(Đọc ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
____
Lý Nhiễm nhớ đến cha Lý đã từng nói với cô rằng nếu một người đàn ông chân chính thích một người phụ nữ, anh ta sẽ không sĩ diện, sẽ không giả vờ lãnh khốc trước người mình yêu.
Chân chính thích một người có lẽ là anh ta sẽ luôn dùng ánh mắt dịu dàng hướng về phía bạn, bạn có thể cảm nhận được rằng bản thân được thế giới này đối xử bằng sự dịu dàng đó.
Lúc ấy cô không hiểu lắm những lời đó, Hạ Nam Phương như một miếng thép đã được rèn luyện thành áo giáp màu đen, anh có thể bảo vệ thành trì, không gì có thể phá nổi.
Nhưng anh vĩnh viễn cũng không biết như thế nào là dịu dàng, cô vẫn luôn cho rằng như thế.
Thẳng đến đêm nay cô mới hiểu được, anh cũng dùng trăm phương ngàn kế mà âm mưu, chỉ vì ngăn cản lời đồn đãi vớ vẩn ở bên ngoài, cũng sẽ dùng lời nói không thuần thục đến an ủi cô.
Nhưng những chuyện này đều xảy ra sau này, giữa bọn họ đã kết thúc từ cái ngày chia tay trên hôn lễ đó.
Dưới ánh trăng, Hạ Nam Phương thổ lộ, anh nói với cô rằng: "Tôi thích em."
Trong lòng cô có chút khiếp sợ chỉ trong tích tắc, không suy nghĩ được gì nhưng ngay sau đó cô lập tức nhớ lại lúc trước mình quyết tâm rời khỏi Hạ gia như thế nào.
Cô chậm rãi mở miệng: "Lúc trước tôi khăng khăng muốn chia tay với anh, rời khỏi Hạ gia, ngoại trừ người của Hạ gia đối xử hà khắc với tôi, còn có nguyên nhân khác nữa."
"Là gì?"
Cô chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày, cô sẽ bình tâm hòa khí mà giải thích với Hạ Nam Phương chuyện này.
"Nguyên nhân thứ hai là chúng ta ở bên nhau thời gian lâu như thế nhưng tôi vẫn không cảm nhận được anh thích tôi."
Phản ứng của Hạ Nam Phương đối với nguyên nhân này, kỳ thật có chút ức chế.
Hiện tại tâm cảnh của anh thay đổi rất nhiều, so sánh với lúc trước khi nghe những lời như thế này thì bây giờ có chút hơi có thể hiểu được cô nói "không cảm nhận được anh thích tôi" là cái gì.
"Thật ra ngay từ đầu chúng ta cũng không phải là như thế, cũng có thời gian ở bên nhau khá vui vẻ. Còn nhớ lúc tôi đến thành phố N trải qua mùa đông thứ nhất, bởi vì nơi tôi lớn lên từ nhỏ không có tuyết, cho nên vẫn luôn chờ mong có thể ở thành phố N ngắm tuyết với anh."
Cô nhớ đến chuyện cũ, khóe miệng cười chua xót: "Kết quả năm ấy ở thành phố N chậm chạp không chịu có tuyết, anh thấy tôi chờ nóng lòng, không bao lâu sau đã dẫn tôi đến Hokkaido ngắm tuyết, còn dạy tôi trượt tuyết nữa."
"Hạ Nam Phương, khoảng thời gian đó thật sự rất vui, cũng là nguyên nhân vì sao tôi chống đỡ để yêu anh nhiều năm như vậy. Sau đó, anh càng ngày càng kế thừa nhiều quyền lực của Hạ gia, dã tâm của anh càng lúc càng lớn, số lần chúng ta gặp mặt cũng theo đó mà càng ngày càng ít."
"Hạ Nam Phương, anh có biết trong tám năm này, cách mấy tháng chúng ta mới có thể gặp một lần là bao lâu không?"
Hạ Nam Phương cau mày: "Bao lâu?"
"Sáu tháng linh tám ngày."
Ngay cả bản thân Hạ Nam Phương cũng không ngờ, bọn họ đã từng không gặp nhau lâu như thế, mỗi lần anh đi công tác ở nơi khác, Lý Nhiễm thường xuyên gọi video với anh, ngoại trừ dặn dò một chút chuyện ra, thì cô luôn nhìn anh xử lý công việc qua màn hình video.
"Ý muốn chia tay với anh đã xuất hiện từ ba năm trước, cũng không phải dễ dàng dứt bỏ được. Anh tựa như một loại độc tố nào đó chảy xuôi chảy ngược trong cơ thể tôi, tôi dùng ba năm mới có thể đưa anh ra khỏi máu thịt, loại bỏ từng chút từng chút anh ra khỏi thân thể tôi."
Hạ Nam Phương lần đầu tiên nghe thấy cô nói những lời này, cũng rất ngạc nhiên, trong lòng vô cùng xúc động.
"Tôi mất ba năm mới có thể hoàn thành nó, Hạ Nam Phương... Đó không phải là chuyện mà anh làm ba bốn chuyện là có thể thay đổi, chuyện đến hiện giờ, Hạ Nam Phương anh biết cái gì gọi là phản ứng ứng kích không?"
"Nếu tôi còn sẽ bởi vì ánh mắt nào đó của anh, động tác nào đó của anh, mỗi một câu nói cảm thấy không được tự nhiên, thì nội tâm của tôi sẽ kích thích lại tôi, nó đang nói với tôi, tôi phải quên anh, tôi mới có đường sống, rời khỏi anh, tôi với có thể chân chính mà làm chính mình."
Hạ Nam Phương rũ mắt, không đành lòng đối diện với cô, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác không tên, cái loại cảm giác này chạm thẳng vào đáy lòng, gõ vào linh hồn sắt thép của anh, làm anh sinh ra loại cảm giác hồ nghi bản thân.
"Tôi trước kia... thật sự không xem trọng em như vậy sao?"
Trong lòng cô chua xót đến cực điểm: "Anh cũng không phải cố ý bỏ qua như thế, đối với Hạ Nam Phương anh mà nói, không cần phải cố tình làm thế. Nhưng anh không xem trọng cho nên người khác sẽ coi khinh, anh có hiểu không?"
Một Hạ Nam Phương thiên ngôn vạn ngữ giờ đây cứng lại ở trong lòng, cuối cùng nói ra một câu: "Thật xin lỗi."
Lý Nhiễm lắc đầu, chia tay cũng đã hơn ba tháng, nội tâm cô rất bình tĩnh mà nói với Hạ Nam Phương: "Anh không cần xin lỗi, thực tế là tôi ở trong lòng anh không có quan trọng như thế mà thôi."
"Không phải. Em quan trọng đối với tôi hơn em nghĩ."
"Cũng không phải, anh có thể vì nghiên cứu đối thủ mà mất ăn mất ngủ, không biết ngày đêm mở họp nghiên cứu và thảo luận. Anh có thể vì khai thác sản phẩm mới, tự mình đi nước ngoài mời chào phỏng vấn nhân tài, mỗi một quân sư đều có thể cảm nhận được sức hút thiên tài của anh. Anh vì sáng lập thị trường quốc tế, ở Châu Âu đợi hết một năm, trong lúc đó chỉ về nước có ba lần. Lại chưa từng nghĩ đến, tìm hiểu xem trong lòng tôi đang suy nghĩ cái gì."
"Tình cảm của chúng ta tựa như nước sông không có nguồn, anh làm như thế sớm hay muộn gì cũng sẽ khô cạn."
Hạ Nam Phương nhấp khóe miệng, cả người anh như mất hết sức sống, tản ra khí tràng nặng nề.
"Tôi... có thể thay đổi."
Lý Nhiễm cười cười: "Đã quá muộn."
"Tôi đã quyết định đi du học, sẽ không quay lại với anh."
Hạ Nam Phương không nói lời nào, anh nhíu chặt hai chân mày: "Em nhất định phải đi du học sao?"
Lý Nhiễm kiên định: "Đúng vậy. Tôi sẽ không thay đổi ý định, cho nên... chúng ta về sau cũng không cần gặp lại."
Hạ Nam Phương muốn rõ ràng không phải kết cục như thế, nhưng Lý Nhiễm đã nói đến nước này, nếu còn tiếp tục nói nữa thì chỉ có vẻ như chỉ có một mình anh không bỏ xuống được vậy.
"Khi nào đi?"
"Thứ bảy tuần sau."
____
Đêm lặng như nước, Lý Nhiễm về đến nhà vừa mới mở đèn lên đã thấy cha Lý khoanh tay ngồi ở trong phòng khách.
Lý Nhiễm che lại trái tim thiếu chút nữa đã nhảy ra khỏi ngực: "Ba, hù chết con! Sao ba không bật đèn lên?"
Trên mặt cha Lý xuất hiện biểu cảm mà chỉ khi Lý Nhiễm có lỗi mới có: "Đi đâu?"
Lý Nhiễm vừa đổi giày vừa vừa thuận miệng đáp: "Đi họp lớp ạ, trước khi đi không phải đã nói với ba rồi sao?"
"Nói dối!"
Đôi dép lê cô vừa mới cầm lên đã bị dọa rơi xuống đất: "Ba, ba nói nhỏ chút được không?"
Cha Lý điều chỉnh lại giọng nói nhỏ hơn: "Lúc tối Lý Bích Ngọc đến đây tìm con, nó nói giữa buổi tiệc con đã rời đi cùng với Hạ Nam Phương, con đi đâu?"
Cô tóm tắt chuyện ở buổi họp lớp lại cho cha Lý nghe: "Bọn họ một chút lại giới thiệu công việc, một chút lại giới thiệu bạn trai cho con, dáng vẻ như sợ con không chạy vậy á, ba nói con còn ở lại đó làm gì."
"Con đi thì đi, vậy thì có liên quan gì đến Hạ Nam Phương?"
"Anh ta ở khách sạn Phú Hoa, tình cờ gặp thôi à."
Cha Lý nhìn cô, trên mặt là biểu cảm xem cô nói như thế nào.
"Sau đó con nói sáng tỏ một số việc với anh ta."
"Nói cái gì?"
Lý Nhiễm cúi đầu, giọng nói trầm thấp: "Nói anh ta đừng đến tìm con nữa."
Cha Lý nghe cô nói là chuyện này, sắc mặt cuối cùng cũng tốt được một chút: "Con lại đây ngồi."
"Con đã nói rõ ràng với anh ta rồi, ba yên tâm đi."
Hiển nhiên điều cha Lý muốn nói không phải cái này, dù sao ông cũng là người từng trải, rất nhiều lúc đều bênh vực con gái nhà mình, nhưng không đại biểu cho Lý gia bọn họ không có vấn đề gì.
"Hôn sự này vốn dĩ là Lý gia chúng ta trèo cao, sau này lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, kỳ thật cũng không thể hoàn toàn nói là Hạ gia sai."
Lý Nhiễm cho rằng ông muốn phê bình mình, tìm bạn trai cũng không chịu banh mắt ra nhìn người cho kỹ.
Lại nghe cha Lý nói tiếp: "Vấn đề lớn nhất của con và Hạ Nam Phương thực tế cũng không phải là vấn đề tình cảm. Mà là địa vị."
Cha Lý nhất châm kiến huyết* nói: "Bởi vì địa vị của các con không bình đẳng, dẫn đến tình cảm của hai con cũng không bình đẳng."
(Nhất châm kiến huyết: chỉ châm một mũi là thấy máu. Ý nói một câu ngắn gọn đã chỉ được chỗ trọng yếu.)
"Ba, sao ba lại thành chuyên viên tư vấn tình yêu rồi?"
"Nghiêm túc một chút đi."
Lý Nhiễm ngồi nghiêm chỉnh lại như một học sinh ngoan: "Mời Ngài nói."
"Nếu con thật sự còn thích Hạ Nam Phương..."
Lý Nhiễm lập tức cắt ngang: "Ba đừng nói nữa, không thích là không thích, không có nếu."
Cha Lý cũng lười vạch trần cô, bất luận là cô lừa mình dối người cũng được, hay là quyết giữ ý mình cũng thế, đến giai đoạn hiện tại mà nói, đây không phải là chuyện xấu gì.
"Ba nói là nếu."
"Con nhất định phải trở nên độc lập mạnh mẽ lên, ít nhất ở một cái lĩnh vực nào đó, có thể sáng lập được sự nghiệp cho bản thân."
Biểu cảm của Lý Nhiễm dần dần trở nên nghiêm túc: "Con nhất định sẽ cố gắng làm việc, học hành thật chăm chỉ."
Cha Lý đột nhiên ấn lên trán cô một cái: "Con nha..."
"Nhân hậu, nhưng không thể nào thông minh được."
"Có thể đừng nói con gái bảo bối xinh đẹp hào phóng, thông minh lanh lợi nhà mình như thế không?"
Cha Lý: "..."
_____
Mấy ngày sau, Hạ Nam Phương cũng không liên lạc với cô nữa, cô cũng về đến thành phố N.
Thủ tục du học tương đối cũng đã xong, thuê nhà ở bên đó cũng đã liên lạc rồi.
Ngoại trừ chuyện đi du học, còn có một chuyện lớn khác, đó là một công ty điện ảnh nào đó rất lớn ở trong nước nhìn trúng [Thượng Tà], muốn mua lại bản quyền bản điện ảnh của [Thượng Tà], đáp ứng góp ít vốn đầu tư trước, đầu tiên tuyên truyền truyện tranh và hoạt hình, nếu mọi người hưởng ứng sẽ chuyển thành bản điện ảnh.
Nhưng mà công ty điện ảnh có một yêu cầu, bọn họ muốn hoàn toàn thao túng bản quyền của [Thượng Tà], hơn nữa muốn Lý Nhiễm bảo đảm mỗi năm sẽ vẽ phần hệ liệt của [Thượng Tà].
Lý Nhiễm vốn dĩ muốn từ chối cái hợp đồng này, nhưng vừa nghe thấy đối phương đưa ra giá bản quyền gần tám con số, cô kịp thời dừng lời nói từ chối đã đến bên miệng.
Nói muốn suy nghĩ một chút.
Sau đó đối phương đem hợp đồng đến văn phòng, Vu Hiểu Hiểu nhìn hợp đồng lập tức không bình tĩnh được, cô liều mạng mà lắc Lý Nhiễm: "Chị hai, chị còn do dự cái gì? Gần tám con số đó! Bà đây mở cái văn phòng nhỏ này bốn năm, lợi nhuận chưa từng đến con số bảy."
"Cậu chỉ cần một [Thượng Tà] đã đem gà chó của toàn bộ văn phòng lên trời, tớ còn tiếp tục cái hạng mục gì nữa, toàn văn phòng chúng ta sẽ toàn tâm toàn ý vì cậu làm [Thượng Tà], sau này tớ chính là người đại diện của cậu!"
Lý Nhiễm: "..."
"Mỗi năm phải làm ra một bộ hệ liệt mới, tớ còn phải đi học, sao có thể đảm bảo được chất lượng?"
"Cậu ngốc sao? Văn phòng làm việc của chúng ta không phải toàn là họa sĩ sao? Có nhiều người như vậy ở trong tay, cậu có thể đem những bản phác thảo đó giao cho văn phòng đến làm, cậu chỉ cần nắm chắc nội dung trung tâm của truyện là được."
Lý Nhiễm do dự, nói không động tâm là giả, dù sao thù lao cũng gần tám con số.
Vu Hiểu Hiểu hận không thể bắt cô ký hợp đồng ngay lập tức: "Cậu không phải muốn mở phòng triển lãm tranh của mình sao? Không có tiền sao có thể mở được?"
Những lời này lập tức đâm thẳng vào chỗ động tâm của Lý Nhiễm.
Cuối cùng, cô cũng đã ký hợp đồng bán mình trong vòng 5 năm này, nếu hỏi là vì sao, đại khái chỉ có thể hình dung bằng bốn chữ "Cuộc sống ép buộc".
Trước khi rời đi hai ngày, Lý Nhiễm không thể từ chối lời mời của mẹ Vu mãi được nữa, tối đó đến Vu gia ăn cơm.
Nhưng lần này không giống với mỗi lần ăn cơm khác, trên bàn cơm còn có những người khác, tuy rằng cô không biết được hết, nhưng đối với cô vô cùng khách khí, sau khi lịch sự chào đón xong, không khí cũng coi như không xấu hổ.
Cô và Vu Hồng Tiêu ngồi ở bàn tròn kính rượu, cách một khoảng cách.
Khoảnh khắc cô ngẩng đầu nhìn anh, vừa lúc bắt gặp ánh mắt anh cũng nhìn sang, sau đó hào phóng mà nhìn nhau cười.
Vu Hồng Tiêu nhìn đã gầy đi một chút, dưới áo sơ mi màu đen, cơ bắp không thể hiện rõ như trước kia nữa nhưng lại rắn chắc hơn rất nhiều.
Buổi tiệc này nói đến cũng kỳ lạ, tuy nói cô đều không quen biết những người này, nhưng cũng không khó chịu khi những người này đánh giá cô.
Ánh mắt cũng không có ác ý, thậm chí còn mang theo một tia... từ ái?
Sau khi ăn xong, mọi người nhàn hạ nói chuyện phiếm, tính tình của Vu Hiểu Hiểu không thích ngồi một chỗ lâu dài, không đợi được mà dẫn theo Lý Nhiễm ra ngoài đi dạo.
"Những người ở trên bàn cơm hôm nay là ai thế?"
Vu Hiểu Hiểu đếm ngón tay: "Có chú bác nè, còn có bạn thân của mẹ tớ, là người ngồi ở bên cạnh mẹ tớ ấy. Nói ngắn gọn với cậu thế này, phàm là những người được xem là trưởng bối mà chúng ta phải cung cung kính kính đối đãi, hôm nay đều ở trên bàn ăn."
Lý Nhiễm: "..."
"Cho nên, vì sao muốn tớ đến?"
Vu Hiểu Hiểu nhún nhún vai.
Trên bàn cơm, Lý Nhiễm vừa đi, đề tài lập tức thay đổi.
Người mở miệng đầu tiên chính cha Vu, ông nhìn Vu Hồng Tiêu, trầm mặc một lát: "Con không muốn cưới Ôn Trường Ninh cũng được. Những chú bác của con đang ngồi đây đều cảm thấy Lý Nhiễm không thành vấn đề, chuyện này sẽ theo ý con."
Vu Hồng Tiêu đứng lên, anh cầm ly rượu: "Các chú các bác, các dì các cô, con thật tình thích Lý Nhiễm, sẽ không cưới Ôn Trường Ninh."
Mấy trưởng bối nhìn nhau, cuối cùng cũng khó có được mà gật đầu, xem như là đồng ý.
Vu Hồng Tiêu uống cạn ly rượu trong tay, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười: "Sau này cũng hy vọng các vị trưởng bối sẽ đối đãi thật tốt với Lý Nhiễm."
Con người của Vu Hồng Tiêu này, đem tất cả những dịu dàng của bản thân đều cho Lý Nhiễm, quanh năm suốt tháng không dám theo đuổi thái quá với cô, nguyên nhân quan trọng anh vẫn luôn nhường nhịn, đó là anh và Ôn Trường Ninh không dứt bỏ được lợi ích liên hôn.
Anh dùng thời gian suốt ba tháng, thuyết phục toàn bộ Vu gia, thuyết phục toàn bộ thế lực ở phía sau Vu gia, thậm chí không tiếc tự mình đến thỉnh tội Ôn gia, đi xin lỗi họ.
Có lẽ là anh quá mức quyết tâm, lại có lẽ là Vu gia động lòng trắc ẩn, cuối cùng cũng đồng ý anh từ bỏ Ôn Trường Ninh, lựa chọn Lý Nhiễm.
Anh làm như vậy, hoàn toàn làm vì Lý Nhiễm sau này ở trong cái nhà này, cô có thể đón nhận được sự tôn trọng và sự đối đãi toàn tâm toàn ý của toàn bộ Vu gia.
Mắt thấy thắng lợi đang nhìn mình, Vu Hồng Tiêu không cầm lòng đậu mà nhìn người bên ngoài cửa sổ.
"Nhưng mà..."
Ngồi ở bên cạnh mẹ Vu là bạn thân nhiều năm của bà, họ Khương là một bác sĩ trung y, y thuật cao siêu.
"Các người có chú ý đến thân thể của Lý Nhiễm không?"
Mẹ Vu hỏi ngay: "Thân thể làm sao vậy?"
Bác sĩ Khương: "Con bé hình như có chứng can uất, hư hàn*."
Trong lòng Vu Hồng Tiêu căng thẳng: "Có nghĩa là gì?"
"Đơn giản mà nói, chính là có chút vấn đề về mang thai, khó sinh con, ngày thường không nhìn ra được, nhưng không tốt."
"Sẽ có vấn đề gì?"
Vu Hiểu Hiểu và Lý Nhiễm không thể hiểu được mà bị gọi vào bắt mạch, bác sĩ Khương dịu dàng nói: "Xem sắc mặt của cháu, khí huyết không ổn, sau khi ăn xong dì Khương sẽ kê thuốc cho cháu uống."
Sau khi bắt mạch xong, rất nhanh Lý Nhiễm đã về nhà.
Vu Hồng Tiêu nhìn bóng dáng rời đi của cô, thật lâu sau vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh, sau khi bác sĩ Khương bắt mạch cho cô nói rằng sau này xác suất cô mang thai cực thấp.
Hoàn toàn bóp chết sự thỏa hiệp của mọi người Vu gia.
(Chứng hư hàn: Một chứng bệnh trong Đông y, xuất hiện do không đủ dương khí, cơ năng suy thoái, các cơ quan trong cơ thể không được sưởi ấm, dễ dẫn đến một số triệu chứng như cơ thể yếu ớt, chân tay lạnh giá, vô sinh...
Chứng can uất: Chứng bệnh trong Đông y. Khi người bệnh bị uất ức, bực tức, khí cơ bị rối loạn, can sẽ mất sự điều hòa và tắc nghẽn, dẫn đến các tình trạng như đau tức ngực, trướng bụng...)