• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 49: Phố nam nữ

Mọi người cùng giúp đỡ nhau về đến trên xe, người không bị tương chịu trách nhiệm lái xe đưa mọi người trở về căn cứ.

Khi xe bọn họ xuất hiện tại khu vực gần căn cứ, nhóm quân nhân đều đi ra đón, ngay cả Tề Hành cũng đang chạy chậm một đường hướng về phía bên này.

Vừa thấy mọi người đều là một thân chật vật không chịu nổi lần lượt bước xuống xe, Tề Hành kích động chạy vọt tới cầm tay Tề Nhạc, giọng nói có phần nghẹn ngào, "Mọi người đã trở lại! Em còn tưởng......tưởng là......"

Vẻ mặt Tề nhạc nhất thời nhu hòa xuống, vỗ về Tề Hành an ủi.

Tề Hành không hổ là quân nhân, rất nhanh đã kiềm chế được cảm xúc, xoay qua muốn đón tiếp mọi người nhưng không thấy bọn Thôi Chí đâu "Những người khác đâu? Cũng không việc gì chứ?"

"Tề thượng úy, Thôi đội trưởng và chín đội viên trong đội đều bị thương trong lúc chiến đấu, hiện tại ngoại thương đã được trị liệu hoàn tất nhưng chưa xác định được tình trạng virus trong cơ thể." Vương Anh tiến lên làm một cái quân lễ, ngữ khí trầm trọng trả lời,

"Còn phải mời Tề thượng úy lập tức liên hệ với lãnh đạo nhanh chóng sắp xếp tiến hành chữa trị cho bọn họ."

Tề Hành mở cửa xe mới nhìn thấy đám người Thôi Chí mặt không còn chút máu, hắn quay đầu dùng sức nhắm chặt hai mắt lại, trên mặt đều là thần sắc đau lòng kịch liệt. Nhóm người nhiễm bệnh bên trong căn cứ được tiêm chủng loạt vắc-xin phòng bệnh đầu tiên đã được xác nhận là không có hiệu quả, điều này không nghi ngờ gì như một lời tuyên án tử hình đối với đám người Thôi Chí.

Tề Nhạc liếc mắt một cái liền nhìn ra suy nghĩ của hắn, vẫy tay ý bảo người bên cạnh đem con gián bị đóng băng ra cho bọn họ xem, trầm giọng nói, "Chúng tôi gặp được đàn gián biến dị tại trấn Trần Kiều, chúng nó tuy cũng bị truyền nhiễm virus tang thi nhưng vẫn có thể sống sót, chỉ là phát sinh dị biến, tôi cảm thấy trong cơ thể của chúng rất có thể đã sản sinh ra kháng thể chống virus."

Tề Hành nghe vậy lập tức hai mắt sáng ngời, lập tức nói, "Em lập tức báo lên lãnh đạo, Vương Anh cô đi báo với bộ y tế nhanh chóng chuẩn bị một phòng bệnh cách ly, sắp xếp cho nhóm Thôi đội trưởng vào đó."

"Rõ!"

"Đây là phần thưởng cho nhiệm vụ lần này." Tề Hành lấy ra năm mươi viên tinh thạch giao cho bọn họ, "Mọi người vất vả! Mời trở về nghỉ ngơi trước, những việc còn lại tôi sẽ cho người lo liệu."

Nói xong, Tề Hành tiếp nhận cái bọc chứa gián biến dị vội vàng rời khỏi, Tề Nhạc không yên lòng nên đi theo. Vương Anh hướng bọn Sở Tử Khiên liền tiến lên nói chuyện với người bên bộ y tế.

Nhóm người Sở Tử Khiên cũng không vội rời khỏi mà cùng chờ với tiểu Kim. Rất nhanh sau đó, Vương Anh liền dẫn vài quân nhân mang theo cáng y tế trở lại. Nhìn đám người Thôi Chí được ổn định trên cáng y tế nâng vào phòng bệnh cách ly, bọn họ mới yên rời đi.

Trở lại ký túc xá, mộtđám người đều chạy đi tắm rửa một trận, thay một thân quần áo sạch sẽ ngã đầu liền ngủ. Bọn họ hôm nay đã quá mệt mỏi, nhất là Lục Văn Ngạn, tuy miệng vết thương trên người hầu như đã muốn khỏi hẳn nhưng hắn vẫn cảm giác được cái loại đau nhức khi thân thể bị xé rách. Những người khác bị tổn hao thân thể đều là quá mệt mỏi do chiến đấu kịch liệt, mà Lục Văn Ngạn là bị tổn hao về tinh thần.

