• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu như đặt ở trước kia, Viên Tinh Châu về cơ bản sẽ không muốn suy xét loại sự tình này, trong lòng cậu rõ ràng, mức độ đáng sợ của Nguyên Trừng ở trong cảm nhận của chính mình, còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với người khác nhận định.

Nói một cách chính xác, thứ này hẳn là một loại bóng ma tâm lý, năm đó ở trong nhóm nhạc, cái loại cảm giác làm cách nào cũng không thể lấy lòng người khác, luôn bị người hùa nhau xa lánh, tựa như miệng vết thương dẫu cho trị liệu thế nào cũng đều không thể khép lại. Mà sự châm biếm và công kích của đám fan Trừng đối với cậu, không thể nghi ngờ là rải muối ở trên miệng vết thương.

Ước chừng những fan đó cũng sẽ chẳng mảy may cảm thấy gì hết, mà trong lòng Viên Tinh Châu cũng rõ ràng, trong số các fan của mỗi thành viên trong nhóm, đều sẽ có một bộ phận người mang tính công kích mạnh mẽ, chẳng qua là fan của Nguyên Trừng nhiều, lại đặc biệt hiếu chiến mà thôi.

Cậu không có cách nào chỉ trích gay gắt được đối phương, lại cũng không nhịn được sợ hãi, muốn chạy thoát khỏi đây.

Về sau nhóm nhạc tan rã, công ty công khai tin tức cậu và Diệp Hoài kết hôn, lúc tập thể fan của nhóm và fan của các thành viên đồng loạt chửi rủa hăng say, lôi cha mẹ cậu ra, photoshop di ảnh cho cậu, phỏng đoán cậu và quan chức cấp cao có quan hệ không trong sạch, tâm trạng lo âu và sợ hãi này của Viên Tinh Châu đã đạt tới cực điểm.

Lúc trước tham gia chương trình, nếu không phải Diệp Hoài xúi giục, Viên Tinh Châu vốn dĩ không dám phản kích ngay tại trận.

Thế nhưng một khi đã phản kích đồng thời thấy được thành quả, sau khi ý thức được rằng đối phương cũng sẽ chột dạ và hoảng sợ, thì cơn ác mộng này của cậu cũng bắt đầu tan rã.

Có lẽ thật sự có thể......

Sân khấu lớn như vậy, lại đều là dân chuyên nghiệp, chi tiết thật đằng sau câu chuyện của Nguyên Trừng, thử một lần là biết ngay.

Viên Tinh Châu trong hai ngày sau đó, không ngừng xoắn xuýt tới xoắn xuýt lui, mãi cho đến thứ Sáu, cậu mới quyết định được chủ ý.

"Trước hết không thêm vào." Viên Tinh Châu nói với Cù Mạch, "Chương trình hay như thế, không nên bị loại tranh chấp lùm xùm này vấy bẩn, vả lại cậu mới là nhân vật chính của tiết mục biểu diễn này. Nếu cậu cần một đoạn fingerstyle với phong cách như vậy, tôi có thể lại viết một đoạn mới, cậu xem có thể dùng được hay không."

Cù Mạch ở đầu kia nở nụ cười đầy thiện ý, cũng không hề truy vấn gì, chỉ nói giọng an ủi, "Vậy OK. Ngày mai anh đến khách sạn rồi tụi mình gặp nhau."

Chương trình được ghi hình vào Chủ Nhật, thứ Bảy diễn tập. Những người khác đã sớm cùng với khách mời tụ họp và bắt đầu chuẩn bị, Viên Tinh Châu lại không đi đâu được, chỉ có thể xin đến hai ngày nghỉ phép.

Buổi tối thứ Sáu, cậu kết thúc công việc ở đoàn phim, liền một khắc cũng không nghỉ mà về nhà lấy đàn guitar, phóng thẳng đến sân bay, bay đến địa điểm ghi hình.

Lý Nguyên cử người ở sân bay bên kia tiếp ứng, Viên Tinh Châu mặc một bộ quần áo thể thao màu đen ít gây sự chú ý, đeo khẩu trang, cõng đàn guitar, như là một cậu học sinh tham gia thi văn nghệ.

Người đón máy bay từ sáng sớm đã chờ ở cửa ra. Viên Tinh Châu đi theo đối phương lên xe bảo mẫu, vừa chui vào nhìn quanh, mới phát hiện Cù Mạch thế mà cũng có mặt.

"Em đến đón đàn anh." Cù Mạch ngồi ở một bên, máy tính đặt trên đầu gối, cười với Viên Tinh Châu, "Mấy ngày không gặp, đàn anh càng đẹp trai hơn, chẳng trách sao chị Lý nói chúng mình là tổ hợp giá trị nhan sắc."

Viên Tinh Châu có chút dở khóc dở cười, chính mình so với người bình thường, ở phương diện giá trị nhan sắc đích thực có chút ưu thế. Nhưng đặt ở trong giới giải trí lại rất bình thường, nam nữ trẻ tuổi trong giới đều có mỗi người một vẻ đẹp riêng.

Chân chính có thể nhất kỵ tuyệt trần, sao sát chúng nhân*, trong hàng lứa trẻ tuổi cũng chỉ có mỗi Diệp Hoài.

*nhất kỵ tuyệt trần (一骑绝尘): nói đến hình ảnh trong một nhóm người cưỡi ngựa thì có một người vượt lên đầu, phi ngựa như bay, chỉ thấy bụi tung mù trời chứ không thấy bóng dáng người ngựa đâu, cực kỳ xuất chúng ; sao sát chúng nhân (秒杀众人): giết sạch mọi người trong giây lát.

"Chị dâu đẹp trai đến tàn canh gió lạnh của em đâu?" Quả nhiên, Cù Mạch rất có hứng thú hỏi, "Còn tưởng rằng anh ấy sẽ đến cùng với anh chứ."

Viên Tinh Châu sửng sốt một chút: "Chị dâu?"

Cù Mạch nhìn cậu với vẻ mặt đương nhiên.

"Ừm, cái đó, chị dâu của cậu anh ấy......" Viên Tinh Châu nhịn cười, thầm nghĩ Diệp Hoài nhất định không biết có người sẽ xưng hô với hắn như vậy, hahaha cái này xưng hô cũng thú vị quá đi mất.

"Chị dâu của cậu dạo này đang đóng phim." Viên Tinh Châu nghiêm trang nói, "Anh ấy ở bên đó không đi đâu được, có điều đêm nay sẽ mở họp video, cậu có phiền không?"

"Không phiền không phiền." Cù Mạch vội vàng xua tay, "Mở cả một đêm cũng không sao cả."

Viên Tinh Châu: "......"

Hai người đi đến khách sạn, Viên Tinh Châu cất hành lý xong, liền đến phòng của Cù Mạch. Ở đó có thiết bị cùng với hai vị người chế tác âm nhạc rất có danh tiếng, đều là thầy của Cù Mạch, lúc này tới đây để kiểm tra góp ý cho cậu ta.

Viên Tinh Châu ở trước mặt tiền bối cũng không dám chơi di động, chỉ đành phải vội vàng thông báo cho Diệp Hoài, sau đó cất điện thoại di động đi. Đến tận nửa đêm, hai vị thầy giáo trở về nghỉ ngơi, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Bên kia Diệp Hoài đã gửi sang một chuỗi sticker biểu cảm dài loằng ngoằng, tất cả đều là người tí hon chu mỏ. Viên Tinh Châu đưa mắt nhìn, tin nhắn cuối cùng là một phút đồng hồ trước, Diệp Hoài còn chưa ngủ.

"Thầy của tụi em có vẻ như rất thích anh." Cù Mạch ngâm nga một đoạn giai điệu ngắn cuối cùng, cách khoảng không liếc nhìn Viên Tinh Châu một cái, "Thầy ấy ngày thường nghiêm khắc với tụi em lắm, đối với anh thì lại không."

"Có lẽ bởi vì tôi là khách mời ấy mà?" Viên Tinh Châu cười nói, "So với các cậu, tôi thật sự quá nghiệp dư."

Cù Mạch lắc đầu: "Anh có khả năng cảm âm tuyệt đối phải không ạ?"

Ban nãy vị thầy giáo kia trong lúc suy tư một vấn đề gõ nhịp lên bàn, Viên Tinh Châu đang ôm đàn guitar, bèn tiện tay đệm một hợp âm F (Fa trưởng). Cù Mạch khi ấy đã cảm thấy kinh ngạc, lúc này hỏi ra, quả thật là như thế.

Viên Tinh Châu từ lúc mới bắt đầu luyện đàn guitar đã rất ít khi xem nhạc phổ, người khác đàn hai lần là cậu có thể nhớ kỹ, cũng chơi lại y chang một cách hoàn hảo. Sau này, để học về kiến thức nhạc lý, cậu lại tự mình đăng ký lớp phụ đạo, thầy giáo mỗi lần đột xuất cần một âm gì, trái lại là thường xuyên nhờ cậu đệm cho.

Loại sự tình này đối Viên Tinh Châu mà nói quá lắt nhắt bình thường, chính cậu cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, Cù Mạch lại vô cùng hâm mộ.

"Chẳng trách sao," Cù Mạch nói với vẻ mặt đầy tiếc nuối, "Anh có thiên phú này, không tiếp tục phát triển thì quá đáng tiếc."

Viên Tinh Châu nhìn cậu ta một cái, muốn nói lại thôi, sau đó lắc đầu cười.

Hoa Ngu là một nhà công ty quản lý, rất giỏi lăng xê trọn gói, tạo ra lưu lượng, thường xuyên ký hợp đồng với một đám ca sĩ từ cuộc thi tuyển chọn tài năng, cho bọn họ bôn ba biểu diễn kiếm tiền*, thu hoạch một đợt lợi nhuận. Chờ đến sau này khi giá trị của các tuyển thủ bị tiêu hao gần hết, thì công ty sẽ ném sang một bên, tiếp tục đi ký thêm một đám khác.

*thực ra nguyên văn ở đây dùng từ 站台商演, theo mình hiểu thì nghĩa là kiểu đi hát, đi show thương mại nhỏ lẻ, thường ở các nơi công cộng, được trả tiền theo buổi, không phải concert hay chương trình lớn.

Viên Tinh Châu trước đây cũng cảm thấy bản thân có thể phát triển ở trong cái nghề này, nhưng về sau ở trong công ty, từng trông thấy rất nhiều người giỏi giang và có tài hơn mình dần dần mai danh ẩn tích, không thể không mở rộng thêm nghề phụ để kiếm sống, thế là cũng dẹp luôn ý nghĩ.

Cù Mạch trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, Bối Tư Records lại là chuyên môn sản xuất âm nhạc, sẽ không lãng phí nhân tài, Viên Tinh Châu lại không mong muốn để cho các cô cậu bé này đương đầu với mặt trái không mấy tốt đẹp này quá sớm.

"Tôi kém lắm." Viên Tinh Châu cười, lại chỉ vào di động, "Tôi có thể gọi video một chút được không?"

"Đương nhiên là được." Cù Mạch gật đầu, "Anh cứ gọi thoải mái."

Viên Tinh Châu gửi lời mời video call cho Diệp Hoài, lại soi di động chỉnh sửa lại tóc mái của mình.

Diệp Hoài ở bên kia gần như bấm nút nhận cuộc gọi trong giây lát, vừa mới bắt đầu liền thả một nụ hôn gió về phía Viên Tinh Châu.

"Thế nào?" Diệp Hoài ngồi xếp bằng trên ghế xoay, nhướng lông mày nhìn Viên Tinh Châu, "Ở bên đó vẫn thuận lợi chứ? Có ai bắt nạt em không?"

"Không có. Nào có nhiều người bắt nạt em như vậy." Viên Tinh Châu cười ngây ngô trong chốc lát, lúc này mới nhớ ra, xoay di động qua, cho Diệp Hoài nhìn xem, "Đây là Cù Mạch, đàn em của tụi em."

Diệp Hoài chẳng nói một lời, chỉ ghé sát vào màn ảnh, híp híp mắt, như là muốn nhìn kỹ xem người ở bên này trông như thế nào.

Cù Mạch cũng xoay người, lại hồn nhiên vô tư mà "hai"* một tiếng, nhiệt tình chào hỏi: "Chào chị dâu!"

*"hai" này là "hi" trong tiếng Anh.

====================================================

Editor: chết chạ nhá =))))))))))))))))))))))))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK