Trương Lập vừa bắt đầu xem đến đoạn Đường Thọ thâm nhập rừng nguyên sinh châu Phi, liền nghe Nhạc Dương nói: "Đói quá đi mất!" Anh cả mừng, liền vứt cuốn nhật ký sang bên, đá vào Nhạc Dương đang nằm trong túi ngủ một phát, miệng mắng: "Thằng khỉ này, cuối cùng cũng tỉnh rồi hả! Tôi cõng cậu chạy đến chết đi sống lại khắp nơi, còn cậu thì sướng, cứ thoải mái mà nằm ngủ cho đẫy mắt ra! Giờ tỉnh rồi, biết đó rồi hả? Hết đồ ăn rồi, tôi ăn hết cả rồi!"
Nhạc Dương thở dài một tiếng nói: "Hiệu lực của huyết thanh ấy chậm quá, không thể trách tôi được chứ. Chúng ta đang ở đâu vậy? Hình như vẫn ở trong lều hả, xin hỏi, anh cõng tôi chạy tháo mạng khắp nơi lúc nào thế?"
Trương Lập nhảy dựng lên, nói: "Mời cậu mở to mắt ra mà nhìn cho rõ đi, ở đây không phải là cái lều ban nãy đâu đấy nhé! Dậy đi, bị cậu nói thế, tôi cũng đói sắp mềm cả người ra đây này!"
Nhạc Dương nói: "Còn gì ăn không thế! Anh đúng là cái đồ…"
° ° °
Vì đã áp người sát lại, ba người nói chuyện cũng không tốn nhiều sức nữa, ban đầu, Trác Mộc Cường Ba và Đường Mẫn vốn ôm dính lấy nhau, thấp giọng thì thầm, chỉ có điều giờ lại thêm một cô nàng Lữ Cánh Nam, tự nhiên rất nhiều điều trở thành cấm kỵ. Từ sau khi tỉnh lại, thần trí Lữ Cánh Nam vẫn chưa khôi phục được trạng thái bình thường, có lúc thì kêu nóng, có lúc lại than lạnh, Trác Mộc Cường Ba hiểu rõ, đó là do hệ thống điều tiết nhiệt độ cơ thể ở trung khu thần kinh đã xảy ra vấn đề. Có lúc Lữ Cánh Nam rên rỉ nói mơ mấy tiếng chẳng ai hiểu nổi, có lúc còn nói bằng tiếng Phạn, Trác Mộc Cường Ba và Đường Mẫn chỉ biết nương theo âm điệu rời rạc cô phát ra mà trả lời, để Lữ Cánh Nam không bị chìm vào hôn mê. Có điều, mặc dù ý thức mê loạn, nhưng Lữ Cánh Nam vẫn ôm chặt lấy Trác Mộc Cường Ba, mấy lần suýt nữa thì đẩy cả Đường Mẫn ra ngoài, tựa hồ như đó là phản ứng bản năng còn lại duy nhất của cô vậy.
Nhưng vẫn quá lạnh, đặc biệt là ở những chỗ đầu ngón tay ngón chân, băng lạnh tựa như một con yêu quái nước bao bọc lấy khắp xung quanh, rồi lần theo các chi chầm chậm bò lên, phủ toàn thân. Ba người lúc này giống như một cái bánh chưng lớn được bọc trong mấy lớp quần áo. Trác Mộc Cường Ba căng hết mấy bộ đồ ra, các chỗ ống chân ống tay đều dùng dây thừng mảnh buộc chặt lại, cái ba lô rách của gã dùng để che những chỗ hở, còn ba lô của Lữ Cánh Nam thì bọc bên ngoài cẳng chân ba người như cái túi, nhìn như ba người họ bị trói chặt lại với nhau vậy. Thế nhưng, cũng không thể ngăn cản được cái lạnh xâm nhập, nhiệt độ cơ thể vẫn tiêu hao từng chút từng chút một mà chẳng hề được bổ sung. Nhân lúc còn cử động được, cả ba liền thử dựa vào sức ma sát mạnh của làn da hòng lấy chút hơi ấm, nhưng năng lượng lại còn tiêu hao nhanh hơn bội phần. Lữ Cánh Nam vẫn đang nói mơ, nhưng lúc này có vài lời đã nghe được rất rõ ràng, trong đó, cô cứ nhắc đi nhắc lại mãi một câu: "Trác Mộc Cường Ba, có gì tài giỏi đâu chứ…"
Về sau dường như Lữ Cánh Nam đã tỉnh táo hơn một chút, nhưng vẫn cứ nửa như vô tình, nửa như hữu ý lặp đi lặp lại mãi câu nói đó. Mỗi lần nghe thấy thế, Trác Mộc Cường Ba đều cảm thấy một cách rất rõ ràng, có chỗ da thịt nào đó trên cơ thể mình giống như bị kiến đốt một cái, vừa tê vừa ngứa vừa đau, gã cũng chẳng rõ cảm giác ấy từ bên phải hay bên trái nữa, đối với gã, giờ điều ấy không hề quan trọng, mà cảm giác khô khan ngứa ngáy khủng khiếp ở cổ họng và dạ dày như bị sây khô quắt lại mới là điều khiến gã lo lắng nhất. Oxy hóa lỏng đã dùng hết từ lâu, lại phải cùng lúc đối mặt với hai người phụ nữ cần nước mà không thể nhúc nhích gì, Trác Mộc Cường Ba đành phải ngậm từng vốc tuyết vào miệng, rồi mớm từng ngụm nước tuyết vào miệng hai cô như thể chim mẹ mớm cho chim non vậy. Mọi người đều bắt đầu ho sặc sụa, đây chính là triệu chứng xuất hiện khi phổi bị úng nước.
Đêm hôm đó, là đêm khó quên nhất trong đời Trác Mộc Cường Ba, gã và hai người đàn bà, đã tiếp xúc ở hình thái thân mật nhất, nguyên thủy nhất, nhưng lại không hề có bất cứ cảm xúc dục tình nào cả, làm như vậy, tất cả chỉ là để tiếp tục sống. Một thứ bản năng cầu sinh, khiến họ vứt bỏ hết mọi thứ, ôm chặt lấy nhau, khích lệ lẫn nhau, động viên an ủi lẫn nhau, chỉ mong có thể vượt qua được cái đêm tưởng chừng như không ai có thể sống sót ấy. Họ thì thầm kể cho nhau nghe những câu chuyện, nhắc nhở, cảnh cáo lẫn nhau không để người nào mất đi ý thức; họ tin chắc rằng, chỉ cần đến sáng hôm sau, chỉ cần tới hôm sau, tất cả đều sẽ trở nên tốt đẹp, đội trưởng Hồ Dương và những người khác sẽ đến giúp họ rời khỏi chốn này.
Đúng lúc cả ba người đều lạnh đến run lên lẩy bẩy, phát âm cũng không còn rõ tiếng nữa, Trác Mộc Cường Ba đột nhiên cảm thây, không rõ là dưới chân Đường Mẫn hay dưới chân Lữ Cánh Nam có vật gì đó vương vướng, nhất thời gã cũng không đoán ra được là thứ gì, chỉ biết là lúc dọn ba lô đã sơ ý bỏ sót mất. Trác Mộc Cường Ba cẩn thận luồn qua cái chân không hiểu là của Đường Mẫn hay Lữ Cánh Nam kia, lần mò sờ thử kích thước, hình dáng vật nho nhỏ kia, gã hy vọng, chờ mong đó chính là thứ mà giờ phút này họ đang tha thiết kỳ vọng.
Chân đã bị lạnh đến tê liệt, Trác Mộc Cường Ba cẩn thận nhấc cao lên, hy vọng có thể dốc ngược cái thứ bên trong túi ra. Đường Mẫn và Lữ Cánh Nam rõ ràng đều nhận thấy gã có động tác lạ, liền khẽ rên lên một tiếng, hỏi: "Làm cái gì thế? Khụ… khụ…" Trác Mộc Cường Ba nói: "Trong ba lô… trong ba lô… có thứ gì đó, chúng ta… cùng nhấc cao chân lên, khụ… khụ… dốc ngược nó ra…"
"Khụ… rơi xuống người tôi rồi!"
"Ở đâu?"
"Khụ…"
"Đừng… đừng sờ tôi, … để tôi lấy cho anh!"
"Cái này phải không?"
"Ừm, đúng nó!"
Trác Mộc Cường Ba khó khăn lắm mới tìm được ống tay áo, tay cầm vật nhỏ hình vuông vuông kia thò ra ngoài. "Cánh, cách", ngọn lửa nhỏ như hạt đậu nhen lên, khe nứt chật hẹp lập tức sáng hẳn. Đường Mẫn và Lữ Cánh Nam đều ngẩng đầu đứng dậy, nhìn vật nhỏ trong tay trác mộc cường ba như nhìn một thánh vật… chiếc bật lửa hiệu Raymond! Tuy rằng nơi đây không có bất cứ thứ gì có thể cháy được, nhưng chiếc bật lửa này, bản thân nó đã là nguồn lửa. Lúc này, dù chỉ là một chút ánh sáng, cũng đủ khiến lòng họ dâng len cảm giác ấm áp rồi.
Trác Mộc Cường Ba đưa ngọn lửa lại gần ba người, hơi ấm khiến ba người có lại cảm giác hạnh phúc, thực sự rất muốn khóc. Trác Mộc Cường Ba điều chỉnh ngọn lửa một cách thích hợp, để bật lửa có thể cháy được lâu hơn, đồng thời hỏi: "Ấm không?"
"Ừm!" "Ừ… ư" "Khụ khụ khụ…" cùng với tiếng ho, cả người Đường Mẫn và Lữ Cánh Nam cùng gật mạnh đầu trên ngực Trác Mộc Cường Ba. Nguồn: https://Vietwriter.com
Đêm hôm đó, ba người cứ ở bên ngọn lửa nhỏ như hạt đậu ấy, chịu đựng giày vò, đồng thời cũng cảm nhận hạnh phúc, trong tiếng tách tách của chiếc bật lửa.
° ° °
Cùng lúc ấy, Trương Lập và Nhạc Dương đang ngồi trong lều, đèn dầu đã tắt ngúm từ lâu, tiếng gió rít vù vù bên ngoài không ngừng quấy nhiễu. Những thứ có thể ăn được họ đều đã ăn hết, nhưng cái lạnh kinh hồn ấy tựa hồ vẫn chưa bớt đi một chút nào, ngược lại còn càng thêm kinh khủng. Trong ba lô vẫn còn một miếng lương khô cuối cùng, hai người cứ nhòm chằm chằm vào đó, không ai nhúc nhích. "Để lại đi, nhìn nó, còn khiến tôi cảm thấy chúng ta vẫn còn đồ ăn, cũng bớt lạnh đi phần nào đấy." Cuối cùng, Nhạc Dương lên tiếng.
Vậy là hai người ngồi đối mặt với nhau, quấn chặt áo quần trên người lại, mắt mở trân trân nhìn miếng lương khô cuối cùng không chớp mắt, họ vẫn còn thức ăn, đó chính là thứ có thể chuyển hóa thành nhiệt lượng! Cái đêm lạnh giá này không hề đáng sợ như trong tưởng tượng, chẳng mấy chốc là sẽ kết thúc ngay, gắng gượng cầm cự thêm một phút, thì trời sẽ sáng nhanh hơn một phút! Đội trưởng Hồ Dương nhất định sẽ tìm tới đây, nhất định!
Gió Bắc thét gào, hết trận này rồi lại tới trận kia, Trương Lập và Nhạc Dương nhìn chăm chăm vào miếng lương khô, ngồi rúc mình cuộn tròn lại, tất cả những vải vóc có thể tìm được đều chất đống cả lên người, nhưng vẫn cảm thấy lạnh thấu tận xương tủy. Hồi lâu sau, Nhạc Dương vẫn cảm thấy tim mình đã bị thấm lạnh đến tưởng chừng như sắp ngừng đập đến nơi, nghiến răng nói: "Trương Lập, e rằng tôi…"
"Nói bậy nói bạ, nghĩ cái gì đấy!" Trương Lập không để anh nói dứt câu đã vội ngắt lời.
Nhạc Dương nói: "Anh, anh nghe tôi nói hết đã, lần trước ở Dhdt, không phải anh đã hỏi tôi gọi tên kẻ nào đấy à?"
"Ờ?" Trương Lập khó nhọc ngoảnh đầu, tò mò đưa mắt nhìn Nhạc Dương, không hiểu đột nhiên anh chàng này lại nhắc tới chuyện đó làm gì.
Nhạc Dương nói: "Giờ tôi có thể nói cho anh biết, kẻ đó tên là Trần Văn Kiệt, hắn là một tên tội phạm bị truy nã."
Trương Lập liền hỏi: "Cậu với hắn có mắc mớ gì hả?"
Bàn tay Nhạc Dương khẽ run lên một chặp, hai hàm răng lập cập va vào nhau: "Phải phải phải… nói từ đầu, anh có biết, trước khi tôi gia nhập bộ đội Thanh Hải thì làm gì không?"
Trương Lập nói: "Cậu… cậu cũng đâu nhiều tuổi lắm? Đi làm bao nhiêu năm rồi?"
Nhạc Dương cười khổ nói: "Không nhìn ra hả, trước khi tôi ở đó, là cảnh sát chống ma túy biên phòng Thụy Kim, Vân Nam. Tôi là nội gián nằm vùng được đích thân giáo quan tuyển lựa, mười bảy tuổi đã trà trộn vào đám buôn ma túy rồi."
Trương Lập nói: "Thế tên Trần Văn Kiệt ấy, cậu quen biết với hắn ở đó à?"
Nhạc Dương gật đầu, kéo thêm đống vải lùng bùng, đoạn nói tiếp: "Trước khi vượt biên thâm nhập vào ổ ma túy, thượng cấp nói với tôi, trước tôi, còn một vị sư huynh nữa, anh ta sẽ chiếu cố cho tôi, nhưng tôi không biết người đó là ai, về sau mới biết là hắn. Anh không biết bọn nghiện ma túy có thể làm những chuyện như thế nào đâu, đã lên cơn nghiện rồi, thậm chí chúng có thể tự rạch bụng moi gan moi ruột mình, làm những hành động mà người bình thường không thể nào tưởng tượng nổi. Mà lúc đó, để lấy lòng tin của bọn buôn ma túy, Trần Văn Kiệt đã nghiện rất nặng, tôi cũng không thể ngờ, hắn ta lại là nội gián nằm vùng. Lúc đó, cũng vì muốn lấy lòng tin của bọn buôn ma túy, tôi từng nói với chúng rằng có cảnh sát bám đuôi tôi. Vốn là đã sắp xếp ổn thỏa rồi, ai ngờ lại xảy ra sai sót, trên đường vận chuyển ma túy, ngoài cảnh sát ra, còn có một cô gái lạ bám theo chúng tôi nữa, vừa hay lại đúng tôi phát hiện ra."
Trương Lập đã lờ mờ hiểu ra khúc mắc giữa Trần Văn Kiệt và Nhạc Dương là do đâu, liền hỏi: "Cô gái đó, có quan hệ gì với Trần Văn Kiệt hả?"
Nhạc Dương run lên cầm cập vì rét, thở dài đáp: "Ừ, những chuyện tiếp sau đó thì tôi không muốn nói nhiều nữa. Một cô gái bình thường lọt vào tay lũ buôn ma túy, anh có thể tưởng tượng rồi đấy, lúc đó Trần Văn Kiệt vẫn ẩn nhẫn, mở mắt trân trân ra nhìn người đàn bà của mình bị lũ đàn ông đó xé thành mảnh vụn. Hắn càng nghiện nặng hơn, thậm chí còn thường xuyên xuất hiện ảo giác, nhưng lúc ấy tôi cũng không thể ngờ, tinh thần của con người lại có thể sụp đổ, hơn nữa, cũng không ngờ rằng ma túy có thể thay đổi hoàn toàn tính cách một con người. Cuối cùng, khi vụ án đi vào giai đoạn cuối, trong cuộc hỗn chiến, Trần Văn Kiệt đã… phân thây tên cầm đầu bọn buôn ma túy ấy, bắn vào đầu hắn bốn mươi sáu phát súng. Tôi vốn định báo cáo cấp trên, nhưng lại nghĩ tới cảnh ngộ của hắn, liền giúp hắn giấu chuyện này đi. Về sau, bác sĩ tâm thần bảo với tôi, lúc đó Trần Văn Kiệt đã xuất hiện khuynh hướng của chứng bệnh thích tháo dỡ mọi thứ ra, chẳng qua là căn bệnh tinh thần này rất hiếm thấy trên thế giới, khi đó dù có báo lên trên thì cũng chẳng ai nghĩ đến nó cả. Hơn thế nữa, hắn ta còn cai nghiện thành công, mọi người đều tưởng rằng hắn đã trở lại bình thường, thật không ngờ, ba tháng sau…"
Trương Lập càng nghe càng lạnh, chỉ thấy ánh mắt Nhạc Dương dại hẳn đi, anh chưa từng thấy Nhạc Dương thương cảm như thế bao giờ, vội nói: "Hắn làm gì cậu hả?"
Nhạc Dương nghiến răng đáp: "Hắn lẻn vào nhà chú thím tôi, rồi… phân thây… họ ra." Nói tới đây, Nhạc Dương không sao ngăn mình nhớ lại cảnh tượng máu me đầm đìa ấy, khắp các bức tường đều là máu đỏ, bốn phía vung vãi thịt vụn, cảnh tượng ấy, thực chẳng khác nào địa ngục Tula ở chốn dương gian.
Trương Lập không hiểu, hỏi lại: "Chú thím cậu?"
Nhạc Dương đáp: "Ừ, chú và thím tôi cũng là một thành viên trong tập đoàn buôn bán ma túy đó, phụ trách tiêu thụ tại chỗ, về sau bị bắt giam và được làm công tác tư tưởng, đã giúp đỡ công an. Trần Văn Kiệt chính là thông qua đường dây này mà trở thành nội gián, còn tôi, cũng vì có quan hệ này, nên mới được giáo quan lựa chọn nằm vùng, bằng không, anh tưởng là cứ lấy bừa một thanh niên mười bảy tuổi mà cũng thâm nhập được vào đường dây ma túy hay sao? Trần Văn Kiệt cho rằng, chỉ có chú thím tôi biết được hắn đang ở đâu, đi chỗ nào, nếu không phải chú thím tôi nói với bạn gái hắn, cô ta căn bản không thể tìm được hắn, mà nếu không phải do tôi… bạn gái hắn cũng không bị phát hiện. Chính vì vậy, hắn đã sử dụng phương thức tàn nhẫn nhất, hướng ngọn dao đồ tể của mình về phía chú thím tôi!"
Nói đến chỗ xúc động, Nhạc Dương gằn giọng lại: "Thằng khốn đó, từ nhỏ tâm lý hắn đã bất bình thường rồi, hắn thích giết hại các loài động vật nhỏ, dìm chết chúng, lột da, sau đó móc nội tạng cho vào những lọ thủy tinh, hoặc làm tiêu bản để sưu tầm. Chỉ có điều, trước nay hắn đều hành động một mình, mãi đến khi chúng tôi lục soát nơi ở của hắn thì mới phát hiện ra những thứ ấy. Có lẽ hắn làm cảnh sát, cũng chính là để hưởng thụ khoái cảm khi cầm súng bắn tội phạm đó thôi!"
Trương Lập cả kinh thốt lên: "Loại người ấy cũng có thể làm cảnh sát ư?"
Nhạc Dương lắc đầu đáp: "Anh không biết rồi, bác sĩ tâm lý nói, thế giới nội tâm của con người là thứ phức tạp nhất, một người, vĩnh viễn cũng không thể thực sự hiểu được trong lòng người khác đang nghĩ điều gì; ai ai cũng có những suy nghĩ tăm tối, vấn đề mấu chốt là, họ có biểu hiện ra hay không mà thôi, khi con người chỉ có suy nghĩ xấu, họ vẫn là người bình thường, nhưng nếu muốn biến những suy nghĩ đen tối ấy thành hiện thực, thì sẽ là mối nguy hại cực lớn cho xã hội. Rõ ràng, trong trường hợp Trần Văn Kiệt, việc sử dụng ma túy quá nhiều đã trở thành chất xúc tác cho hắn hiện thực hóa những suy nghĩ của mình. Thằng khốn ây giết chết chú thím tôi rồi cao bay xa chạy, Bộ Công an đã phát lệnh truy nã hạng A trên toàn quốc, về sau tôi điều tra được hắn lộ diện lần cuối cùng ở Thanh Hải, thế nên mới chuyển đến bộ đội Thanh Hải đấy chứ."
Trương Lập nhìn Nhạc Dương, hỏi: "Quan hệ giữa cậu và chú thím hẳn không tầm thường, phải không?"
Nhạc Dương hoài niệm, thở dài: "Hiếm khi mới thấy anh thông minh được một lần, mà không ngờ cái sự thông minh ấy lại xây dựng trên sự đau khổ của tôi. Không sai, nhà tôi nhiều con cái lắm, tôi là đứa thứ bảy, còn chú thím tôi lại không có con, họ thường nói đấy là báo ứng, thế nên từ nhỏ tôi đã được cho sang nhà chú thím làm con nuôi. Chính là họ đã nuôi tôi lớn, có điều họ đối với tôi thực sự rất tốt, chưa bao giờ nói với tôi chuyện gì liên quan đến buôn bán ma túy cả, năm đó tôi đánh nhau, trốn học, ăn bờ ở bụi, họ cũng không bao giờ nhắc đến. Họ thực sự hy vọng, tôi không bao giờ dính dáng gì đến cái thứ độc hại ấy."
Trương Lập cuối cùng cũng hiểu được đầu đuôi sự việc, đột nhiên lại thấy không còn quá lạnh nữa, gật gật đầu: "Chẳng trách."
Nhạc Dương đột nhiên ngoảnh mặt lại, nhìn chăm chăm vào Trương Lập, nói: "Bác sĩ tâm lý nói, chứng bệnh này một khi đã phát thì như dã thú nếm được máu tanh, hắn sẽ tiếp tục không ngừng hành động. Vì vậy, tôi muốn nhờ anh giúp tôi một chuyện, nếu đêm nay tôi không qua khỏi, anh nhất định phải tìm được hắn, ngăn hắn lại! Hứa với tôi đi!"
Trương Lập đột nhiên sực hiểu ra, tại sao thân thể mình không thấy lạnh nữa, đó là bởi máu nóng đang trào sôi hừng hực, cảm giác được tín nhiệm, được ủy thác ấy, khiến anh cảm thấy trên vai mình nặng mang một trách nhiệm xưa nay chưa từng có, ngoài ra còn cả tấm chân tình tha thiết nóng bỏng như lửa của Nhạc Dương kia nữa. "Được, tôi hứa với cậu."
Tay hai người nắm chặt lấy nhau, Nhạc Dương lại tiếp lời: "Tôi ở Thanh Hải hai ba năm liền, cũng không thấy tin tức gì của thằng khốn đó nữa, cứ như thể là hắn bốc hơi rồi vậy. Về sau giáo quan nói, sợ tài hoa của tôi mai một, nên mới điều tôi đến đây, nhưng thực không thể ngờ được, thằng khốn đó lại xuất hiện trong Đảo Huyền Không tự, suýt nữa thì tôi không dám tin vào mắt mình nữa. Có lẽ, đó là cơ hội trời cao ban cho tôi cũng nên. Anh nhớ kỹ nhé, trên cánh tay phải hắn xăm một con thằn lằn từ cổ tay kéo lên khuỷu tay, cho dù dùng laser đốt di rồi, thì vết sẹo ấy cũng hiếm người bình thường nào có lắm. Trong đám thuộc hạ của gã Merkin, nếu anh phát hiện ra tên nào như thế thì đúng là hắn rồi đấy."
Trương Lập thấy Nhạc Dương nói xong, cặp môi đã xanh tím lại, tựa hồ như muốn nhắm mắt ngủ thiếp đi, vội nói: "Nhạc Dương, cậu nói với tôi nhiều chuyện như vậy, tôi cũng có một việc, hy vọng cậu có thể giúp tôi."
"Gì hả?" Nhạc Dương lại mở mắt ra nhìn Trương Lập.
Trương Lập hít vào một hơi không khí lạnh buốt, nói: "Cậu có biết, tại sao tôi lại đến Tây Tạng đóng quân không?"
Nhạc Dương lắc đầu, Trương Lập chậm rãi tiếp lời: "Bởi vì nghe mẹ tôi nói, cha tôi là người làm công tác khảo sát địa chất ở vùng Tây Tạng, chỉ có điều, hồi tôi còn rất nhỏ, ông đã tham gia một nhiệm vụ khảo sát bí mật, rồi không bao giờ trở về nữa.
Nhạc Dương đột nhiên ngồi thẳng lên, tuy dòng tư duy của anh đã sắp bị cái lạnh làm cho đông cứng lại, nhưng vẫn lập tức nắm bắt được, Trương Lập có điều gì đó muốn nói với anh. Ngay sau đó, anh liền sực nhớ đến phản ứng của Trương Lập khi nhìn thấy hình ảnh trong vách băng, kinh ngạc thốt lên: "Hình ảnh trong vách băng đó!"
Trương Lập gật gật đầu: "Cha tôi thường quanh năm khảo sát địa chất, hiếm khi về nhà, lần cuối cùng ông về nhà, đại khái chắc là năm tôi bảy tuổi, tuy ấn tượng rất mơ hồ, nhưng không nghi ngờ gì nữa, người đàn ông thứ ba trong hình ảnh đó, chính là cha của tôi. Trước nay tôi vẫn luôn cho rằng ông đã hy sinh vì nhiệm vụ, nhưng giờ thì dường như không chỉ là như thế. Vì vậy, nếu tôi không thể vượt qua được đêm nay, nhất định cậu phải giúp tôi tra xét rõ ràng, cái gã tên là Tây Mễ đó, anh Ba Tang quen biết hắn đấy."
Nhạc Dương đờ đẫn gật đầu như một cái máy, đoạn nói: "Tôi hiểu rồi, nếu đúng là hắn, nhất định tôi sẽ thay anh trả thù!"
Trương Lập run rẩy đáp: "Không cần sục sôi căm phẫn lên như thế đâu, cậu làm như đêm nay chắc chắn tôi không thể qua khỏi được ấy, thế nào thì cũng phải biểu hiện ra là còn chút hy vọng gì đó chứ lại."
Nhạc Dương lập tức đốp ngay: "Này, anh Lập, tất cả đều dựa vào anh đấy, hy vọng của tôi đều gửi gắm cả nơi anh, nhất định là anh sẽ cầm cự được mà!"
Trương Lập không sao nhịn nổi cười, cặp môi đã đóng băng tức thì rỉ máu, rồi lại nhanh chóng đông cứng lại, anh nói: "Được rồi, được rồi, ối, miệng tôi bị nứt ra rồi này." Tới đây, anh lại thở dài, "Chà, có điều nghĩ lại thì cậu cũng khó mà hiểu được một đứa con không cha lớn lên như thế nào đâu. Mẹ tôi đã khóc thầm sau lưng, rơi bao nhiêu giọt lệ tôi đều biết hết. Nếu ra đi như thế này, tôi thật không cam tâm chút nào…"
Nhạc Dương nói: "Anh cũng không biết, năm đó chú thím tôi tốt với tôi như thế nào đâu, họ cưng chiều tôi, đến m ức gần như là tôi không thể chịu đựng nổi nữa ấy…"
Trong đêm gió rét cắt da cắt thịt hoành hành ấy, hai người cứ rì rầm nói chuyện, ngậm nước mắt mà cười, run lẩy bẩy.