• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiều hôm đó Tử Du ở lại bệnh viện theo dõi tới tối mới được xuất viện cô mệt lả người nên đã ngủ thiếp đi trên xe của Long Mặc Uyên. Mà anh thì vô cùng tâm cơ nhân cơ hội cô ngủ đem cô đưa về nhà của mình.

Kế hoạch mới thực thi được một nửa thì Tử Du bị sự hoa lệ và tấp nập của phố xá đánh thức. Chớp mắt mấy cái thì cô nhàm chán nhìn qua cửa kính ngắm cảnh vật hai bên đường một lúc lâu mới chợt nhận ra là đường này không phải con đường về nhà liền hoảng hốt lớn tiếng nói với Long Mặc Uyên.

"Mau quay xe lại đi anh đi nhầm đường rồi đường này đâu phải đường về nhà tôi đâu? Anh đi sai đường rồi mau quay lại đi!’’

Long Mặc Uyên một bên vẫn tiếp tục vẫn lái xe, một bên thì tỏ ra vô cùng bình tĩnh đáp lại lời của Tử Du.

“Thì ban chiều ở bệnh viện em nói muốn về nhà nên bây giờ chúng ta đang trên đường về nhà rồi còn gì nữa?”

“Tôi không có sức ở đây nói nhảm với anh, mau quay đưa tôi về nhà của mình đi.” Từ lúc gặp Long Mặc Uyên sáng nay thì mọi bình tĩnh của Tử Du đều đã bị mấy câu nói vô tri của anh đánh bay cả nghìn km rồi.

“Thời hạn hợp đồng hôn nhân của chúng ta vẫn còn sáu tháng nữa mới kết thúc, trong hợp đồng có ghi rõ là không bên nào được đơn phương hủy hợp đồng cả. Nên bây giờ chúng vẫn còn là vợ chồng, mà nhà của anh thì tất nhiên cũng là nhà của em rồi!” Long Mặc Uyên sau nhiều lần bị Tử Du nói như quát vào mặt sớm đã miễn dịch rồi, anh vẫn ôn tồn dùng mấy cái lý lẽ vô cùng thuyết phục để dỗ dành cô.

“Nhà tôi là nhà tôi, nhà anh là anh! Hơn nữa tôi không hề muốn tới nhà anh, nếu anh không đồng ý quay lại cũng được mau dừng lại tôi tự xuống bắt xe về nhà!” Nếu cô không phải là giai cấp vô sản luôn ăn bám anh trai và chút tiền lương ít ỏi đến từ việc đóng phim thì cô rất nghi ngờ Long Mặc Uyên muốn hại mình tức chết để âm mưu chiếm đoạt tài sản.

“Em không cần phải nói gì cả, vợ chồng đồng tâm nên anh biết em cũng rất muốn cùng anh về nhà mà!” Nói xong liếc mắt nhìn Tử Du cười vô cùng gian xảo, trong lòng thì đắc thắng mà khoái chí vô cùng.

“Quan hệ của chúng ta chỉ hợp đồng hôn nhân tôi nào giám trèo cao ước mơ vị trí Long phu nhân. Hơn nữa nếu chúng ta có thật sự là vợ chồng nó là tài sản trước hôn nhân thì nó cũng chỉ là của anh của anh mà thôi! Nó có đứng tên tôi đâu mà anh nói nó là nhà của tôi?” Hừ! Dù sao kịch bản phim trinh thám cô thuộc làu làu làm sao mấy cái kiến thức cơ bản này về luật hôn nhân gia đình mà không biết được.

Biết Tử Du cố tình nói lời khó nghe để khích bát mình, Long Mặc Uyên vẫn giữ được tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến. Tâm không thay đổi nhưng được cái là vô cùng thông minh khi thay đổi kế hoạch tác như là một cú ôm cua cháy khét lèn lẹt luôn.

"Được ngày mai anh liền tìm luật sư tới sang nhượng tất cả tài sản của bản thân thành của em thì mọi chuyện như thế những điều em thắc mắc cũng sẽ có lời được lời giải đáp

“Dạo này có rất nhiều vụ thảm án đêm khuya xảy ra trên đường đặc biệt là những con đường vắng vẻ như con đường hiện tại chúng ta đang đi. Nếu từ chỗ này tới nhà chúng ta thì còn cách một khoảng ngắn, nhưng em muốn về nhà tên kia thì mất mấy tiếng đồng hồ là nhanh! Em tốt nhất nên suy nghĩ cho sự an toàn của bản thân và đứa bé mà ngoan ngoan theo anh trở về nhà của chúng ta!” Kế hoạch rất ư là linh hoạt khi từ mềm mỏng dỗ dành, mà ngay giây sau lại lật mặt cứng rắn hướng Tử Du bâng quơ nói ra những lời đe dọa.

Tử Du nghe vậy thì rén nên đành ngậm đắng nốt cay theo Long Mặc Uyên về nhà, trên đường cô muốn liên lạc với anh trai để hắn tới đón nhưng loay hoay tìm mãi vẫn không thấy điện thoại ở đâu cả. Giận bản thân đãng trí, lại tức Long Mặc Uyên cố tình trêu đùa mình nên Tử Du ngồi một góc uất tới òa khóc luôn. Long Mặc Uyên thấy vậy liền vội vàng tấp xe vào lề, dịu dàng ôm cô vào lòng ân cần dỗ dành.

“Ngoan nào, sao tự dưng em lại khóc vậy? Anh nào có làm gì em đâu mau nín khóc đi, sắp làm mẹ của người ta tới nơi rồi sao lại còn khóc nhè vầy về nè!”

“Hức hức! Anh nói dối rõ ràng mọi chuyện đều là anh cố tình, tất cả đều là lỗi của …”

Khi Tử Du còn đang nói Long Mặc Uyên bỗng dưng cúi người xuống để anh và cô mặt đối mặt lại bất ngờ hôn lên đôi môi đỏ quyến rũ của cô. Cô ban đầu chưa kịp phản ứng thì mặt ngây ra ngẩn ngơ nhìn anh một cách sượng trân, lát sau khi phản ứng lại theo quán tính muốn bảo anh nhanh chóng buông ra. Nhưng hành động này của cô lại khiến cho lưỡi của anh thuận lợi xâm nhập vào trong khoang miệng ép cô cùng anh dây dưa môi lưỡi qua lại. Mặc cho Tử Du có vùng vẫy muốn thoát ra như thế nào cũng vô dụng, mãi tới khi có một đồng chí cảnh sát đi tuần thấy chiếc xe đỗ ven đường hơi khả nghi nên lại gõ cửa kiểm tra mới làm cho Long Mặc Uyên chịu buông đôi môi ngọt ngào và mềm mại của Tử Du ra.

Cô ỉu xìu như cong bún dựa vào ghế thở phì phào một lúc lâu để lấy hơi, còn Long Mặc Uyên thì bị đồng chí cảnh sát nghi ngờ có hành vi cư xử bất chính đối với cô nên bị cưỡng chế mời xuống xe làm việc.

“Xin mời anh xuất trình giấy tờ tuy thân và bằng lái xe! Hiện đây là trực đường lưu thông không cho phép đỗ xe nên anh theo điều X khoản Y của bộ luật Z anh sẽ bị phát tiền từ ba triệu đồng tới 6 triệu đồng. Nếu anh không hợp tác có thể bị phạt tù từ sáu tháng tới một năm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK