• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Yuri Ilukh

Lời thoại kệch cỡm của Viêm Khải và dáng vẻ đá người không chút lưu tình nào của Mãn Tình làm bố Lâm bình tĩnh lại. Đặc biệt là hiện tại Mãn Tình còn lối kéo cổ áo đối phương hét to: "Anh định làm em ghê tởm chết sao? Cơm đã ăn đêm qua em còn phải nôn cả ra"

"Rốt cuộc quan hệ của 2 người là gì?" Bố Lâm đau đầu

"Bác trai, bọn cháu thật sự chỉ là bạn bè bình thường" Viêm Khải biết bố Lâm đã có chút tin tưởng, vì thế vội vàng giải thích: "Mãn Mãn đưa cháu tới giới tháp vì trước kia cháu có giúp đỡ cô ấy nên cô ấy muốn nhân cơ hội này đền đáp"

"Chuyện là vậy sao?" Bố Lâm nhìn về phía Mãn Tình

"Bố muốn tin hay không thì tuỳ" Mãn Tình không muốn giải thích với bố Lâm nữa, cô biết bố Lâm chỉ tin những gì ông muốn tin, người khác có nói gì cũng vô dụng.

Bố Lâm nhíu mày, biết rằng mình đã hiểu lầm thì ông cũng xấu hổ khi có hành động tuỳ tiện trong sự kiện quan trọng như vậy. Giờ biết Viêm Khải chỉ là bạn bè của Mãn Tình thì đối với nhà họ Lâm anh chỉ là người ngoài. Dẫn người ngoài đến xem chuyện trong nhà đúng là rất xấu hổ.

"Bố" Lâm Nguyệt bỗng nhiên nói, "Chị lớn lên ở Trái Đất, ở đó ôm là hành động tương tác phổ biến giữa 2 người, tuy rằng ôm nhau trong tình huống đó cũng có chút không thích hợp, nhưng đó chỉ là hành vi theo bản năng của chị cả chứ không phải cố ý. Chắc là chúng ta đã hiểu lầm, quan hệ giữa chị và anh Viêm Khải đây chỉ là bạn bè bình thường."

Lâm Nguyệt rất hiểu bố của mình, thấy ông lộ ra sắc mặt xấu hổ thì lên tiếng giải vây.

"Đúng vậy" Viêm Khải vội vàng gật đầu phụ hoạ.

"Anh Viêm Khải, thật xin lỗi, cảm ơn anh bình thường quan tâm chị gái tôi, nhà họ Lâm không cảm ơn mà còn hiểu nhầm anh, tôi thay mặt nhà họ Lâm xin lỗi anh" Lâm Nguyệt vừa nói vừa móc từ trong túi một cái hộp đưa cho Viêm Khải, "Đây là Long Hoa đan, coi như quà xin lỗi, mong anh nhận lấy"

Lâm Nguyệt là học trò của An đại sư nên thuốc cô đưa không phải đồ tầm thường, không ai ở Linh Ma Giới cự tuyệt nó.

"Không cần đâu, hôm nay tôi được đến tháp giới cũng đã được lợi không nhỏ, sao lại có thể lấy Long Hoa đan của cô được." Viêm Khải khách sáo đẩy đẩy.

"Cậu nhận đi, hôm nay tôi vô cớ mang cậu đến đây là do nhà họ Lâm thất lễ" Bố Lâm có thể trở thành người đứng đầu nhà họ Lâm thì khả năng giao tiếp cũng không tệ. Chẳng qua đối với người nhà thì ông có thói quen ra lệnh như cấp trên cấp dưới. Bây giờ thân phận của Viêm Khải đã thay đổi, nên bố Lâm cũng lập tức thay đổi thái độ.

"Nếu tôi còn từ chối thì bất kính rồi" Viêm Khải không từ chối nữa, anh biết chỉ khi nhận lấy quà thì nhà họ Lâm mới nhanh chóng tống cổ anh đi.

Quả nhiên bố Lâm thấy Viêm Khải nhận quà thì dặn dò Lâm Nguyệt tiễn khách rồi rời đi, một màn hài kịch đến đây là kết thúc.

Lâm Nguyệt tiễn khách đến cửa, sắp xếp xe xong thì quay đầu nhìn Mãn Tình cũng đi theo ra hỏi, "Chị ơi, chị không ở lại sao?"

"Không ở" Mãn Tình không chút nghĩ ngợi từ chối.

"Chị, anh ta thật sự không phải bạn trai chị à?" Lâm Hạo liếc mắt nhìn Viêm Khải đứng đó không xa rồi nhỏ giọng hỏi, vừa rồi người kia còn nói nhiều lời buồn nôn trước mặt chị gái cậu, đúng là đáng ghét.

"Không phải" Mãn Tình vẫn luôn rất kiên nhẫn khi nói chuyện với Lâm Hạo.

"Vậy thì tốt rồi" Lâm Hạo thở phào nhẹ nhõm.

"Có phải em thấy anh ấy không xứng với chị gái em không?" Mãn Tình tự luyến nói.

"Đúng vậy" Lâm Hạo nghiêm túc gật đầu, trong mắt cậu ai cũng không xứng với chị gái cậu cả.

"Yêu cầu cao vậy à, vậy chị cậu không gả đi được mất" Viêm Khải nghe không nổi nữa, nhóc con này từ khi nhìn thấy anh đã không có sắc mặt tốt. Bây giờ vất vả lắm mới giải thích được rõ ràng mà vẫn ghét bỏ anh.

"Vèo!" Hồn lực trên người Lâm Hạo xao động, cây thương chợt loé lên, xuất hiện trên tay cậu.

Lâm Nguyệt nhíu mày, đang định lớn tiếng quát Lâm Hạo thì nghe Viêm Khải lạnh lùng nói, "Nhóc con, cậu mới cấp 6 thì phải, tôi là hồn sư cấp 8, không nên tuỳ tiện khiêu khích hồn sư cấp cao, không là tôi dẫn cậu đến Diễn Võ Trường so đấu đó"

"Để em so với anh" Mãn Tình híp mắt, nguy hiểm nhìn qua. Dám bắt nạt em trai cô, anh chán sống rồi à?

Viêm Khải thông minh ngậm miệng, giơ tay lên làm động tác kéo khoá, sau đó tự giác mở cửa ngồi vào xe, không hề đi tới quấy rầy thế giới của 3 chị em nhà họ Lâm.

"Tiểu Hạo, đừng để ý anh ấy, em mới 12 tuổi, anh ấy cũng sắp 30, hơn em nhiều tuổi vậy mà chỉ hơn 2 cấp, có gì mà đắc ý, chờ 2 năm nữa thì em cũng cấp 8 rồi" Mãn Tình an ủi.

"Hay chị chờ lâu lâu nữa hẵng tìm bạn trai được không" Lâm Hạo bỗng nhiên nói.

"Hả?" Mãn Tình khó hiểu.

"Chờ em lên cấp cao một chút" Lâm Hạo nghiêm túc nói.

Mãn Tình ngẩn ra, nhưng đến lúc hiểu được ý của Lâm Hạo là gì thì dở khóc dở cười nói: "Nếu chị tìm hồn sư mãn cấp làm bạn trai thì em phải làm sao bây giờ."

"Chị nên từ bỏ ý định đó đi" Lâm Hạo nghĩ đến khả năng chị gái tìm chồng là hồn sư mãn cấp, do dự nói, "Hiện nay hồn sư mãn cấp trẻ tuổi nhất ở Linh Ma Giới cũng đã 50 tuổi rồi"

"Boong"

Cậu vừa nói gì vậy? Vừa nguyền rủa cô sao? Cho dù là em trai ruột thì cũng không nhịn được, Mãn Tình giơ tay búng lên trán Lâm Hạo, "Vậy để chị đổi phương án khác"

__

Tại cửa Tam Môn học viện, sau khi hai người xuống xe, chờ xe của nhà họ Lâm rời đi thì Viêm Khải liền ném viên Long Hoa đan trong tay cho Mãn Tình.

"Làm gì vậy?" Mãn Tình khó hiểu nhìn về Viêm Khải.

"Em cất mà nghiên cứu" Viêm Khải cười nói, "Long Hoa đan là thuốc cao cấp để hoà hoãn kinh mạch, cũng là loại thuốc có kết cấu năng lượng phức tạp nhất. Anh thấy em rất am hiểu về năng lượng kết cấu. Em nghiên cứu thử xem, có thể chế tạo ra một loại thuốc bình thường có tác dụng giống Long Hoa đan không. Nếu được thì chúng ta đem bán. Hơn nữa, từ hơi thở của viên thuốc này thì rất có thể nó được luyện chế bởi An đại sư. Em gái em rất hào phóng, loại thuốc cao cấp thế này mà lại tuỳ tiện tặng người khác.

Mãn Tình nhìn viên thuốc cấp cao trong tay, lại liếc liếc cái người đang tỏ vẻ khoa trương kia, không cho là đúng nói, "Tặng thuốc cấp cao vậy cho anh nhưng anh cũng chướng mắt còn gì?"

Viêm khải hiểu được ý của Mãn Tình, "Sao thế, sao lại hỏi câu nhiều ẩn ý vậy".

"Đừng có giả vờ ngớ ngẩn, không phải trên người anh có ma ấn sao?" Mãn Tình nhìn xung quanh, thấy bên cạnh Viêm Khải không có ai thì trầm giọng nói.

"Muốn biết à?" Viêm Khải cười tủm tỉm hỏi lại.

"Ừm" Mãn Tình gật đầu.

"Chờ về phòng, anh cởi hết ra cho em xem" Viêm Khải đùa giỡn.

"Được!" Viêm Khải đã đánh giá thấp sự bạo dạn của con gái ở Trái Đất, Mãn Tình cắn răng, nhìn chằm chằm Viêm Khải nói, "Ai không cởi làm chó con".

"..." Viêm Khải cuối cùng cũng hiểu tự vác đá đập chân mình là gì, nếu không làm thì nhục chết.

Trở về phòng, Viêm Khải đáng thương bị Mãn Tình bắt cởϊ áσ quan sát ma ấn hối hận chính mình nói lung tung lần thứ một trăm linh tám.

"Sao lại vậy, phản ứng của nữ chính trong phim không phải thế này" Viêm Khải buồn bực nói, anh nhớ là khi nam chính nói những lời thế này thì nữ chính đều sẽ ngượng ngùng chạy đi.

"Chả trách hôm nay em thấy mấy lời ghê tởm anh nói lại quen tai như vậy, thì ra lúc ở Trái Đất anh đã xem phim não tàn cẩu huyết" Mãn Tình vừa nói vừa duỗi tay sờ ma ấn trên vai Viêm Khải. Nó có hình tròn, màu đen lớn khoảng một đồng tiền xu, nằm ở phía trên xương bả vai Viêm Khải, nếu là mùa hè thì chỉ cần mặc áo có cổ áo rộng một chút là có thể lộ ra.

"Hừ~" Viêm Khải khó nhịn hừ một tiếng, cơ bắp rắn chắc trong lòng bàn tay Mãn Tình khẽ động đậy.

"Hả?" Lúc cơ bắp lay động, Mãn Tình hình như nhìn thấy một vết đỏ trong ma ấn, nhưng nháy mắt đã biến mất, Mãn Tình lại tò mò tới gần, dùng ngón tay xoa mạnh vào ma ấn.

"Đừng nhúc nhích!" Viêm Khải chịu không nổi, xoay người năm lấy cánh tay đang sờ lung tung của Mãn Tình, vẻ mặt phức tạp nói, "Chỉ nhìn là được rồi, đừng đụng lung tung"

"Sao vậy?" Mãn Tình khó hiểu nói.

"Ma ấn nối liền với hồn hạch, đừng lộn xộn" Vì hồn hạch không thể khống chế được ma khí bên trong, cuối cùng ma khí lưu chuyển trong kinh mạch tạo thành dấu ấn đặc thù là ma ấn, nó có liên kết với hồn hạch thông qua 8 kinh mạch chính. Ma ấn có cảm ứng thì hồn hạch sẽ cảm nhận được. Vừa rồi Mãn Tình dùng ngón tay chạm đến ma ấn của Viêm Khải, cảm giác mềm mại, tê ngứa thông qua 8 kinh mạch lưu chuyển khắp kinh mạch của Viêm Khải. Làm Viêm Khải có ảo giác như có người vuốt ve khắp người mình.

"Ôi, xin lỗi anh" Mãn Tình cũng không biết chuyện này, khi nghe nói ma ấn liên kết với hồn hạch thì cô lập tức dừng động tác trong tay.

"Hừ!" Viêm Khải nhẹ nhàng thở ra, đứng lên mặc quần áo.

"Đừng nhúc nhích, em còn chưa xem xong mà!" Mãn Tình lại lấy tay đè người xuống.

"Hự" Cả người Viêm Khải run lên, suýt chút thì nằm xoài trên ghế, hữu khí vô lực hỏi, "Em định mưu sát hả?"

"Hả?" Mãn Tình cúi đầu nhìn, phát hiện một chưởng rất mạnh vừa rồi của mình đánh trúng ngay ma ấn, lập tức xanh mặt xin lỗi, "Thật xin lỗi, xin lỗi anh, em không cố ý"

Viêm Khải bị thương thật, một trận đau truyền đến từ đan điền, làm anh hít khí lạnh "Em còn muốn xem gì nữa".

"Lúc nãy em thấy có một tia đỏ loé lên ở ma ấn, một lúc sau đã không thấy nữa, em muốn nhìn lại xem có phải bị hoa mắt không" Mãn Tình vội vàng trả lời.

"Chuyện này không thể hỏi trực tiếp anh sao?" Viêm Khải cạn lời.

"Ờ ha, đồ trên người anh thì anh hẳn là người hiểu rõ nhất" Mãn Tình bửng tỉnh, sau đó tiếp tục hỏi, "Đó là gì vậy?"

"Đó là kết giới phong ấn" Viêm Khải bị ăn một chưởng trả lời, "Đề phòng ma khí thoát ra"

"Thì ra là kết giới phong ấn" Mãn Tình lạo hỏi, "Vậy sao lúc ở tháp giới ma khí của anh bỗng nhiên lộ ra ngoài?"

Cơn đau ở hồn hạch từ từ giảm bớt, Viêm Khải lấy áo của mình mặc lại, lúc này Mãn Tình cũng không ngăn cản nữa. Đến khi mặc đồ xong Viêm Khải mới trả lời, "Kết giới phong ấn sẽ ngăn cản ma khí toả ra, tất nhiên cũng ngăn cản sức mạnh chữa lạnh đi vào. Lúc ở giới tháp anh đã bỏ kết giới đi, dùng hồn lực trong người trấn áp ma khí, kết quả là không hoàn toàn đè xuống được nên một chút ma khí mới lọt ra ngoài."

"Thì ra là vậy" Mãn Tình quay đầu nhìn Mika nói, "Lúc ấy mà không có Mika thì anh tiêu đời rồi"

"Quạc!" Mika nghe thấy có người khen mình thì lập tức ưỡn ngực thẳng đầu.

"Đúng vậy, may mà có Mika" Viêm Khải xoa xoa bộ lông xù của Mika, cảm kích nói.

"Mấy vết lấm tấm trên người Mika đều do cắn nuốt ma khí của anh tạo thành đúng không" Mãn Tình suy đoán.

"Đúng vậy" Viêm Khải gật đầu.

"Mika của chúng ta thật vất vả, lại phải đi theo một chủ nhân như vậy" Mãn Tình cảm thán nói.

"Bây giờ em mới là chủ nhân của nó" Viêm Khải nói.

"Em?" Mãn Tình sửng sốt, "Em sao lại thành chủ của Mika rồi, em chỉ nuôi nó giúp anh mà thôi"

"Hồn thú vốn cộng sinh với Tịnh Hồn sư, anh là Chiến Hồn sư không nuôi nó được, chỉ mang nó theo bên người mà thôi. Nhiều năm qua anh cũng không hạn chế nó đi tìm Tịnh Hồn sư khác, nhưng nó quá khó tính, ai cũng không thích. Nhưng mà Mika rất thích em" Viêm Khải nói.

"Quạc!" Mika giống như nghe hiểu, nhảy lên vai Mãn Tình, dùng cái đầu nhỏ bé đầy lông xù xì cọ cọ mặt Mãn Tình, lấy hành động thể hiện sự yêu thích của mình. Khi Mãn Tình vui vẻ muốn ôm nó thì nó lại cựa quậy, nhảy về vai Viêm Khải, sau đó cọ cọ mặt Viêm Khải tương tự lúc nãy, thể hiện sự yêu thích của mình.

"Xem ra là Mika nể tình anh mới yêu thích em" Mãn Tình cảm thấy mình đã phát hiện ra chân tướng.

Viêm Khải cười cười, ôm Mika từ trên vai xuống, sau đó cẩn thận đặt nó trên bàn trà, rồi lại đưa một quả táo to cho Mika. Thấy quả táo, đôi mắt Mika rực sáng lấp lánh, ôm quả táo chầm chậm ăn.

"Anh có ảnh hưởng rất lớn đến Mika, để nó không bị đói chết đã khiến cho Mika yêu thích đồ ăn của con người" Viêm Khải tự giễu.

"Chuyện..." Mãn Tình cảm thấy không khí hiện tại không thích hợp để hỏi vấn đề này nhưng cô cảm thấy đây là cơ hội tốt nhất để hỏi.

"Chuyện gì?"

"Lúc trước em đọc sách, trong đó có ghi là khi Dị Hồn sư xuất hiện ma ấn thì phải tự phế bỏ hồn hạch, nếu không khi hồn hạch tự bạo sẽ rất nguy hiểm" Mãn Tình nói.

"Sao vậy? Sợ hồn hạch anh tự bạo mà chết à?" Viêm Khải nhướng mày, "Em lo lắng cho anh?"

"Em lo lắng cho mình" Mãn Tình tức giận nói, "Trong sách còn nói, khi hồn hạch của hồn sư cấp cao hơn cấp 8 tự bạo sẽ ảnh hưởng đến người xung quanh"

"Chuyện này thì em yên tâm" Viêm Khải cười nói "Lúc hồn hạch tự bạo anh nhất định sẽ đến nơi không người, không làm ảnh hưởng đến người khác"

Khi Viêm Khải nói cô yên tâm thì Mãn Tình nghĩ rằng Viêm Khải sẽ nói mình chỉ là hồn sư cấp 8, ảnh hưởng không lớn. Nhưng cô không ngờ Viêm Khải lại nói anh sẽ tới chỗ không người tự bạo.

Không biết vì sao, khi nghe những lời này, Mãn Tình cảm thấy lửa giận không tên lan ra cả người, tức giận đứng lên, "Rốt cuộc anh muốn làm sao? Hồn lực quan trọng vậy sao? Sao phải kiên trì giữ cái hồn hạch này, không lẽ hồn hạch còn quan trọng hơn tính mạng?"

Viêm Khải ngây người, bị sự kích động của Mãn Tình doạ sợ, nhất thời không biết nói gì, Mika đang cúi đầu gặm táo một bên cũng hoảng sợ, ngẩng mặt ngu ngơ nhìn Mãn Tình.

Sao tự nhiên hai người này lại cãi nhau?

Một lúc sau Viêm Khải mới định thần lại, bỗng nhiên có chút vui vẻ, khoé miệng khẽ nhếch. Sau đó dơ tay ấn Mãn Tình ngồi xuống ghế mới thở dài nói, "Em biết quá trình tự phế hồn hạch sẽ thế nào không?"

Mãn Tình đương nhiên không biết, cô chỉ biết sau khi phá bỏ hồn hạch thì Dị Hồn sư sẽ biến thành người thường. Tuy rằng không có hồn lực nhưng vẫn có thể sống sót.

"Thật ra bản chất của tự phế bỏ hồn hạch và hồn hạch tự bạo cũng giống nhau, đều là hồn hạch bị phá huỷ" Viêm Khải giải thích, "Chỉ có điểm khác nhau là trước khi tự huỷ hồn hạch sẽ có người lấy bớt hồn lực trong hồn hạch. Qua đó khi hồn hạch bị phá huỷ thì sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng do tác động của sức mạnh quá lớn. Nhưng đây là đối với hồn sư cấp thấp"

Mãn Tình có dự cảm xấu, quả nhiên, Viêm Khải tiếp tục nói, "Hồn sư cấp 8 trở xuống khi tự phế hồn hạch, hồn lực sót lại cùng lắm chỉ có thể làm tổn thương kinh mạch, tu dưỡng một thời gian sẽ tốt lên. Hồn sư cấp 9 khi tự phế hồn hạch không những cần hồn sư cấp cao rút bớt hồn lực mà còn cần Tịnh Hồn sư chữa trị, như vậy mới giữ được mạng sống. Dị Hồn sư cấp 10 tự phế hồn hạch thì 80% sẽ bị tàn tật nghiêm trọng, Dị Hồn sư cấp 11 thì hiện tại chưa có ai tự phế hồn hạch, nhưng khả năng cũng hấp hối."

"Vậy anh... là hồn sư cấp mấy?" Âm thanh của Mãn Tình có chút run rẩy, cô vẫn luôn biết thực lực của Viêm Khải rất mạnh, nhưng lúc này cô bỗng nhiên hy vọng Viêm Khải chỉ là một Chiến hồn sư cấp 8 là tốt rồi.

"Đỉnh cấp 12"

Mãn Tình chết lặng, giống như bị ai điểm huyệt ngồi im trên ghế không nhúc nhích nhìn Viêm Khải đối diện, thậm chí còn quên cả hô hấp.

Cấp 12, sao lại là cấp 12? Không phải hồn sư mãn cấp trẻ tuổi nhất cũng đã 50 tuổi sao? Viêm Khải thoại nhìn cũng chỉ mới hai mươi mấy. Dù là thiên tài thì cũng chỉ khoảng hồn sư cấp 10 thôi. Đúng vậy, Mãn Tình luôn cho rằng Viêm Khải nhiều nhất thì cũng chỉ là hồn sư cấp 10 mà thôi.

"Do đó" Viêm Khải cười khẽ đứng dậy, "Không phải anh luyến tiếc hồn lực, chỉ là anh quá ưu tú, tuổi còn trẻ nhưng đã là đại hồn sư cấp 12. Ai cũng phải ghen tị nha."

"Dị Hồn sư cấp 12? Nếu hồn điện biết thì" Mãn Tình tưởng tượng nói.

"Bọn họ chắc sẽ bị hù chết" Viêm Khải vui sướng khi người gặp hoạ nói, "Nếu anh tự bạo thì toàn bộ Tinh thành đều toang"

"Không có cách nào chữa khỏi cho Dị Hồn sư, cấp thấp còn chữa không khỏi, nói chi hồn sư cấp 12" Mãn Tình tiếp tục thì thầm.

"Đúng vậy, chắc chắn không chữa được" Điều này Viêm Khải đã sớm biết.

"Cho nên... anh đang chờ chết sao?" Mãn Tình hỏi.

"Đúng vậy" Viêm Khải trả lời. Nhìn Mãn Tình bỗng mở to mắt thì anh cũng không lấy làm ngạc nhiên, không phải mỗi người sinh ra đều chờ chết sao. Chẳng qua cảm giác của anh với cái chết rõ ràng hơn một chút mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK