Một con dơi xám bám trên của sổ.
Phía dưới là Huyết tộc cấp cao nhưng ghế chủ thượng lại trống trơn.
”Hắc trưởng lão sao bệ hạ không đến tiuwf ngày mặt trăng đỏ ngài xuất hiện đến giờ đã qua nhiều ngày rồi ” một người hỏi người toàn thân hắc y đang đứng là Thủ tịch trưởng lão – Hắc Diệu
” Đối với việc này ta lo lắng nên phái hai hắc ảnh cấp trung đi khám thính kết quả ” ” Thấy bệ hạ sao ” một người cấp bách hỏi.
” Hắc tứ xuống đây ”con dơi xám bay xuống trên cơ bản nó không sợ mặt tròi địa vị rất đặc biệt ” Ta không thấy bệ hạ ‘
” Vậy ngươi là gì ” ” Ta theo khí tức của ngài tìm được điện hạ ”
Truorng lão nói ” Sao không đem ngài ấy về ” Hắc tứ nói ” Là ban ngày ”
Một trưởng lão hỏi ” Không có phương tiện sao?”
” Vậy ngài không sao rồi tự biến mất làm chúng ta lo lắng ”
” Bệ hạ ở đây chắc đã an tâm rồi ”
Mọi người vui sướng rồi trầm mắc vì hắc Tứ chưa nói hết lời, các trưởng lão chỉ nghĩ là ban ngày nên không đưa được y về, đã biết ở đâu rồi muốn về thì tự về thôi, Người phái Hắc Tứ đi bực mình ” Hắn còn chưa nói xong ”
Vì vậy trưởng lão nghe tiếp ” Ta phát hiện ngài ấy ở chỗ người sói ”
” Cái gì. sao có thể vậy ” ” Ngài ấy còn không sợ ánh mặt trời ”
” Điện hạ đứng đâu ” ” dưới nắng không hề che chắn ” Các trưởng lão cố gắng vảnh tai xác định lại.
Mặc Cách lại rơi vào hỗn độn, chung quanh là mưa bụi không nhìn rõ
Chẫm rãi sương tan bầu trời có vài tia sấm y cau mày.Y nhìn thấy người tóc trắng đứng bên vách núi còn Ám Tư nhiễm đầy lệ khí đứng sau,lại là mộng của hắn, hắn muốn mình thấy gì?
Mặc Cách nhìn Ám Tư đầy lệ khi ánh mắt này rất quen thuộc bơi y hay thấy nó
” ca ca ngươi vì một nhân loại mà bỏ mặc ta ”người kia nói ” Ta không chỉ vì hắn ”
Ám Tư hét lên ” Nói dối ngươi luôn nhì hắn qua thông thiên cảnh rất nhiều ngày rồi ”
bạch y nhân nhìn hắn ” Cô độc canh giữ nói đây ta buồn nên muốn ngắm canh thôi, thế giới chúng ta tạo ra không phải rất đẹp hay sao?”
Ám Tư bước đến ” Sao lại cô độc không phải ngươi còn ta sao mà ngươi luôn đến Ám Dạ còn ta đi không được đó không phải là muốn vứt bỏ ta sao?”
Người ngàn năm không di chuyển kia lại nói ” Ngươi vẫn có thể đi cùng ta mà ” sau đó xoay người.
” Trời ạ ” giống mình như đúc, nam nhâ tóc trắng mắt bạc này ngũ quan như tạc còn cả ấn kí cũng giống nhau làm y thiếu chút nghĩ đó là mình.
Ám Tư xông lên kéo ống tay áo của y mà nói ” Li Thương, đừng đi, ta yêu ngươi mà ”
Ngũ quan hắn lộ ra tuyệt vọng là Mặc Cách đau lòng, Tiếp theo y lại nhìn thấy hắn ngồi bên bà đá lần đó lẳng lặng nhìn phương xa sau đó một nam nhân tuấn mĩ xuất hiện
” Ngươi là vua Ám Dạ ” Ám Tư hỏi mà trong mắt hiện lên tà khí.
Hư ảnh kia hỏi ” Ngươi là ai ”
“Ta là thần của ngươi ”khí thế bức người vô cùng.
” Thần ”ám dạ vương nghi hoặc.
” Nghe nói ngươi muốn bất tử ”
Tính mạng vĩnh hằng ai không muốn mà nam nhân lại hỏi hắn như vậy ” Đúng ‘
Ám Tư híp mắt tính kế ” Ta trao đổi nhé ”
” Ta đang ngủ mà ” ” Mơ của ngươi không phải người khác cũng mơ”
” ngươi muốn gì ” ” Ánh sáng của ngươi”
” Mắt ta ” ” Không ” ” Từ nay ngươi không thể ra ngoài sáng thôi ”
Ám dạ vương cân nhắc rồi nói ” Con dân của ta cũng vậy ”
” Hảo ” Khế ước thành giao Ám Tư hảo tâm nhắc ” Không nên ra nắng nha ”