“… Nếu anh không chê thì…” Tô Ngôn không nhịn được đành phải rút ra một tờ khăn giấy, đang định chùi miệng chai nước thì có một bàn tay to từ bên
trái duỗi sang, trực tiếp lấy chai nước đi mất.
Giang Ly nhanh chóng uống hai ngụm lớn sau đó đặt chai nước sắp cạn để sang
bên cạnh: “Một lát dừng xe ở siêu thị phía trước rồi mua thêm 2 chai
nữa.”
Tô Ngôn sững sờ vài giây, sau đó tiếp tục ăn miếng bánh mì đã bị xé ra không còn hình dạng gì.
Triệu Gia Mộ ngồi phía sau nhìn thấy hết những chuyện vừa rồi, ánh mắt loé
lên không biết đang nghĩ gì. Đợi đến khi trong xe yên tĩnh trở lại, anh
ta mới mở miệng: “Ngôn Ngôn, anh thật sự không ngờ chúng ta sẽ gặp lại
trong tình huống này, em cũng biết đó, anh vốn nghĩ rằng em sẽ không
theo nghề này.” Anh ta vẫn nhớ rõ dáng vẻ cuồng loạn của Trịnh Tuệ, hơn
nữa cũng biết lai lịch của Tô Ngôn không tầm thường, vì vậy hôm nay
trong khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh ta thật sự rất kinh ngạc.
“Ừm…” Tô Ngôn trong mồm vẫn đang nhai gì đó, mơ hồ lên tiếng, cũng không muốn nói chuyện phiếm với anh ta nên thái độ có chút lạnh nhạt.
“Nhưng anh thật sự không ngờ bé Tiểu Kiều Khí* lúc trước hay khóc nhè trong
lúc huấn luyện giờ đã trở thành một cảnh sát hình sự chính thức rồi.”
Triệu Gia Mộ dường như không nhận ra thái độ của cô, vẫn tiếp tục nói:
“Ngôn Ngôn, em thật sự đã trưởng thành rồi.”
(*) Kiều khí: Để chỉ ý chí yếu ớt, mỏng manh và ngoại hình duyên dáng, thanh tú.
“Con người ai cũng muốn trưởng thành, chuyện này cũng không có gì đáng ngạc
nhiên.” Tô Ngôn nuốt miếng bánh mì xuống thấy hơi nghẹn nên cảm xúc cũng không được tốt lắm, cộng thêm cô không thích vị “người quen” này gợi
lại chuyện xưa chút nào nên cũng để bánh mì sang một bên, quay đầu lại
nói: “Giống như tôi đã rất lâu rồi không gặp học trưởng, cũng không ngờ
giờ anh lại thế này…” Cô dừng lại một chút, như đang tìm từ thích hợp để miêu tả, vài giây sau nói tiếp: “Hay hoài niệm.”
Nói thật thì cũng chẳng biết lúc trước hai người có bao nhiêu tình cảm, bây giờ chỉ cần đối xử với nhau như bạn học thôi không phải tốt hơn sao? Dù cho ban đầu là vì Trịnh Tuệ bắt phải chia tay, nhưng cũng có thể thấy
được trong lòng người này địa vị của nguyên thân còn kém hơn lòng tự
trọng của anh ta. Lúc chia tay thì tỏ vẻ thanh cao lắm, nguyên thân đứng trước cửa đơn vị thực tập của anh ta đợi mấy ngày trời anh ta cũng
không hồi tâm chuyển ý, thậm chí còn không chịu ra gặp một lần. Có trời
mới biết nguyên thân lúc đó chỉ muốn xin lỗi anh ta mà thôi, không hề có ý định dây dưa nữa.
Lời nói của cô rất
khéo léo, Triệu Gia Mộ là người thông minh sao có thể nghe không hiểu
được, anh ta liền chuyển chủ đề: “Hoài niệm cũng đâu có gì xấu, bây giờ
đi làm rồi mới thấy ngày xưa lúc đi học vui vẻ biết bao. Nhớ ngày đó anh cũng được xem là tiểu thịt tươi của trường Cảnh sát đấy đúng không?
Nhìn xem cuộc sống đã tàn phá anh trong bao nhiêu năm qua này, bây giờ
tới thịt vụn cũng không được.” Hiển nhiên những lời này của anh ta đều
là khiêm tốn tự giễu, tuy dáng vẻ hiện tại đúng là kém hơn so với thời
đi học thân xuân dạt dào, nhưng năm tháng qua đi cũng cho anh ta lại khí chất trầm ổn, thêm chút quyến rũ.
Thấy
anh ta không nhắc đến chuyện hai người nữa mà nhắc lại khoảng thời gian
đi học, sắc mặt Tô Ngôn hơi dịu xuống một chút, cô cũng không cố ý nhắm
vào Triệu Gia Mộ, đã nhiều năm trôi qua, không chỉ có cô, thậm chí đối
với nguyên thân tất cả đều đã không còn quan trọng nữa.
Sau đó cô cũng tán gẫu vài câu, chủ đề từ lúc đi học dần chuyển đến thời gian làm việc: “Lần này học trưởng đến một mình sao?”
“Không phải, còn có một đồng nghiệp kỹ thuật nữa, vật chứng của vụ án trước ở
Từ Châu đều do anh ấy phụ trách.” Triệu Gia Mộ cười nói: “Lúc bọn anh
đến thì anh ấy ở lại Cục để làm quen với người của đội kỹ thuật bọn em, anh thì đi cùng với đội trưởng Giang.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Giang Ly dừng chiếc xe SUV ở ven đường
sau đó không nói không rằng xuống xe, đi vào siêu thị ven đường, chưa
tới vài phút đã đi ra, trong tay còn cầm một cái túi nhỏ, bên trong có
mấy chai nước và một ít tiểu đồ ăn vặt.
Sau khi lên xe, anh lấy 3 chai nước ra, trong đó có 2 chai là nước khoáng
bình thường, 1 chai khác có màu hồng, tràn ngập tinh thần thiếu nữ.
“Uống cái nào?” Giang Ly quay đầu hỏi cô.
Tô Ngôn do dự một chút, đưa tay cầm lấy chai nước màu hồng phấn kia, nhìn
cái bao bì này chắc chắn hai vị thẳng nam trong xe sẽ không uống. Nghĩ
đến một người đàn ông cao to cường táng ngửa cổ uống chai nước màu hồng… Ôi, thật cay mắt.
Sau khi cô chọn xong, Giang Ly đưa một chai cho Triệu Gia Mộ ngồi phía sau, đồng thời chất đống đồ ăn vặt lên đùi cô.
“Cảm ơn.” Tô Ngôn nhẹ giọng nói cảm ơn, sau đó vặn chai nước có gas kia ra,
sau khi uống một ngụm cả người sững lại vài giây, trên mặt lập tức lộ ra vẻ khó nói lên lời. Cô giơ cái chai lên trước mắt, thật sự không thể
tin được một chai nước có bao bì bắt mắt như thế mà chẳng ra gì, mùi vị
như trái cây thối xông thẳng lên đầu, uống một ngụm mà muốn thăng thiên
ngay tại chỗ.
“Sao vậy?” Giang Ly vừa cài dây an toàn vừa nghi ngờ quay đầu nhìn cô: “Uống không ngon à?”
“… Ừm…” Tô Ngôn thành thật gật đầu.
Giang Ly phát ra một âm thanh mơ hồ, vẻ mặt như đang cười, tuỳ tiện lấy chai
nước có gas trong tay cô sau đó nhét chai nước khoáng vào: “Thứ đẹp mắt
chưa chắc gì tốt đúng không? Thậm chí còn rất khó nuốt nữa.”
Tô Ngôn chớp mắt vài cái, tự hỏi liệu những lời này của người kia có phải có ẩn ý gì không.
Mà Triệu Gia Mộ đang ngồi phía sau vừa mới uống một ngụm nước, không hiểu sao trong lòng có chút dao động.
Đây là nói ai không tốt chứ?
…
Vì trên đường có dừng lại chốc lát nên lúc bọn họ trở lại Cục thành phố
thì Thái Thành Tể và Hạng Dương đã chờ trong văn phòng. Nhân cơ hội này, Giang Ly đã giới thiệu Triệu Gia Mộ và đồng nghiệp Mạnh Trung của anh
ta với mọi người, những tiếng vỗ tay nhiệt tình từ các đội xem như là
bày tỏ sự chào mừng của Cục thành phố Nam Thành đối với Cục thành phố Từ Châu.
Sau đó, Giang Ly vỗ tay ra hiệu mọi người tan họp.
Thái Thành Tể ngồi trên ghế xoay trượt đến bên cạnh bàn làm việc của Tô
Ngôn, gõ gõ xuống mặt bàn: “Trên đường trở về có chuyện gì thú vị
không?” Nói xong anh ta còn nháy mắt ra hiệu, nét mặt co giật.
Hạng Dương thấy thế cũng giao phó công việc cho đồng nghiệp bên cạnh, bu
lại: “Thế nào, em gái? Có thấy nhân dịp gặp lại này mà trong lòng loé ra tia pháo hoa nào không? Em tin anh trai đi, người họ Triệu kia lúc vừa
nhìn thấy em thì hai mắt đều sáng lên, anh ta chắc chắn có ý với em
rồi.”
“Đúng đó, đàn ông hiểu đàn ông
nhất!” Thái Thành Tể quay đầu liếc nhìn Giang Ly đằng xa, chẳng hiểu sao thấy người khác gặp họa mà anh ta lại cười vui sướng: “Em gái, nghe lời hai anh em tôi đi, chỉ cần em gật đầu thì họ Triệu kia chắc chắn đến
trời cũng bay tới! Nghề của chúng ta em còn không hiểu sao? Nếu không
nhân lúc còn trẻ xinh đẹp mà chào hàng thì đợi đến lúc có tuổi rồi sẽ
hối hận đấy! Em nhìn dáng người họ Triệu kia đi, cái eo nhỏ đó, cơ bắp
đó, khuôn mặt đó, không tệ nha.”
Những
lời anh ta nói đều đúng, lúc đi học Triệu Gia Mộ là một chàng trai toả
nắng điển hình, bây giờ vừa toả nắng lại vừa “man”, quả thật rất thu hút ánh mắt người khác.
Tô Ngôn nghe hai
người kia lải nhải, hơi nghi ngờ nghiêng đầu một chút, cảm thấy có gì đó là lạ, thái độ của hai người này không phải quá nhiệt tình rồi kkhông?
Vì thế cô lắc đầu: “Bọn tôi cũng chỉ là quan hệ bạn học.” Nói xong cô
liếc mắt nhìn Triệu Gia Mộ đang tán gẫu với người khác, lắc đầu: “Anh ta cũng không phải khẩu vị của tôi.”
Con hàng này lúc đi học liền có chút đào hoa*, giờ không biết đã trở thành kiểu gì nữa rồi.
(*) Bản gốc là 中央空调 để chỉ những chàng trai đi thả thính ở khắp nơi.
“Hơn nữa đội trưởng Giang vừa nói một câu mà tôi cảm thấy rất có đạo lý.” Tô Ngôn sửa sang lại tài liệu trên bàn, nói tiếp: “Thứ đẹp mắt chưa chắc
gì tốt!” Lúc trước người kia vì mấy câu của Trịnh Tuệ mà phản ứng lớn
như vậy, tâm lý chắc chắn là có chút vấn đề.
“Hả?” Hạng Dương như không tin vào tai mình, còn vươn tay móc móc, sau đó
liếc nhìn Thái Thành Tể cùng nhau nhịn cười, trong lòng cảm thấy tuyệt
vọng với EQ của người bạn nối khố nhiều năm này.
Giang Ly hình như có chút hiểu lầm với bản thân mình, tuy anh và Triệu Gia Mộ không cùng một kiểu bề ngoài, anh rắn rỏi hơn nhiều, nhưng giá trị nhan sắc cũng là cao nhất trong đội mà? Biệt danh “Tên lửa đốt cháy trái tim của Cục thành phố Nam Thành” chẳng lẽ để làm cảnh à? Vẻ ngoài của anh
rõ ràng là hình mẫu lý tưởng được nữ giới yêu thích, bây giờ chỉ vì muốn dìm hàng người ta mà lại tự đào hố cho mình, họ thật sự muốn xem xem
anh làm sao leo ra đây.
Trong lúc hai
người còn đang giao tiếp bằng ánh mắt, Phương Giai Mậu và Mạnh Trung của Cục thành phố Từ Châu đứng lên, chào Giang Ly một tiếng rồi định trở về văn phòng đội kỹ thuật. Tô Ngôn phía sau vội vàng đứng lên: “Anh
Phương? Tôi trở về với anh.” Cô vừa nói vừa đứng dậy đi tới cửa ra vào:
“Đúng lúc hôm nay đến hiện trường phát hiện ra có chỗ khả nghi, chúng ta cùng đi để nghiên cứu một chút.”
“Thật à?” Phương Giai Mậu lộ ra vẻ mặt hưng phấn, vội vàng vẫy tay: “Đi, đi nhanh lên!”
Sau khi ba người ra khỏi văn phòng đội chuyên án, Tô Ngôn hỏi: “Anh Phương, thùng rác hôm qua lấy từ hiện trường đang ở đâu?”
“Trong kho vật chứng dưới lầu, toàn bộ đã được mang về hết, rác bên trong cũng không xử lý, mùi bốc lên đúng là…” Bây giờ Phương Giai Mậu cảm thấy như hồn bay khỏi xác: “Tôi vẫn đang xử lý những bằng chứng được mang về từ
hiện trường, từ thùng rác lấy được 2 dấu vân tay mờ mờ, đang đối chiếu,
nhưng có lẽ cũng không có kết quả gì. Đúng rồi, em phát hiện ra cái gì?”
Tô Ngôn dừng bước, lấy điện thoại ra đưa cho anh ta xem: “Anh Phương, anh
xem thử dấu vết trên tường gạch này có phải là mới được tạo ra không?”
Những vấn đề chuyên môn thì cần có người chuyên nghiệp phân tích, loại
vết tích này cô không có kinh nghiệm giám định nên lúc ở hiện trường
cũng không dám tuỳ tiện suy đoán gì.
“Cái này…” Phương Giai Mậu nhíu mày: “So với những dấu vết xung quanh thì
nhìn có vẻ là mới hơn thật, để xác nhận chắc chắn thì có lẽ phải đến
hiện trường. Việc xác định dấu vết như thế này hơi phức tạp, phải so
sánh độ dài, các yếu tố thời tiết, độ ẩm… mới có thể đưa ra kết luận
cuối cùng.”
“Em nghi ngờ là do thùng rác va chạm với vách tường tạo ra à?”
Không đợi Tô Ngôn đáp, Mạnh Trung từ Cục thành phố Từ Châu đã nói: “Thứ cho
tôi nói thẳng, đây cũng có thể xem là chứng cứ và manh mối sao? Tôi đã
xem qua ảnh chụp hiện trường phát hiện thi thể rồi, con ngõ rất hẹp, mấy cái thùng rác bọc thiết được kê sát tường, mỗi ngày thu gom rác sẽ tạo
ra va chạm thôi đúng không? Mấy vết xước mới này thì nói lên được cái
gì? Nếu anh dùng cái này làm cơ sở để suy luận thì chắc chắn trong tương lai cũng sẽ bị người khác bác bỏ thôi, vì căn bản nó không hợp lý!”
Tô Ngôn và Phương Giai Mậu đều dời ánh mắt đang nhìn màn hình điện thoại
sang vị nhân tài kỹ thuật của Cục thành phố Từ Châu này, thấy vẻ mặt
kiêu căng của đối phương, Tô Ngôn không khỏi trợn mắt, một lúc lâu sau
mới nhịn được cục tức xuống, dù sao trong tình huống này thì quyền tức
giận cũng là của Phương Giai Mậu.
Mạnh
Trung không lớn hơn Triệu Gia Mộ bao nhiêu, nghe nói cũng không phải là
người phụ trách chính của vụ án trước, lần này đến chỉ vì người phụ
trách kỹ thuật lúc đó không đi được nên anh ta đi theo Triệu Gia Mộ để
phụ giúp. Thái độ của anh ta giống như đang cho rằng Cục thành phố Từ
Châu đã cắn không đứt cục xương này thì Cục thành phố Nam Thành càng
không thể. Từ Châu đã cung cấp toàn bộ bằng chứng liên quan, nhưng Nam
Thành không biết tốt xấu mà lại bắt đầu lại từ đầu. Thế nào? Làm như thế trước mặt họ thì có khác nào đánh vào mặt Cục thành phố Từ Châu đâu? Đã không tin tưởng họ như vậy sao còn tổ chức ra liên hợp điều tra làm gì?
Phương Giai Mậu chỉ đẩy gọng kính kim loại trước mắt lên, hỏi: “Vậy theo quan điểm của cậu thì sao?”
“Quan điểm của tôi chính là tập trung toàn lực vào những chứng cứ đã biết và
tiến hành điều tra, ví dụ như nói lúc ấy chúng tôi phát hiện ra rất
nhiều điểm khả năng, chúng ta nên đi xác định lại xem có thứ gì lặp lại
trong vụ án này không?” Mạnh Trung nói: “Nếu như phát hiện ra điểm khả
nghi trùng lặp giữa hai vụ án, cứ như thế điều tra lần tới theo đầu mối
này, cuối cùng sẽ có điểm đột phá, đúng không?”
“Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?” Phương Giai Mậu đột nhiên đổi chủ đề.
Mạnh Trung sững sờ, lập tức lộ ra nét mặt khó chịu: “31 tuổi, tôi, tôi đúng là còn trẻ. Nhưng thầy tôi…”
“Tôi biết thầy của cậu là ai, Tăng Dương của Cục thành phố Từ Châu, chuyên
gia giám định nổi tiếng khắp cả nước.” Phương Giai Mậu ngoài miệng thì
nói như vậy nhưng thái độ cũng không nịnh nọt vì thân phận của đối
phương: “Nhưng thầy cậu là thầy cậu, dù nói thế nào thì tôi cũng lớn hơn cậu vài tuổi, cậu lại nói chuyện với tôi như thế? Cậu làm nghề này cũng nhiều năm rồi đúng không? Không biết quy củ sao? Mỗi đội có một con
đường riêng, chúng tôi rất cảm kích Cục thành phố Từ Châu các người đến
đây hỗ trợ, nhưng cũng không phải vì vậy mà các người có thể ảnh hưởng
đến chuyện xử lý công việc của đội chúng tôi.”
“Tôi không có ý này.” Mạnh Trung thấy thái độ của anh ta trở nên cứng rắn,
hơi hoảng, nhưng vì thể diện nên đành phải chống chế: “Nhưng có sự trợ
giúp của chúng tôi thì các anh không cần đi đường vòng, đồ chúng tôi
mang tới dù sao cũng là công sức cố gắng của 5 thành phố trước.” Có sẵn
thì không cần, còn muốn lãng phí thời gian bỏ gần tìm xa.
“Vậy các người bắt đến hung thủ sao?” Tô Ngôn ở bên cạnh hỏi, đối phương bị nói trúng tim đen, sắc mặt trở nên trắng xanh.
Phương Giai Mậu phía sau hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người đi đến phía
thang máy: “Tô Ngôn, đi thôi, giờ chúng ta xuống kho vật chứng dưới lần
xem xét, hôm nay anh trai sẽ dạy cho em thế nào là giám định vết tích!”
Tô Ngôn lên tiếng đáp, lườm Mạnh Trung đang đứng tại chỗ một cái rồi xoay người đuổi theo, miệng còn nói: “Xử lý anh ta!”
Mạnh Trung: …
Ở Cục thành phố Nam Thành này nghề chính là cảnh sát, nghề phụ là chọc nghẹn người khác à?