòng của mình trong tâm trạng mơ hồ khó hiểu.