Mùa đông trên hải đảo sáng sủa tươi đẹp, ngâm suối nước nóng mãi cũng hết buổi chiều, Giang Tri và Thời Nghiêu thay áo lông vũ và áo gió, mặc hoodie đơn giản, mang giày thể thao thoải mái.
"......" Thời Nghiêu không nghĩ tới Giang Tri còn chuẩn bị nguyên bộ quần áo giày dép cho hắn.
Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng.
"Vừa người không?" Giang Tri đã sớm thay đồ xong, trước đó anh đã lên app Mua Vui Vẻ đặt hàng, hiện tại app bán quần áo còn tặng kèm dịch vụ giặt ủi sạch sẽ.
Áo dài màu trắng bạc lần trước Thời Nghiêu đưa cho anh còn cất ở nhà, gấp cất gọn gàng – Giang Tri rất thích nó.
Nếu để ý quan sát cùng tính toán, về cơ bản có thể dựa trên chiều cao và size quần áo của anh để đoán kích cỡ của Thời Nghiêu.
"Ừ, mặc vừa lắm." Thời Nghiêu thay đồ trong nháy mắt, hắn cúi đầu nhìn mình và Giang Tri, giày cũng cùng kiểu, một đôi màu xanh đen, một đôi màu xanh ô liu, tiếp tục nói, "Đẹp." Ngó Giang Tri ngày thường ăn mặc tuỳ ý thế nhưng mắt thẩm mỹ thật đúng không tồi.
Giang Tri nhảy nhẹ hai cái, giày màu ô liu, quần chín phân, cảm giác níu kéo thêm được vài tuổi thanh xuân.
Bản thân anh vốn trắng nõn nà, màu quần áo giày dép lại càng tôn lên hiệu ứng trắng ngần.
Thời Nghiêu lén lút rối rắm, hắn...!tuổi tâm lý của hắn căn bản không cách nào nhảy tưng tưng giống Giang Tri được.
"Lại đây nhìn này." Giang Tri khoác vai hắn đến trước gương soi, nhìn hai thanh niên cao ráo đẹp trai hiện lên trên kính, nhịn không được nói thầm, "Quá giống hai anh em."
"Ừ, đẹp giống nhau." Khó có lúc Thời Nghiêu lại nói giỡn, chọc Giang Tri cười run cả người.
"Chúng ta đi bộ lên trên thị trấn trước, sau đó đạp xe xuống dưới chân núi, lại ra bờ biển ngắm mặt trời lặn.
Ăn cơm tối xong tiếp tục đi ngâm suối nước nóng." Giang Tri lên lịch trình, Thời Nghiêu đương nhiên là nghe theo anh.
Hai người từ biệt thự đi lên thị trấn náo nhiệt nhanh cũng mất 1 giờ, bất quá cũng may là phong cảnh dọc đường đều rất đẹp, thỉnh thoảng Giang Tri cũng dừng lại mua kem ốc quế, bánh sữa nướng ở xe đẩy ven đường, rồi lại đi tiếp.
Thời Nghiêu nhìn anh hai tay hai súng, kem lạnh thơm ngọt chảy ăn không kịp, Giang Tri lau chút kem dính bên khoé miệng, đi một chặp cũng thấy nóng ran cả người.
"Cậu muốn nghỉ một lát không?" Thời Nghiêu hỏi anh.
"Không sao, chờ tôi ăn kem xong, chúng ta đạp xe đi." Giang Tri nghĩ nghĩ, đoạn đường chút éc này có thấm vào đâu.
Hai người quét thẻ mở khoá xe đạp, bắt đầu đạp song song, đạp càng nhanh càng cảm nhận được độ lạnh của gió, Giang Tri nhìn Thời Nghiêu đạp xe cũng ra hình ra dáng, nhịn không được cười rộ lên.
Thời Nghiêu đang nghiêm túc đạp xe ngắm phong cảnh nghiêng đầu hỏi: "Làm sao vậy?"
Giang Tri hỏi hắn: "Ở vị diện của anh cũng có xe đạp à?"
Thời Nghiêu lắc đầu, hắn chưa từng sử dụng bất kỳ phương tiện giao thông nào.
"Vậy mà anh đạp giỏi thế." Giang Tri khen thật lòng, đồng thời còn lộ vẻ hâm mộ, "Anh cũng không tập luyện nhưng cơ bắp vẫn thật rắn chắc."
"......! Ở đó có bán sữa chua phô mai, cậu muốn nếm thử không?" Thời Nghiêu thoáng nhìn xe đồ ăn ven đường đối diện, một đường đi này chỉ cần nhìn thấy chỗ bán đồ ăn vặt, Giang Tri đều dừng lại nhìn một cái, nhìn nhìn chập hồi thì mua 2 phần.
"Ăn!" Giang Tri cũng ngửi thấy mùi sữa thơm chua chua ngọt ngọt, sữa chua sánh đặc ăn rất ngon, một chút cũng không ngọt ngấy, còn có mùi sữa thơm rất đậm.
Giang Tri dừng lại ăn một ly sữa chua, còn hẹn với bác gái tóc vàng rằng khi quay lại sẽ ăn thêm ly nữa.
Thời Nghiêu yên lặng ăn xong, lúc này hai người mới tiếp tục đạp xe tiến lên.
Càng đến gần núi tuyết không khí càng lạnh băng, cũng nhờ nỗ lực vận động cho nên không hề cảm thấy lạnh, thậm chí còn thấy hơi nóng.
Hai người ngẫu nhiên cũng nói mấy câu, phần lớn thời gian một bên đạp xe một bên ngắm mây nhìn trời cùng dãy núi tuyết trắng sạch sẽ vô cùng.
Qua một lúc lâu Thời Nghiêu từ từ giảm tốc độ đạp, có rất nhiều lần Giang Tri đạp không kịp hắn, hiện tại lại đang lên dốc, sẽ phải tốn thêm không ít sức lực.
"Hô ——" Giang Tri thở dốc một tiếng lớn.
Thời Nghiêu nhìn thấy trán anh đổ mồ hôi lấm tấm, còn chưa kịp chảy xuống đã bị Giang Tri nhanh tay lau bằng tay áo.
Hai người rốt cuộc cũng tới được chân núi, Giang Tri nhìn một mảng cỏ xanh biếc chạy dài đến lưng chừng núi, phần bên trên đều đã bị tuyết trắng bao phủ.
Đứng ngắm phong cảnh trong chốc lát, Giang Tri cũng lấy lại sức, mới nói: "Chúng ta ra biển ngắm hoàng hôn đi!"
Khi quay về Thời Nghiêu bỗng nhiên nói: "Tôi muốn thử cái kia."
Giang Tri nhìn theo tầm mắt hắn, thì ra là xe đạp đôi!
"Cũng được." Giang Tri chưa từng chơi loại này, anh vừa mở khoá Thời Nghiêu đã nhanh chân ngồi lên phía trước, anh chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi phía sau.
Hai người cùng đạp một chiếc xe quả thật nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đường đi bây giờ đa số đều xuống dốc, Giang Tri hầu như không cần phải động chân, chỉ cần Thời Nghiêu điều khiển phương hướng ổn, sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Thời Nghiêu nghe tiếng cười nhẹ đằng sau, nhịn không được cũng cong môi cười theo.
Lúc xuống núi gió rất lớn, đầu tóc Giang Tri bị thổi dựng cả lên, anh hưng phấn nhỏ giọng "Ô" một lúc lâu, cho rằng không ai nghe thấy, kỳ thật tất cả đều bị Thời Nghiêu nghe được.
Đi qua xe bán sữa chua phô mai khi nãy, Giang Tri quả nhiên dừng lại mua hai ly, anh định cầm ra biển rồi ăn, Thời Nghiêu đã nói: "Cậu ăn đi, tôi đạp chậm tí là được."
"Vậy...!sao có thể không biết xấu hổ vậy chứ." Giang Tri nghĩ nghĩ, cầm ly lắc đầu.
"Không có gì, cậu không cần ra sức, tôi có thể điều khiển phương hướng, nếu cậu rảnh chỉ cần đặt hai chân lên là được." Thời Nghiêu đã ngồi lên xe đạp, Giang Tri ngẫm lại thấy cũng đúng liền ngồi lên ghế sau bắt đầu ăn.
Anh ngẫu nhiên đặt chân lên bàn đạp, phát hiện Thời Nghiêu đạp xe vừa nhẹ vừa nhanh như bay, lúc này mới hoàn toàn từ bỏ ý định đạp phụ.
Khi hai người bọn họ đến vách đá sát biển vừa lúc mặt trời đang từ từ lặn xuống, quả cầu lớn màu đỏ pha cam từ từ biến mất từng chút một, giống như bị biển rộng xanh thẳm nhẹ nhàng cắn nuốt.
"Thật đẹp." Giang Tri cảm thán, một số quang cảnh dù có xem bao nhiêu lần cũng không cảm thấy chán ngán.
Giang Tri có một niềm tin kiên định quái dị, mặc kệ vị diện Đế quốc phát triển cỡ nào, vị diện Tiên Ma kỳ ảo cỡ nào, chỉ cần anh trở lại tiểu tinh cầu đều sẽ tự nhiên cảm nhận được một sự an tâm bình yên đến lạ.
Sau khi mặt trời lặn, Giang Tri và Thời Nghiêu quay về trấn nhỏ, lần này ăn hamburger, cá và khoai tây chiên (món fish and chips của Anh) chấm sốt sữa chua.
Khẩu vị Thời Nghiêu tương đối thiên về món ăn Hoa Quốc, hắn không thích hamburger cùng cá và khoai chiên cho lắm, thấy Giang Tri ăn rất ngon miệng thì cũng bắt chước ăn theo.
Trời tối Giang Tri dẫn Thời Nghiêu đi ngâm suối nước nóng núi lửa trong rừng, nơi này vừa rộng lại vừa kín đáo, buổi tối cũng không có bao nhiêu người tới, Giang Tri thật sự coi hồ suối nước nóng thành bể bơi, tự do tự tại sung sướng bơi lội quay cuồng.
Suối nước nóng trong rừng mùi lưu huỳnh đặc biệt nồng, mơ hồ còn có thể thấy được sương trắng toả ra mờ mịt, thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim kêu, còn có âm thanh vỗ nước "thình thịch" của Giang Tri.
Anh chưa từng học bơi lại tựa như có thiên phú trời sinh, mỗi khi xuống nước đều trở nên linh hoạt mạnh mẽ giống loài cá, bơi qua bơi lại thoải mái.
Thời Nghiêu đang đứng dựa vào tảng đá xanh lớn, yên lặng thu hồi tầm mắt.
Đúng là chơi vui vẻ thì không coi ai ra gì, nơi này tối om, chỉ có đôi chỗ được ánh trăng yếu ớt chiếu tới, không đủ để nhìn ra cái gì, nhưng bóng tối chẳng có ảnh hưởng đến mắt Thời Nghiêu, hắn nhìn rõ mồn một thân hình thon dài trắng nõn của thanh niên đổi đủ loại tư thế bơi, nào là bơi bướm, bơi ngửa,...
Tiếng nước ào ào làm náo loạn cõi lòng vẫn luôn bình lặng của hắn.
Thời Nghiêu rũ mắt nghĩ nghĩ, rất nhanh, thân hình cũng ngã về phía trước, nhào vào suối nước nóng ấm áp, bơi đến phía Giang Tri, khi bơi ngang qua thì bất ngờ hất nước vào Giang Tri.
Giang Tri "Oa" một tiếng, lập tức cười lớn dùng sức đáp trả.
Sóng nước đánh loạn xà ngầu, Giang Tri dường như còn nghe được tiếng cười trầm thấp sang sảng của Thời Nghiêu.
Hai người đi ngâm suối nước nóng lại biến thành một trận thuỷ chiến, sau đó lại nằm ngửa bất động trên mặt nước giống như hai khối bạch ngọc sáng bóng, cảm giác cả người sắp bị luộc chín mới bước lên bờ.
"Lại đây, quấn lại trước đi." Thời Nghiêu giũ khăn tắm đưa cho Giang Tri.
"A, được." Giang Tri quấn khăn tắm lên, lại lấy một cái khăn khác lau người, giờ đi bộ về thì quá lâu, hơn nữa trong núi cũng lạnh, Thời Nghiêu bèn dùng thuật thuấn di về biệt thự.
Giang Tri thay áo ngủ khô ráo, lau khô tóc xong liền "Ùm" ngã thẳng lên giường.
Thời Nghiêu hiếm khi cũng thay áo ngủ, sau khi đi ra nhìn thấy toàn bộ biệt thự chỉ có duy nhất một chiếc giường lớn, nghĩ nghĩ, dùng pháp thuật trực tiếp phục chế một chiếc giống y đúc, đặt song song với giường Giang Tri.
"Oa!" Giang Tri quay đầu liền thấy, kinh ngạc cảm thán nói, "Y chang phiên bản nâng cao của giường King size nha." Anh nhìn Thời Nghiêu, luôn cảm thấy người này hôm nay trở nên có chút là lạ.
Thời Nghiêu gật đầu: "Ừ, đi ngủ sớm một chút đi." Hắn cũng nằm xuống một chiếc giường lớn khác.
Giang Tri nhìn một lối đi nhỏ nằm giữa hai cái giường - kia rõ ràng là "Sở hà Hán giới", thờ dài nói thầm: "Tối ngủ quấy dễ rơi xuống khe hở kia lắm nha." Giang Tri lần nữa nằm lại đàng hoàng, anh buồn ngủ nên vào giấc rất nhanh.
Gừa: Nguồn gốc của cụm "Sở hà Hán giới": Vào năm 206 TCN, sau khi nước Tần bị diệt vong, chư hầu khắp nơi nổi dậy tranh dành lãnh địa và quyền lực.
Tuy nhiên đến năm 203 TCN nổi lên 2 thế lực mạnh nhất khi đó chính là Tây Sở Bá vương và phong Lưu Bang làm Hán vương.
Cùng vào mùa thu năm 203 TCN Hạng Vũ mang quân tiến ra ngoài, Lưu Bang thừa cơ kéo quân tiến chiếm vùng Quan Trung và tiến thêm về phía đông.
Hạng Vũ đem quân về đánh bại Lưu Bang.
Lưu Bang bèn liên hợp các lực lượng chống Hạng Vũ ở các nơi, và lần nữa lại giằng co với Hạng Vũ.
Trong hoàn cảnh thiếu lương thực, binh sĩ bị kiệt quệ đến cùng cực, Hạng Vũ phải nêu ra phương án "trung phần thiên hạ" tức là đem đất nước chia làm hai.
Hai bên thương lượng với nhau và quyết định lấy Hồng Câu làm đường phân giới, phía tây con sông này thuộc về nước Hán, còn phía đông thuộc về nước Sở.
Từ đó đã nảy sinh ra cách nói "Sở hà Hán giới", ý chỉ con sông ngăn cách hai nước Sở và Hán.
Thời Nghiêu nằm bên rìa giường lớn nghe tiếng hô hấp nhỏ mà vững vàng của anh, yên lặng theo nhịp thở kia nhắm hai mắt lại, thế mà cũng hô hấp theo nhịp, ngực phồng lên xẹp xuống, đi vào giấc ngủ.
Toàn bộ thế giới dường như cũng như hai người cùng nhau ngọt ngào đi vào giấc ngủ.
Thời Nghiêu cũng ngủ say, nhưng khoảng hơn 4 giờ, hắn đột nhiên bị một âm thanh sột sột soạt soạt đánh thức.
Hắn mở choàng hai mắt, vì đột ngột tỉnh dậy nên hai mắt Thời Nghiêu lập tức tràn ngập lệ khí, nhưng ý thức được mình đang ở chung phòng với Giang Tri nên rất nhanh đã thu hồi cảm xúc, từ từ ngồi dậy, chăn mỏng đắp trên ngực rơi xuống.
Thời Nghiêu quay sang giường bên thấy chăn đắp vốn nên phồng lên giờ đã bị xốc lên, trống không.
Hắn dò theo nơi phát ra âm thanh, phát hiện Giang Tri ngồi trên ghế bập bênh trước cửa kính ngoài ban công, đang ôm một túi cá và khoai chiên ăn rộp rộp rộp – do hồi tối anh kêu nhiều quá nên ăn không hết còn thừa.
Bên cạnh còn có một ly sữa chua, một chai nước trái cây chủ tiệm tặng......
Giang Tri cũng có khả năng nhìn trong tối, anh thấy Thời Nghiêu tỉnh giấc ngồi dậy, ngại ngùng nói: "......!A, Thời Nghiêu, anh tỉnh à......!Xin lỗi, tôi ăn lớn tiếng quá." Âm thanh anh hàm hồ, nghe còn có chút nhu nhược đáng thương.
"Không, tôi ngủ đủ rồi." Thời Nghiêu đi tới, tiếng Giang Tri cơ bản không lớn, điều khiến hắn tò mò chính là sao tự nhiên đang nửa đêm Giang Tri lại thức dậy ăn gì đó, "Tối qua ăn không no sao?"
Giang Tri lại càng ngại ngùng: "No thì đúng là no rồi, chỉ là gần đây không hiểu sao rất nhanh đói." Anh cũng thấy kỳ quái, chẳng lẽ vì hôm nay đi bộ, đạp xe, bơi lội nhiều quá nên cần nhiều năng lượng hơn.
Anh vào núi đốn củi rất mệt nhưng cũng chưa đến mức đêm tỉnh giấc đi kiếm đồ ăn như vầy.
Mà thôi, vấn đề này cũng không lớn, anh cũng từng tỉnh giấc nửa đêm vì đói bụng, ăn chút gì đó là ổn thôi.
"Cậu còn muốn ăn gì không?" Thời Nghiêu thấy anh ăn sắp hết đồ rồi.
Giang Tri ngẩng đầu, nâng cặp mắt đen láy lên: "Có sao?" Nghĩ đến lời thề trước đó, vì muốn nghiêm túc tuân thủ quy định địa phương, anh không dám tuỳ tiện động đến nguyên liệu nấu ăn tươi sống trong tuỳ thân không gian.
"Cậu chờ chút, tôi quay lại ngay." Thời Nghiêu nói xong, thân hình chợt loé, lập tức bắt đầu tìm kiếm cửa hàng bán xuyên đêm.
Không giống Hoa Quốc, những nơi khác có rất ít cửa hàng bán xuyên suốt 24h, đặc biệt ở những đảo quốc giàu có nhàn nhã như này, đã ít lại càng ít hơn.
Mà cũng may, Thời Nghiêu thả thần thức đi khắp bốn phương tám hướng cũng tìm được một cửa hàng còn mở bán, mua một đống đồ lớn, lập tức ôm về biệt thự.
"Thật nhanh!" Giang Tri chỉ cảm thấy bất quá Thời Nghiêu mới vừa rời đi, trong chốc lát đã ôm về một đống đồ: kem viên, hamburger, bánh cuộn thịt bò phô mai, mousse, pizza cỡ lớn, và bánh nướng nhân thịt.
"Cảm ơn QwQ." Giang Tri ngửi mùi thịt mùi bơ sữa thơm ngào ngạt, bụng lại càng đói.
"Tranh thủ ăn đi cho nóng, nếu còn thấy đói, tôi lại đi mua thêm." Thời Nghiêu kéo một chiếc ghế dựa lại ngồi bên cạnh anh, tránh ngồi đối diện sẽ khiến anh thẹn thùng, ăn không trôi.
Thời Nghiêu thầm nghĩ, Giang Tri bỗng nhiên đói lả, hơn phân nữa là có liên quan đến tiểu tinh cầu.
Lần trước ở vị diện Tiên Ma, nhất thời Giang Tri ăn đủ loại Thiên Linh Quả, Kim Bích Quả, Chu Quả còn các loại linh trĩ, linh cô, ăn lại còn không ít.
Lúc ấy không cảm nhận được linh khí mãnh liệt, khả năng cao là hơn phân nửa trực tiếp truyền cho tiểu tinh cầu.
Trước mắt, tiểu tinh cầu bị đủ loại nhân tố kích thích, hình như lại tiến hoá, mà nói không chừng Giang Tri cũng sẽ biến hoá theo...!Dù sao, đây cũng là chuyện tốt..
Danh Sách Chương: