-“Kiệt….”_Phong Ngâm thấy Nam Cung Kiệt không có biểu hiện ra sự vui mừng, trong lòng không khỏi có chút mất mác.
Nghe thấy thanh âm của Phong Ngâm gọi mình, Nam Cung Kiệt mới hơi chút tỉnh người, khóe miệng miễn cưỡng ngoéo lên cái.
Nhìn biểu tình của Nam Cung Kiệt, Phong Ngâm chỉ cảm thấy như là bị người khác không lưu tình tạt cho một thau nước lạnh, cắn môi giãy tay ra khỏi y, thống khổ quay đầu đi chỗ khác.
Sở Tương Tích vốn chuyện Phong Ngâm mang song thai mà thập phần lo lắng, nhưng hiện tại cũng đã bị phản ứng không bình thường của Nam Cung Kiệt gây sự chú ý.
Phong Ngâm hít một hơi thật sâu, đột nhiên đứng lên_: “Sở huynh, ta còn có việc đi trước một bước”_Nói rồi xoay người bước đi.
Nam Cung Kiệt đột nhiên ngẩng đầu lên, đang muốn đứng dậy giữ chặt Phong Ngâm, đã thấy hắn đột nhiên thần sắc thống khổ một tay ôm lấy bụng, một tay vịn vào bàn đá để chống đỡ thân thể cồng kềnh của mình.
-“Phong!”_Đại não Nam Cung Kiệt nhất thời trống rỗng, vội vàng xông đến phía trước ôm lấy Phong Ngâm.
-“Buông……..Aa…….”_Phong Ngâm muốn đẩy tay Nam Cung Kiệt ra, bụng lại đột nhiên truyền đến một trận đau đớn co rút, làm cho động tác của hắn trở nên vô lực.
Nam Cung Kiệt vẻ mặt tự trách quỳ gối bên giường, hai tay nắm chặt lấy tay Phong Ngâm không buông.
Phong Ngâm nhắm mắt, nghiêng đầu đi không để ý đến y.
Chờ cho thai nhi ổn định lại, Sở Tương Tích mắt nhìn thấy hai người vẫn còn giằng co, nhẹ giọng dặn Phong Ngâm_: “Không cần lại cử động mạnh nữa”_Đáy lòng than nhẹ một tiếng rồi đi ra ngoài.
-“Ngươi cũng đi ra đi”_Phong Ngâm rút tay trong tay Nam Cung Kiệt ra, nghiêng thân đi, quay lưng về phía y, ngữ khí lãnh đạm.
Nam Cung Kiệt nằm xuống, ở phía sau Phong Ngâm đưa tay ôm lấy hắn, đặt tay ở trên bụng hắn nhẹ nhàng vuốt ve, chậm rãi, tay thế nhưng lại không ngừng được run rẩy.
-“Ngươi cho là, ta không thương đứa nhỏ, có phải không?”_Nam Cung Kiệt cúi đầu vào sau gáy Phong Ngâm, thanh âm phát run_: “Nó là con của chúng ta, ta sao lại không thương nó…………Ta, chỉ là sợ hãi…….”_Nam Cung Kiệt cắn chặt môi, cổ họng nghẹn lại làm cho y nói không nên lời.
Phong Ngậm tựa hồ đoán được ý nghĩ của Nam Cung Kiệt, có chút chột dạ, khoát tay vỗ nhẹ lên lưng y.
Nam Cung Kiệt hôn một chút lên cổ Phong Ngâm, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói_: “ Ngươi cho là, ta cái gì cũng không biết sao?”.
Thân mình Phong Ngâm đột nhiên run rẩy, chậm rãi xoay người lại, nhìn thấy đôi mắt đỏ lên của Nam Cung Kiệt.
-“Ngươi nghĩ rằng ta không phát hiện ra sự lo lắng trong mắt Sở đại phu sao? Vẫn là nghĩ đến, sự sợ hãi trong lòng ngươi càng ngày càng nghiêm trọng đều giấu giếm được ta sao?”_Nam Cung Kiệt yên lặng nhìn vào mắt Phong Ngâm, nhìn vào trong ánh mắt y biết mình đoán không sai.
Phong Ngâm cắn chặt môi, tay run rẩy lau đi nước mắt trên khóe mắt Nam Cung Kiệt.
Nam Cung Kiệt thương tiếc đủ điều ôm lấy mặt Phong Ngâm, _: “Mỗi lần nhìn thấy ngươi đau đớn vô cùng, ta chỉ có thể tránh ở một bên đau lòng cho ngươi…….Ta hận chính mình, trơ mắt nhìn ngươi chịu khổ, mà không thể giúp được nửa phần. Ta có phải là thực vô dụng hay không?”_Nam Cung Kiệt tự giễu gợi lên khóe miệng, tươi cười chua xót.
Phong Ngâm lắc đầu mạnh, lo lắng nói_: “Không phải…………Không phải……”
-“Biết chúng ta có hai đứa con trai, ta so ra với ai đều vui mừng hơn…….”_Nam Cung Kiệt hít một hơi dài, đem Phong Ngâm kéo vào trong ngực, gắt gao ôm hắn_: “Chính là….Nếu như nó làm cho ngươi rời khỏi ta, ta tình nguyện không cần……”.
-“Không thể…….”_Phong Ngâm đẩy tay Nam Cung Kiệt ra, nhìn ánh mắt của y, khẩn trương nói_: “Không thể không cần nó……..”
Nam Cung Kiệt lẳng lặng nhìn Phong Ngâm không nói gì.
Phong Ngâm nhất thời bối rối đứng lên, nắm chặt lấy tay Nam Cung Kiệt_: “Ta sẽ không để cho chính mình có chuyện gì, nhất định sẽ không…..”_Nói rồi theo bản năng lấy tay bảo vệ bụng_: “Ngươi không thể không cần nó……cầu ngươi…..”
Nam Cung Kiệt chỉ cảm thấy ngực chẳng khác nào giống như búa tạ đánh mạnh vào, đau lòng hôn lên đầu ngón tay Phong Ngâm, ôn nhu nói_: “Ngươi sao lại dùng đến tiếng ‘cầu’ này, nó cũng là hài tử của ta, ta như thế nào lại nhẫn tâm không cần nó…..”
Phong Ngâm an tâm thở ra một hơi, vui vẻ nói_: “Ta cứ nghĩ là người ghét bỏ đứa nhỏ nhiều lắm, lại buồn phiền…..”.
Phong Ngâm mỉm cười gật đầu_: “Ta nhất định sẽ đem tui nhỏ chiếu cố cho thật tốt”
Nam Cung Kiệt đau lòng ôm chặt lấy Phong Ngâm, ngữ khí kiên định_: “Ta làm sao có thể để ngươi chịu khổ được. Những lời vừa nói kia chỉ là ta muốn nói ngược lại một chút thôi. Ta nhất định có thể học cách chiếu cố bọn nhỏ thật tốt, ngươi cứ yên tâm giao cho ta là được”.
Phong Ngâm vùi mặt mình vào cổ Nam Cung Kiệt, hạnh phúc cười nói_: “Thật khó có thể tưởng tượng được bộ dáng dỗ dành hài tử của ngươi, tám chín phần sẽ đem đứa nhỏ dọa khóc”.
Nam Cung Kiệt sắc mặt trở nên khó coi_: “Ta đáng sợ như vậy sao……”_ Nhẹ tay khẽ vuốt lên cái bụng hơi nhô của Phong, Nam Cung Kiệt khiêu mi hướng Phong Ngâm thị uy_: “Ta hiện tại liền hống* cho ngươi xem”
*hống: tựa như dỗ dành (ở câu trên), còn có nghĩa khác là lừa gạt, dọa nạt: nhưng ở mức độ thân thiết, vui vẻ.Nhưng LỲ thấy để nguyên hay hơn.
Phong Ngâm hơi cười, đưa tay chụp lấy mu bàn tay của Nam Cung Kiệt, nhìn y đem đầu hướng đến bụng của chính mình.
Nam Cung Kiệt như là lầm bầm lầu bầu, nhẹ giọng hống_: “Đứa nhỏ con nhất định phải ngoan, không thể để cho phụ thân chịu khổ. Các ngươi mới làm cho phụ thân ngươi đau đến lợi hại như thế, thật sự không ngoan. Nếu lầm sau lại tiếp tục bướng bỉnh như thế, cha cần phải đánh đòn…….”
-“Khụ….khụ….”_Cắt ngang lời nói uy hiếp của Nam Cung Kiệt ở phía dưới, Phong Ngâm bất đắc dĩ trở mình xem thường một cái, cười khổ nói_: “Ngươi xem thế này mà là hống hài tử sao?”
Nam Cung Kiệt cười, liếc mắt nhìn Phong Ngâm một cái, tiếp tục nói với đứa nhỏ_: “Là cha không đúng, cha làm cho phụ thân tức giận, nên bị đánh phải là cha mới đúng”_ Nam Cung Kiệt dừng lại một chút_: “Cha sẽ không bao giờ nói những lời không cần các con nữa, sẽ không bao giờ nữa…..”_Nam Cung Kiệt nhắm mắt lại, dịu dàng hạ hôn xuống bụng Phong Ngâm.
Phong Ngâm có chút xúc động, đem Nam Cung Kiệt kéo lên, lẳng lặng cùng y hai mắt nhìn nhau.
Nam Cung Kiệt chậm rãi cúi người xuống, cùng Phong Ngâm kề trán lại với nhau, ôn nhu nói_: “Ta yêu ngươi, rất yêu ngươi”.
Phong Ngâm khẽ mỉm cười vòng tay qua cổ Nam Cung Kiệt, hơi hơi ngẩng cằm hôn lên môi y.
Trằn trọc, triền miên thật lâu, ôn nhu lưu luyến thật lâu, hết thảy trên thế gian này đều bị hai người quên đi, chỉ có cảm giác giữa môi thật động lòng người như thế.