Cuộc điện thoại thứ nhất đương nhiên là cho Ôn Đình, người sau cũng vô cùng bất ngờ, đại bộ phận nghệ sĩ của Hoa Ngu đều có nhà riêng, yêu cầu ở ký túc xá cũng chỉ có vài thực tập sinh. Thế nhưng ký túc xá của thực tập sinh nằm ở một khu khác, công ty cũng không có khả năng thu xếp cho ở chung cư xa hoa.
"...... Là tôi nhầm, cách đây không quá lâu tôi nghe nói về căn hộ đó, mãi mà vẫn chưa thu xếp cho ai đến ở, bèn hỏi xin thẻ phòng. Lần này cậu trở về tôi cũng không xác nhận lại với phía công ty một chút. Tinh Châu không có việc gì chứ?" Ôn Đình cảm thấy rất áy náy, "Trước đó tôi còn nhờ tạp vụ tới tổng vệ sinh..."
Tạp vụ cầm tiền tổng vệ sinh, thực tế lại chỉ đến đây làm nhiệm vụ dọn dẹp hằng ngày, cũng không báo lại đúng sự thật cho gã. Ôn Đình lại càng thêm xác định chỗ này chưa có người vào ở, nào nghĩ đến sẽ xảy ra hiểu nhầm tai hại thế này.
Diệp Hoài quả thật ức chế, lại không có cách nào nói ra chuyện mình trần truồng bị người nhìn thấy, đành phải thúc giục gã mau chóng tìm chỗ khác.
Hắn vừa mới cúp điện thoại, chuông di động lại vang lên, là anh cả Diệp Giang gọi đến.
Diệp Hoài và người anh trai này cùng cha khác mẹ, hai người đến tận thời kỳ thiếu niên mới gặp mặt, tính cách khác biệt, quan hệ nhạt nhẽo. Về sau Diệp Hoài muốn vào giới giải trí, cả nhà phản đối, chỉ có Diệp Giang kiên trì ủng hộ, cũng âm thầm lót đường cho hắn, quan hệ giữa hai người mới có chút hòa hoãn.
Nhưng cũng chỉ là có chút hòa hoãn mà thôi, đối với đề nghị tổ chức liên hoan của Diệp Giang, Diệp Hoài lại một chút hứng thú cũng không có.
Diệp Giang thoáng biểu hiện một chút mất mát, lại hỏi: "Vậy em có chỗ để ở chưa? Phòng của em vẫn ở nguyên đó, ngày hôm qua dì giúp việc còn ghé quét tước sẵn cho em."
Diệp Hoài quyết đoán cự tuyệt: "Không đi, em có chỗ ở rồi."
Diệp Giang: "Thật không?"
Diệp Hoài: "Em lừa anh làm gì?"
Diệp Giang: "......"
"Vậy tùy em." Diệp Giang thở dài, "...... Biết em đã quyết, anh cũng không dông dài với em làm gì. Có một vấn đề cuối cùng, lần này em trở về, có tính toán phát triển ở phương diện nào chưa?"
"Giới giải trí." Diệp Hoài nói cho có lệ, "Ca hát, nhảy nhót, rao bán mặt mũi hay gì đó."
"Không suy xét tới Nhã Phách sao?" Diệp Giang nói, "Anh cho rằng mấy năm em đã chơi đến thỏa mãn rồi cơ."
Nhã Phách Jewelry là công ty trang sức mà ông nội của Diệp Hoài một tay sáng lập, sau đó cha hắn tiếp quản cũng phát triển rực rỡ, thành công niêm yết ra thị trường, giờ đây lại về đến trong tay người anh này của hắn, việc kinh doanh có thuận lợi hay không thì không biết, thanh thế phô trương là rất lớn.
Diệp Hoài nói: "Không đi. Bất kể thế nào cũng sẽ không đi, sang bên đó để làm mất mặt mấy người sao?"
Diệp Giang cười.
"Không có việc gì em cúp đó." Diệp Hoài nói, "Cơm không ăn, phòng ở cũng không đi, nhưng mà xe thì lát nữa anh đưa đến cho em, em phải dùng."
"Được." Diệp Giang cũng nhẹ nhõm hơn, "Bảo dưỡng xong liền đưa qua chỗ em."
Diệp Hoài nhăn mặt cúp điện thoại, lại nhìn thời gian đã nửa giờ trôi qua. Viên Tinh Châu vẫn còn đang tắm, tiếng nước ào ào, ồn đến phiền nhiễu lòng người.
Lần này hắn bay trở về hết mười mấy tiếng, cơ bản là không hề nghỉ ngơi, vừa mới tắm rửa xong cơn buồn ngủ lại xộc đến, lúc này càng không có tinh thần gì hết. Diệp Hoài lại đi thúc giục Ôn Đình.
Ai ngờ điện thoại vừa nối máy, Ôn Đình lại nói cho hắn biết là không có chỗ ở.
Diệp Hoài: "......"
"...... Điều kiện của ký túc xá ở phía Đông không tốt, cậu nhất định là ở không quen. Chung cư xa hoa cũng chỉ còn mỗi căn này ở được." Ôn Đình nói, "Thật sự không có nơi nào khác."
Diệp Hoài nghe xong liền nổi giận đùng đùng.
Vậy mà Ôn Đình lại nói tiếp, giọng điệu áy náy: "Chuyện này là do tôi xử lý không tốt. Nhưng hiện tại nhu cầu cấp bách của cậu là nghỉ ngơi, chúng ta giải quyết vấn đề trước đã. Bằng không như vầy, tôi đặt cho cậu một phòng ở khách sạn đối diện, cậu trước tiên chịu khó ở mấy ngày, sau đó tôi nhanh chóng tìm cho cậu một căn hộ mới, giải quyết vấn đề chỗ ở cho cậu, như vậy được không?"
"Mấy ngày nữa là có thể tìm được?" Diệp Hoài hít sâu một hơi.
Ôn Đình nói: "Cũng không thể nói chắc chắn, hiện tại đúng là cao điểm mùa du lịch, phòng ốc cho thuê rất đắt hàng, nếu may mắn thì có thể chộp được một cái, còn nếu không thì phải chờ, dù sao thì qua đến tháng 11, khẳng định sẽ có một lượng lớn căn hộ trống cho thuê."
"Nhưng mà cậu yên tâm." Ôn Đình nói, "Phí thuê phòng là tôi bỏ ra, cậu có ăn uống thì nhớ tính cả vào tiền phòng."
Viên Tinh Châu vốn dĩ định tắm nhanh nhanh một chút rồi ra tới, cố tình Diệp Hoài tiếp điện thoại một người lại đến một người, cậu sợ đi ra ngoài thì cả hai đều xấu hổ, đành phải tiếp tục tắm, lúc này bị hơi nước nóng xông đến ngộp không chịu nổi, mới bất đắc dĩ mặc quần áo vào.
Vừa ra khỏi cửa, cậu liền nghe thấy người đại diện bên kia nói Diệp Hoài đi ở khách sạn.
Diệp Hoài cau mày, lộ ra vẻ mặt một bụng lửa giận không có chỗ xả, cả người viết đầy hai chữ không vui.
Viên Tinh Châu do dự một lát, đành phải chủ động nói: "Nếu anh không ngại, thì trước tiên cứ ở chỗ này đi."
Cậu thốt ra lời này, người ở hai đầu dây điện thoại đều sửng sốt.
Diệp Hoài ngẩng đầu, nhìn cậu chằm chằm mất mấy giây.
Viên Tinh Châu suýt chút nữa là chết ngạt trong phòng tắm, cậu hít thở vài hơi, lúc này mới giải thích: "Anh ở khách sạn không an toàn."
Trước kia khi Diệp Hoài còn hoạt động trong nhóm, bị fan tư sinh đi theo lên máy bay, chặn xe, xông vào khách sạn. Những người đó đều không phải fan bình thường, hoặc là tính cách cố chấp, hoặc là có chút quan hệ cùng thủ đoạn, khi ấy Diệp Hoài tránh cũng không tránh được, gần như bị đeo bám đến hỏng mất. Về sau mỗi lần nhóm tổ chức hoạt động ở lại khách sạn, phòng của Diệp Hoài nhất định phải giống như đánh du kích, đổi tới đổi lui, còn phải cho bảo an vào trước càn quét một vòng, xem có người nào ẩn nấp ở đâu không.
Hiện giờ Diệp Hoài mới về nước, bên người đã không có trợ lý cũng không có bảo an, khó lòng đảm bảo được có thể hay không gặp phải vấn đề gì.
Ôn Đình ở đầu bên kia thoáng sửng sốt, lúc này mới nhớ tới điểm này, vội rối rít cảm tạ không ngừng.
"Cảm ơn cảm ơn," Ôn Đình ở trong di động nói với Viên Tinh Châu, "Có khi nào làm phiền cậu quá không?"
"Không đâu ạ, anh Ôn. Em......" Viên Tinh Châu còn muốn nói gì đó, lại thấy Diệp Hoài ấn nút cắt đứt cuộc gọi.
Viên Tinh Châu: "......" Cậu ngẩn người, thấy Diệp Hoài nhìn mình lom lom, theo bản năng mà đưa tay lên sờ mặt, "Sao vậy ạ?"
Diệp Hoài dùng vẻ mặt cổ quái nhìn cậu, "Làm thế nào cậu biết chuyện fan cuồng?"
Viên Tinh Châu: "???"
"Chúng ta không phải là chung một nhóm sao?" Viên Tinh Châu quả thật dở khóc dở cười, "Khả năng là anh đã quên rồi, lúc trước có một fan tư sinh bám theo anh, anh còn đổi phòng với em cơ mà."
Diệp Hoài "à" một tiếng, sắc mặt rốt cuộc hòa hoãn lại.
Có lẽ vì biết được hôm nay là Viên Tinh Châu giúp đỡ mình, cũng có lẽ lộ trình bay quá dài mệt mỏi muốn chết rồi, từ lúc đó về sau, Diệp Hoài đều luôn an tĩnh lạ thường. Viên Tinh Châu giúp hắn đẩy vali hành lý đến phòng cho khách, xếp thành một dãy, lại mang bộ chăn gối mình chưa từng dùng qua cho hắn mượn.
Diệp Hoài bèn tự mình trải giường chiếu, đóng cửa đi ngủ.
Viên Tinh Châu cũng về tới phòng của chính mình.
Cậu không cảm thấy buồn ngủ, sự kiện phát sóng trực tiếp vẫn đang tiếp tục rần rần, thời điểm giữa trưa mọi người còn sôi nổi tỏ vẻ lý giải, đến bây giờ mới qua đầu chiều, hướng gió ở trên mạng đã thay đổi, có người bắt đầu nghi ngờ cậu và Diệp Hoài rốt cuộc là có quan hệ gì. Bài đăng liệt kê ra những khoảnh khắc ngọt ngào nhất của CP Hoài Châu, trong đó không có ngoại lệ, tất cả đều là Viên Tinh Châu tự biên tự diễn, Diệp Hoài chưa bao giờ cho ra bất cứ một lời hưởng ứng nào.
Mà cái gọi là truyền thuyết Diệp Hoài sủng phu (chiều chồng), cũng là Viên Tinh Châu tự mình nói, tính chân thật còn đặt trong vòng nghi vấn.
Lại có người bắt đầu xem lại bài phỏng vấn của Viên Tinh Châu, phát hiện trong lời nói của cậu có điểm vô lý—— Viên Tinh Châu nói, Diệp Hoài thổ lộ là vào ngày kỷ niệm nhóm nhạc của họ ra mắt một năm tròn, tỏ tình dưới pháo hoa. Thế nhưng trên thực tế, ngày đó Viên Tinh Châu và những người khác đều ở Bắc Kinh, chỉ có Diệp Hoài ở Thượng Hải. Hai người ở hai nơi khác nhau làm thế nào lại tỏ tình được ở dưới pháo hoa? Chủ topic không rõ ràng lắm, mà cũng không dám hỏi, dù sao đối với CP giả dối này, chủ topic không tài nào cổ vũ nổi nữa.
Diễn đàn cãi cọ ầm ĩ cả một buổi trưa, cũng nổi lên thật nhiều nhãn dán (sticker) thoát fan. May mắn thay là trên Weibo không có động tĩnh gì, đại khái là Lý Ngộ dùng tiền bịt miệng.
Viên Tinh Châu bấm nút thoát ra ngoài, đem tất cả thẻ ngân hàng mình sở hữu ra tính số dư, nhưng mà càng tính càng nản lòng thoái chí, lại cất đống thẻ đi, gửi tin nhắn cho vài vị đạo diễn.
Suất diễn của cậu ở 《 Mê Thành 》không nhiều lắm, sắp sửa phải đóng máy. Lý Ngộ nói cho cậu biết, vai diễn tiếp theo là nam chính trong một bộ phim cổ trang, nếu chuyện của cậu và Diệp Hoài không che đậy được, vậy khẳng định là sẽ bị cắt. Viên Tinh Châu không thể nào không tính toán trước khả năng này.
Cậu gửi tin nhắn cho mấy vị đạo diễn, lại tìm đến một vài người nghệ sĩ trước kia từng thêm bạn tốt, tán gẫu linh tinh bồi đắp tình cảm, những người này có khi thường xuyên liên hệ, cũng có khi chỉ là quen biết sơ sơ, Viên Tinh Châu tinh tường nhớ kỹ sở thích của người khác, bất kể là có quen thân hay không, đều có thể trò chuyện sôi nổi với người ta đến khí thế ngút trời.
Buổi tối, Diệp Hoài như cũ vẫn ở lì trong phòng ngủ.
Viên Tinh Châu gọi cho chính mình một phần cơm hộp, ăn xong cho qua bữa, lại trở về phòng, sau đó đột nhiên lại không có hứng thú tán gẫu nữa.
Cậu nhớ tới thời điểm mình mới gia nhập ST, năm đó cũng là như thế này. Lúc ấy trong nhóm đã có vài người, sẵn quen biết lẫn nhau, quan hệ cũng tốt. Cậu đột nhiên gia nhập, vào trong nhóm không theo kịp chủ đề nói chuyện với bất kỳ ai, bởi vì muốn mau chóng kết bạn, cậu bèn lưu ý xem người khác nói chuyện gì, tổng kết sở thích của người ta, sau đó cố tình đi nghênh hợp đón ý.
Tuy vậy, cho dù cậu có nỗ lực bày tỏ thiện ý với những người khác đến mức nào đi chăng nữa, vẫn không được nhận lại sự tôn trọng. Các thành viên trong nhóm đều biểu hiện ra thái độ xa cách cùng khinh bỉ khó lòng che giấu.
Sau này cậu mới biết được, hóa ra là những người kia từng lén lút thảo luận sau lưng, nói chuyện gia cảnh của cậu như thế nào, cậu đã trải qua những gì, lại lý luận là loại người trải qua trắc trở như thế đều có tâm địa u ám, đối xử nhiệt tình với bọn họ cũng chỉ là một hình thức lấy lòng.
Viên Tinh Châu lúc ấy như ngã vào hầm băng lạnh lẽo. Cậu không rõ những người này vì cớ gì lại xem thường mình? Cậu lại chưa từng kéo chân sau của nhóm*, cũng chưa giờ cố tình thể hiện, giành giật ống kính. Cậu đắn đo suy nghĩ, chỉ có thể bắt đầu thu hồi thiện ý của chính mình, tận lực thích ứng độc lai độc vãng (một thân một mình). May mắn thay, khi ấy cậu tìm thấy cho mình một hình tượng tham chiếu—— Diệp Hoài hồi đó thật sự lãnh đạm, đối với ai cũng tỏ vẻ thờ ơ, với ai cũng không muốn nói chuyện.
*kéo chân sau: ý nói làm gánh nặng, làm chậm trễ việc, ảnh hưởng đến thành tích của người khác.
Những người kia khinh thường cậu, rồi lại ấp ủ ý đồ lấy lòng Diệp Hoài.
Viên Tinh Châu ngày đó đã nghĩ, các người cảm thấy tôi kém hơn một bậc, vậy còn các người thì sao, chẳng phải cũng đều như thế?
Cậu tìm được sự cân bằng ở Diệp Hoài, cũng ở trong lòng yên lặng mà cảm kích.
Sau đó đến ngày kỷ niệm một năm nhóm nhạc ra mắt, ngày hôm sau vừa lúc là lễ Giáng Sinh, những người kia đều cùng nhau ở Bắc Kinh làm tiệc chúc mừng. Viên Tinh Châu tự giác cô đơn, lẳng lặng một mình đi đến Thượng Hải, chọn một khách sạn tốt để thuê phòng.
Nói đến cũng vừa khéo, ngày đó Diệp Hoài có hoạt động quảng cáo ở Thương Hải, dừng chân ở đúng ngay khách sạn mà cậu thuê phòng. Bởi vậy Viên Tinh Châu ở dưới sảnh nhận ra được fan tư sinh của hắn, lại nghe được hai người kia thì thầm thảo luận phòng ở, không buồn nghĩ ngợi mà chạy thẳng một đường theo cầu thang bộ của khách sạn lên tới, đập cửa phòng Diệp Hoài.
Diệp Hoài bị cậu túm lấy trốn vào một lối đi thoát hiểm, chỉ kém hai giây trước khi cửa thang máy bên cạnh kia mở ra.
Viên Tinh Châu một đường chạy như bay lên mấy tầng lầu, bấy giờ mới được thả lỏng, liền mất hết sức lực mà xụi lơ, cậu dựa vào người Diệp Hoài thở hồng hộc như trâu, lại nhìn đến pháo hoa nổ rực rỡ ngoài cửa sổ.
Có lẽ là cảm kích, cũng có lẽ là không kịp phản ứng lại. Diệp Hoài vẫn không nhúc nhích mà tùy ý để cậu dựa vào, mãi cho đến khi pháo hoa bên ngoài bắn xong.
Gò má của thiếu niên nóng bỏng, trái tim như nổi trống, quẩn quanh hơi thở đều là mùi hương vừa xa lạ lại vừa lạnh lẽo.
Sao trời dần sáng lên, bốn bề chìm vào đêm tối*.
Viên Tinh Châu nhìn bài viết vạch trần cậu, trong lòng khẽ thở dài một tiếng, nắm điện thoại trong tay rơi vào giấc ngủ.
============================================
*星辰渐起,夜暮四合: Tinh thần tiệm khởi, dạ mộ tứ hợp, câu này cảm giác như thơ, nên mình muốn chú thích lại:>