nhíu mày, lại cầm một cái bánh bao lên cắn một cái, mơ hồ nói: “Chỉ tiếc lần trước thời gian nghỉ quá ngắn, chắc em và bạn cũng không tụ họp
nhau được lâu.”
“Chỉ gặp mặt thôi.” Tô Ngôn mỉm cười.
Sau đó anh cũng không hỏi tiếp nữa, hai người chỉ yên lặng ngồi một chỗ ăn
xong bữa sáng. Không lâu sau, vị “bóng đèn” kia mặc áo khoác dẫn theo
vài người bác sĩ và y tá vội vã chạy tới.
Đây là lần đầu tiên Tô Ngôn nhìn thấy Ngụy Hòa Chí, vì mọi người vây quanh
giường bệnh kín như nêm nên cho chỉ có thể quan sát từng chút thông qua
khe hở. Anh ta so với tưởng tượng của cô không khác nhau lắm, dáng người cường tráng, đầu đinh, nhưng chỉ là giờ đang yếu ớt nằm đó, đến hé mắt
ra cũng cần rất nhiều sức lực.
“Hiện tại các dấu hiệu sinh tồn tương đối ổn định, không có dấu hiệu suy nội
tạng, nhưng vẫn chưa qua khỏi giai đoạn nguy hiểm.” Bác sĩ kiểm tra kỹ
lưỡng xong tình hình của anh ta, đồng thời dặn dò y tá chú ý hơn rồi
xoay người quay lại nói với họ: “Tôi không ngăn cản các cậu hỏi chuyện,
nhưng theo ý kiến của tôi thì có lẽ các cậu sẽ không nhận được bất kỳ
phản hồi nào.”
Sau khi y tá tiêm thuốc cho Ngụy Hòa Chí xong, một nhóm y bác sĩ mới lần lượt đi ra khỏi phòng bệnh.
Bên tai là tiếng “tích tích tích” của các thiết bị giám sát, sau khi Tô
Ngôn được Giang Ly cho phép liền đi tới bên cạnh Ngụy Hòa Chí, cúi xuống nhìn người đang đeo mặt nạ dưỡng khí trên giường. Đối phương dường như ý thức được, hé mắt nhìn thoáng qua, bờ môi khẽ nhúc nhích nhưng cuối
cùng vẫn không thể nói được lời nào.
“Anh giết Kỳ Khả Linh và Miêu Xuân Mai, là vì cho rằng họ có liên quan tới
cái chết của chị gái mình sao?” Tình hình hiện tại không cho cô quá
nhiều thời gian để mở đầu, vì thế cô trực tiếp hỏi thẳng.
“Khụ khụ khụ…” Ngụy Hòa Chí đột nhiên ho khan, sau khi thở dốc vài giây mới
dần dần bình tĩnh trở lại, anh ta cụp mắt xuống, chỉ chừa lại một khe hở nho nhỏ, giống như đã mất ý thức không còn nghe được âm thanh của thế
giới bên ngoài nữa.
“Hôm qua anh đã nói với cảnh sát là Ngụy Nhiễm đều có tham gia vào 2 vụ giết người này, thật ra anh sai rồi, đây không phải là tham gia, mà là chỉ
đạo.” Tô Ngôn hơi cúi người ghé vào tai anh ta nhẹ giọng thì thầm, giọng nói dịu dàng nhưng ý tứ lại rất sắc bén: “Anh nghĩ anh đang báo thù cho chị mình ư? Tôi nghĩ là không phải, là ai đã nói cho anh biết quan hệ
giữa chị anh và Kỳ Khả Linh với Miêu Xuân Mai? Để tôi đoán nhé, là Ngụy
Nhiễm đúng không? Tất cả mọi thứ anh làm đều là những gì Ngụy Nhiễm bảo
anh làm, chuyện anh nghĩ cũng không phải những gì anh nghĩ, thế gian này còn chuyện nào đáng buồn hơn thế này đây?”
“Anh có muốn nghe lí do thoái thoát của Ngụy Nhiễm trước đó lúc bị thẩm vấn
không, cô ta phủ nhận lời khai của anh, còn nói đây là anh vu oan hãm
hại mình.” Nói xong, cô lấy điện thoại mở ra một đoạn ghi âm, chính là
đoạn đối thoại lúc Ngụy Nhiễm nói Ngụy Hòa Chí trộm mẩu thuốc lá để hãm
hại cô ta.
Lồng ngực Ngụy Hòa Chí bắt đầu dao động dữ dội, nhịp tim hơi tăng lên, rõ
ràng anh ta có nhận thức về thế giới bên ngoài, nhưng chỉ là không muốn
đáp lại mà thôi.
Tô Ngôn thấy thế thì khóe miệng khẽ cong lên, giọng điệu châm chọc càng
trở nên sắc bén: “Anh cho rằng việc mình làm cho thể thỏa mãn được Ngụy
Nhiễm sao? Sau khi nghe xong lời khai của Ngụy Nhiễm rồi còn tin tưởng
không chút nghi ngờ cô ta nữa không? Chúng tôi phí chút thời gian để
điều tra các thông tin liên quan do những người quen của anh cung cấp,
vài năm trước tình trạng kinh tế của anh và Ngụy Xu Mỹ không tốt lắm,
thậm chí có thể nói là túng quẫn. Mặc dù chị anh kiếm được cũng không
ít, nhưng hai người đều thường vung tay quá trán, tiền tích góp chẳng có bao nhiêu. Kết quả là đột nhiên 2 năm rưỡi trước, anh lại có một khoản
tiền để mở công ty chạy vặt, hay là anh nói cho tôi biết đi, số tiền đó
là từ đâu tới.”
Tay phải của người trên giường bắt đầu run lên nhè nhẹ, cơ bắp khóe mắt đang nhắm chặt cũng co giật.
“A, đúng rồi, có nhân chứng nói lúc đó Ngụy Xu Mỹ được người khác bao nuôi…”
Lúc này Ngụy Hòa Chí đột nhiên mở mắt ra, trong đáy mắt hiện lên một tia
hung ác, dữ tợn nhìn về phía người đang đứng cạnh giường, nếu không phải hai tay đều bị trói ở thành giường thì không chừng anh ta sẽ liều chết
đứng dậy tấn công cô.
“Không phải…” Anh ta chật vật thở phì phò, vì uống thuốc diệt cỏ nên cuống
họng và khí quản đều bị tổn thương, nói thôi cũng tốn rất nhiều sức:
“Không phải… bao nuôi…”
Tô Ngôn nghe thấy lời phản bác của anh ta xong, vẻ mặt hoàn toàn lãnh đạm, thậm chí còn thờ ơ giang tay ra: “Được được được, không phải bao nuôi
vậy thì là quan hệ người yêu đúng không? Anh có biết chuyện thú vị là gì không? Sau khi điều tra phát hiện hóa ra Hùng Hướng Minh ban đầu sống ở ngoại ô, gia đình làm nghề nông mà sống, sau đó quy hoạch thành phố đã
di dời chỗ đó. Anh ta nhận được khoản tiền gần 100 vạn bồi thường cho 3
căn nhà bị phá dỡ, chuyện này khoảng chừng 3 năm trước.”
“Người bao nuôi Ngụy Xu Mỹ là Hùng Hướng Minh phải không? Người cho anh mấy chục vạn để mở công ty hẳn cũng là anh ta?”
Nói như thế thì cơn phẫn nộ của Ngụy Nhiễm cũng có thể giải thích được, dù
đã dời nhà chia thành 3 căn nhỏ, nhưng nhà ở ngoại ô căn bản không đáng
tiền, thậm chí còn rất khó bán. Gần 100 vạn tiền bồi thường kia mới là
quan trọng nhất, kết quả là chồng và họ hàng xa của mình lại hùn hạp với nhau quăng một lúc mấy chục vạn ra ngoài, nếu là ai thì cũng phải điên
tiết lên.
“Hùng Hướng Minh yêu chị ấy, hai người họ muốn kết hôn!” Ngụy Hòa Chí bị cô
kích thích đến trợn trừng mắt, dùng thanh quản bị tổn thương chật vật
nói ra một câu hoàn chỉnh. Lúc này anh ta như gà chọi, dù thân trên bị
hạn chế không thể động đậy được nhưng vẫn ngóc cao đầu ra khỏi gối nằm,
không chịu yếu thế.
“…”
Câu trả lời của anh ta thành công khiến 3 người rơi vào trạng thái im lặng, hoặc là nói người đáng thương tất có chỗ đáng hận, lần đầu tiên thấy có loại em trai biết chị mình làm tiểu tam mà còn không biết nhục, trái
lại còn tự hào. Như một câu nói nào đó: Chỉ cần bạn sống đủ lâu thì loại người gì cũng có thể nhìn thấy được.
“Kết quả thì sao? Không phải cuối cùng Hùng Hướng Mình cũng chia tay chị anh sao? Nếu như tôi đoán không sai thì anh ta hẳn đã đến đòi tiền các
người đúng không? Anh nghĩ đây là tình yêu sao?” Tô Ngôn quan sát trạng
thái của người nằm trên giường, nói tới đây còn cố ý bật cười thành
tiếng: “Sau khi chị anh tự sát, anh còn nhận sự trợ giúp của Ngụy Nhiễm, đến tiệm sửa xe của nhà họ làm việc, nghe lời Ngụy Nhiễm tàn nhẫn sát
hại 2 cô gái vô tội, anh đang nghĩ gì thế?” Cô thực sự không thể hiểu
nổi tại sao lại có một người ngu ngốc đến thế được.
Đồng chí “bóng đèn” đang đứng bên cạnh Giang Ly giờ cũng không nhịn được mà
mở miệng, trên mặt đều là biểu cảm vô lý: “Chẳng lẽ anh không nghi ngờ ý đồ của Ngụy Nhiễm ư?”
“Cô ấy căn bản không biết…” Ngụy Hòa Chí kinh ngạc đến mức ngã đầu xuống gối nằm.
Giờ thì Tô Ngôn cũng hiểu tại sao công ty chạy vặt của anh ta đóng cửa rồi, một mạch não thế này thì một bát bì lạnh* còn không bán được, mặc dù
nói ra hơi có lỗi với thân phận nhân viên chấp pháp, nhưng với chỉ số
thông minh thế này thì chẳng trách người ta chỉ muốn sử dụng vụ khí
thôi. Cuối cùng cô cũng biết vì sao Ngụy Nhiễm lại chọn Ngụy Hòa Chí,
nhưng chẳng qua cô ta đã tính sai bước cuối cùng, tính sai khát vọng
sống và sợ chết của Ngụy Hòa Chí.
(*) Một món ăn đường phố của Trung Quốc.
“Ngụy Nhiễm lợi dụng anh, mượn tay anh cướp đi hai sinh mạng vô tội, hai
người đó căn bản không liên quan gì tới cái chết của chị anh hết, anh
giết nhầm người rồi.” Cô lui về sau hai bước, lạnh lùng nhìn anh ta,
giọng nói cực kỳ lạnh lẽo: “Anh thật sự nghĩ là cô ta hoàn toàn không
biết chuyện của chị mình và Hùng Hướng Minh ư? Ha ha…” Sau khi vứt lại
câu này, cô liền xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Giang Ly thấy thế bèn dặn dò đồng chí “bóng đèn” tiếp tục ở lại trông coi,
sau đó cũng đi ra ngoài. Lúc anh đi bên ngoài, nhìn xung quanh một chút
thì thấy được bóng người có chút cô đơn của Tô Ngôn ở trước cánh cửa số
cuối hành lang.
Anh nhẹ nhàng bước tới, dựa vào một bên trên vách tường không lên tiếng.
“Đội trưởng Giang.” Tô Ngôn trầm mặc một lúc lâu, sau đó đột nhiên mở miệng: “Có phải anh cảm thấy vừa rồi tôi hơi quá đáng không, dù nói thế nào
thì hiện tại anh ta cũng đang nằm trong bệnh viện, tay không tấc sắt,
không có khả năng đánh trả.” Bỗng nhiên cô rơi vào cảm xúc nghi ngờ bản
thân mà không tài nào khống chế được, vì đã quen với “hình thức tác
chiến” của lính đặc chủng, làm việc chỉ cần kết quả chứ không cần quá
trình. Nhưng dù sao thân phận hiện tại cũng đã khác, khi thế bức người
của cô chưa biết chừng đối với người ngoài lại là một bộ dạng máu lạnh.
Giang Ly hé miệng định trả lời thì trong phòng bệnh của Ngụy Hòa Chí đột
nhiên truyền ra một âm thanh lạ, ngay sau đó chuông gọi y tá cũng vang
lên. Một giây sau, đồng chí “bóng đèn” lao ra hướng về phía bên kia hét
to: “Bác sĩ? Bác sĩ!!!”
Chưa tới nửa phút sau, một nhóm người mặc áo khoác trắng một mạch lao vào trong phòng bệnh.
Giang Ly không lập tức bước tới mà giơ tay lên vỗ vai Tô Ngôn như đang an ủi: “Luôn có người phải chịu trách nhiệm cho hai sinh mạng vô tội đã chết
một cách oan uống, mà công việc của chúng ta là thay họ lấy lại công
đạo, vì vậy em không làm sai bất cứ chuyện gì cả.” Sau khi nói xong còn
hơi siết tay lại, sau đó sải bước trở về phòng bệnh của Ngụy Hòa Chí.
Sau gần 1 tiếng cứu chữa, cuối cùng các dấu hiệu sinh tồn của Ngụy Hòa Chí
cũng đã ổn định trở lại, nhưng tình hình cũng không mấy khả quan.
Lúc Giang Ly và Tô Ngôn từ bệnh viện đi ra thì đã là buổi trưa. Hai người
lần lượt lên chiếc xe thể thao của Tô Ngôn, không gian chật hẹp trong xe tràn ngập sự tĩnh lặng.
“Tôi đột nhiên nhớ ra còn vài tài liệu để ở nhà, có thể tiện đường đưa tôi
về nhà lấy một chuyến không?” Giang Ly bỗng mở miệng nói.
Tô Ngôn khẽ vuốt cằm, chiếc xe thể thao màu vàng tươi hòa ra dòng xe, sau
đó khoảng 40 phút đã dừng dưới lầu nhà anh, hai người cùng nhau lên nhà.
Vừa bước vào căn hộ, Giang Ly đã lập tức đi vào phòng đọc sách, cô trong
lúc nhàn rỗi thì cũng đi loanh quanh phòng khách. Không lâu sau, anh
bước ra từ trong phòng đọc sách, trên tay cầm một túi hồ sơ rất dày.
“Có thể đi chưa?” Cô hỏi.
Giang Ly tiện tay đặt túi hồ sơ lên bàn trà, nhìn thoáng qua đồng hồ thấy đã
gần đến giờ cơm nên bèn cởi áo khoác vén tay áo đi vào phòng bếp: “Lát
nữa về đơn vị thì chắc chỉ còn có canh thôi, hay là ở nhà tôi ăn một
chút đi.”
“Giang…” Tô Ngôn chưa kịp nói gì thì âm thanh lộp cộp từ phòng bếp đã vang lên,
cô chỉ có thể nuốt những lời phía sau xuống. Nhập gia tùy tục, cô lại đi vòng quanh một lúc sau đó ngồi xuống sô pha, nói thật thì mỗi lần nhớ
tới bát mì hải sản sở trường của anh, cô không khỏi chảy nước miếng thèm thuồng.
Chờ đợi rất nhàm chán, ánh mắt cô không khỏi rơi xuống túi hồ sơ vừa rồi
Giang Ly để trên bàn trà, ngay sau đó đồng tử cô khẽ co lại, lập tức
không thể dời mắt đi được. Trên túi hồ sơ có một hàng chữ nhỏ hơi nguệch ngoạc bằng tiếng Anh, nếu cô nhớ không lầm thì đó là tên đầy đủ của
Tinh Võng.
Không lâu sau, Giang Ly bưng ra hai đĩa cơm chiên với rất nhiều nguyên liệu,
ngồi cạnh cô trên sô pha, đôi mắt đen láy hơi lướt qua túi hồ sơ. Sau đó hai người cứ thế ngồi trên ghế ăn cơm chiên, cơm rang chắc hạt, ăn kèm
có vị mặn của lạp xưởng, ngon đến mức Tô Ngôn hận không thể nuốt luôn
lưỡi mình xuống.
Anh ăn rất nhanh, sau khi xong xuôi thì đặt đĩa sang một bên, nghiêng đầu
nhìn chằm chằm cô, lúc cô sắp ăn xong cuối cùng cũng nói: “Em không cần
nghĩ quá nhiều về chuyện của Ngụy Hòa Chí, vẫn là câu đó, luôn có người
phải chịu trách nhiệm cho nạn nhân vô tội. Em có manh mối, tiến hành
thẩm vấn, lấy được lời khai và chứng cứ, chỉ thế thôi.”
“Nhưng sau khi bị tôi thẩm vấn anh ta đã suýt chết.”
Giang Ly nghe vậy thì hơi giật mình nhìn cô một chút: “Tô Ngôn trong ấn tượng của tôi sẽ không vì những chuyện này mà bối rối. Bệnh tình Ngụy Hòa Chí trở nên nguy kích không liên quan gì đến chuyện thẩm vấn, mà là vì anh
ta đã uống Paraquat, vậy mà em lại nghĩ anh ta vì biết chuyện mình bị
Ngụy Nhiễm lợi dụng mới như thế sao? Nhớ lại tử trạng của Kỳ Khả Linh và Miêu Xuân Mai đi, họ bị lõa thể, bị cưỡng hiếp, bị phanh thây, không
còn chút tôn nghiêm nào mà chết đi. Hiện trường vụ án và các bằng chứng
đều cho chúng ta biết Ngụy Hòa Chí không chỉ đơn thuần là bị lợi dụng,
chính bản thân anh ta cũng là một kẻ giết người.” Chỉ cần là người còn
một chút lương tri cuối cùng thì sẽ không dùng phương thức tàn nhẫn như
thế để giết người, lại còn quăng đầu người chết như rác xuống mương
nước, triệt để “xúc phạm” người chết.
“Chuyện duy nhất chúng ta nên cảm thấy có lỗi là không thể tìm ra Ngụy Hòa Chí
sớm hơn, để anh ta đứng trước tòa chịu đựng những lời thóa mạ của người
nhà nạn nhân, chấp nhận những chế tài của pháp luật và lặng lẽ cảm nhận
cảm giác của những ngày chờ đến án tử.”
Nghe giọng nói trầm ấm của anh, trong lòng Tô Ngôn như được cởi bỏ nút thắt, đúng vậy, dù là cô trước kia hay bây giờ thì thế giới vẫn chỉ có 2 màu
sắc: Đen và trắng.
“Cảm ơn đội trưởng Giang.” Cô chân thành cảm ơn.
Giang Ly cười nhẹ lắc đầu, đi vào phòng ngủ lấy ra một cái khăn mới tinh đưa
cho cô, hất cằm về phía phòng vệ sinh: “Liên tục không nghỉ ngơi mấy
ngày rồi mà còn muốn về Cục thẩm vấn Ngụy Nhiễm trước, em đi rửa mặt
tỉnh táo đi rồi lát nữa chúng ta đi.”
“Được~” Mấy ngày nay không ngủ không nghỉ, quả thật cảm giác dính nhớp toàn
thân khiến Tô Ngôn rất khó chịu, mặc dù không thể tắm nhưng vẫn có thể
rửa mặt và gội đầu. Cô nhận khăn rồi bước vào phòng vệ sinh, cởi áo
khoác ra để lộ chiếc áo ba lỗ đen bên trong, mở vòi sen rồi dội dòng
nước ấm lên mặt.
Sau hơn 10 phút, cô lau tóc mở cửa phòng vệ sinh, nhẹ nhàng khoan khoái đi
ra: “Đội trưởng Giang…” Nhưng giây tiếp theo như có người bóp nghẹt cổ
họng, đôi mắt hơi trợn tròn, cánh môi nhỏ khẽ nhếch lên nhìn hai người
đang ngồi trên ghế sô pha lúc này.
Cô đã từng gặp hai người này một lần rồi, chính là ba mẹ của Giang Ly lúc
trước ở phòng bao trong nhà hàng: Giang Thành Văn và La Lan.
Cặp vợ chồng ngồi trên sô pha rõ ràng cũng hơi giật mình khi thấy cô, Giang Thành Văn vẫn bình tĩnh, còn La Lan thì không chớp mắt nhìn chằm chằm
cô. Lúc thấy chiếc áo bó sát trên người cô thì bà lại càng ngạc nhiên
hơn.
Lúc này, Giang Ly cũng từ phòng bếp đi ra, nhẹ nhàng đặt hai ly nước lên
bàn trà: “Ba, mẹ, sao hai người lại đến đây?” Anh cau mày, rõ ràng là có chút bất mãn vì họ không báo trước đã tới nhà.
“Là vì…” Giang Thành Văn đang muốn mở miệng nói gì đó thì bị vợ mình cắt lời.
“Các con ở chung à?”
Lời nói của La Lan như một tia sấm sét, trực tiếp đánh cho tất cả người trong phòng một cái chấn kinh.