Mà Tử Du cũng đoán được rằng trong lòng anh đã có hình bóng của một người con gái khác, so với cô người con gái kia đối với anh có lẽ còn quan trọng hơn cả mạng sống của bản thân. Tử Du ở trong phòng bệnh tủi thân bật khóc, kế đó không kìm lòng được mà tự chế diễu bản thân.
"Rốt cuộc vì sao mày lại đi tới bước đường hèn mọn này hả Tử Du? Biết trong lòng người ta đã có người khác vẫn mặt dày đem lòng thầm thương trộm nhớ đúng là tự tạo nghiệt không thể sống mà!"
Tâm sự của Tử Du lúc này đối với Long Mặc Uyên sớm đã nguội lạnh như tro tàn bây giờ cô hễ rảnh rỗi là sẽ ngồi đếm từng ngày từng giờ để kết thúc cái hợp đồng hôn nhân tràn đầy đau khổ này. Chỉ là Long Mặc Uyên đối xử với cô ngày một ân cần, làm cho Tử Du có cảm giác sợ hãi nên lúc nào cũng tận lực né tránh. Tử Du đã nghĩ thông suốt rồi, hai người dù gì đi nữa sau một năm sẽ là người xa lạ nên cũng không cần quá thân thiết làm gì cả!
Long Mặc Uyên sau khi tìm được một lý do để có thể thoải mái bày tỏ với Tử Du thì hành động yêu chiều ngày một tỏ rõ như ánh mặt trời. Nếu ở công ty không có việc gì quan trọng sẽ quang minh chính đại trốn việc ở nhà bồi Tử Du làm này làm kia. Có lần Tử Du cảm thấy bản thân đang bị hạn chế quyền tự do nên đã nhiều lần lên án cái hành động khó hiểu này của Long Mặc Uyên nhưng tất cả đều bị anh lấy rất nhiều lý do khác nhau để bao biện và tất nhiên là lý do quá thuyết phục nên cô rất muốn phản bác cũng không được. Ví dụ điển hình là cuộc đối thoại hiện tại của anh và cô.
"Long Mặc Uyên chúng ta là quan hệ vợ chồng hợp đồng nên mong anh hãy bớt xen vào chuyện của tôi đi. Cảm giác lúc nào cũng có người đi theo giám sát như là tù nhân vậy, khiến cho tôi vô cùng không thoải mái!"
Tử Du tức giận nghiến răng cố gắng bình tĩnh nói từng chữ từng chữ một cách rõ ràng, trong lòng hận không thể bắc loa hét thẳng vào mặt của ai kia. Long Mặc Uyên vô cùng kiêu ngạo khoanh tay trước ngực lưng dựa vào tường đáp lời một cách vô cùng thản nhiên, anh còn xem việc chọc cho Tử Du tức tới trừng mắt phồng má không nói nên lời.
"Anh biết rất rõ chúng ta là quan hệ kia, nhưng em có cần cứ phải cường đại nó trước mặt người khác vậy sao? Anh là đang lo lắng cho bệnh tình của em chứ anh chứ anh không hề hạn chế quyền tự do của em!"
"Tôi rất khỏe không khiến anh nhọc lòng lo xa!"
Tử Du sau khi nói xong vì quá kích động nên đầu lại ẩn ẩn đau hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn nhưng vẫn cứng rắn tỏ ra bình thường. Nhưng Long Mặc Uyên thấy cô bỗng dưng có biểu hiện khác cũng có chút lo lắng, anh vội hạ mình xuống nước nhận hết lỗi về bản thân mình để hay trách phải tiếp tục đôi co thêm nữa. Nếu cứ đà như này thì sẽ không ổn.
"Được rồi, được rồi! Tất cả đều là lỗi của anh, nếu em cảm thấy không thích thì sau này anh sẽ không như vậy nữa là được!"
Tuy Tử Du và Long Mặc Uyên cơ hồ mỗi ngày đều cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt nhưng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén hai người trong lòng từ bao giờ đã có đối phương mà không hề hay biết. Mặt trời khuất sau đỉnh núi, mặt trăng đung đưa giữa bầu trời cùng với ánh sáng ngày lại ngày kết thúc rồi bắt đầu trong yên bình và ngọt ngào.
Chỉ là đất trời lộng gió sóng nào có thể để yên cho biển lặng mãi được giông tố bất ngờ kéo tới, mây đen giăng kín lối mưa trắng xóa trời. Khoảng thời gian hạnh phúc đẹp đẽ giữa anh và cô đã kết thúc kể từ lúc Lăng Hạ Nhi trở về sau khi phẫu thuật thẩm mỹ ở nước ngoài và mang trên mình khuôn mặt của Nguyệt Nguyệt. Việc trước tiên cô ta làm sau khi trở về không phải là đi tìm Long Mặc Uyên mà là đi vay mượn một số tiền lớn tìm tới một công ty thám tử tư nổi tiếng mua lại tất cả tài liệu của Nguyệt Nguyệt. Cô ta đọc thuộc tất cả các chi tiết quan trọng sau đó lại mời một chuyên gia tâm lý để dạy cô ta mô phỏng lại tình trạng của Nguyệt Nguyệt trước đây làm sao cho giống nhất. Trong tài liệu có ghi rằng Bắc Minh Thiên và Nguyệt Nguyệt có mối quan hệ mờ ám, hơn nữa còn ghi là hắn với Long Mặc Uyên là đối thủ không đội trời chung của nhau làm cho cô ta vô cùng bất ngờ không ngờ hai người ưu tú như vậy mà lại đi thích một con ngốc. Trong lòng Lăng Hạ Nhi cũng vì thế mà vui mừng khôn xiết bởi vì cô ta không những có một người bạn trai là Long Mặc Uyên mà lại còn được thêm một cái lốp dự phòng là Bắc Minh Thiên.
Khi mọi thứ đã ổn thỏa hết đâu vào đấy rồi cô ta mới dàn cảnh để hai người vô tình gặp lại nhau. Sau mấy ngày rình rập và theo dõi Long Mặc Uyên thì Lăng Hạ Nhi biết được rằng ngày nào xe của anh cũng chạy qua một con ngõ vắng người vào lúc chiều tà. Thế là cô ta đã thuê một đám côn đồ tới diễn cảnh sắp bị cưỡng hiếp rồi chạy về hướng xe của Long Mặc Uyên cầu cứu.
Lăng Hạ Nhi nhận được thông báo của thám tử rằng xe của Long Mặc Uyên sắp đến gần con hẻm, thế là kế hoạch của cô ta đã chính thức bắt đầu triển khai. Lăng Hạ Nhi tát mình mấy cái tới chảy cả máu mồm rồi lại đem mái tóc gọn gàng biến thành rối tung như tổ quả quần áo cũng bị động tay động chân từ đầu xuống chân vô cùng luộm thuộm. Khâu chuẩn bị đã xong thời gian cũng bắt đầu đếm ngược căn chuẩn thời cơ xe của Long Mặc Uyên sắp đi qua Lăng Hạ Nhi liền chạy tới tỏ ra bối rối và hoảng sợ cầu cứu anh.
"Cứu, cứu tôi! Mau ...mau lái xe nhanh ....phía sau có người..... Có người muốn .....bắt tôi!.... Cầu xin ...anh..anh cứu tôi!''
Bởi vì lúc này bộ dạng của Lăng Hạ Nhi vô cùng nhem nhuốc và một phần của khuôn mặt cũng bị mái tóc bù xù che khuất nên Long Mặc Uyên không hề nhận ra việc cô ta có khuôn mặt giống y chang Nguyệt Nguyệt. Thấy cô ta sợ hãi lại nhìn về phía ngõ hẻm vắng phía xa đang có mấy tên côn đồ đang tiến đến anh liền dẫm mạnh chân ga khiến cho chiếc xe lao đi với một tốc độ vô cùng nhanh, mãi tới khi xác định đám côn đồ kia không có đuổi theo nữa mới dừng xe quay lại hỏi xem tình hình của Lăng Hạ Nhi như thế nào. Nhưng khi anh quay lại bị lại bị gương mặt lấm lem thoắt ẩn thoát hiện dưới mái tóc rối làm cho ngẩn ngơ. Tay anh bất giác đưa ra vén mái tóc kia ra phía sau mang tai khuôn mặt cô gái cũng trở nên rõ ràng và chân thực hơn. Long Mặc Uyên vỡ òa trong hạnh phúc ôm lấy Lăng Hạ Nhi vì nhận nhầm rằng cô ta là Nguyệt Nguyệt người con gái anh hằng mong nhớ. Anh nắm chặt lấy tay Lăng Hạ Nhi hỏi dồn dập.
"Nguyệt Nguyệt thời gian em vì sao không trở về tìm anh? Em biết anh lo lắng cho em biết nhường nào không? Lúc nhận được tin em xảy ra chuyện anh thậm chí không còn thiết tha gì với cuộc sống này, nhiều lần anh đã nghĩ tới việc tự tử để có thể đoàn tụ với em nhưng bất thành!"
Lăng Hạ Nhi thấy kế hoạch của mình vô cùng thành công trong lòng vô cùng vui vẻ nhưng bên ngoài vẫn phải giả bộ sợ hãi ngốc nghếch cho giống với tính cách của Nguyệt Nguyệt trước đây. Lăng Hạ Nhi lúc này khoác lên mình bộ dạng của một bạch liên hoa yếu đuối làm cho Long Mặc Uyên thương xót không thôi. Lúc Long Mặc Uyên đang định đưa cô ta về biệt thự thì chợt nhớ ra rằng anh đã kí hợp đồng hôn nhân với Tử Du nên cũng đồng nghĩa với việc cô mới là vợ hợp pháp của anh. Mọi chuyện bây giờ đã vượt khỏi tầm khống chế của anh, khiến cho anh không biết đối mặt với cả Nguyệt Nguyệt và Tử Du như thế nào cả.
Lăng Hạ Nhi thấy Long Mặc Uyên bỗng dưng thất thần thì lo lắng anh nghi ngờ chuyện của mình nên lén lút tự nhéo mình một cái thật đau rồi giả bộ khóc lóc trước mặt Long Mặc Uyên.
"Híc híc! Mặc Uyên chúng ta về nhà được không Nguyệt Nguyệt sợ lắm!"
Long Mặc Uyên cũng không biết nên làm gì tiếp theo nhưng dưới sự nũng nịu yếu đuối của người con gái mà mình yêu thương vẫn quyết định đưa Lăng Hạ Nhi về nhà. Lúc đưa Lăng Hạ Nhi về nhà Long Mặc Uyên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng vô cùng lo lắng. Lăng Hạ Nhi như một con đỉa đói bám lấy Long Mặc Uyên không buông mãi tới lúc cô ta đi ngủ thì anh mới có cơ hội hỏi quản gia chuyện liên quan tới Tử Du.
"Tử Du có dặn ông chuyển lời lại rằng cô ấy đi đâu không?"
Khuôn mặt tần tảo khó khăn bao năm của quản gia ở mới góc khuất không ai có thể nhìn thấy âm thầm hiện lên một tia chán ghét khinh bỉ vì ông chủ mà mình tôn trọng bấy lâu nay lại là người bắt cá hai tay, là người chồng bội bạc, đã thế nhân lúc phu nhân ra ngoài còn dẫn theo bồ nhí về nhà nhưng vẫn chuyên nghiệp tỏ ra cung kính chuyển lời của Tử Du.
"Phu nhân nói rằng trong vòng một tháng tới sẽ phải xuất ngoại quay phim nếu không có chuyện gì quan trọng đừng liên hệ làm phiền ngài ấy!"
Long Mặc Uyên nhìn về hướng căn phòng khách hiện tại đang được sử dụng bởi Lăng Hạ Nhi rồi nhìn lên chiếc ảnh cưới có phần đơn giản của anh và Tử Du đang treo trên tường cứ thế rơi vào trầm tư. Vốn dĩ anh tiếp cận Tử Du vì muốn lợi dụng cô để điều tra Bắc Minh Thiên nhằm tìm kiêm tung tích của Nguyệt Nguyệt. Bây giờ Nguyệt Nguyệt đã trở lại bản hợp đồng hôn nhân trước đây anh dùng để trói buộc Tử Du hiện tại lại chính là đang trói buộc chính bản thân mình.
Nếu Nguyệt Nguyệt đã trở về Tử Du cũng không còn giá trị lợi dụng nữa đợi đến lúc cô đi quay phim ở nước ngoài trở về hai người sẽ tiến hành ly hôn. Anh sẽ cho cô một số tiền đủ cho cô sau này có thể có một cuộc sống sung túc đủ đầy và có thể tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình! Long Mặc Uyên nghĩ tới viễn tưởng cô cùng một người đàn ông khác không phải là anh tay trong tay hạnh phúc liền tức giận vô cùng. Và anh cũng bị cái cảm xúc tức giận kia dọa sợ, anh sắp không hiểu nổi bản thân nữa rồi vì cứ hễ nghĩ tới nhưng chuyện liên quan tới Tử Du thì sẽ có nhưng cảm giác khác thường. Chính bản thân Long Mặc Uyên cũng không thể nào lý giải được cảm giác đó đại biểu cho cái gì cả!
Danh Sách Chương: