Phong Ngâm chau mày lại, hai tay gắt gao ôm lấy bụng, đau đớn làm cho hắn mỗi lần hô hấp đều thở dốc cùng rên rĩ.
-“Không….không!”_Nam Cung Kiệt thì thào tự nói, môi không nhịn được mà run rẩy, máu từ khóe miệng hắn chảy xuống, tràn ra cả trên vạt áo Phong Ngâm.
Đã đến…..giờ tý rồi sao? Nhưng vì sao chính mình lại không có một chút cảm giác đau đớn? Thứ đồ vật này nọ trong ngực tựa hồ như đã chết, … ngay cả nhảy lên cũng không có….
Một cỗ mùi máu tanh chạy lên yết hầu, Nam Cung Kiệt lấy tay che miệng, máu ồ ạt theo kẽ tay chảy ra ngoài. Nam Cung Kiệt không hiểu tại sao máu lại chảy ra ngày càng nhiều như vậy, rõ ràng bản thân không có cảm giác đau, một chút cũng không có….
Màu máu đỏ tươi nhiễm đỏ cả vạt áo của Phong Ngâm, nhìn thật ghê người.
Nam Cung Kiệt gắt gao đem Phong Ngâm ôm vào trong ngực, tại lúc ý nghĩ máu đã chảy hết thì lại phung ra thêm một ngụm máu nữa.
-“Kiệt…”_Phong Ngâm run rẩy đưa tay xoa mặt Nam Cung Kiệt, hết thảy những gì trước mắt đều làm cho hắn cảm thấy sợ hãi.
Tay Nam Cung Kiệt dính đầy máu, ánh mắt Nam Cung Kiệt cơ hồ tuyệt vọng, mặt Nam Cung Kiệt dị thường bình tĩnh…
Nam Cung Kiệt nhẹ nhàng cầm lấy tay Phong Ngâm, ánh mắt bịt kín một tầng hơi sương, trí nhớ lại như thủy triều vội vàng kéo đến.
-“Ngươi gạt ta…”_Nam Cung Kiệt cúi đầu nhìn Phong Ngâm, khóe miệng hơi cong lên_: “Ngươi vì sao lại gạt ta?”. Lông mi dài ngưng lệ nhịn không được run rẩy khiến nước mắt liên tục chảy xuống khuôn mặt Nam Cung Kiệt_: “Ngươi vì sao lại lừa ta như thế…”
Nam Cung Kiệt hít sâu một hơi, dùng hết khí lực hô to ra ngoài cửa _: “Người tới nhanh!”
Nhạn Thiên Nhai cùng Sở Tương Tích đẩy cửa bước vào. Nhìn máu vây xung quanh hai người, Sở Tương Tích nhất thời đứng ngốc tại chỗ, Nhạn Thiên Nhai nổi điên chạy về phía bọn họ.
Nam Cung Kiệt cuối đầu, cùng Phong Ngâm hai mắt nhìn nhau_: “Ta rõ ràng, đã từng tỉnh lại mà….”
Phong Ngâm bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Kiệt, hơi mở miệng, muốn nói rồi lại thôi.
Nhạn Thiên Nhai đoạt lấy Phong Ngâm đang được Nam Cung Kiệt ôm trong lòng. Đang muốn ôm Phong Ngâm đi ra ngoài lại phát hiện hai tay bọn họ nắm chặt lại một chỗ, cho df là Nam Cung Kiệt hay Phong Ngâm, đều dùng sức nắm lấy như vậy.
Nam Cung Kiệt nhìn Phong Ngâm thật lâu, nói rõ ràng_: “Không cần vứt bỏ con của chúng ta…”_Rồi mới nhìn về phía Nhạn Thiên Nhai, ngữ khí kiên quyết_: “Vô luận như thế nào, nhất định cũng phải bảo trụ* đứa nhỏ, nhất định……”
*bảo trụ: bảo vệ + giữ lại
Nhạn Thiên Nhai còn chưa đáp ứng đã nóng vội ôm lấy Phong Ngâm.
Nhạn Thiên Nhai không để ý được nhiều như vậy, chỉ biết phải nhanh một chút đem Phong Ngâm ôm đi, liền dùng sức đem tay Nam Cung Kiệt mở ra.
Nam Cung Kiệt khụy trên mặt đất, tầm mắt nhìn theo hình bóng Phong Ngâm. Thẳng cho đến khi không nhìn thấy nữa, cuối cùng chống đỡ không nổi, thân mình hư thoát ngã xuống mặt đất, ý thức dần dần trở nên mơ hồ.
Khi Nam Cung Kiệt tỉnh lại đã là hoàng hôn của ngày hôm sau.
Nam Cung Kiệt chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Nam Cung Huyền vẻ mặt nghiêm trọng ngồi ở mép giường, Nhan Ca bắt chéo tay đứng ở phía sau.
-“Kiệt! Ngươi tỉnh rồi!_Nam Cung Huyền mừng một trận như điên, cúi thân người vỗ mặt Nam Cung Kiệt.
Nhan Ca không nói gì, thần sắc thản nhiên.
Nam Cung Kiệt thanh âm mỏng manh kêu lên một tiếng_: “Phong..!”_Nói rồi nghiêng người, khó khăn dịch chuyển cơ thể.
Nam Cung Huyền thấy thế vội giữ y lại, nhẹ giọng nói_: “Thân mình ngươi vừa mới tốt, nghỉ ngơi một lát trước. Phong Ngâm ở bên kia….không cần vội….”
Nhan Ca đứng ở một bên cười nói_: “Ngươi cuối cùng mạng lớn, độc tố trong cơ thể thế nhưng đã được thanh lọc sạch sẽ”.
-“Hắn đã xảy ra chuyện gì?”_Nam Cung Kiệt đối với lời nói của Nhan Ca ngoảnh mặt làm ngơ, vội bắt lấy cánh tay Nam Cung Huyền, thở hổn hển hỏi_: “Hắn cùng đứa nhỏ….đã xảy ra chuyện gì?”
Nam Cung Huyền úp úp mở mở liếc Nam Cung Kiệt một cái, cúi đầu không nói gì.
Thấy Nam Cung Huyền bộ dạng khó khăn không muốn nói, Nam Cung Kiệt chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa. Trong khoảnh khắc trời đất giống như qua cuồng, thân thể vốn đang căng thẳng đột nhiên giống như kiệt sức, mềm nhuỗng ngã xuống giường.
-“Phong Ngâm không có chuyện gì.”_Nhan Ca thở dài nói_: “Hắn vẫn còn sống”.
Nam Cung Kiệt chậm rãi di chuyển thân mình ngồi ở mép giường, thật vất vả mới trở lại bình thường được, thanh âm run rẩy nói_: “Ta muốn đi gặp hắn…”_Không biết là bởi vì hưng phấn hay quá khẩn trương, tay Nam Cung Kiệt nhìn không được mà run rẩy, ngay cả mang động tác mang giày đơn giản cũng trở nên khó như lên trời.
Nhan Ca cùng Nam Cung Huyền liếc nhau một cái, thản nhiên nói_: “Phong Ngâm vừa mới đi ngủ, Thiếu chủ không cần phải đi đến làm phiền. Hơn nữa hắn cũng không muốn nhìn thấy ngươi”.
Nam Cung Kiệt buông tha ý định mang giày vào, nhấc chân muốn đứng lên lại phát hiện khí lực toàn thân đều như bị rút hết, thẳng tắp té ngã trên mặt đất.
Nam Cung Huyền nhìn Nhan Ca một cái, sau đó nâng Nam Cung Kiệt dậy_: “ Chờ ngươi dưỡng thân thể tốt lên rồi đi thăm cũng không muộn, hắn quả thật là cần….. nghỉ ngơi cho tốt….”
-“Phong Ngâm vừa mới sinh non”_Thanh âm Nhan Ca trầm tĩnh ở phía sau vang lên_: “ Hắn khôngmuốn nhìn thấy bất luận kẻ nào, đặc biệt là Thiếu chủ ngươi”
Nam Cung Kiệt ngã một cái thật mạnh trên mặt đất, chỉ lẳng lặng quỳ tại không động đậy.
Nhan Ca tiếp tục nói_: “Phong Ngâm đã không còn khả năng mang thai được nữa, Thiếu chủ sớm hay muộn đều phải kết hôn để sinh con, Phong Ngâm muốn ta nói lại với Thiếu chủ….”
-“Nói không có tư cách ở lại bên cạnh ta, nói phải rời khỏi ta, đúng không?_Thanh âm Nam Cung Kiệt trở nên thưa thớt_: “Hắn luôn như vậy, lúc nào cũng vì ta mà suy nghĩ… Vì không để cho ta áy náy tự trách, hắn đã giấu ta chuyện đứa nhỏ thứ nhất bị cính ta giết chết, giấu ta chuyện một mình đi đến Hành Vũ phái lấy giải dược…. Hiện tại hắn lại lừa ta chuyện phụ thân của đứa nhỏ là một người khác…thế mà cư nhiên lại tin lời nói dỗi của hắn.”_Nam Cung Kiệt nghẹn ngào nói_: “Hắn lúc ấy khác thường như thế, ta tại sao lại đoán không ra…. Ta thế nhưng lại làm theo lời hắn nói, vẫn không tin tưởng hắn, vẫn luôn lừa mình dối người ….. Hắn hiện tại nhất định rất hận ta…rất hận ta”
Nam Cung Kiệt cố gắng đứng lên, nhưng choáng váng làm cho y lung lay như sắp đổ_: “Đứa nhỏ duy nhất không còn nữa, hắn nhất định rất khó chịu, còn nói phải rời khỏi ta, hắn nhất định sẽ sống không nổi….”_Nam Cung Kiệt dừng một chút, khóe miệng cười chua xót_: “ Ta cũng…sống không nổi…”
Nam Cung Kiệt kiên trì đi ra khỏi cửa, Nam Cung Huyền cùng Nhan Ca đã muốn “lệ ướt xiêm y”.