Lục Văn Ngạn có cảm giác vừa nhắm mắt mở ra lần nữa thì trời đã tối đen như mực, đợi đến khi lấy lại được tinh thần mới biết cũng đã nửa đêm. Làm hắn kinh ngạc chính là hầu như tất cả mọi người trong phòng đều vẫn còn thức, ngay cả Triệu Hoành Bác và Sở Tử Khiên ở phòng bên cạnh cũng đang ở đây. Sở Tử Khiên và Đường Ngọc thì đang một trái một phải ngồi bên giường, vô cùng lo lắng quan sát hắn.

"Anh Lục, tỉnh rồi." Phương Cảnh Dương thấy hắn mở mắt liền chạy nhanh đến.

"Mọi người làm gì vậy?" Lục Văn Ngạn lười biếng duỗi eo ngồi dậy.

"Không có gì, thấy anh như vậy có chút lo lắng." Phương Cảnh Dương cười ha ha trả lời.

Lúc trước khi trở về đều ngã đầu liền ngủ, cũng không ăn cơm chiều cho nên bị đói tỉnh. Sau khi rời giường đều thương lượng muốn ra ngoài dùng cơm, âm thanh một đám người không nhỏ nên đánh thức mấy người phòng bên cạnh. Sáu bảy người cùng nhau vây lại câu được câu không thảo luận mà Lục Văn Ngạn vẫn ở một bên ngủ trầm như vậy, quả thật có chút quỷ dị. Đường Ngọc còn chạy tới đẩy đẩy Lục Văn Ngạn muốn gọi hắn rời giường nhưng làm thế nào cũng không đánh thức được hắn. Sở Tử Khiên cũng chạy qua gọi, mọi người cũng cùng nhau kêu tên hắn nhưng Lục Văn Ngạn trước sau một chút phản ứng cũng không có, một đám đều vô cùng sợ hãi, chỉ còn kém chưa có đi tìm người bên bộ y tế đến xem.

Lục Văn Ngạn lắng nghe mọi người thần sắc khác nhau thuật lại thì biết tình huống lúc đó nghiêm trọng hơn những gì Phương Cảnh Dương thuật lại. Bất quá hiện tại hắn cũng không cảm thấy thân thể có gì khác thường, chỉ có cảm giác thần thanh khí sảng sau khi ngủ dậy, nên cũng tạm thời đặt việc này sang một bên.

"Đói......" Đường Ngọc biểu môi kéo kéo tay áo Lục Văn Ngạn, một bộ dáng bị ủy khuất.

"Anh cũng đói." Lục Văn Ngạn mỉm cười sờ đầu nhóc, hỏi những người khác, "Mấy giờ rồi?"

"Đã 2 giờ sáng, bây giờ ra ngoài cũng không biết đi đâu tìm thức ăn..." Phương Cảnh Dương đáp

"Đói quá, bây giờ mà có nguyên một con trâu em cảm thấy mình cũng có thể xơi hết!" Triệu Hoành Bác không ngừng xoa bụng.

Không biết có phải lỗi giác hay không, hắn cảm thấy theo dị năng ngày một tăng lên, tựa hồ càng cảm thấy dễ bị đói bụng hơn trước, chỉ một bửa không ăn cũng cảm giác như sắp chịu không nổi. Rõ ràng điều này đối với bộ đội đặc chủng thường xuyên phải chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm như bọn hắn mà nói thì chuyện bị đói là một điều bình thường như cơm bữa.

"Hay là chúng ta đến nhà hàng của Tề Nhạc xem thử còn mở cửa không?" Nhà hàng của Tề Nhạc là nơi chuyên phục vụ cho tầng lớp giai cấp đặc quyền, có lẽ sẽ kinh doanh theo kiểu khách sạn 24 giờ, khó nói trước lúc nào đó cũng có những khách hàng giống như bọn họ, nửa đêm lại muốn ăn chút gì đó.

"Tốt lắm! Đi thôi!"

Bởi vì toàn bộ thành phố bị mất điện trên diện rộng nên hiện tại bên trong căn cứ vẫn đều dùng dầu mazut chạy điện, hiển nhiên các loại nguyên liệu cung cấp năng lượng như xăng, dầu hoả, dầu mazut thời buổi này đều trở nên vô cùng quý giá. Vì thế vào buổi tối bên trong căn cứ chính là một mảnh tối om, trừ luồng sáng thường thường phát ra từ những ngọn đèn pha cảnh báo bên trên tường vây thì chỉ có tầng dưới cùng của ký túc xá và vài thân cây trên đường đi là được gắn vài chiếc đèn tiết kiệm năng lượng.

Lúc bọn họ đi xuống tầng đều là một đường sờ soạng mà đi, cũng may ngũ cảm của dị năng giả thì nhạy hơn nhiều so với người bình thường cho nên cả đám mới không bị té ngã.

Bọn họ vốn nghĩ, nửa đêm như vậy đi trên đường sẽ rất vắng vẻ nhưng lại nằm ngoài dự kiến của bọn họ, kỳ thật rất nhiều người thích ra ngoài vào buổi tối, khu B tuy vẫn im ắng như vậy nhưng thường thường sẽ thấy được nhiều người vội vàng ra vào, nhìn theo phương hướng họ đi là khu C.

"Hay là dùng bữa vào ban đêm được giảm giá?" Tiểu tử Phương Cảnh Dương này lại bắt đầu bổ não, mọi người đều cho một ánh mắt xem thường nhưng trời quá tối nên hắn không nhận thấy.

Đám người có chút mờ mịt theo dòng người hướng về khu C mà đi, rốt cuộc cũng phát hiện được bí mật ở đây. Bên trong khu C, trước mỗi căn lều dọc đường đi có đứng rất nhiều nam nữ ăn mặc hở hang, thấy có người đi tới sẽ chạy đến bắt chuyện làm quen, thương lượng tốt liền kéo người chui vào lều trại ven đường.

Dù là chậm tiêu đến đâu, cả đám cũng hiểu được tình huống nơi đây. Lục Văn Ngạn mím môi, kéo nhóc con đi nhanh, sợ dạy hư trẻ nhỏ.

Một người phụ nữ có làn da trắng nõn, dáng người yểu điệu quyến rũ thấy nhóm người Sở Tử Khiên đi đến, lập tức hai mắt sáng ngời tiến lên tiếp đón.

"Anh đẹp trai, cần phục vụ không? Một đêm chỉ hai tinh thạch." Người phụ nữ kia liếc mắt một cái liền nhìn trúng dáng người cao ngất, tướng mạo lại anh tuấn đi đầu, Sở Tử Khiên, đôi mắt coi như cũng được gọi là xinh đẹp không nháy một cái quan sát hắn từ trên xuống dưới.

Sở Tử Khiên lập tức trưng ra bộ mặt than ngàn năm, nghiêm trang lui về sau một bước, tránh đi bàn tay đang vươn đến, trầm giọng nói, "Không cần."

Người phụ nữ kia sửng sốt, cắn cắn môi, chần chờ nhìn những người khác. Một hàng tám người này đều là những người trẻ tuổi không lớn, hiển nhiên sẽ không thích vẻ ngoài quyến rũ ở tuổi của cô, hai người trong đó tuổi có hơi lớn một chút lại nhìn qua vô cùng nghiêm cẩn, còn có một đứa nhỏ lông mọc chưa dài, đám rắm cũng không đến phần. Cuối cùng, người phụ nữ dời tằm mắt đến trên người Lục Văn Ngạn, nhất thời trước mắt sáng lên, nhanh chóng xác định mục tiêu.

Tướng mạo Lục Văn Ngạn cũng là vô cùng xuất sắc, đẹp trai văn nhã, khí tràng ôn hoà như một vị quý công tử, làm người ta nhìn một cái liền cảm thấy thoải mái. Hơn nữa trên người hắn cũng không có loại uy áp gây khó thở như những dị năng giả bình thường khác, một dộ dáng rất dễ nói chuyện.

"Cậu đẹp trai, cần......"

Người phụ nữ nhân còn chưa nói hết câu, Sở Tử Khiên lập tức một bước chắn trước người Lục Văn Ngạn, ánh mắt sắc bén nheo lại nhìn thẳng người phụ nữ kia, rít ra từ kẽ răng một câu, "KHÔNG.CÓ.NHU.CẦU!"

Người phụ nữ bị khí thế vô tình thoát ra từ trên người hắn doạ tới mức khuôn mặt trắng bệch, cuống quít lui về phía sau không dám chặn đường nữa.

Những người đang muốn tiến lên phía sau đều đem một màn này nhìn trong mắt, rất thức thời không còn ai dám tiến lên tìm ngược nữa.

Mọi người mắt không chớp nhìn về trước bước đi, rất nhanh liền đến khu vực căn tin. Không ngờ bên trong căn tin toàn bộ đều sáng đèn, vẫn còn đang mở cửa kinh doanh. Quan sát thấy không ít người cầm thẻ tích phân đến đổi thức ăn, trong lòng mọi người liền hiểu rõ. Từ lúc liên lạc qua vô tuyến được khôi phục, rất nhiều người đều nghe radio. Nhiều ngày qua không ngừng có dị năng giả đi được đến căn cứ, căn cứ vẫn mở cửa căn tin hẳn là để tiện cho những người mới đến, sau một thời gian dài bụng đói chạy đến căn cứ có thể có một bữa no bụng.

Nhìn thấy ảnh này mọi người an tâm thêm không ít, cảm thấy nahf hàng của Tề Nhạc hẳn là vẫn mở cửa kinh doanh.

Mấy người đi vào căn tin, đang muốn từ cửa hông đi vào nhà hàng liền nghe thấy tiếng nức nở của một cô gái vang lên, "Thưa ngài, xin đừng làm như vậy......"

Theo sau đó là tiếng cười đáng khinh của một người đàn ông, "Sao lại nói vậy, rõ ràng là em tự tìm đến tôi mà?!"

"Tôi, tôi không có......" Cô gái cố sức giải thích.

Âm thanh cô gái nghe qua có chút quen tai, mọi người theo bản năng nhìn về hướng phát ra âm thanh, liền nhìn thấy trong một góc cách đó không xa có một nam một nữ đang lôi kéo. Cô gái kia chính là cô bé lúc đầu dẫn đường cho bọn họ đi đến nhà hàng. Trước ngực người đàn ông kia mang huy chương mày vàng, vóc người cao to, ánh mắt thèm khát vô cùng hèn hạ.

Lục Văn Ngạn nhíu mi tiến lên quát, "Buông cô bé ra!"

Cô gái vừa nhìn thấy người quen rốt cuộc không nhịn được rớt nước mắt, khóc lên, "Giúp tôi với......"

Người đàn ông thấy có người đến phá hỏng chuyện tốt của hắn nhất thời nóng lên, không nói hai lời tung một quyền về hướng Lục Văn Ngạn, trong miệng còn hùng hồn mắng, "Mẹ nó, thứ như mày cũng dám quản chuyện của ông?!"

Lục Văn Ngạn không ngờ người này lại trực tiếp động thủ như vậy, nhất thời không kịp né, chỉ có thể đưa tay lên đỡ.

Tay Lục Văn Ngạn phát ra một tiếng 'Rắc' thanh thúy, cánh tay hoàn toàn bị bẻ gãy, xương trắng còn đâm ra ngoài, xuyên qua làn da nhìn vô cùng khủng bố. Người kia là dị năng giả hệ lực lượng, sức lớn kinh người, Lục Văn Ngạn dưới tình huống không kịp đề phòng bị hắn đánh lén bị thương nghiêm trọng, nhưng người kia còn chưa chịu buông tha, lại tung một quyền khác về phía Lục Văn Ngạn.

"Muốn chết!" Sở Tử Khiên con ngươi trừng lớn đỏ lên như nhỏ máu, phong nhận vụt tới lập tức chém đứt cánh tay người đàn ông.

Chương 50: Xử trí

"A!" Người đàn ông ôm phần cánh tay bị chặt đứt thống khổ lăn lộn trên đất hét lên.

"Văn Ngạn, không sao chứ?" Sở Tử Khiên nhìn cũng không nhìn lấy một cái, vội vàng vọt đến bên người Lục Văn Ngạn kiểm tra vết thương.

Lục Văn Ngạn đau đến mặt không còn chút máu, cắn răng lắc đầu, thấp giọng hổn hển đáp, "Giúp tôi nắn xương......"

"Tôi đưa cậu đến trạm y tế!" Nhìn vết thương là bị gãy xương, Sở Tử Khiên cũng không dám đụng chạm tuỳ tiện.

"Không sao hết......anh quên năng lực của tôi là gì rồi sao......" Hơi động một chút, Lục Văn Ngạn đều đau đến đầu đầy mồ hôi.

Sở Tử Khiên lúc này mới kịp nhớ đến năng lực nối xương của hắn, chỉ thể gật đầu đồng ý, cẩn thận nâng cánh tay bị gãy xương của Lục Văn Ngạn lên, dùng lực đem xương cốt nắn lại vào đúng vị trí.

Tuy trước đó đã có chuẩn bị tâm lý nhưng Lục Văn Ngạn vẫn đau đến tối mắt, hàm răng cũng bị cắn đến đổ máu, đợi một lúc hồi phục lại được chút sức lực mới dùng [Diệu Thủ Hồi Xuân] chữa trị vết thương.

Thấy bộ dáng đau đớn của Lục Văn Ngạn, trong mắt Sở Tử Khiên hiện lên một tia đau lòng.

Cùng lúc đó, Phương Cảnh Dương, Lý Minh Viễn và những người khác đã vây người đàn ông kia vào giữa, trên mặt ai nấy đều là vẻ phẫn nộ nhìn tên to gan dám đánh lén Lục Văn Ngạn của bọn họ như nhìn một người chết, Đường Ngọc cũng phồng hai má ửng hồng, cả đám chỉ hận không thể hung hăn tiến lên đánh cho tên kia nhừ tử mới hả dạ.

Người đàn ông dùng vẻ mặt kinh sợ nhìn một đám người dùng vẻ mặt tức giận vây xung quanh mình liền biết hôm nay đã đá phải thiết bản. Vừa rồi nóng vội không có cẩn thận quan sát tên mặt trắng kia, tất nhiên là không nhận thấy một đám người theo sau vậy mà đều là dị năng giả.

"Tiểu Hoa! A San!" Thấy tình hình không ổn, hắn lập tức lớn tiếng gọi tên hai người đồng bạn.

Một cô gái đeo kính cùng một tên béo từ trong đám người đi ra, trên ngực họ cũng là huy chương mà vàng, trên tay còn cầm bánh bao và canh nóng vừa đổi được, nhìn thấy đồng bạn của mình cả người đầy máu nằm trên đất liền nhanh chóng chạy tới.

"Anh Sơn, làm sao vậy?" Cậu bé gọi tiểu Hoa lúc nói chuyện còn mang theo chất giọng miền quê.

"Còn làm sao nữa, có mắt không biết nhìn à?! Là một đám người tới ức hiếp một mình tôi! Ông đây bị bọn hắn chặt mất cánh tay!"

"Các người không được đến đây!" Cô gái gọi A San nghe vậy lập tức đem bánh bao nhét vào miệng, dang rộng hai tay, tư thế như gà mẹ bảo vệ gà con đem hai người kia bảo hộ sau lưng.

Bọn người Phương Cảnh Dương quả thật sắp bị bọn họ chọc tức đến bật cười, rõ ràng tên kia là người ra tay đánh người ta bị thương trước vậy mà còn ám ở đó buộc tội người khác. Thêm vào bộ dáng gà mẹ của cô bé kia càng làm bọn họ câm nín.

Bất quá, bọn họ cũng không có ý muốn đi giải thích với hai người kia. Trong suy nghĩ của bọn họ, Sở Tử Khiên chặt đứt cánh tay của tên kia là chuyện hiển nhiên, bất kỳ người nào dám tổn thương Lục Văn Ngạn đều phải trả giá.

Trong lúc mọi người giằng co, tiểu Hoa bên kia đã nhanh chóng chạy đến kiểm tra vết thương cho người đàn ông kia, sau đó cậu ta dùng dị năng ngưng tụ thành một khối chất lỏng trong suốt, đem cánh tay bị chặt đứt nối lại. Chỗ nối tiếp thoạt nhìn như được dùng nhựa cao su trong suốt bọc lại, hoàn toàn khác với năng lực nối xương tái tạo da thần kỳ của Lục Văn Ngạn. Bất quá, miệng vết thương không còn tiếp tục đổ máu, trên mặt người đàn ông cũng không có vẻ đau đớn khổ sở như trước.

"Mau cút......nếu không phải bộ dáng các người dễ nhìn...hừ..." Người đàn ông được tiểu Hoa dìu đỡ chậm rãi đứng lên, ngoài mạnh trong yếu gào lên.

Đám người Phương Cảnh Dương nghe vậy liền muốn bùng nổ, xoa xoa tay muốn tiến lên dạy dỗ tên kia một bài học.

"Nga? Tôi còn muốn biết rốt cuộc anh nhìn thấy được chúng tôi có bộ dáng dễ nhìn ở chỗ nào!"

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là tên nhóc mặt trắng vừa rồi.

"Mày .....mày......" Cánh tay của tên nhóc kia bị thương nghiêm trọng như vậy mà đã muốn lành hẳn, chẳng lẽ hắn là dị năng giả hệ chữa trị?!

Người đàn ông trong lòng âm thầm kêu gào, địa vị của dị năng giả hệ chữa trị trong căn cứ không cần nói cũng biết, hậu quả của việc chọc tới những người này chỉ nghĩ thôi cũng không chịu nổi, nhưng hiện tại hắn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK