Từ Tuệ lại mang đến cho cậu một tin tức tốt: "Đại diện thương hiệu của Nhĩ Nhân Milk đã giành được rồi, còn có một vai diễn nam ba trong một bộ phim truyền hình... Chỉ là một nhân vật phản diện. Coi như là hợp tâm ý của cậu, không phải cậu vẫn muốn rèn luyện diễn xuất của mình một chút sao?"
Hứa Kiêu Bạch dần dần hưng phấn hỏi: "Nhân vật phản diện? Thật sao? Nhân vật phản diện nào vậy?"
Từ Tuệ đáp: "Là một tiểu lưu manh, một bụng toàn nước đục, hại nhân vật chính tan cửa nát nhà. Nhưng cũng không thể nói là kẻ xấu tuyệt đối, cuối cùng hắn vì cứu nhân vật chính mà mất mạng dưới đao của mấy tên liều mạng, xem như là một nhân vật bi tình."
Hứa Kiêu Bạch vui vẻ nhún chân nói: "Đúng ý e rồi! Em không muốn đóng bất cứ vai vĩ đại gì đâu, thậm chí muốn đóng vai quần chúng, khắc họa các nhân vật nhỏ." Điểm này cậu và Trần Trình hoàn toàn trái ngược nhau, khi Trần Trình bắt đầu diễn đã diễn nam chính, Hứa Kiêu Bạch lại thích diễn nhân vật lưu manh nhỏ.
Thấy Hứa Kiêu Bạch vui, Từ Tuệ lại nói với cậu: "Còn có một tin tức tốt khác, một thời gian nữa Tinh Mang sẽ tổ chức tiệc từ thiện. Đưa tới mấy bộ âu phục, đến lúc đó cậu phải lên sân khấu biểu diễn một tiết mục. Ca hát và nhảy múa không phải là vấn đề của cậu, bài hát này là một bài hát chủ đề từ thiện của minh tinh, rất nhiều người biết hát. Mấy ngày nay cậu luyện tập nhiều hơn đi, trước bữa tiệc tối sẽ đi diễn tập hai lần. Công ty cũng đã mời cho cậu một giáo viên chuyên dụng, không có gì thì đừng chạy lung tung mà lên phòng thu trên tầng hai của công ty thực hành bài hát... Có lẽ, bữa tiệc tối sẽ được tổ chức trong nước, nên sau khi cậu bắt đầu học nhớ phải phối hợp tốt với giáo viên đấy."
Hứa Kiêu Bạch bỗng nhiên cảm thấy công việc của mình nhiều hơn, cậu vui vẻ phấn chấn đáp: "Yên tâm đi chị Từ! Sự chuyên nghiệp của em chị không biết sao? Đến lúc đó em nhất định sẽ không làm chị mất mặt."
Từ Tuệ cũng mừng thay cho cậu nói: "Công ty lại tuyển thêm một trợ lý, sau này Tiểu Lưu sẽ chuyên đi theo cậu, tuyển người mới cho Trì Dương. Năng lực tự chăm sóc bản thân của Trì Dương mạnh hơn một chút, cho cậu ta một thực tập sinh trước đã."
Kỳ thật lời nói ban đầu của Trì Dương là hắn không cần, không thích có người đi theo mình, hắn cũng không cần bảo mẫu.
Nhưng có đôi khi không có trợ lý đi cùng tới đoàn làm phim thật sự rất bất tiện, không có còn cách nào cách, Trì Dương lựa chọn thỏa hiệp.
Dù sao hắn cũng vừa nhận đóng một vai có cảnh võ rất nhiều, là nam phụ, đạo diễn vô cùng coi trọng kỹ năng võ thuật của hắn, ông ta còn là đạo diễn võ kịch rất nổi tiếng trong nước.
Tóm lại, "Thám tử số 6" khiến Trì Dương và Hứa Kiêu Bạch được công chúng khai quật, đều nói bọn họ là những chàng trai kho báu. Còn có người so sánh bọn họ với Trần Trình, nói bọn họ là sau tân nhân Vương Trần Trình, lại có một kỳ tích người mới.
Hứa Kiêu Bạch và Trì Dương đều cảm thấy giống như ăn phải ruồi chết, tuy rằng Trì Dương cũng không biết Hứa Kiêu Bạch và Trần Trình từng có một đoạn tình, nhưng loại thủ đoạn thổi phồng này của hắn, thật sự làm cho loại nam nhân cương thiết thẳng như Trì Dương cực kỳ khinh thường.
Từ Tuệ cho Hứa Kiêu Bạch nghỉ không phép nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày này sẽ là kỳ nghỉ duy nhất của cậu trong thời gian ba tháng bận rộn sau này.
Đối với chuyện này cậu có chút lo lắng, ba tháng, cậu phải làm việc đến lúc đứa nhỏ trong bụng sáu tháng, như vậy thật sự không thành vấn đề sao?
Cậu cảm thấy mình cần phải thẳng thắn với Từ Tuệ, nếu không nhỡ may chị Từ sắp xếp cho cậu đóng vai động tác cường có độ cao độ khó cao sẽ rất nguy hiểm.
Cũng may tất cả các vai diễn của Tiểu Bạch đều là văn hí, thậm chí ngay cả tình tiết đánh nhau cũng không có.
Có điều là trước khi tan tầm, Tiểu Bạch vẫn phải tìm Từ Tuệ, gọi cô vào phòng nghỉ ấp úng thẳng thắn sự thật chuyện mình mang thai.
Sau khi nghe Tiểu Bạch nói chuyện, Từ Tuệ theo bản năng liền muốn mắng cậu một trận. Dù sao Từ Tuệ cũng không biết cậu là thể chất dễ mang thai, giấu diếm chuyện này cô có thể hiểu được, nhưng cậu lại không quý trọng mình như vậy! Thật sự nên mắng!
Nhưng một trận mắng này còn chưa nói ra, Từ Tuệ lập tức ý thức được cái gì, cô thăm dò hỏi: "Tiểu Bạch, cậu nói thật cho chị, đứa nhỏ này có phải có liên quan đến những tài nguyên gần đây của cậu không?"
Hứa Kiêu Bạch đầu đầy hắc tuyến nói: "Chị Từ, đứa nhỏ này quả thực không có chút liên quan gì đến tài nguyên của em."
"Thám tử số 6" trải qua nhiều lần kiểm chứng của cậu, quả thật không phải Lục Thành Nghiễm cố ý sắp xếp cho cậu. Tuy rằng từ đó hắn cũng làm ra một ít dẫn dắt, nhưng có thể tiến vào tổ tiết mục, hoàn toàn là sự thể hiện năng lực cá nhân của Tiểu Bạch.
Về phần tài nguyên phía sau, là cha dượng Vệ Trạch An đang lặng lẽ xuất lực. Bởi vì Kim Trạch là bạn trai cũ của Vệ Trạch An nên hắn liền nhờ Kim Trạch đi cửa sau cho Tiểu Bạch.
Chuyện này cậu rất cảm kích Vệ Trạch An, nhưng lại không biết là chuyện tốt hay xấu. Nhỡ may hắn lấy chuyện này ra uy hiếp lão Hứa thì làm sao bây giờ? Nếu là như vậy, vậy cậu nhất định sẽ không làm.
Cũng may Hứa Tuấn Lân đã nhiều lần nhấn mạnh, để cho cậu yên tâm, hết thảy đều có thể tiếp nhận.
Hứa Kiêu Bạch nghĩ, đồng chí Hứa hẳn là rất yêu Vệ thúc, nếu không vì sao lại tiếp nhận ý tốt của hắn như vậy?
Từ Tuệ thở dài nói: "Là bạn trai cũ của cậu sao?"
Về chuyện Hứa Kiêu Bạch yêu đương, Từ Tuệ có biết. Dù sao bất luận nghệ sĩ có tình huống gì, đều sẽ nói cho người đại diện của mình biết.
Hứa Kiêu Bạch lập tức phủ nhận: "Làm sao có thể? 100% không phải là của anh ta! Em biết đó là của ai, nhưng chị Từ có thể... Đừng hỏi trước được không?"
Nghĩa vụ của người đại diện cùng với đạo đức nghề nghiệp đủ để Từ Tuệ biết mình đúng là không nên hỏi tiếp. Nhưng là một chị đại đã dẫn dắt Tiểu Bạch nhiều năm, cô vẫn nói thêm hai câu: "Tiểu Bạch, chị sẽ dốc hết toàn lực sắp xếp cho cậu động tác thế thân. Nhưng chị vẫn hy vọng cậu suy nghĩ rõ ràng, mặc dù con cái của nghệ sĩ hầu như không nhận được sự đồng hành hiệu quả. Nhưng nếu cậu chọn để có con vào thời điểm này, quả thực sự là một thời gian cực kỳ không thích hợp."
Hứa Kiêu Bạch suy nghĩ một chút ngẩng đầu nói: "Em cảm thấy không sao, chỉ cần thể lực của em theo kịp, sẽ không có vấn đề gì cả. Ngoại trừ động tác cường độ tương đối lớn cần thế thân ra, em cảm thấy cái khác em đều có thể tự mình hoàn thành."
"Vậy ba em có biết không?"
Hứa Kiêu Bạch lắc đầu nói: "Nếu để cho ba em biết, phỏng chừng sẽ mắng chết em. Nhưng chuyện này đúng là ngoài ý muốn, em làm sao có thể ngốc đến mức cố ý làm cho mình mang thai chứ? Đêm đó em thực sự say rượu, say đến một chút ý thức cũng không có."
Từ Tuệ nhíu mày hỏi: "Không phải là... em bị bắt nạt chứ? Nếu như là bị bắt nạt, chuyện này không thể cứ quên đi như vậy được."
Hứa Kiêu Bạch lập tức xua tay nói: "Không phải không phải, chị Từ đừng hiểu lầm. Cả hai bọn em... Chỉ là làm bừa thôi, không cẩn thận đụng phải nhau. Có điều là hiện tại ngược lại ở chung cũng không tệ lắm, người ta bị em bắt nạt nhiều lắm."
Từ Tuệ nhìn biểu tình của Hứa Kiêu Bạch, cảm thấy hình như cậu đối với mối quan hệ này còn rất cam tâm tình nguyện.
Suy nghĩ một lát, Từ Tuệ mới nói: "Đây không phải chuyện nhỏ, trong công ty phải chuẩn bị sẵn sàng PR cho cậu. Vì vậy, chị phải nói với ông chủ về việc cậu mang thai. Có điều là cậu yên tâm, chính ông ta cũng có tính toán, biết cậu cùng Trì Dương hiện tại là bảo vật của công ty chúng ta, khẳng định có thể xử lý có chừng mực. Bây giờ cậu yên tâm làm việc đi, còn lại chị sẽ sắp xếp cho."
Hứa Kiêu Bạch thập phần cảm kích tạ ơn Từ Tuệ nói: "Cảm ơn chị, chị yên tâm, em sẽ tận lực không ảnh hưởng đến công việc tiếp theo. Nhưng... Làm ơn cho em một tháng... Thời gian sinh con dự kiến vào khoảng tháng 3. Trong hai tháng đó, cố gắng không sắp xếp công việc cho em."
Nhìn bộ dáng đáng thương của Hứa Kiêu Bạch, Từ Tuệ cũng rất đau lòng. Cô cũng là một người phụ nữ đã có con. Tình huống lúc trước không khác gì Hứa Kiêu Bạch, cũng đang mang thai mà vẫn làm việc không ngừng nghỉ. Nhưng cũng không còn cách nào, muốn cung cấp cho đứa trẻ điều kiện sống tốt, họ phải hy sinh một số thời gian ra mà làm việc.
Cuối cùng Từ Tuệ lại dặn dò: "Dành một chút thời gian để nói cho ba cậu biết đi, dù sao y mới là người duy nhất có thể chăm sóc cậu khi cậu sinh."
Hứa Kiêu Bạch gật đầu, nói đương nhiên phải nói rồi, nhưng cậu phải tìm thời cơ thích hợp đã.
Cậu tính toán chờ bọn họ kết hôn xong rồi nói sau đỡ phải cho đang trong hỉ sự trước mặt giờ lại vì đứa con trai không chịu thua kém này của mình mà lo lắng.
Thật trùng hợp, phía bên kia đồng chí Hứa Tuấn Lân cũng nghĩ như vậy.
Trong phòng làm việc, Vệ Trạch An nhìn phương án ekip đặt hàng đám cưới chuyên nghiệp đưa tới đang cùng Hứa Tuấn Lân chọn.
Hắn thấy Hứa Tuấn Lân vẫn luôn nhìn đám cưới kiểu Trung Quốc kia liền nói: "Hòn đảo chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ ở Tây Âu, hẳn là không thích hợp cho hôn lễ kiểu Trung Quốc."
Hứa Tuấn Lân đem phương án kia đặt sang một bên nói: "Tôi chỉ nhìn xem thôi cũng không muốn chọn chỗ này."
Cuối cùng Vệ Trạch An trực tiếp đặt mua một loại xa hoa nhất, vì cử hành một hôn lễ, vậy mà cần phải xây một giáo đường trên đảo.
Hứa Tuấn Lân vẻ mặt vô ngữ nói: "Cha mẹ tôi đều theo Phật, anh làm giáo đường làm gì?"
Vệ Trạch An nói: "Chỉ là muốn có một cảm giác nghi lễ, mẹ tôi không phải theo đạo Chúa Jêsus sao?"
Điểm này Hứa Tuấn Lân quả đúng là không biết, Vệ lão thái thái là đạo Kitô sao?
Y lại suy nghĩ lại, không đúng! Ngày đó Vệ lão thái thái đến, y rõ ràng nhìn thấy trên cổ bà đeo phật bài ngọc lục bảo, cho nên bà làm sao có thể là đạo Kitô? Nghĩ tới đây Hứa Tuấn Lân đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Trạch An, chẳng lẽ hắn nói là người mẹ ruột của mình?
Hứa Tuấn Lân lại một lần nữa xác định, Vệ Trạch An đã biết thân thế của hắn, hơn nữa còn gạt tất cả mọi người bên cạnh.
Điểm này, từ lần trước Vệ lão thái thái đến tập đoàn Trạch An có thể nhìn ra, hắn cố ý diễn kịch cho những người này xem.
Y lại nghĩ đến câu nói ngày đó mình nghe được bên ngoài phòng làm việc của hắn, cảm giác hắn cũng không muốn để cho mình biết chuyện này.
Hứa Tuấn Lân bất động thanh sắc nói: "Vậy chỉ có thể chọn nhà thờ thôi." Theo y biết, vị lão thái thái kia đã không còn, Hứa Tuấn Lân hẳn là chỉ là muốn tưởng nhớ bà đi?
Vệ Trạch An nhìn qua tâm tình không tệ, lại mở cho y một quyển sách ảnh, phía trên là đồ đặt hàng của nam giới. Vừa lật vừa nói: "Đến lúc đó tôi sẽ thay đổi nhẫn trên tay em. Em xem cái nào đẹp? Chọn một cái đi, những thứ này tôi đều làm hết, em chọn một cái làm nhẫn cưới, còn lại giữ lại đeo chơi."
Hứa Tuấn Lân: "..."
Y cảm thấy Vệ Trạch An gần đây có chút hoang phí, giống như không xem tiền mà đều đập tất cả cho y.
Vệ Trạch An lại nói: "Cổ phần tôi đều chuyển cho em, em và Tiểu Bạch mỗi người một nửa. Với cổ phần này, không ai đủ điều kiện để ép em rời khỏi công ty được."
Hứa Tuấn Lân hỏi: "Có anh ở đây, sẽ có người dám để tôi đi sao?"
Vệ Trạch An sờ sờ mũi nói: "Ý tôi là đề phòng nhỡ may. Trong trường hợp chồng em thất thế, em vẫn còn một chút tiền."
Hứa Tuấn Lân nói: "Anh làm sao có thể thất thế? Đừng nói vớ vẫn nữa."
Vệ Trạch An cười hề hề ngây ngô, giống như cậu ngốc nhà địa chủ sắp cưới vợ. Thu dọn sách ảnh, Vệ Trạch An lại nói: "Đúng rồi, sau đám cưới tôi có thể không thể cùng em cùng nhau trở về được, tôi sẽ trực tiếp đi thuyền đến sân bay, sau đó đáp máy bay đến Đông Nam Á. Thời gian quá gấp gáp, nhưng tôi sẽ bù cho em một tuần trăng mật sau khi trở lại sau. Em trông coi nhà chúng ta, tôi sẽ quay lại càng sớm càng tốt."
Hứa Tuấn Lân giễu cợt một câu: "Sao anh lại giống như nói di ngôn vậy?"