Xích Viêm vui sướng hôn người dưới thân, thấy Bạch Lạc không còn phản kháng nữa, khóe miệng hắn đều đã giương lên.
Hắn không thể chịu đựng được những hành vi tự làm hại bản thân của Bạch Lạc trước đó.
Vì vậy chỉ có thể đem toàn bộ đệ đệ muội muội của y dẫn về vương phủ, để cảnh cáo y.
Bạch Lạc quả nhiên giống như hắn nghĩ an tĩnh lại.
Trong lòng Xích Viêm mang theo một tia vui sướng.
Hắn vươn tay, có chút si mê nhìn gò má Bạch Lạc.
Mạc danh...
Trước đây đều chưa từng để tâm, hiện tại lại cảm thấy có nhìn thế nào cũng không đủ...
"Nếu như ngươi ngoan, sau này ngươi muốn cái gì ra đều sẽ cho ngươi...!Bất luận là vinh hoa phú quý, hay là thứ khác mà ngươi muốn.
Chuỗi hạt mà trước đây Nhiếp Hoài Vũ tặng cho ngươi, nếu như ngươi thích, ta cũng sai người tặng cho ngươi trăm chuỗi ngàn chuỗi.
Đảm bảo mỗi một chuỗi đều đáng giá hơn nhiều so với của hắn.
Đám đệ đệ muội muội của ngươi, ta cũng sẽ cho chúng một cuộc sống tốt đẹp.
Vậy nên, sau này đừng có ngỗ nghịch ta nữa...!Nếu không ta cũng không biết ta sẽ làm ra những chuyện gì..."
Xích Viêm vừa nói, lại vừa hôn lên môi Bạch Lạc.
Hắn thực sự vô cùng mong chờ, hắn và Bạch Lạc có thể trở lại như trước kia...
Bạch Lạc làm dược cổ cho hắn, thì nên cam tâm tình nguyện ở trước mặt hắn, giống như trước kia mà yêu sâu đậm hắn.
Mặc dù Xích Viêm lại không cho rằng mình thích Bạch Lạc.
Nhưng mà hắn đã quen với sự tồn tại của Bạch Lạc rồi.
Hắn không thích cuộc sống ban đầu của mình bị thay đổi...
Bây giờ hắn đã đủ tốt với Bạch Lạc rồi.
Hắn hy vọng Bạch Lạc cũng có thể thức thời một chút.
Còn Bạch Lạc bị Xích Viêm hôn như vậy, ngón tay đều nắm chặt lại.
Tuy rằng vô cùng không muốn, nhưng y vẫn là nỗ lực nói với chính mình, y phải nhẫn nại, phải nỗ lực nhẫn nại!
Trước tiên y phải chiếm được trái tim Xích Viêm, rồi bí mật đưa đệ muội rời đi...
Sau đó mới có thể chết trước mặt Xích Viêm, khiến hắn cả đời này đều hối hận không kịp.
Xích Viêm còn có chút không vui, khi hắn hôn Bạch Lạc, Bạch Lạc bất động như là một khúc gỗ.
Không ngờ Bạch Lạc lại chủ động nắm lấy tay hắn.
Tách ngón tay hắn ra, sau đó viết chữ lên lòng bàn tay hắn...
"Xin lỗi, vương gia."
Xích Viêm nhìn chữ Bạch Lạc viết trong lòng bàn tay mình, chỉ cảm thấy trái tim đều sắp tan chảy rồi.
Hắn không ngờ tới, Bạch Lạc thế mà sẽ chủ động xin lỗi mình.
Bạch Lạc ngừng một chút, tiếp tục viết:
"Có lẽ là thuộc hạ quá yêu ngài, vậy nên mới hy vọng năm đó người mà được ngài tặng trâm cài là thuộc hạ.
Bất kính với Thẩm tiểu thư, cũng là bởi vì thuộc hạ đố kị muốn quậy phá.
Nếu như vương gia vì vậy mà chán ghét thuộc hạ, vậy xin vương gia trách phạt."
Xích Viêm vốn dĩ còn rất tức giận thái độ của Bạch Lạc đối với Thẩm Vân Niệm lúc trước.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy những gì Bạch Lạc viết, hai mắt đột nhiên sáng lên.
Nháy mắt, sự vui vẻ nói khôn tả tràn ngập lòng hắn.
Cái cảm giác này giống như là một bông pháo hoa rực rỡ nổ tung trong đầu hắn.
Những màu sắc rực rỡ ấy, khiến cả người hắn đều có chút ngẩn ngơ vui sướng.
Hóa ra, Bạch Lạc đối với Thẩm Vân Niệm như vậy, chính là bởi vì y quá yêu mình!
Xích Viêm mặc dù rất nỗ lực xụ mặt, muốn thể hiện uy nghiêm của mình.
Dù sao Bạch Lạc phạm phải lỗi lầm không thể tha thứ như vậy, Xích Viêm dù thế nào cũng phải để y xin lỗi Thẩm Vân Niệm.
Nhưng mà bây giờ, hắn lại không cách nào nghiêm mặt.
Khóe miệng không nhịn được giương lên.
Ngay cả trong mắt cũng đều tràn ngập vui vẻ.
Trước đây Xích Viêm chưa từng để tâm tình yêu của Bạch Lạc, nhưng mà bây giờ hắn lại cảm thấy vui vẻ muốn mạng.
Nếu như ngươi đã biết sai, lát nữa liền đi xin lỗi Vân Niệm đi.
Ngươi vừa nãy như vậy, cũng quả thực có chút quá đáng rồi."
Nhưng Bạch Lạc lại cúi thấp đầu.
Những giọt nước mắt lớn lại chảy ra từ trong mắt y.
Y vẫn còn không ngừng lắc đầu, trong mắt tràn ngập cầu khẩn.
Vừa nghĩ tới những lời Bạch Lạc vừa viết, Xích Viêm lại bắt đầu mềm lòng.
Dường như đối mặt với người trước mắt, hắn liền hoàn toàn không cách nào trở nên có nguyên tắc.
"Bỏ đi bỏ đi.
Phía Vân Niệm ta tự mình nói với nàng vậy.
Ngươi dưỡng thương cho tốt là được."
Nhưng mà Xích Viêm lại không biết rằng, vừa nãy Bạch Lạc bất quá là diễn kịch mà thôi.
Y chỉ là muốn thăm dò giới hạn của Xích Viêm.
Lại không ngờ rằng, mình bất quá là giả bộ muốn khóc, hắn thế mà có thể không bắt mình đi xin lỗi Thẩm Vân Niệm.
Trong lòng Bạch Lạc không tránh khỏi có chút tự giễu.
Y cuối cùng sống thành dáng vẻ mà chính y ghét nhất.
Y nói sự thật, một câu Xích Viêm cũng không chịu tin tưởng...
Nhưng mà những lời giả dối như vậy, tên ngu xuẩn này lại coi là thật!
Hắn sao có thể bất phân thị phi như vậy?
Bạch Lạc nhìn người trước mắt, trong lòng thầm nghĩ:
Xích Viêm, ngươi nhất định sẽ hối hận!
Nếu như có một ngày, ngươi biết được, ta mới là người mà ngươi vẫn luôn tìm kiếm bao năm nay.
Ngươi nhất định sẽ hối hận về những việc làm ngày hôm nay của mình!
Trái tim càng ngày càng đau đớn...
Giống như là bị vũ khí sắc bén hung hăng cắt qua vậy, một đao không đủ, lại thêm một đao!
Phía trên thật sự đã là máu thịt mơ hồ, máu tươi không ngừng chảy ra, sớm đã chảy đầy khắp nơi.
Y đã đau đến mức không thể đau hơn rồi...
Trước đây là Xích Viêm cắt thương, hiện tại là chính y!
Y thế mà tận tay biến mình trở nên tiện tới như vậy!
Bạch Lạc có chút thống khổ nhắm lại hai mắt.
Bất quá, không sao, y muốn khiến Xích Viêm đau khổ, gấp trăm ngàn lần nỗi đau y!
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên thanh âm của Thẩm Vân Niệm.
Thẩm Vân Niệm thấy Xích Viêm dẫn Bạch Lạc đi đã rất lâu, không yên tâm chút nào.
Nàng không muốn để quan hệ của Bạch Lạc với Xích Viêm tiến gần hơn nữa.
Nếu như có thể, nàng muốn đem Bạch Lạc đi lần nữa.
Một lần không giải quyết được Bạch Lạc, nàng không tin lần này còn không được!
"Vương gia, Bạch Lạc hắn hiện tại thế nào rồi?"
Thẩm Vân Niệm đứng ở bên ngoài mèo khóc chuột hỏi.
Thấy Thẩm Vân Niệm tới, Xích Viêm buông Bạch Lạc ra, sau đó đi ra ngoài cửa.
Cửa lại bị đóng lại.
Tiếng Thẩm Vân Niệm lại vẫn nghe thấy rõ ràng như cũ.
"Vương gia, hay là cứ để Bạch Lạc qua chỗ ta đi.
Bạch Lạc bởi vì ta mới trở thành như vậy.
Ta thực sự vô cùng áy náy...!Vương gia có thể không biết, thần y của phủ ta rất lợi hại đó..."
Còn chưa có nói hết, đầu mày Xích Viêm đã nhíu lại.
Lần trước hắn đã cảm nhận được cảm giác mất hồn mất vía khi mất đi Bạch Lạc.
Bây giờ hắn sẽ không lại đem Bạch Lạc giao cho bất kỳ một người nào.
"Vân Niệm, việc này thì thôi đi.
Bạch Lạc ở chỗ bổn vương rất tốt.
Không cần thiết phải tới chỗ ngươi."
Sắc mặt Thẩm Vân Niệm đều đã thay đổi rồi.
Trước đây lúc nàng đề nghị với Xích Viêm, Xích Viêm đáp ứng ngay lập tức.
Bây giờ nàng đã đề nghị hai lần rồi, Xích Viêm lại vẫn không chịu.
"Vương gia, ngươi có phải là đã yêu Bạch Lạc rồi không?"
Thẩm Vân Niệm nháy mắt rưng rưng nước mắt.
"Vì vậy mói không nguyện ý để hắn đi.
Ta lại không phải muốn hại hắn.
Chỉ là Bạch Lạc vì ta mà bị thương, vì vậy ta vô cùng áy náy mà thôi."
"Sao có thể? Bổn vương sao có thể yêu hắn?"
Xích Viêm rất chắc chắn mà nói.
"Trong lòng bổn vương, hắn vĩnh viễn đều không thể nào quan trong hơn ngươi.
Vân Niệm, ngươi cũng biết, cho dù là một con chó, nuôi những năm năm, cũng sẽ có tình cảm.
Bổn vương không muốn để Bạch Lạc đi với ngươi, chỉ là vì thấy Bạch Lạc và ngươi không hòa hợp.
Bổn vương làm như vậy, cũng là vì tốt cho ngươi.
Vì vậy sau này việc như này, liền không cần phải nhắc đến nữa."
Xích Viêm nói quá tự nhiên rồi.
Hắn căn bản không nghĩ tới những lời này bị Bạch Lạc nghe thấy thì sẽ thế nào?
Dù sao trong lòng Xích Viêm, cho dù hắn có sủng Bạch Lạc hơn nữa, Bạch Lạc nhiều nhất cũng chỉ là một nam sủng mà thôi.
Nam sủng có thể có được sủng ái của chủ nhân, thì nên mang ơn đội nghĩa, sao có thể tham vọng tình yêu của chủ nhân?
Thẩm Vân Niệm nghe vậy, quả nhiên trở nên đắc ý cực kỳ.
Nàng cố ý nói với vào trong phòng, nơi mà Bạch Lạc ở: "Hóa ra vương gia bất quá là coi Bạch Lạc thành một con chó à.
Bất quá hắn rốt cuộc theo vương gia nhiều năm như vậy, vương gia vẫn là phải đối với hắn tốt một chút mới phải..."
Thẩm Vân Niệm lại một lần thể hiện sự rộng lượng của mình.
Nàng còn không quên nói với Bạch Lạc, y bất quá là một con chó!
Một con chó, lại có thể lấy gì so với mình?
Thẩm Vân Niệm cho rằng những lời như vậy có thể kích thích được Bạch Lạc, nhưng mà nàng lại không biết, trái tim Bạch Lạc sớm đã không còn một chút gợn sóng nào nữa rồi...
Bạch Lạc đương nhiên biết chính mình ở trong lòng Xích Viêm bất quá là một con chó.
Xích Viêm ngay cả đồ ăn cho chó đều từng bắt y ăn.
Còn có gì có thể làm tổn thương y đây?
Bạch Lạc dùng sức cắn lưỡi mình, đem đầu lưỡi vừa mới lành một chút lại lần nữa cắn chảy máu.
Y dùng tay che miệng mình, cố ý phát ra thanh âm cực kỳ thống khổ.
Xích Viêm nghe thấy thanh âm Bạch Lạc phát ra trong phòng, phản ứng đầu tiên, chính là lập tức đẩy cửa phòng ra.
Thấy khóe miệng Bạch Lạc thế mà lại bắt đầu chảy máu.
Xích Viêm lập tức gấp muốn mạng.
Bạch Lạc hồi nãy khó khăn lắm mới cầm máu được.
Ngay cả thần y như Dương Khiêm, muốn cầm được máu đầu lưỡi, cũng phải mất rất nhiều công sức.
Lại không ngờ đầu lưỡi Bạch Lạc cư nhiên lại bắt đầu chảy máu.
Là vết thương trước đó lại rách ra rồi sao?
Xích Viêm nghĩ cũng không nghĩ, lập tức chạy tới, đem Bạch Lạc từ trên giường bế lên.
Trong miệng gọi lớn tên Dương Khiêm, sau đó chạy tới nơi ở của Dương Khiêm.
Hắn chạy quá mức vội vàng, thế mà ngay cả nhìn cũng không nhìn Thẩm Vân Niệm một cái.
Xích Viêm một bộ dạng gấp gáp khiến khóe miệng Bạch Lạc nhẹ nhàng câu lên.
Y không ngờ, hóa ra muốn chơi đùa một người quyền cao chức trọng, lại là việc đơn giản như vậy.
Chỉ là, mặc dù có thể chơi đùa Xích Viêm thành như vậy, nhưng trong lòng Bạch Lạc lại vẫn là ngay cả một chút cảm giác vui vẻ cũng không có.
Y không phải Xích Viêm, không có thú vui kỳ quái như vậy.
Y chỉ cảm thấy ghê tởm.
Ghê tởm chính mình thế mà muốn kẹp giữa đôi tiện nam nữ này.
Mắt nhìn khuôn mặt Thẩm Vân Niệm tràn ngập bất cam, nhưng lại không thể làm gì.
Bạch Lạc thầm nghĩ trong lòng.
Nếu như mình là chó.
Vậy thì Xích Viêm ngươi thì sao?
Để tâm con chó này như vậy.
Ngươi chẳng phải là ngay cả chó đều không bằng!.
Danh Sách Chương: