Gừa: Đội mũ bảo hiểm khi đọc chương này nhé!!!
Ngày hôm sau, Thời Nghiêu đã thức dậy từ sớm, hắn ngồi dậy, tấm chăn sọc màu xanh thẫm còn mang theo mùi ánh nắng khô mát, rất dễ chịu.
Đây là do Giang Tri đặc biệt mang đi phơi, anh nói đã vào thu, trước tiên là phơi chăn, mấy ngày nữa còn phải đổi cho hắn chăn bông lớn dày hơn ấm áp mà mềm mại.
Kỳ thật chỉ cần Thời Nghiêu muốn, hắn hoàn toàn có thể điều chỉnh nhiệt độ cơ thể cho tương thích với nhiệt độ bên ngoài, nhưng hắn không làm, bởi vì có Giang Tri sẽ mua áo chần bông và áo phao lông vũ cho hắn.
Thời Nghiêu từng thấy anh tìm kiếm các mẫu áo trên app Mua Vui Vẻ, hắn nhiều lần đều như có như không nói cho Giang Tri cái áo khoác màu nâu nhạt và áo phao màu vàng sáng đều khá đẹp.
Giang Tri ở cách vách vẫn còn đang ngủ say sưa, Thời Nghiêu tĩnh toạ đợi một lúc lâu mới nghe thấy Giang Tri ngáp, xoay người, từ từ tỉnh dậy, lúc này hắn mới rời giường đi ra ngoài rửa mặt.
"Sao lại dậy sớm như vậy?" Giang Tri dụi dụi mắt, tóc mềm như bông, bên má còn có dấu hồng nhạt do nằm đè lên giường.
"Ừ, hôm nay muốn chuẩn bị làm bánh trung thu sao? Tôi có thể phụ cậu." Thời Nghiêu biết làm bánh trung thu cần tốn rất nhiều tinh lực.
"Được nha, để tôi chuẩn bị trước đã, hôm nay hay ngày mai làm cũng được." Sau khi Giang Tri rửa mặt, đi đến dưới mái hiên râm mát kiểm tra trứng vịt muối anh ướp trước khi đi du lịch.
Dùng trứng vị muối màu đỏ cam lòng đỏ còn chảy dầu để làm bánh trung thu nhân hạt sen trứng muối mà số một.
Trứng vịt muối luộc ăn với cháo trắng cũng rất bắt miệng, lòng trắng trứng mềm mịn, lòng đỏ trứng chảy dầu thơm mặn, một quả trứng muối cũng đủ để tiêu diệt sạch hai chén cháo.
Giang Tri lấy một túi đậu đỏ lớn, hạt sen, táo đỏ, khoai sọ, hạt dẻ từ tuỳ thân không gian ra, chuẩn bị làm nhân bánh.
Đậu đỏ và hạt sen trước tiên mang đi ngâm nước, khoảng 2 tiếng sau mới có thể bắt đầu xử lý.
Bữa sáng của hai người là mỳ bò hầm cà chua cùng trứng chần, trong lúc chờ nạm bò hầm rục, Giang Tri nhịn không được xoa xoa eo lại vặn vẹo tay – không biết có phải tối qua tư thế ngủ không đúng hay không mà sáng nay anh cảm thấy cả người có chút bủn rủn.
"Làm sao vậy? Không thoải mái sao? Thời Nghiêu chú ý GiangTri, liếc nhìn một cái thì thấy anh đang làm vài động tác thư giãn gân cốt.
Giang Tri vặn vặn cổ trả lời: "Cũng không biết nữa, cả người đều cảm thấy mỏi mệt." Tình trạng như này trước kia cũng xuất hiện khá thường xuyên, Giang Tri cũng không quá để ý, dù sao đau nhức mỏi cảm sốt các kiểu đều sẽ tự động khỏi, tiết kiệm được khối tiền viện phí.
"Nếu không hôm nay khoan làm bánh trung thu đã, nghỉ một lát đi." Thời Nghiêu đi tới, đứng bên cạnh anh, hắn cũng không nhìn ra cơ thể Giang Tri có vấn đề gì bất ổn, "Để tôi xoa bóp vai cho cậu."
Giang Tri sao có thể không biết xấu hổ để Thời Nghiêu mát xa cho mình chứ, anh chưa kịp từ chối đã cảm giác được một đôi bàn tay to lớn rắn chắc đặt lên hai vai mình.
Anh khẩn trương, rụt cổ vai lại, giống như động vật nhỏ đang hoảng sợ.
"Đừng khẩn trương." Thời Nghiêu không đùa với anh, một bên lúc nhẹ lúc mạnh xoa ấn bả vai gầy của Giang Tri, một bên lặng lẽ truyền linh lực vào cơ thể Giang Tri, muốn giúp anh nhanh hết đau nhức.
Trước giờ Thời Nghiêu chưa từng mát xa vai cho ai, hắn nói như vậy cũng chỉ để tiện cho việc truyền linh lực cho Giang Tri mà thôi.
Nhưng mà dù sao cũng đã xoa bóp rồi, Thời Nghiêu liền chuyên tâm xoa bóp từng vị trí trên vai Giang Tri.
Lúc mới đầu Giang Tri vừa khẩn trương vừa mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã bị thủ pháp của Thời Nghiêu hạ đo ván, lực đạo thích hợp tác động lên từng đường gân thớ thịt tạo cảm giác thoải mái đến nổi không nhịn được muốn "hừ" một tiếng.
Nếu không phải giờ đang đứng, có lẽ anh đã mềm nhão thành vũng nước rồi.
"Còn mỏi không?" Tiếng Thời Nghiêu truyền đến, hơi thở ấm áp thổi lên cổ anh ngứa đến lạ.
Giang Tri trả lời: "Khá hơn nhiều, rất thoải mái, giống như nhức mỏi toàn thân đều bị cưỡng ép chuyển đi!" Thời Nghiêu gật đầu, còn tốt, linh khí có tác dụng.
Lúc này nồi thịt bò hầm đã bắt đầu sôi sùng sục, Giang Tri nhanh chóng đi luộc mỳ sợi, sau khi mỳ chín, hai người bắt đầu ăn sáng.
Sợi mỳ thấm đẫm nước dùng chua chua ngọt ngọt của cà chua cùng hương vị đậm đà của thịt bò hầm, quả thật rất ngon miệng, mỳ không quá dai không quá mềm, vừa chín tới.
Nhưng mà vừa mới ăn sáng xong, Giang Tri bỗng cảm thấy chân mình đột nhiên tê cứng, anh thử dùng sức một chút, kinh hãi nhận ra mình có chút đứng không vững.
Thời Nghiêu đã ăn xong, thu dọn chén đũa gọn gàng, thấy Giang tri còn đang ngơ ngác ngồi trên ghế, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?" Chẳng lẽ ăn không no?
Giang Tri ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Bệnh cũ của tôi tái phát, chân tê rần..." Trước kia ngẫu nhiên anh cũng từng bị như vậy.
"Thời Nghiêu, anh có thể lại đỡ tôi một chút không, tôi về phòng ngủ một giấc là ổn thôi." Trước giờ hầu như đều là lúc Giang Tri đang ngủ trên giường, nửa đêm tỉnh dậy vì chân đau nhức - giống như học sinh trung học khi tăng chiều cao thường bị chuột rút do thiếu canxi vậy, lúc này xoa bóp một tí, tiếp tục đi ngủ thì sẽ tự ổn.
Từ sáng nhìn thấy anh Thời Nghiêu đã cảm thấy có gì đó không đúng rồi, hắn đi tới đưa tay nâng Giang Tri dậy: "Cậu có thể đi được không?"
Giang Tri thử đi hai bước, cả người liền thoát lực ngã nhào xuống đất.
Thời Nghiêu giữ tay đỡ anh, xoay người, đứng trước mặt anh, giây tiếp theo Giang Tri liền thấy mình bị Thời Nghiêu cõng lên.
"!!" Giang Tri dựa vào lưng hắn, còn chưa kịp phản ứng, Thời Nghiêu đã nhẹ bước vững vàng, nhanh chóng cõng anh về phòng ngủ.
Thời Nghiêu cõng người vào phòng, thả anh lên giường, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?" Nhìn bộ dáng của Giang Tri, giống như lúc trước đã từng xuất hiện tình trạng như này.
Giang Tri vội vàng giải thích: "Chính là ngẫu nhiên sẽ bị đau eo, đau chân, chuột rút này kia, ngủ một giấc thì hết, thật sự."
"Vậy cậu nằm nghỉ một lúc đi, có gì cần thì cứ kêu tôi, tôi ở ngoài phòng khách." Trước khi Thời Nghiêu rời đi, vì không yên tâm mà dừng lại, quay trở lại đứng trước giường, nhìn Giang Tri còn ngồi trên giường, đưa tay sờ sờ đầu anh, lại truyền cho anh thêm chút tự nhiên chi lực.
Không kịp phòng ngừa, đột nhiên bị xoa đầu, Giang Tri thế mà lại cảm thấy rất thoải mái, cũng không có cảm giác ghét bỏ.
Đầu anh có chút mơ mơ màng màng, rất nhanh đã nằm ngã ra giường.
Đứng nhìn người đang nằm trên giường, Thời Nghiêu đợi một lúc lâu mới đi ra ngoài.
Hắn ngồi trong phòng khách ngoài phòng ngủ, lặng lẽ sử dụng năng lực nhìn xuyên qua vách tường chắn đường cản lối, tiếp tục lẳng lặng chăm chú quan sát Giang Tri.
Hắn nghĩ thầm, Giang Tri đột nhiên xuất hiện hiện tượng kỳ quái mà không hề có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, hơn phân nửa là có liên quan đến bản thể tinh cầu.
Muốn tránh những thương tổn kỳ quái, chỉ có thể làm yếu bớt mức độ liên kết của anh và tinh cầu.
Thời Nghiêu có thể nghĩ cách, nhưng hiển nhiên là Giang Tri còn chưa biết được chân tướng, hắn không thể trực tiếp ra quyết định sau lưng anh được.
Trong lúc Thời Nghiêu trầm tư, Giang Tri nằm trên giường xoay người, cơ thể cuộn tròn.
Anh mặc quần rộng thùng thình, ống quần bị kéo lên, lộ ra cẳng chân, bắp chân vốn trắng nõn thế nhưng bây giờ lại xuất hiện vết bầm xanh tím.
Thời Nghiêu nhíu mày, đứng đậy đi vào phòng ngủ.
Hắn nghi hoặc và lo lắng, nhịn không được lại đưa tay lên người tiếp tục truyền linh khí cho Giang Tri, thật cẩn thận vỗ rớt dấu vết xanh tím đó, Giang Tri cũng theo đó mà run nhẹ hai cái.
Thời Nghiêu nghĩ đến một khả năng, nháy mắt thả thần thức ra, tràn đi khắp toàn bộ tinh cầu, quả nhiên phát hiện ở một chỗ sâu giữa đại dương rộng lớn xuất hiện hiện tượng khác thường, không chỉ chấn động mãnh liệt, mấy ngọn núi lửa xung quanh cũng đang phun trào mạnh mẽ.
Thần thức Thời Nghiêu thần thông quảng đại, nhân tiện thấy tin tức gần đó đưa tin cũng thu vào: "Trong vòng 24h qua, quanh vành đai địa chấn đã xảy ra 48 trận động đất cấp 4.5 trở lên, trong đó một tiếng trước ở khu vực phụ cận phía Đông phát sinh trận động đất mạnh nhất cấp 8.2......"
"Bắt đầu từ tháng 6 năm nay, toàn thế giới bước vào chu kỳ hoạt động của động đất, theo các chuyên gia, trong hai năm tới sẽ xuất hiện rất nhiều các trận động đất lớn nhỏ khác nhau......"
Thời Nghiêu hiểu được chuyện gì đang xảy ra, xem ra là động đất cấp 8 trở lên sẽ phần nào ảnh hưởng lên Giang Tri, còn những trận động đất nhỏ thì sẽ khiến anh cảm thấy nhức mỏi.
Thời Nghiêu nhìn người nằm trên giường, ngồi xuống bên mép giường, từ từ giúp anh hấp thu tự nhiên chi lực, giúp anh nhanh hồi phục.
Chuyện tự lành gì đó trước kia, Thời Nghiêu đều ngại tốc độ quá chậm, hắn không thể để Giang Tri tự chữa lành một cách chậm chạp như vậy được.
Ngủ một giấc từ sáng đến tối, Lúc Giang Tri tỉnh lại đã là đêm khuya.
Anh mở mắt ra, phát hiện Thời Nghiêu ngồi ở mép giường, bị hắn doạ giật cả mình.
Từ từ nghĩ đến cảm giác thoải mái quen thuộc trong lúc ngủ, trái tim Giang Tri hơi run, không phải Thời Nghiêu dùng biện pháp gì đó để trấn an cùng làm giảm mệt mỏi đau nhức của mình đấy chứ?
"Cậu tỉnh rồi à, có cảm thấy gì không thoải mái không?" Thời Nghiêu chờ anh hồi thần, mới lên tiếng hỏi.
Giang Tri ngồi dậy, giật giật cẳng chân: "Khá hơn nhiều, có thể đi lại.
Vừa nãy...!có phải anh dùng thuật pháp gì không...!tôi cảm thấy rất thoải mái."
Thời Nghiêu không định che giấu: "Ừ."
Giang Tri suy nghĩ gì đó, sau khi nói cảm ơn với Thời Nghiêu lại không hỏi gì thêm mà mở quang não lên, cúi đầu tìm kiếm một lúc, Thời Nghiêu ngó qua, bỗng phát hiện Giang Tri đang xem thông tin về trận động đất cấp 8.2 kia.
Bởi vì động đất xuất hiện ở vành đai núi lửa giữa đại dương, tuy rằng đây là trận động đất mạnh nhất nhưng số người bị thương lại ít nhất.
Giang Tri thở dài, bỗng nhiên nói với Thời Nghiêu: "Mỗi lần cơ thể tôi đau nhức, sau đó sẽ phát hiện nơi nào đó trên tinh cầu đã xảy ra thảm hoạ lớn."
"Nghe nói cũng quá khó tin nhỉ...!nhưng mà tôi lại cảm thấy những chuyện đó có liên quan đến tôi, đây là do tôi vô tình phát hiện được." Đã vậy còn không có cách nào cảnh báo trước cho người khác, thông thường một khi cơ thể anh có phản ứng, những thảm hoạ kia sẽ nối tiếp theo ngay, bản thân Giang Tri thì phải nằm nghỉ ngơi một lúc lâu.
Thời Nghiêu gật đầu: "Đó không phải lỗi của cậu, trước đừng suy nghĩ nhiều như vậy, ăn cơm không?"
Giang Tri "Ai nha" một tiếng, đậu anh ngâm chắc sắp úng luôn rồi! Hơn nửa đêm, trong sân nhà Giang Tri, ánh lửa cháy đỏ rực, giờ anh đã có thể chạy có thể nhảy như bình thường, đang ở sân sau nấu cơm, xào ba món, kêu Thời Nghiêu lại ăn cơm,
Anh ngủ lâu như vậy nên giờ rất tỉnh táo, liền kêu Thời Nghiêu đi vào nhà ngủ, rốt cuộc hắn đã ngồi bên giường canh giữ cho anh suốt cả ngày không chợp mắt rồi.
Giang Tri ngồi một mình ở sân sau, trong đầu còn chút hỗn loạn, anh nhất thời nhớ đến cảnh tượng thấy được trong giấc mơ, nhất thời nghĩ tới việc Thời Nghiêu truyền linh lực cho mình, nghĩ tới cảnh hắn mát xa cho anh.
Nhiều năm như vậy Giang Tri chưa bao giờ đỏ mặt, giờ càng nghĩ càng thấy đỏ mặt tía tai, anh suy nghĩ miên man một hồi lâu, sờ lên gương mặt của mình, vừa mềm vừa nóng, nhất định đỏ quá mức cho phép rồi.
Giang Tri lại cảm thấy suy nghĩ của mình thật kỳ lạ, nhất định là do lâu quá không tiếp xúc với người đây mà, anh thở dài một hơi, bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân, hô hấp căng thẳng, là tiếng Thời Nghiêu từ phía sau đang đi tới chỗ anh.
Giang Tri rối rắm giờ mình nên ngồi hay nên đứng lên đây thì cảm giác được một chiếc áo khoác phủ lên người mình, đầu óc anh dừng khoảng chừng 3 giây, sau đó vươn tay ra, vừa lúc phủ lên mu bàn tay chưa kịp rút lại của Thời Nghiêu.
Tay hắn lạnh lạnh, Giang Tri đột nhiên đứng lên, lại cảm thấy mình đường đột quá, liền xoay người sang chỗ khác, không dám đối diện với Thời Nghiêu.
"Gió lên rồi, cẩn thận cảm lạnh." Thời Nghiêu thấy hai má anh đỏ ửng, hai lỗ tai cũng phiếm hồng, nghĩ thầm nhìn kiểu gì cũng thấy như đang thẹn thùng vậy.
Giang Tri "Ừ" hai tiếng đồng ý, muốn lặng lẽ rút tay về, lại phát hiện đã chậm, Thời Nghiêu đã trở tay nắm lấy tay anh.
Anh lại càng khẩn trương, lẻ loi một mình nhiều năm như vậy, kỳ thật lá gan Giang Tri khá lớn, làm người cũng tàn nhẫn, nhưng lúc này lại chỉ có thể né tránh ánh mắt, không dám nhìn thẳng Thời Nghiêu.
Đôi mắt sâu thẳm của Thời Nghiêu tựa như loé sáng lên, hắn nhìn Giang Tri, tay nắm chặt không buông, chờ đến khi Giang Tri lấy hết can đảm ngước lên đối diện tầm mắt hắn, mới nói: "Giang Tri, chúng ta yêu đương đi, về sau nếu em "sinh bệnh" tôi sẽ mát xa chữa trị cho em...!Nếu em không muốn, vậy giữ tôi lại khảo sát thêm một đoạn thời gian nữa, được không em."
Hắn chưa bao giờ do dự chần chờ, một khi xuất hiện dấu hiệu hắn nảy sinh tình cảm với Giang Tri, Thời Nghiêu liền không che dấu chút nào, thản nhiên để lộ ra tất cả.
Tuy rằng Giang Tri kinh ngạc đến tim muốn nhảy cả ra ngoài, lại cố ra vẻ bình tĩnh hỏi hắn: "Tôi...!một tên đàn ông, không có ưu điểm gì, anh nhìn thuận mắt ở điểm nào chứ?"
"Ai nói em không có ưu điểm? Nấu ăn ngon, tính tình tốt, lại còn đáng yêu......" Thời Nghiêu cũng khó có thể giải thích rõ ràng cho anh.
Đó là một loại cảm giác, chỉ cần ở bên anh hắn sẽ cảm thấy thả lỏng thư thái vui vẻ, cảm giác muốn cùng nhau chung sống qua ngày.
Nghe Thời Nghiêu nói mình "đáng yêu," Giang Tri cau mày, nghĩ thầm: Nói hươu nói vượn! Cũng chẳng phải Thời Nghiêu chưa từng thấy anh vung rìu chặt củi, cầm dao lớn chặt xương.
Giang Tri khụ hai tiếng cho thanh giọng, thả xuống quả bom, "Em cảm thấy có thể."
"Nhưng phải nói trước với anh, em chưa từng yêu đương, anh phải dạy em đấy." Lời Giang Tri còn chưa dứt, đỉnh đầu lại được Thời Nghiêu xoa nhẹ nhàng.
"Được." Thời Nghiêu nghĩ, giờ hắn phải đi tự học bổ sung kiến thức trước mới được.
Mỳ bò hầm cà chua
Bánh trung thu nhân hạt sen trứng muối
Bánh trung thu các loại.
Danh Sách Chương: