Ba người bọn Tây Mễ ở đằng xa quan sát Merkin và lạt ma Á La giằng co. Hồ Tử Quân lên tiếng hỏi: "Có cần xuống giúp một tay không?"
Tây Mễ nở nụ cười khinh miệt, nói: "Chúng ta cứ quan sát là được rồi, đây không phải là cuộc chiến mà hạng như chúng ta có thể xen vào đâu."
Lâm Nhân đứng bên cạnh hỏi: "Đại ca, anh nói xem, ông chủ với lão khọm già ấy thì phần thắng của ai nhiều hơn? Sụt sụt…" Hắn nhai khúc dây leo đó trong miệng, lấy tay kéo nó ra, rồi lại mút trở lại như mút mì, phát ra những tiếng "sụt sụt" đó.
Tây Mễ đáp: "Khó nói lắm, nhìn Merkin cảnh giác thế kia, chứng tỏ lão già ấy gây cho hắn áp lực rất lớn."
"Tôi thấy chưa chắc đâu," Lâm Nhân trâng tráo nói khoác không ngượng mồm, "Lão già ấy đã khọm đến thế kia rồi, tôi đây còn thịt được lão nữa là, sụt sụt…"
Tây Mễ không chịu nổi nữa, quay sang quở mắng: "Tao bảo cho mày biết, đừng có cái gì cũng nhét vào mồm nữa, tởm bỏ mẹ đi ấy!"
Lâm Nhân gật đầu cười xòa, nhét hết cả đám dây leo vào miệng, phát ra những tiếng "nhóp nha nhóp nhép" như nhai kẹo cao su.
Lạt ma vốn cho rằng cái tên này không có khả năng uy hiếp gì nhiều lắm, có lẽ đối phương sẽ thản nhiên thừa nhận, sau đó còn trở ngược lại dùng thân phận này để uy hiếp ông, chẳng ngờ Merkin lại phản ứng mạnh đến thế, điều này hoàn toàn nằm ngoài tính toán của ông. Lạt ma Á La khéo léo né tránh cú đấm thẳng của Merkin, thầm nhủ: "Ừm, bị vạch trần thân phận liền muốn giết người diệt khẩu à?" Nghĩ đoạn cả người ông đã ngửa ra sau, lại tránh thêm một cước đá xoáy tạt ngang nữa của Merkin.
Quyền pháp của Merkin càng lúc càng nhanh hơn, thân thể tựa như một cỗ máy bằng sắt thép, mỗi quyền đánh ra đều rít gió vù vù, lạt ma Á La lại giống như một chiếc lá cây mềm mại nhẹ nhàng, gió thổi ông đi đâu, ông liền lướt nhẹ theo đến đó, quyền của Merkin thảy đều rơi vào khoảng không!
Merkin đánh liền một mạch hết bài quyền, không đợi đại sư lấy hơi, đã giở ngay một loạt chiêu thế khác, quyền pháp dần dần trở nên âm độc vô cùng, móc hạ bộ, đâm mắt, bóp cổ, đâm sườn, mỗi chiêu mỗi thức đều công kích vào các phần mềm trên cơ thể người. Lạt ma Á La không khỏi biến sắc, vội xuất chiêu ngăn đỡ, bảo vệ những chỗ yếu hại trên cơ thể, rồi lật tay sử dụng công phu quấn lượn, khắc chế lại quyền pháp lúc cương lúc nhu cực kỳ âm hiểm của Merkin.
Chỉ thoáng sau, hai tay đại sư đã khóa chặt hai cánh tay Merkin, chân ông giẫm lên mu bàn chân Merkin, thân hình hai bên cách biệt nhau quá lớn, một người gầy gò thấp nhỏ, một cao lớn lừng lững, đôi tay gầy guộc như cẳng gà mà khóa chặt được cỗ máy cơ bắp lực lưỡng, sức mạnh chẳng ngờ không phân cao thấp đến vậy. Merkin có giằng giật thế nào cũng không thể thoát khỏi cặp vuốt gà của đại sư, đột nhiên bỗng húc mạnh đầu tới trước, thân thể lạt ma Á La tức khắc hơi ngả ra sau. Merkin cảm giác như đập đầu vào một khối bông mềm mại, y lại đột nhiên ngẩng đầu, há miệng phu ra một luồng khí, tấn công hai mắt lạt ma Á La. Diễn biến quá bất ngờ khiến lạt ma Á La cũng không lường nổi. Kế đó sức mạnh của Merkin đột ngột bùng lên, nhân khoảnh khắc lạt ma Á La chớp mắt hắn liền tung ra một đòn nặng. Đại sư lâm nguy mà không loạn, trong nháy mắt hai tay khóa chặt tay Merkin đã buông lỏng, hợp vào rồi tách ra, không hiểu bằng cách nào đã rút ngay ra được, kế đó cánh tay ông bỗng vươn dài, vuốt gà chộp vào ngực Merkin một cú, rồi cả hai người lộn ngược ra sau, tránh khỏi đòn truy kích của đối thủ.
Đại sư liên tiếp lộn ngược, tốc độ cực nhanh, chỉ thoắt cái đã ra ngoài xa bốn năm mét. Merkin đang định sải bước đuổi theo, bỗng thấy trước ngực nhói đau một chập, cúi đầu nhìn thử, liền thấy cả áo chống đạn bên trong cũng bị giật ra một mảng lớn, để lộ mảng ngực rậm rệt lông vàng. Lúc này hắn mới sực nhớ ra, đôi cẳng gà của lạt ma Á La có một cái tên rất vang dội, "Đại lực ưng trảo", chộp vào là năm lỗ máu, giật ra là một tảng thịt, người cuối cùng sử dụng loại võ công này trước mặt công chúng chính là anh hùng dân tộc Hoắc Nguyên Giáp của Trung Quốc. Mặc dù lần này đại sư không giật của Merkin tảng thịt nào, nhưng mà, tấm bản đồ giắt trước ngực đã…
Lạt ma Á La đã chú ý đến tấm bản đồ mà Merkin nhét vào ngực áo từ trước rồi, ngay từ lúc ông còn chưa biết đó là thứ gì, nhưng sự coi trọng hắn dành cho nó khiến ông lập tức hạ quyết tâm phải lấy bằng được. Merkin nổi giận đùng đùng, lăn một vòng dưới đất, rút súng gác tay ngắm, tốc độ không thể nói là không nhanh được. Nhưng lạt ma Á La vẫn không cho hắn cơ hội, Merkin vừa giơ tay, ông đã ra tay trước một bước. Chỉ nghe "đinh", một mũi phi châm mà bộ đội đặc chủng hay dùng bắn vút ra làm chệch nòng súng của Merkin, hai phát súng đều bắn vào khoảng không. Đợi Merkin điều chỉnh lại góc độ, lạt ma Á La đã lùi được một quãng xa rồi, ở nơi đâu đâu cũng đầy chướng ngại vật thế này, ngắm chuẩn hạ gục một người thân thủ nhanh nhẹn là điều hết sức không tưởng.
Lạt ma Á La cũng đã phát hiện ra, gã đối thủ cơ bắp phát triển gần đến mức như một con quái vật này quả thực sức khỏe kinh người, nếu không phải dựa vào ưu thế kỹ xảo để áp chế hắn, bản thân ông không thể giành nổi một lợi điểm nào. Vì vậy đồ vật vừa vào tay, đại sư liền chọn rút lui ngay tắp lự. Trên mặt đất bằng phẳng, tốc độ của lạt ma Á La có thể không bằng Merkin, nhưng ở nơi cầu thang lên xuống chóng mặt này, ông lại có dây móc trợ giúp, nhô lên hụp xuống vài bận, thoắt cái đã đi được rất xa rồi.
Trong lúc lạt ma Á La ác đấu với Merkin, Trác Mộc Cường Ba sớm đã tránh được tên lính đánh thuê nấp trong gian phòng huyết trì gần đó, vội lần theo ký hiệu mấy người bọn giáo sư Phương Tân để lại, chạy thẳng đến thông đạo dẫn vào Thiên Phật điện, dọc đường có chạy chéo qua với bọn Soares nhưng vì ở bên trên đối phương ba tầng nên không bị đụng mặt với bọn chúng. Trong đầu hiện rõ mồn một hình ảnh Merkin mà gã vừa liếc thấy khi nãy, cảm giác như đã từng gặp ở đâu đó rồi, có điều không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, lúc này gã chỉ nóng lòng sốt ruột chạy thật mau tới chỗ bọn giáo sư Phương Tân mà thôi. Đọc Truyện Online Tại https://Vietwriter.com
Nhạc Dương giãy giụa lăn khỏi đám mặt nạ kịch nghệ Tây Tạng, loạng choạng bước liền mấy bước, mặc dù trời đang xoay, đất đang chuyển, nhưng hai chân run rẩy của anh vẫn đứng vững vàng, Ba Tang bò dậy khỏi đám thi thể ướt rườn rượt, toàn là những thi thể thiếu nữ, ngực bụng bị móc rỗng không, lại bị ngâm trong thứ dung dịch kỳ quái ấy, giờ đã hơi biến sang màu vàng tai tái, nhưng căn bản nhất vẫn là cái mùi đó, một thứ mùi nồng nặc khiến người ta ngửi là muốn nôn ọe. Sau đó Ba Tang và Nhạc Dương hợp lực đẩy cái rương úp lên người Trương Lập ra, mặt Trương Lập vùi giữa một đống mảnh gốm vỡ vụn, chất dịch có mùi rượu tưới khắp đầu khắp mặt, miệng vật còn ngậm một miếng trăng trắng giống như Thái tuế, hai mắt lồi hẳn ra ngoài. Nhạc Dương tưởng Trương Lập toi đời rồi, thì anh chàng đã phun cục Thái tuế trong miệng ra, thở hồng hộc nói: "May quá, vẫn còn sống." Nhạc Dương vuốt vuốt ngực nói: "Cái thằng khỉ này, cứ làm tôi sợ cậu chết rồi."
Trương Lập khó nhọc nhúc nhích thân mình, cuối cùng được Nhạc Dương và Ba Tang nửa kéo nửa đỡ đứng lên, thở dốc nói: "Đi thôi, đi… xem giáo quan thế nào."
Bọn Lữ Cánh Nam đang yếu ớt chống trả những loạt đạn quấy rối ngoài cửa điện. Ba Tang, Nhạc Dương và Trương Lập đi vòng qua trụ đá lại gần chỗ bọn họ, thấy Đường Mẫn nằm dưới đất liền không nén nổi kinh hãi thốt lên: "Chuyện gì vậy? Trúng đạn rồi à?"
Lữ Cánh Nam đáp: "Vừa nãy nổ bom bị chấn động, chắc là tổn thương nội tạng rồi, giờ đang có triệu chứng sốc nhẹ. Ghét thật, bọn chúng chặn ở cửa, rõ ràng là không muốn chúng ta ra ngoài, mọi người thì sao? Có ai bị thương nặng không?"
Trương Lập lắc đầu: "Chúng tôi ổn, ít nhất vẫn còn đi lại được. Cửa điện phía Tây hình như cũng có người, không biết bọn chúng đang giở trò gì nữa, định vây chết chúng ta trong gian điện này chắc? Làm thế thì có lợi gì cho chúng nhỉ?"
Đường Mẫn kéo vạt áo rách rưới của Ba Tang hỏi: "Anh Cường Ba trở lại chưa vậy? Anh… anh ấy có còn trở lại được nữa không?" Nhìn cô sao mà yểu điệu đáng thương, tựa như một đóa hoa tàn úa sắp lìa cành, ai nấy đều cảm thấy rầu lòng xót ruột.
Nhạc Dương an ủi: "không có chuyện gì đâu mà cô Mẫn Mẫn, yên tâm đi, Cường Ba thiếu gia nhất định có thể trở về, dọc đường chúng ta đều để lại ký hiệu, họ sẽ đuổi kịp nhanh thôi mà. Giờ cô đã thấy đỡ hơn chút nào chưa? Có muốn uống chút nước không?"
Khóe môi tái nhợt của Đường Mẫn khẽ mấp máy, lắc đầu từ chối, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía cánh cửa gian đại điện, như thể chỉ trong khoảnh khắc nữa thôi, bóng hình Trác Mộc Cường Ba sẽ xuất hiện ở đó vậy, cho dù chỉ có thể nhìn thấy người yêu một lần nữa cũng được rồi.