• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai ngày nay Vệ Trạch An vẫn ở bên Hứa Tuấn Lân, tân hôn yến nhĩ, lại còn là gương vỡ lại lành cho nên Vệ Trạch An vô cùng dính người.

Tuy rằng bề ngoài Hứa Tuấn Lân vẫn là một bộ vân đạm phong khinh, nhưng cũng chấp nhận hành vi của hắn.

Hứa Tuấn Lân làm xong bữa tối lại gửi tin nhắn cho Tiểu Bạch, nói cho cậu biết mình làm tôm cua cay mà cậu thích ăn nhất, bảo cậu tối nay nhất định phải về nhà.

Tiểu Bạch biết mình ở bên ngoài hai đêm lão Hứa chắc chắn sẽ lo lắng liền không lêu lổng nữa, cùng Lục Thành Nghiễm nói một tiếng liền định trở về.

Lục Thành Nghiễm trả lời tin nhắn cậu: "Ngày mai em phải đi thi lấy chứng chỉ đấy, tôi đã hẹn cho em rồi, đề thi em cũng luyện chút đi, ít nhất phải thi trên chín mươi điểm mới có thể đỗ được."

Hứa Kiêu Bạch đầu lập tức gào to, trả lời: "A a a sao chú không nói sớm? Hai ngày nay tôi không thèm làm bài tập rồi!"

Lục Thành Nghiễm gửi cho cậu một tên APP nói: "Thả lỏng đi, đều là vấn đề ý thức chung rất đơn giản. Tiểu Bạch học bá như vậy nhất định có thể dễ dàng thi qua."

Lời này ngược lại không sai, Hứa Kiêu Bạch cách kỳ thi một tuần mới học cũng có thể thi được hạng nhất. Năng lực học tập của cậu đều di truyền hoàn mỹ từ Hứa Tuấn Lân.

Không còn cách nào khác, trên đường trở về Hứa Kiêu Bạch chỉ có thể vừa làm đề vừa nghe bài.

Mà tại Hứa gia, Hứa Tuấn Lân nhìn Vệ Trạch An sau khi nghe điện thoại xong liền có chút tâm tình sa sút, y hỏi: "Anh có tâm sự sao? Như này thật không giống Vệ Kiêu anh chút nào cả."

Vệ Trạch An quay đầu lại nhìn y, cười cười nói: "Bị em nhìn ra rồi sao? Đúng là có một chút tâm sự."

"Có chuyện gì vậy?" Hứa Tuấn Lân cũng ngồi theo ghế mây trên ban công hỏi: "Lại vì chuyện trong nhà anh?"

Vệ Trạch An lắc đầu nói: "Không có, tôi vừa rồi nói chuyện điện thoại với một người bạn cũ, cảm thấy có chuyện này cần phải tìm em thẳng thắn một chút."

Hứa Tuấn Lân nhìn hắn một cái nói: "Anh có chuyện liền nói, ấp a ấp úng cũng không giống phong cách làm việc của Vệ Kiêu anh."

Vệ Trạch An kéo tay y lại nói: "Năm năm sau khi chia tay em, tôi đã nghĩ đến việc kết hôn."

Ước chừng im lặng hơn mười giây, Hứa Tuấn Lân hỏi: "Cùng người vừa rồi nói chuyện với anh sao?"

Vệ Trạch An đáp: "Ừ"

Hứa Tuấn Lân hỏi: "Vì sao không kết hôn?"

Trên mặt Vệ Trạch An có chút cổ quái, hắng giọng, có chút gian nan nói: "Tôi đối với cậu ta... không... cứng lên được..."

Hứa Tuấn Lân: "..."

Nhắc tới việc này Vệ Trạch An liền tức giận, lại nói đến Kim Trạch dù sao cũng là nhà giàu, là con cháu quý tộc trong giới quý tộc. Bởi vì mình cự tuyệt lời tán tỉnh của y, y liền ở bên ngoài lan truyền lời đồn đãi hắn không được. Cái người này, làm việc đúng là không phúc hậu!

Nhưng không thể không nói, trong những ngày đầu khởi nghiệp, người đã giúp đỡ hắn nhiều nhất chính là Kim Trạch.

Về sau hắn liền chấp nhận số mệnh, cảm thấy một mình sống cũng không tệ, ít nhất còn có thể cả đời nghĩ đến Tiểu Lân Tử của hắn. Như vậy coi như là cùng cuộc sống của y có thể liên quan đến chút quan hệ.

Có đôi khi cũng sẽ cảm thấy không công bằng, dựa vào cái gì y thành gia lập thất mà hắn lại cứ giữ mãi bóng hình y không thoát ra được.

Hai năm sau hắn lại nghĩ thông suốt, nếu như hắn thật sự thoát ra, kết hôn, vậy đời này có phải không có quan hệ gì với Tiểu Lân Tử hay không? Nếu là như vậy, hắn chắc chắn không muốn.

Vốn Vệ Trạch An cũng không phải là người đặc biệt mẫn cảm với tình cảm, ngoại trừ ở trên người Hứa Tuấn Lân từng có dao động tình cảm lớn như vậy ra thì chưa từng chìm đắm quá ở trên người bất luận kẻ nào. Vì vậy, cứ tiếp tục như thế này đi.

Hứa Tuấn Lân sau khi nghe xong câu chuyện Vệ Trạch An kể lại cũng không có biểu hiện gì, chỉ rót cho mình một chén trà, nhuận giọng.

Vệ Trạch An hỏi: "Em... Không có gì biểu đạt sao?"

Hứa Tuấn Lân nói: "Cần biểu đạt cái gì sao?"

Vừa nghe thấy, cảm xúc của Vệ Trạch An liền dâng lên, hắn nói: "Không phải chứ... Đối với đối tượng tôi sắp kết hôn, em không có một chút biểu cảm gì sao?"

Hứa Tuấn Lân nói: "Đó là tự do của anh, chúng ta chia tay anh đương nhiên có quyền đi tìm người khác, chẳng lẽ tôi và anh chia tay rồi còn muốn can thiệp vào việc anh tìm đối tượng sao? Đây mới là tư tưởng biến thái."

Vệ Trạch An vừa nghe, y hẳn là không biết đối tượng trước kia của mình trông như thế nào, không ý thức được nguy cơ!

Vì vậy, hắn vỗ đùi mình nói: "À đúng rồi, tôi sẽ cho em xem ảnh của cậu ta." Nói xong hắn lấy điện thoại ra, lên Facebook* của Kim Trạch lướt lướt, mở một tấm ảnh rồi đưa điện thoại cho Hứa Tuấn Lân: "Nhìn xem, thế nào?"

*Đúng là facebook đấy k phải weibo hay wechat đâu, chú Kim là người nc ngoài nên k dùng weibo:v

Hứa Tuấn Lân cũng rất tò mò, không biết bạn trai thứ hai của Vệ Trạch An trông như thế nào, liền đưa tay nhận lấy. Vì thế khi thấy một mỹ nhân tóc dài hệ cung đình quý khí đập vào mắt, y thế nhưng ngoài ý muốn bị kinh diễm một phen.

Y rất ngạc nhiên nói: "Đẹp quá, là nữ sao?"

Vệ Trạch An nói: "Aiz, nam đấy. Y thích để tóc dài, hơn nữa vừa gầy mặt lại thon, người khác luôn cảm thấy y là nữ."

Hứa Tuấn Lân hỏi: "Y là... người nước nào? Chắc là con lai đi?"

Vệ Trạch An đáp: "Con lai ba nước, Nước E, Nước F và Hoa quốc, ông nội y là lão quý tộc nước E, bà nội là người nước F, ba là người Hoa Quốc. Họ Kim, tên là Kim Trạch."

Hứa Tuấn Lân gật đầu: "Họ Kim này có nguồn gốc sâu xa, nếu như thân phận cao, họ Kim này rất quý rồi."

Vệ Trạch An cười nói: "Chính là vậy, thế nào? Em có ý thức được mối đe dọa chưa?"

Hứa Tuấn Lân cầm điện thoại của Vệ Trạch An, nhiều lần thưởng thức mỹ nhân, ngay cả trà cũng quên uống. Thậm chí còn zoom to bức ảnh lên, xem nhiều lần hỏi: "Tại sao anh lại chia tay với y?"

Vệ Trạch An đáp: "Không phải đã nói với em rồi sao? Tôi không cứng được. Cũng không gọi là chia tay, căn bản là chưa từng chính thức ở cùng một chỗ. Ngày đầu tiên tôi đã có ý định nếu gặp được người thuận mắt liền kết hôn sống qua ngày rồi, buổi tối liền phát hiện cứng không nổi thế là cũng chẳng có ngày hôm sau nữa."

"Vậy anh có thông tin liên lạc với y không? WeChat, số điện thoại, gmail, nếu không thì đưa số Facebook của y cho tôi cũng được." Hứa Tuấn Lân nhìn ảnh chụp trong điện thoại tự mình lầm bẩm, nói xong còn cảm thán một câu: "Đẹp quá~"

Vệ Trạch An dương dương đắc ý nói: "Có chứ, đó chính là ảnh chụp trên Facebook của y, số điện thoại là..."

Chờ đã... Vẻ mặt của Vệ Trạch An hồ nghi nhìn về phía Hứa Tuấn Lân, chỉ thấy trên mặt Hứa Tuấn Lân tràn đầy khát vọng, ngón tay còn đang nhẹ nhàng zoom to chi tiết trên mặt Kim Trạch, lúc này đang thưởng thức lông mày tinh xảo của y.

Cũng không ngẩng đầu lên hỏi: "Y cao bao nhiêu?... À có mục giới thiệu, 186 sao? Cao như vậy cơ à? Vậy người chắc chắn rất đẹp đi!"

Vệ Trạch An:???

Đệch? Hứa Tuấn Lân? Từ khi nào em nhìn thấy trai đẹp liền mê mẩn như vậy hả???

Chờ một chút, Vệ Trạch An vẻ mặt buồn bực tiến lên kéo tay Hứa Tuấn Lân hỏi: "Tiểu Lân Tử, em... Sau khi em ở góa... em đã quen biết qua bao nhiêu người rồi?"

Hứa Tuấn Lân bị giật mình điện thoại rơi xuống bàn, y liếc mắt nhìn Vệ Trạch An một cái, nhíu mày nói: "Không có, làm sao vậy?"

Vệ Trạch An vẻ mặt không tin nói: "Làm sao vậy? Kim Trạch xinh đẹp lắm sao?"

Hứa Tuấn Lân đáp: "Đẹp chứ, ánh mắt của anh không tệ, ít nhất tôi còn chưa từng thấy qua người nào đẹp như vậy."

Vệ Trạch An sắp hộc máu, vẻ mặt hổn hển nói: "Vậy tôi đẹp hay y đẹp?"

Bây giờ Hứa Tuấn Lân mới phản ứng lại, nhịn không được nghẹn cười, hít sâu một hơi nghiêm trang trả lời: "Ừm, y đẹp."

Lúc này Vệ Trạch An thật sự hộc máu, hắn giật lấy điện thoại, lại xóa thông tin liên lạc của Kim Trạch nói: "Ảnh của y photoshop chỉnh sửa nhiều lắm! Người thật cực xấu! Vừa dũng mãnh vừa đen, còn mắt to mắt nhỏ! Tóc nhiều như bờm sư tử! Như này mà đẹp? Phi! Xấu đến ma chê quỷ hờn!"

Hứa Tuấn Lân: "..."

"... Ồ, vậy khẩu vị năm đó của anh mặt ghê."

Vệ Trạch An: "..."

Vòng qua vòng lui lại lại đem mình vòng vào, lúc này hắn mới phản ứng kịp Hứa Tuấn Lân là cố ý.

Có điều ánh mắt vừa mới nhìn Kim Trạch của y sẽ không giả, cái loại biểu tình trong mắt tỏa lên ánh sao này, đã từng có lúc y nhìn hắn cũng có.

Bây giờ ánh mắt y nhìn hắn lại tràn đầy băng sương, không tìm thấy nửa ngôi sao nào, khi nhìn ảnh chụp của người khác lại xuất hiện sao.

Vệ Trạch An càng nghĩ càng tức giận, lôi kéo Hứa Tuấn Lân không chịu cho y vào phòng bếp, nhất định phải ôm y vào lòng hôn, còn ép y: "Em nói thật đi, rốt cuộc là y đẹp hay tôi đẹp? Tôi cao hơn y, có vóc dáng tốt hơn y. Một cây tre dài như y có gì đẹp? Tỷ lệ cũng tốt hơn y! Tóc y dài như vậy, không biết còn tưởng rằng đó là cây lau nhà!"

Hứa Tuấn Lân bị Vệ Trạch An chọc cười nói: "Anh đừng hạ thấp người khác như vậy, Kim Trạch có phải đẹp hay không trong lòng anh biết rõ. Loại ngũ quan chịu đựng được suy đoán này đã rất khó chịu, huống chi y còn có dáng người cao lớn cùng với chiều cao đủ tiêu chuẩn. Anh cũng nói hắn là con lai dòng máu ba nước, có mấy ai là con lai mà lớn lên khó coi chứ?"

Vệ Trạch An ủy khuất không nói lời nào, Hứa Tuấn Lân rốt cục buông lỏng: "Được rồi, buông em ra, Tiểu Bạch sắp trở về rồi, em phải đi dọn cơm."

Vệ Trạch An buông y ra, đi theo sau mông y nói: "Aiz, em đừng lúc nào cũng nhìn ảnh mà phán đoán, mấy năm nay kỹ thuật photoshop phát triển như vậy, làm sao có thể nhìn ra được?" Nói xong lời này Vệ Trạch An có chút chột dạ, ảnh thật của Kim Trạch căn bản không cần photoshop, tùy tiện lấy ra cái nào mà chả như nhau. Hơn nữa y còn rất biết chụp, đặc biệt biết chụp căn góc ánh sáng, bản thân y còn là người đam mê nhiếp ảnh nữa.

Hứa Tuấn Lân ở phòng bếp phía trước vội vàng ra vào, Vệ Trạch An ở phía sau vẫn đi theo phía sau mông y dồn ép tư tưởng. Hứa Tuấn Lân bị hắn làu bàu đến phiền, quay đầu lại nói: "Nếu anh không muốn giúp liền ngồi xuống sô pha chờ. Anh vướng tay vướng chân như vậy em căn bản không có cách nào làm việc được."

Vệ Trạch An tránh sang một bên, lúc thì nhịn không được đi theo.

Lúc thức ăn bưng lên Hứa Kiêu Bạch vừa vặn vào cửa, cậu tháo khẩu trang ra, bị khí lạnh sung túc trong nhà bao bọc đến, không nhịn được hít một tiếng: "Mát quá~ Bên ngoài nóng đến chết mất." Ngẩng đầu lên nhìn thấy Vệ Trạch An đang đi theo sau mông Hứa Tuấn Lân như một đứa trẻ, liền lễ phép hô lên: "Ba, Vệ thúc~"

Vệ Trạch An gật đầu với Tiểu Bạch nói: "Tiểu Bạch đã về rồi sao? Ngồi xuống ăn tối đi. Hôm nay có tôm và cua cay yêu thích của cháu đấy."

Hứa Tuấn Lân nói: "Mau đi rửa tay đi, Vệ thúc con cố ý đi chợ mua tôm cua tươi đấy, đến nếm thử xem món ăn hôm nay như nào."

Tiểu Bạch cởi ba lô đi rửa tay, chợt nghe Vệ Trạch An ở bên ngoài nhỏ giọng nói gì đó với Hứa Tuấn Lân: "Tôi có chút hối hận mời Kim Trạch tới rồi, ngày cử hành hôn lễ em không được nói chuyện với y đâu đấy."

Hứa Kiêu Bạch lau tay sạch sẽ, ngồi xuống bàn ăn, có chút tò mò hỏi: "Hai người nói chuyện gì vậy? Đừng nói chuyện với ai cơ?"

Vệ Trạch An còn chưa kịp mở miệng, Hứa Tuấn Lân liền nói với Tiểu Bạch: "Bạn trai cũ của Vệ thúc, một đại mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp."

Hứa Kiêu Bạch ngẩng đầu, nụ cười dần dần trở nên đen tối nói: "Ba, ba muốn cạy lại sao? Đẹp thế nào? Ba có ảnh không? Có thể có con xem không?

Vệ Trạch An: "..." Hai ba con này tức chết ông đây rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK