• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Nhiễm đứng trong nhà vệ sinh, nhìn vết cắn của Hạ Nam Phương để lại trong gương thầm thở dài bất đắc dĩ, anh cắn quá xảo quyệt, dưới vành tai nửa tấc, dù có mặc áo cao cổ cũng không che được.

Nghĩ đến cha Lý còn ngồi ở bên ngoài, cô biết ngay Hạ Nam Phương tuyệt đối là cố ý.

Cô ở trong phòng tắm cọ tới cọ lui, cầm phấn nền lên bôi bôi che che giấu giấu, ngược lại làm ấn ký kiều diễm kia càng thêm giấu đầu lòi đuôi, như ẩn như hiện, thậm chí còn thêm hấp dẫn mơ màng.

"Ăn cơm thôi." Hạ Nam Phương ở ngoài cửa gọi cô.

Vừa nghe thấy giọng của anh, Lý Nhiễm còn đang tức giận nên giọng điệu có chút không vui đối với người ngoài cửa: "Anh vào đây."

Hạ Nam Phương vui vẻ đẩy cửa đi vào, trong gương phản chiếu bóng hình của hai người bọn họ, Lý Nhiễm khẽ gạt cổ áo sang một bên để lộ những dấu vết ái mộ trên cổ.

"Anh nhìn đi!"

"Anh là chó à?"

Qua tấm gương, ánh mắt Hạ Nam Phương dừng trên cổ cô.

Cô mặc áo len màu xanh đậm, để lộ chiếc cổ thon gọn trắng nõn.

Bởi vì nghiêng đầu nên phần bên của cổ nối với vai bị kéo căng, cơ bắp ấy nhẹ như cánh mỏng, xinh đẹp như nghệ sĩ đang tấu đàn violon.

Ánh mắt Hạ Nam Phương dán chặt vào nơi đó không rời.

Trong đầu thầm cảm thán, tay cũng không nhàn rỗi sờ sờ dọc theo vành tai.

Dù sao cũng chỉ chạm vào một chút nên Lý Nhiễm không quá chú ý đến.

Dần dần cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Cô bảo anh nhìn thôi, không bảo anh động thủ nha.

Cô nghiêng đầu muốn ném bàn tay đang tác quái trên cổ mình ra: "Anh đừng có chạm vào em."

Hạ Nam Phương cười cười, chấp niệm không tha: "Được rồi, anh không chạm vào em."

Nói là nói như vậy nhưng tay vẫn để đó không lấy ra, chỉ là thay đổi vị trí, nhẹ nhàng vân vê vành tai của cô vài cái.

Vành tai của cô rất mềm, ngay cả xương tai cũng mỏng vô cùng, vừa chạm vào đã đỏ lên.

Bầu không khí trong phòng tắm đột nhiên tăng lên mấy độ, tim Lý Nhiễm cũng bị anh trêu chọc mà đập nhanh hơn.

Hạ Nam Phương ôm cô từ phía sau, ngón tay vẫn đang vân vê dái tai của cô rồi hôn lên vành tai đang đỏ bừng đó, có vẻ như anh cũng có chút cầm lòng không đậu, hơi thở ra nóng bỏng hơn bình thường nhiều.

"Anh... anh buông em ra." Lý trí còn xót lại của cô không nhiều lắm.

Đã bị anh làm cho thần trí quay cuồng rồi, gần đây anh thường xuyên thí nghiệm vài hoa chiêu mới trên người cô, ôm cô từ phía sau giống như hôm nay, hoàn toàn ôm cô vào trong ngực, bắt đầu từ da thịt sau cổ yếu ớt nhất hôn dần lên phía trước.

Hạ Nam Phương không dao động.

Hai người ở trong nhà vệ sinh nhỏ hẹp, mà cha Lý còn ở bên ngoài, loại cảm giác mới lạ này dễ dàng khiến cho cô run lên.

Cô kiềm nén lạn sự run rẩy không dễ phát hiện, lại ở trong ngực anh anh càng lún càng sâu.1

"Đừng... Ba còn ở bên ngoài."

Nghe thấy lời này của Lý Nhiễm mới làm Hạ Nam Phương bình tĩnh lại được.

Nụ hôn của anh càng thêm nhẹ nhàng mà lại cực nóng bỏng, cùng với một tiếng thở dài: "Không ai có thể chia cắt chúng ta."

Câu nói đó đánh tan phòng tuyến cuối cùng trong lòng Lý Nhiễm, cô nhắm mắt lại, ít nhất vào ngay tại khoảnh khắc này, cô sẽ tin rằng không ai có thể chia cắt bọn họ.

"Còn không mau ra ăn cơm?" Giọng của cha Lý chợt vang lên ngoài cửa, Lý Nhiễm giật mình, run lên trong vòng tay của anh.

"Đừng sợ." Anh cầm chặt tay cô nhẹ giọng an ủi.

Lý Nhiễm hắng giọng vô cùng mất tự nhiên đáp lại: "Con ra ngay đây ạ."

Mở cửa ra, cha Lý đã ngồi sẵn trên bàn ăn, vẫn còn cúi đầu tức giận.

Ông giương mắt nhìn hai người bước ra từ nhà vệ sinh, thần sắc Hạ Nam Phương vẫn trấn định trước sau như một, còn đầy mặt Lý Nhiễm đều viết lên hai chữ chột dạ, khuôn mặt ửng đỏ cùng với ánh mắt trốn tránh.

Không cần hỏi cũng biết hai người ở bên trong làm chuyện tốt gì.

Ông kiềm chế lửa giận, khẩu khí cũng không tốt lắm: "Ăn cơm."

Cho dù cha Lý sắp bị hai người này làm cho tức chết, cũng không gây trở ngại việc ông nấu nhiều đồ ăn cho con gái cưng.

Tức giận thì tức giận nhưng đau lòng thì vẫn đau lòng.

Lý Nhiễm lôi kéo Hạ Nam Phương đến ngồi, trên bàn đặt ba bộ chén đũa.

Xem ra cha Lý cũng không phải hoàn toàn không thể chấp nhận Hạ Nam Phương.

Chờ hai người ngồi xuống, cha Lý sai Lý Nhiễm: "Lại tủ lấy rượu ra đây."

Lý Nhiễm đi lại tủ rượu lấy rượu, có rượu vang trắng và đỏ, còn có Vodka, cô do dự hai giây rồi cầm một chai rượu vang đỏ ra.

Cha Lý nhàn nhạt nhìn lướt qua chai rượu vang đỏ trên bàn: "Lấy lại đây hết đi."

Lý Nhiễm sửng sốt, không xác định hỏi: "Đều... Đều lấy hết sao?"

Ở tủ rượu nói ít thì cũng có tới năm sáu chai rượu, uống hết đống này...

Lý Nhiễm không dám tưởng tượng được cảnh tượng lát nữa cô phải làm gì với hai người say xỉn này?

"Ba, chúng ta thương lượng chút đi, đừng uống nhiều như vậy."

"Mau đi lấy đi."

Lý Nhiễm không thể không lấy từng chai rượu trong tủ đến, Lý Nhiễm biết tửu lượng của cha Lý không tồi, tuy ông không thích rượu nhưng trời sinh đã uống rất giỏi.

Lý Nhiễm được di truyền điều đó, bằng không trong bữa Hồng Môn Yến ở Nam Sơn lần trước bị chuốc nhiều rượu như vậy mà cô vẫn có thể chống đỡ được cho đến khi bữa tiệc kết thúc.

Người cô lo lắng ngược lại là Hạ Nam Phương, trong đêm Giáng Sinh ở nước Pháp xa xôi kia anh uống say chạy đến dưới cửa nhà mình đó.

Tóm lại tửu lượng của Hạ Nam Phương kém xa cha Lý.

Lý Nhiễm rót đầy ly rượu rước mặt hai người bọn họ, hai cốc rượu vang trắng, hai cốc rượu vang đỏ và hai cốc Vodka.

Đầy loại rượu trộn lẫn với nhau, cô nhìn thấy mà kinh hồn táng đảm.

Trên mặt Hạ Nam Phương trấn định lại tự nhiên.

Hôm nay ngồi ở đây, thân phận của anh không phải là Hạ tiên sinh cao cao tại thượng của Hạ gia cũng không phải Hạ tổng cao quý của Hạ thị.

Nói cách khác, chỉ cần ngồi ở trên bàn ăn ngày hôm nay, cho dù cha Lý có đưa ra yêu cầu gì đi chăng nữa anh cũng không thể từ chối.

"Uống đi." Cha Lý cất giọng: "Uống cạn."

Lý Nhiễm vừa nghe, ba cô đây là trắng trợn táo bạo bắt nạt Hạ Nam Phương: "Ba, sao ba có thể như vậy. Ba không thèm uống một ngụm, mà bảo anh ấy uống hết chứ?"

Ba cô quá gian xảo, quá khi dễ người!

Thái độ Hạ Nam Phương rất bình tĩnh, anh cầm ly rượu vang trắng lên uống một hơi cạn sạch.

"Bác trai, con xin phép xuống cạn còn bác uống tùy ý ạ."

Cha Lý cũng không bắt nạt quá tàn nhẫn, cầm ly rượu trong tay, mắt cũng không nháy uống cạn.

"Nhiễm Nhiễm, rót rượu."

Lý Nhiễm ngồi ở giữa hai người không nhúc nhích, bây giờ cô đang ở thế khó xử.

Hôm nay rõ ràng cha Lý muốn chuốc say Hạ Nam Phương, mà cô lại không thể không nghe lời ông.

Trong lúc cô còn đang do dự thì tay Hạ Nam Phương vỗ nhẹ vào tay cô, động tác trấn an, trong nháy mắt lại làm bùng cháy lên ngọn lửa trong lòng cha Lý.

Đây là địa bàn của ông, vậy mà Hạ Nam Phương dám ngang nhiên trêu chọc con gái mình?

Đột nhiên ho khan một tiếng, ánh mắt cảnh cáo nhìn Hạ Nam Phương.

Người đối diện dường như không có việc gì hờ hững buông tay con gái ông ra.

Ừ, bên trong có loại trắng trợn kiêu ngạo.

Cha Lý nhận mình có tửu lượng hơn người, thứ nhất muốn giáo huấn Hạ Nam Phương trên bàn rượu để xả giận, thứ hai là muốn chuốc say anh để nghe anh nói lời thật lòng.

Ai ngờ, không chỉ không thể giáo huấn anh được mà còn dám công khai sờ tay con gái ông như thế, cha Lý lập tức rót đầy rượu vào ly rượu trước mặt Hạ Nam Phương.

Lý Nhiễm nóng ruột, một ly này gần bằng phân nữa chai rượu rồi.

Ly thứ hai, cha Lý chuyển qua ly khác, ám chỉ bóng gió: "Hai người nên giữ một khoảng cách thích hợp đi."

"Trai chưa cưới gái chưa gả, còn ra thể thống gì nữa."

Lý Nhiễm cảm thấy cha Lý chắc chắn là cố ý, cô và Hạ Nam Phương ở bên nhau nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghe ông nói muốn bọn họ giữ khoảng cách bao giờ.

Hiện tại nói câu đó, thật là vì chia rẽ bọn họ muốn bọn họ chia tay.

"Ba..."

Lý Nhiễm nói còn chưa nói xong, đã bị cha Lý cắt ngang, chỉ thấy ông tiếp tục ý bảo Hạ Nam Phương: "Uống."

Lý Nhiễm: "..."

Khi Hạ Nam Phương uống đến ly thứ sáu rồi, Lý Nhiễm thật sự ngồi không yên, tuy rằng sắc mặt Hạ Nam Phương vẫn vô cảm như cũ.

Anh yên lặng nâng ly lên, mỗi một lần đều uống một hơi cạn sạch.

Trước khi cha Lý lại muốn rót đầy rượu cho Hạ Nam Phương nữa, Lý Nhiễm kịp thời cầm chai rượu đi.

Cuối cùng trong lòng cô vẫn hướng về Hạ Nam Phương: "Ba, chuyện này là do một mình con sai, là con..."

"Nhiễm Nhiễm, con về phòng trước đi."

Hạ Nam Phương trước sau bất động như núi, chọc đến cha Lý muốn chiến đấu một trận chiến dài, ông dứt khoát đuổi Lý Nhiễm vào phòng.

"Ba muốn nói chút chuyện với Hạ Nam Phương."

Chuyện cha Lý làm với Hạ Nam Phương có chút quá đáng, Lý Nhiễm đề phòng hỏi: "Có chuyện gì không thể nói trước mặt con?"

Cha Lý: "Có một số việc, Hạ Nam Phương biết là được, con không cần biết."

Lý Nhiễm do dự một lát, thẳng đến khi Hạ Nam Phương cũng gật đầu: "Không sao."

Lý Nhiễm "ồ" một tiếng, sau đó đi vào phòng.

Lý Nhiễm vừa đi, bầu không khí trên bàn lập tức giương cung bạt kiếm, không khí so với vừa rồi chỉ có tăng chứ không giảm.

Hai người đàn ông không thèm giả bộ nữa, đặc biệt là Hạ Nam Phương, anh đẩy đẩy ly rượu trong tay ra trước.

Cha Lý nhíu mày: "Sao vậy? Nhiễm Nhiễm vừa đi là cậu lộ nguyên hình rồi sao?"

Hạ Nam Phương không đáp.

Anh của hiện tại ở trước mặt Lý Nhiễm luôn thành thật thuần khiết, bản tính ác liệt của quá khứ đều giấu vào nơi sâu nhất.

Nhưng ngay cả như vậy, Hạ Nam Phương vẫn là Hạ Nam Phương như cũ.

Thuộc tính trung khuyển của anh chỉ có ở trước mặt Lý Nhiễm.

Một khi rời khỏi tầm mắt của cô rồi thì thái độ không khoan nhượng không cho khép xâm phạm của người đàn ông lập tức bộc lộ ra không sót gì.

Cho dù ngồi đối diện có là cha Lý đi nữa thì giọng của Hạ Nam Phương vẫn lạnh như cũ.

"Bác trai, cứ uống từng ly từng ly như vậy không thú vị chút nào."

"Nếu bác muốn chuốc say con, không bằng chơi lớn một vố?"

Cha Lý nhảy dựng: "Chơi lớn cái gì?"

Hạ Nam Phương đẩy cái ly ra cầm lấy chai rượu, rót đầy ba loại rượu vang trắng, đỏ và Vodka vào ba ly khác nhau.

Anh tự rót đầy ly cho mình thì thôi lại còn rót đầy ly cho cho cha Lý.

"Chúng ta cùng uống ba ly rượu này thì sao?"

Cha Lý cười lạnh trong lòng, người hiểu rượu đều biết, không thể uống lẫn vào nhau được.

Cho dù người có tửu lượng cao đi chăng nữa thì chỉ cần uống hỗn hợp sẽ nhanh chóng say mèm.

Ánh mắt cha Lý như suy tư gì đó nhìn Hạ Nam Phương, không biết Hạ Nam Phương thật sự không hiểu rượu hay là đang giả heo ăn thịt hổ.

"Cậu chắc chứ?"

Hạ Nam Phương: "Con người con ngày thường rất ít uống rượu, đó là nguyên tắc của con."

"Nhưng hôm nay con vì Nhiễm Nhiễm..."

"Con không quan tâm nhiều như vậy nữa."

Ngày thường Hạ Nam Phương tuyệt đối không phải là người lỗ mãng, anh làm việc trước nay đều cần có sự nắm chắc, phải thật cẩn thận, tuyệt đối không cho phép có chuyện ngoài ý muốn xảy ra dù chỉ là nhỏ nhất.

Vậy mà có thể nghe thấy mấy chữ "không quan tâm nhiều như vậy" từ loại người như anh, đúng là vô cùng hiếm thấy.

Cũng theo như lời anh nói, hôm nay là vì Lý Nhiễm.

Như vậy, thì không có quy tắc nào là đúng rồi.

Cha Lý sảng khoái đồng ý: "Được."

Ông dám chắc Hạ Nam Phương đang nhất thời hành động theo cảm tính, bất luận là vì muốn thể hiện sự quyết tâm trước mặt ông hay là có mục đích gì khác.

Tóm lại, cha Lý chắc chắn anh không có tửu lượng gì đáng nói.

"Nhưng mà..." Hạ Nam Phương xoay xoay ly rượu trong tay.

"Uống rượu, dù sao cũng phải cá cược gì đó mới hay." Ánh mắt Hạ Nam Phương sáng quắc, giống như vua sói đang tuần tra lãnh địa của mình trong đêm tối.

Cha Lý tập trung: "Muốn cá cược điều gì?"

"Nếu con thắng, bác phải đồng ý cho chúng con ở bên nhau."

Cha Lý hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tôi biết ngay là như thế: "Nếu tôi không đồng ý thì sao?"

Dùng phép khích tướng thành công khiến Hạ Nam Phương cười cười.

Nhưng trong mắt lại không có gì ý cười: "Vô luận bác có đồng ý hay không thì quyền quyết định nằm ở Nhiễm Nhiễm không phải sao?"

"Làm ba của cô ấy, bác trai bác nhất định không muốn vì loại chuyện này mà con gái mình sinh ra khoảng cách với bác chứ?"

"Cũng vậy, làm con gái của bác, Nhiễm Nhiễm cũng không muốn cãi nhau với bác đến mức quá khó coi."

Cha Lý nhìn Hạ Nam Phương: "Dù sao con bé cũng là con gái của tôi, cậu cảm thấy con bé nghe cậu hay là nghe tôi?"

Hạ Nam Phương cũng không để ý đến cha Lý cố chấp, ngược lại đạm mạc tung ra một câu: "Tuy cô ấy là con gái của bác, nhưng người sống với cô ấy cả một đời... là con."

Câu nói này của anh rất khiêu khích, cha Lý nhất thời thay đổi sắc mặt liên tục.

Các khớp tay đang cầm chặt ly rượu dần dần từ xanh chuyển thành trắng, giống như một giây nữa sẽ ném ly rượu vào mặt Hạ Nam Phương vậy, phẫn nộ đến cực hạn.

"Thằng ranh cậu... sao dám nói những lời như thế trước mặt tôi? Sống với con bé cả đời... cậu cũng xứng?"

So với cha Lý vẻ mặt đầy phẫn nộ, Hạ Nam Phương trấn định cơ hồ không hề gợn sóng: "Bác trai, có một câu gọi là "phản tác dụng" đấy ạ?"

Cha Lý cười lạnh một tiếng: "Không phải muốn cá cược sao?"

"Nếu cậu thua thì từ đây về sau cậu không bao giờ được gặp Nhiễm Nhiễm."

Hạ Nam Phương cười cười, nụ cười kia vô cớ để lộ ra sự tự tin: "Được."

Ba ly rượu được bày ra trước mặt, lần lượt từ trái sang phải là rượu vang trắng, vang đỏ và Vodka.

Hạ Nam Phương theo thứ tự nâng ly lên, mắt không nháy uống hết ba ly rượu trên bàn.

Phàm là người uống rượu đều biết, phải tránh hai việc.

Một là nhanh, hai là hỗn hợp.

Còn Hạ Nam Phương lại làm hai điều trên cùng một lúc.

Cha Lý vừa mới uống xong ly thứ nhất định uống ly thứ hai thì bị Hạ Nam Phương duỗi tay ra ngăn cản.

"Bác trai, bác uống một loại là được."

Cha Lý: "Sao vậy? Đổi ý?"

Hạ Nam Phương khẽ cười một tiếng: "Uống hỗn loạn lại con lo bác chịu không nổi."

Cha Lý sống đến từng này tuổi còn chưa có người nào đánh bại được ông.

Trước kia ở trong căn cứ nghiên cứu nông nghiệp có một người Sơn Đông, anh ta nghiện rượu, mệnh danh ngàn ly không say, sở thích lớn nhất trong cuộc đời của anh ta là mời rượu trên bàn tiệc, thường ngày các đồng nghiệp trong đơn vị không dám không uống rượu với anh ta. Sau đó, cha Lý khi biết chuyện này không nói một lời đã hẹn anh ta, đêm đó anh chàng người Sơn Đông tự nhận ngàn ly không sau kia uống đến xin tha nhận thua.

"Không cần."

Có lẽ là do Hạ Nam Phương nói làm khơi dậy lòng hiếu thắng trong lòng cha Lý, cha Lý hừng hực khí thế uống nốt hai ly còn lại trên bàn.

Uống kiểu này thực sự đả thương người.

Rượu từ từ ngấm vào người, hai người cứ tiếp tục uống, khoảng chừng 10 phút sau dần dần phân ra thắng bại. Dù sao cha Lý cũng lớn tuổi rồi.

Năm nay gần 60 tuổi, ngày thường cũng không uống rượu, tuy tửu lượng cao nhưng năm tháng không buông tha người.

Ông chống một cánh tay lên bàn, gương mặt đỏ bừng, có chút thở hổn hển.

Hạ Nam Phương mặt không đổi sắc mà uống ly thứ mười sáu.

Cha Lý nhìn Hạ Nam Phương, trong mắt dần dần lộ ra sự kinh ngạc, cũng hiểu rõ Hạ Nam Phương tuyệt đối không phải sẽ uống rượu đơn giản như vậy.

Tuy ông ngàn phòng vạn phòng, cuối cùng vẫn là quá tự tin, mới làm Hạ Nam Phương lợi dụng.

Lý Nhiễm ở bên trong đợi hơn nửa giờ, thật sự nhịn không được nữa, lén lút ra ngoài.

Chờ đến cô nhìn thấy sáu chai rượu rỗng trên bàn thì cả người đều không xong.

"Hai người đang làm gì thế? Không phải muốn nói chuyện ư? Sao lại uống nhiều rượu như vậy?"

Cha Lý rõ ràng đã uống say rồi: "Nhiễm Nhiễm, con đừng lo. Đây là quyết đấu giữa hai người đàn ông."

Lý Nhiễm: "..."

Đã uống thành như vậy rồi, còn đàn ông...

Cô cất hết những chai rượu còn lại đi, vô cùng nghiêm túc nói: "Không được uống nữa. Đúng là hết nói nổi."

Hạ Nam Phương không nói chuyện, anh vô cùng an tĩnh ngồi trên ghế, khi Lý Nhiễm đi đến cất rượu anh còn cười ngọt ngào với cô.

Lý Nhiễm: "..."

Lại là một con ma men.

Cha Lý: "Còn chưa phân thắng bại đâu."

"Tiếp tục."

Lý Nhiễm thật là sợ hai người bọn họ rồi: "Được rồi, không so tửu lượng nữa được chưa?"

"Nếu hai người đều uống say rồi, con sẽ ra đề khác cho hai người tiếp tục. Ai đưa ra đáp án trước thì người đó thắng, chúng ta sử dụng bộ não của mình nhé?"

Hai người đàn ông say mèm không phân biệt được đông tay nam bắc gật gật đầu, sau đó ngồi ngoan ngoãn trên ghế chờ câu hỏi.

Giống như hai bạn học nhỏ chuẩn bị vào tiết học vậy.

Đặc biệt là Hạ Nam Phương, quả thực là hóa thân thành bạn nhỏ ngoan nhất nhà trẻ, thậm chí còn biết giơ tay phát biểu: "Anh nghĩ nên ra đề về toán học."

Cha Lý cũng đồng ý: "Toán học cũng được, vậy ra đề toán đi."

Lý Nhiễm: "..."

"57 × 89 bằng bao nhiêu?"

Hai người sửng sốt một giây.

Sau đó phản ứng lại không giống nhau.

Hạ Nam Phương buột miệng thốt ra: "5463"

Mà cha Lý vẫn còn đang tìm giấy để tính.

Lý Nhiễm lập tức nói: "Ba, đừng tìm nữa, Hạ Nam Phương đáp đúng rồi. Anh ấy thắng, rốt cuộc hai người đang cá cược cái gì vậy?"

Chỉ thấy Hạ Nam Phương cười với cô: "Thắng thì từ đây mãi về sau em chính là của anh."

Lý Nhiễm không ngờ bọn họ lại cá cược vậy, cũng thật sự tức đến độ không còn lời gì để mà nói nữa, cô đỡ Hạ Nam Phương đứng dậy.

"Nhanh về phòng nghỉ ngơi một chút đi, em đi nấu canh giải rượu cho hai người."

Sau khi đỡ Hạ Nam Phương về phòng, Lý Nhiễm ra ngoài phòng khách thấy cha Lý vẫn đang cầm giấy bút chăm chỉ giải đề.

Lý Nhiễm: "Ba, đừng tính nữa, Hạ Nam Phương thắng rồi."

Cha Lý không để ý lại lẩm bẩm tính thêm một lần nữa: "57 × 89 không phải bằng 5073 sao?"

Lý Nhiễm mặt không đổi sắc: "Đúng rồi, Hạ Nam Phương vừa nói 5073 mà."

Cha Lý ngẩng đầu, vẻ mặt ngu ngơ.

"Được rồi, ba đừng không phục nữa, người ta tính nhanh hơn ba nhiều. Lại nói, con cũng không có nói muốn đáp án chính xác."

Cha Lý: "..."

_____

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK