• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 52: Thân thể biến dị

Lục Văn Ngạn cùng Sở Tử Khiên rời khỏi phòng nghiên cứu quay về nơi ở, mà Lục Văn Ngạn một đường đi vẫn luôn suy tư về màn phát sinh biến hoá vừa rồi, phần lớn những suy tưởng của hắn đều hướng về trường hợp 'Đột biến gien'. Bản thân Lục Văn Ngạn cũng không nắm chắc biến hóa này đến cùng là tốt hay xấu, nhưng chỉ cần nghĩ đến những cặp mắt đỏ như máu của đàn gián và đám chuột vừa ra đã rút lui, giống hệt nhau, hắn liền có một loại cảm giác không rõ.

Hiện tại chỉ có thể hy vọng khu nghiên cứu có thể nhanh chóng đưa ra kết quả kiểm nghiệm nguyên nhân và di chứng của sự biến dị đó, biết rõ đầu mối cũng như tác dụng thì bọn người Thôi Chí mới có thể sử dụng vắc-xin. Mặc dù quan hệ của hắn cùng với những người đó không thân thiết như bọn người Sở Tử Khiên và Phương Cảnh Dương, nhưng vẫn là những chiến hữu cùng trải qua sinh tử. Hắn không thể cứ mở mắt trân trân mà nhìn bọn họ chết đi như vậy, đặc biệt là khi chính mình lại có loại năng lực có thể cứu sống bọn họ.

Hơn nữa, sự việc phát sinh tại nhà ăn tối qua đã gõ vang hồi chuông cảnh báo trong lòng hắn lần thứ hai. Bản thân hắn mặc dù có được hệ thống tuỳ thân, nhưng bản chất bên trong vẫn chỉ là một con người bình thường, không có dị năng. Những thứ hắn có thể dựa vào để sinh tồn chỉ có hệ thống và kỹ năng, bản thân lại thuộc môn phái thiên về hệ trị liệu, điều đó quyết định đến việc kỹ năng công kích của hắn không được cao, lực phòng ngự vật lý cũng rất thấp, có thể nói nếu phải buộc đánh cận chiến thì hắn sẽ người yếu nhất.

Tang thi chó ở Thị trấn Trần Cầu, hệ dị năng giả hệ lực lượng ở nhà ăn, cũng nói lên rất rõ, một khi bị đối phương đến gần, hắn sẽ nằm ở thế cực kỳ bất lợi. Tuy là có thể dùng năng lực trị liệu để trị thương cho chính mình nhưng người nào có thể bảo đảm mỗi một lần như vậy hắn đều có sống sót, giữ lại một hơi thở để sử dụng kỹ năng đó? Hơn nữa, nếu như lúc đó Sở Tử Khiên không ra tay, đầu của hắn chỉ sợ cũng đã bị người kia đánh nát...

Nghĩ tới đây, Lục Văn Ngạn nhịn không được liếc mắt nhìn Sở Tử Khiên đi bên cạnh. Cuộc sống trước kia, hắn căn bản không có lấy một người bạn, chỉ có thể tìm kiếm cảm giác tồn tại của mình bên trong trò chơi, nhưng hiện tại, Lục Văn Ngạn hắn cũng đã có một người bạn để giao phó phía sau lưng mình...

Giống như... cứ tiếp tục như vậy cũng không có gì là không tốt...?!

"Tử Khiên."

"Ân?"

"Anh có kế hoạch chưa? Khi nào thì chúng ta lên đường?"

Sở Tử Khiên nghe vậy nhịn không được cong cong môi, y mới vừa nói 'chúng ta'.

"Đương nhiên là cành nhanh càng tốt, nhưng tôi không yên tâm bọn người Thôi Chí, không bằng đợi đến khi có kết quả, chúng ta sẽ rời đi, thế nào?"

"Được." Lục Văn Ngạn khẽ cười gật đầu.

Thấy Lục Văn Ngạn nở nụ cười, Sở Tử Khiên nắm chặt thời cơ xoát điểm thiện cảm, "Vết thương còn đau không?"

"Không đau." Cảm giác được bạn bè quan tâm rất tốt, Lục Văn Ngạn nụ cười càng sâu hơn, "Lúc nãy cảm ơn anh."

"Không, không cần khách khí..." Sở Tử Khiên trong lòng một mảnh nóng hổi, rất muốn thừa dịp bầu không khí vừa vặn sẽ cùng y trò chuyện nhiều hơn vài câu, nhưng lại sợ làm người ta phản cảm, chính đang trong tình thế khó xử như vậy lại có người không có mắt chạy tới quấy rầy bọn họ.

"Hai anh có cần phục vụ đặc biệt không? Kỹ thuật của em rất tốt, bảo đảm thoả mãn cả hai anh!" Một người có dáng dấp phi thường mềm mại, bộ dạng đáng yêu đột nhiên tiến lên đón đường bọn họ, dùng giọng điệu ỏng ẹo nói chuyện, thỉnh thoảng còn vứt mị nhãn. Bởi vì trời tối mịt, lúc mới nhìn còn tưởng là nữ, không ngờ cẩn thận lắng nghe mới nhận ra người này kỳ thật là nam.

Thì ra bọn họ bất giác đã đi đến gần khu vực phố nam nữ, cứ như vậy lần thứ hai lại bị tiếp cận.

Sở Tử Khiên nhăn chặt mày, lạnh băng đuổi người, "Chúng tôi không cần."

"Hai anh hẳn là chưa từng thử qua tư thế sandwich kẹp thịt đúng không? Em đã từng phục vụ qua cho rất nhiều cặp tình nhân bằng cách đó, tuyệt đối có thể mang lại những trải nghiệm cực khoái đến cho hai anh nha." Người kia còn không buông tha, vẫn tiếp tục mời chào. (KT: áu áu áu, thiệt kích thích *xịt máu mũi*)

Cả hai người đều sững sờ, người này hình như coi bọn họ thành một đôi?!

Bất quá, lần này Sở Tử Khiên cũng không vội đuổi người, mà có chút hồi hộp cẩn thận nhìn về phía Lục Văn Ngạn, muốn nhìn xem phản ứng của hắn một chút.

Trên mặt Lục Văn Ngạn ngoại trừ kinh ngạc ra cũng chưa xuất hiện biểu hiện không tốt hay là thần sắc phản cảm, một phần cũng làm cho hắn thoáng an tâm một ít.

"Ngại quá, chúng tôi thật sự không cần."

Lần thứ hai từ chối, người kia cuối cùng cũng không tiếp tục dây dưa nữa, đi về một hướng khác tiếp tục tìm kiếm cho mình khách hàng kế tiếp.

Lục Văn Ngạn và Sở Tử Khiên có chút chật vật bước nhanh hơn, đợi cho đến khi tiến vào khu B mới chậm lại.

Sở Tử Khiên hơi do dự, nhưng vẫn quyết định mở miệng hóa giải bầu không khí ngột ngạt này, "Lúc nãy, người kia..."

"Ha ha ha ha..." Nào ngờ, thời điểm hắn vừa mới mở miệng, Lục Văn Ngạn lại đột nhiên cười lên, còn khoa trương đến run rẩy cả người.

Đây vẫn là lần đầu tiên Sở Tử Khiên trông thấy bộ dáng Lục Văn Ngạn thoải mái cười to như vậy, chỉ thấy người trước mắt lúc cười lên nhìn cực kỳ mê người, nhất thời ngắm đến sững sờ.

Lục Văn Ngạn cười đến chảy nước mắt, thật vất vả mới ngừng lại được, "Anh có thấy trang phục của người lúc nãy không? Anh ta còn mang giày co gót nữa chứ! Áo body cổ tim trễ ngực, cộng thêm mùi nước hoa rẻ tiền, giống hệt những cô nàng chuyển giới chưa hoàn chỉnh ở Thái Lan mà tôi từng xem trên ti vi, thật là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ngoài đời thực... thật kinh ngạc...ha ha ha ha, không được rồi, buồn cười chết mất..."

Sở Tử Khiên tận đáy lòng dâng lên một cảm giác sâu sắc vô lực, người này đúng thật là cao thủ chuyên phá hoại bầu không khí, lần nào cũng đều có thể dễ dàng đem ngọn lửa tư tưởng vừa nhen nhóm lên trong lòng hắn triệt để dập tắt.

Thời điểm hai người trở lại chỗ, mọi người cũng đã ngủ, hai người rón rén về phòng. Lục Văn Ngạn vừa vào phòng liền thấy nhóc con ngủ loạn xạ ngay trên giường, chăn cũng bị đá rơi mất, lộ ra cái bụng nhỏ trắng trắng mềm mềm, miệng nhỏ hơi chu ra, nhìn qua vô cùng đáng yêu.

Lục Văn Ngạn thở dài, nhặt chăn lên, lúc đắp chăn cho nhóc con, nhịn không được vươn ngón tay chọt chọt cái bụng nhỏ mềm mại, cậu nhóc này có thể coi như bị hắn nuôi ra được chút thịt đây. Bé con sợ nhột, thân thể hơi co lại cọ cọ cái chăn rồi tự mình cuộn lại thành một bọc hệt như con sâu nhỏ, hơi bĩu môi trong miệng thầm thì không biết đang nói cái gì, chắc là đang oán trách người đang quấy rầy nhóc đây.

Bộ dáng đứa nhỏ vô cùng đáng yêu, Lục Văn Ngạn nhịn không được sờ sờ bên này nắn nắn bên kia, mãi đến khi đùa bé con đến sắp tỉnh lại mới ngừng tay, lên giường đi ngủ.

Sáng ngày thứ hai mọi người rời giường, đơn giản rửa mặt chuẩn bị xuống lầu đi ăn điểm tâm, liền nghe thấy một trận tiếng bước chân dồn dập, giương mắt nhìn qua liền thấy thì ra là Uông Phỉ.

"Uông Phỉ? Sao cậu lại tới đây?"

"Sở đội trưởng, Lục thiếu, anh Tề bảo tôi tới gọi hai người đi đến phòng nghiên cứu một chuyến, việc nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh hình như có tiến triển."

Sở Tử Khiên và Lục Văn Ngạn nghe vậy sững sờ, không nghĩ động tác bọn họ lại nhanh như vậy, ngắn ngủi thời gian trong một buổi tối liền có tiến triển.

"Tốt, chúng ta đi xem."

Hai người cũng rất quan tâm đến tình huống nhóm người Thôi Chí bên kia, không đợi ăn điểm tâm liền vội vã đi cùng Uông Phỉ.

Khu vực nghiên cứu được đặt ở khu A, phòng vệ vô cùng nghiêm ngặt, phải kiểm tra thẻ nhận dạng mới cho bọn họ đi vào. Bên trong đều có dụng cụ và vật liệu thí nghiệm dùng cho nghiên cứu, cung cấp năng lượng liên tục 24 giờ, đãi ngộ nơi này có thể nói là tốt nhất trong căn cứ.

Uông Phỉ mang bọn họ đi đến một phòng thí nghiệm, vừa mở cửa ra bọn họ đã nhìn thấy Tề Hành và Tề Nhạc, còn có một nhân viên mặc quần áo thí nghiệm màu trắng, bên cạnh họ là một cái bàn thí nghiệm. Nằm bên trên chính là người biến dị vừa được tiêm chủng loại vắc-xin mới nhất tối qua.

Người kia thoạt nhìn so với tối qua tốt hơn rất nhiều, biến hoá trên thân thể đã biến mất, cả người nhìn qua không khác gì người bình thường, Lục Văn Ngạn kiểm tra thông tin của hắn một chút

Nhân vật họ tên: Lâm Hạo (Dị năng giả biến dị)

HP: 12000/12000

Độ đói khát: 20/100

Trạng thái nhân vật: Đói bụng

"Dị năng giả biến dị?" Lục Văn Ngạn hơi kinh ngạc khẽ hô.

"Đúng vậy, đây là tên gọi mới chúng tôi vừa chọn cho anh ta, cậu Lục làm sao biết được?" Tề Hành thính tai cách hắn tương đối gần nên nghe thấy được.

Lục Văn Ngạn lúc này mới phát hiện bàn thân vô tình đã phát ra âm thanh, chỉ thể trả lời qua loa, "Tôi đoán."

May mà Tề Hành cũng không dây dưa quá nhiều với vấn đề này, hắn có chút hưng phấn nói, "Tối qua sau khi mang anh ta về phòng nghiên cứu, nhân viên đã đem máu đi xét nghiệm, phát hiện bệnh độc trong cơ thể anh ta đã hoàn toàn được thanh lọc, hơn nữa, tế bào thân thể còn được cường hoá phần nào. Anh ta có thể thay đổi hình thái thân thể, cường hoá năng lực chiến đấu, nhưng chỉ có thể duy trì hình thái ấy khoảng 20 phút."

Nghe vậy, Lục Văn Ngạn liền có suy đoán đại khái trong lòng, người này không có thanh năng lượng kỹ lực xanh lam, tức là công kích được tăng cường thông qua biến hóa của cơ thể, cho nên hoàn toàn khác với dị năng giả bình thường.

"Đầu óc của anh ta như thế nào? Suy nghĩ có rõ ràng không? Có dễ nóng giận hay có khuynh hướng tấn công người khác gì đó không?" Đây là chỗ Lục Văn Ngạn lo lắng nhất, chỉ sợ người này biến đổi thành giống hệt lũ gián chuột kia.

"Thời điểm không kích hoạt hình thái biến dị, suy nghĩ của anh ta vô cùng rõ ràng, thế nhưng sau khi biến đổi sẽ khá có tính công kích, tuy vậy tư duy vẫn thanh tỉnh, sẽ không tuỳ ý công kích người." Tề Hành nói xong, chỉ chỉ thanh sắt ở góc cuối gian phòng, ở giữa toàn bộ bị lõm xuống, còn có thể nhìn rõ hình dáng nắm tay, hiển nhiên là do người này gây nên.

Như vậy, sau khi chuyển đổi hình thái, sức phòng ngự và lực công kích của dị năng giả biến dị đều sẽ được gia tăng, nhưng sẽ phải chịu hạn chế về thể lực. Nói một cách hoàn chỉnh, hắn ta chỉ mạnh hơn so với người bình thường một chút, sức chiến đấu vẫn không thể so được với dị năng giả.

"Sau đó, chúng tôi cũng đã cho một vài người nhiễm bệnh khác sử dụng vắc-xin, trong số những người đó chỉ có những người có tố chất thân thể khá khoẻ mạnh cường tráng mới phát sinh dị biến. Những người còn lại ngoại trừ thanh lọc bệnh độc ra thì thân thể cũng không phát sinh bất kỳ biến dị nào khác."

Kỳ thực đây là cái tin tức vô cùng tốt, có vắc-xin mới này, những người bị lây nhiễm không chỉ thoát chết mà còn có thể có cơ hội trở nên mạnh mẽ hơn.

Nếu đã chứng minh vắc-xin phòng bệnh có tác dụng, như vậy việc cứu chữa cho nhóm Thôi Chí liền trở thành nhiệm vụ cấp thiết.

"Thế nhưng, hiện giờ chúng tôi vẫn không thể quyết định được có là có nên tiêm thuốc cho bọn họ hay không, dù sao cơ chế thân thể của dị năng giả vẫn khác với người bình thường."

Những lời Tề Hành nói thật ra rất có lý, cấu trúc máu và tế bào của dị năng giả đều đã xảy ra thay đổi, nhất định có chỗ khác với cùng người bình thường, lỡ như vắc-xin tiêm vào cơ thể xảy ra xung đột với kháng thể hoặc là bệnh độc, gây tác dụng ngược, làm thân thể không chịu nổi thì càng thảm hơn.

"Tôi cũng cảm thấy vẫn là nên tiếp tục tiến hành vài thí nghiệm hơn nữa, sẽ càng bảo đảm không còn nguy hiểm, dù gì hiện tại bọn họ cũng đã bị đóng băng, ướp lạnh thêm hai ngày nữa cũng không khác mấy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK