Diêm Hàm đến công ty làm việc, trong nhà còn thầy thuốc gia đình, bảo mẫu, Lạc Thập Giai và Loan Phượng đã làm cho ngôi biệt thự vốn lạnh lẽo hiu quanh cũng có thêm chút sự sống, nhưng những người này luôn trong trạng thái căng thẳng khẩn trương đến mức chỉ cần chạm nhẹ cũng đủ bùng nổ.
Buổi trưa, vị bác sĩ gia đình này phải quay về phòng khám bệnh. Đến bữa cơm trưa, trên bàn chỉ có Lạc Thập Giai và Loan Phượng, cả ai đều trầm mặc.
Chén đũa đồ dùng đều theo phong cách tây càng khiến căn biệt thự xa hoa này thêm buồn tẻ cô tịch, khăn trải bàn hoa văn chạm trỗ sạch sẽ, ánh mặt trời sáng rực, xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu xuống đất, làm thức ăn được đặt trên bàn thêm lóng lánh tỏa hương thơm dụ hoặc.
Ngồi trước bàn đầy thức ăn ngon, thế nhưng Lạc Thập Giai hoàn toàn không muốn ăn, Loan Phượng lại lo giữ dáng, luôn ăn uống theo thực đơn giảm béo cố định, cho ăn hầu như đều là rau dưa và hoa quả. Bà ăn rất từ tốn, nhã nhặn, nhiều năm sinh hoạt trong điều kiện thế này đã tôi luyện mỗi một cử chỉ giở tay nhấc chân của bà đều toát ra thư thái một quý phu nhân.
“Ăn đi.” Vẻ mặt Loan Phượng vẫn lạnh lùng, “Nhìn mẹ làm gì?”
Lạc Thập Giai muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn cầm đũa lên. Cô ngồi lặng yên ở chỗ ấy, chậm rãi ăn. Cách đó không xa là dì giúp việc đang loay hoay làm việc nhà, vẫn thường len lén liếc mắt nhìn sang. Chính ánh mắt giám sát thế này làm cho Lạc Thập Giai cảm thấy như nghẹt thở.
“Dì Trương, dì lên lầu cầm lọ thuốc xuống cho tôi.”
“Làm phiền dì” Loan Phượng buông chén cơm xuống, nhẹ nhàng dựa vào thành ghế phía sau, hai tay xinh đẹp đan chéo, đặt trên đùi.
“Muốn nói cái gì?”
Cho dù không thân thiết, nhưng vẫn là mẹ con. Biết Lạc Thập Giai muốn nói ra suy nghĩ của mình, Loan Phượng sai dì giúp việc đi chỗ khác.
Lạc Thập Giai vẫn còn đang suy nghĩ đến “thuốc” mà Loan Phượng vừa nhắc đến, trong đầu đột nhiên nhớ lại những lời Diêm Hàm từng nói, môi khẽ run.
“Bệnh của mẹ….”
Lạc Thập Giai vẫn chưa hỏi xong, Loan Phượng đã cắt đứt.
“Không nghiêm trọng như con nghĩ, không chết được.” Búi tóc của Loan Phượng thanh nhã, trang điểm cẩn thận, vẫn phong thái yểu điệu như trước, bà bĩu môi liếc mắt nhìn Lạc Thập Giai, cuối cùng lạnh lùng nói, “Vị trí này, mẹ sẽ không nhường cho bất cứ ai.”
Lời của Loan Phượng dường như mưa đá từ trên trời trút xuống, trong nháy mắt liền đánh thức Lạc Thập Giai. Cảm giác đau buốt và lạnh thấu xương này đã đẩy cô từ trong ảo tưởng quay ngược về thực tế. Coi con gái mình thành tình địch? Đây là mẹ của cô, sinh mạng của cô.
“Mẹ luôn liều mạng để giữ, con chẳng lạ gì.” Lạc Thập Giai nói, “Con cũng không hy vọng bị làm xáo trộn mọi thứ. Thả con đi, con không đi, mẹ cũng hiểu được tính con chứ.”
Vẻ mặt Loan Phượng từ đầu đến cuối không có thay đổi gì, vẫn lạnh lùng như cũ, trong mắt bà có sự nặng nề thâm trầm mà Lạc Thập Giai không thể thấu hiểu được, cũng không thể đoán được bà đang suy nghĩ gì.
“Ở đây không tốt sao?” Loan Phượng mỉm cười hỏi Lạc Thập Giai: “Ăn không được ngon? mặc không được không ấm?”
“Mẹ hy vọng con ở lại nơi này sao? Hy vọng chúng ta duy trì mối quan hệ này sao?”
Loan Phượng một lần nữa cầm chén cơm lên, nhàn nhạt nói: “Ăn cơm đi, đừng nghĩ bừa nữa.”
Thái độ Loan Phượng đã rất rõ ràng, Lạc Thập Giai chỉ cảm thấy trái tim băng giá. Cô chua xót, kinh sợ hỏi, “Mẹ luyến tiếc cuộc sống bây giờ, cho nên mẹ muốn bỏ con, phải không?”
Loan Phượng cúi đầu, chén cơm rơi vào trong dĩa rau xanh mướt, hồi lâu mới nói, “Mẹ không thể quay đầu lại được.”
Một cơn lửa giận không thể kìm nén được bộc phát từ lòng bàn chân sau đó xông thẳng lên tim rồi vọt đến đỉnh đầu Lạc Thập Giai. cô vỗ mạnh bàn một cái, đang định nói gì thì dì giúp việc rón rén xuất hiện bước vào phòng ăn, một hộp thuốc được đặt lên bàn cơm.
“Bà chủ, thuốc của bà đây.”
Loan Phượng khựng tay lại một chút, hồi lâu tự giễu cười cười: “Được gọi là bà chủ trong căn nhà này nhiều năm như vậy rồi, đến nay vẫn chưa từng hiểu rõ, đến tột cùng thì ai mới là bà chủ?”
Bà ngẩng đầu, nhìn dì giúp việc, lại nhìn sang Lạc Thập Giai, vẻ mặt thê lương.
“Lạc Thập Giai, cái thứ xa xỉ như tự do, ngay cả bản thân mẹ cũng không có, thì làm sao có thể cho con?”
…
***
Diêm Hàm trở về nhà khi trời tối muộn, từ huyền quan cửa đi vào, Diêm Hàm liền thấy dì giúp việc và thầy thuốc gia đình đều đứng trong phòng khách, tựa hồ chờ đã lâu, dì giúp việc vẫn cúi đầu, nơm nớp lo sợ, cứ như chỉ cần dùng một ngón tay đẩy bà, thì bà sẽ ngã lăn ra.
Vẻ mặt Diêm Hàm phút chốc thay đổi, rõ ràng không nói gì, ánh mắt lạnh lùng cũng đủ làm người khác lo sợ.
Loan Phượng đang nhàn nhã ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách cắt những cọng tóc chẻ, thấy Diêm Hàm trở về, bà mỉm cười nói với hai người đang run rẩy lo sợ ở ngoài cửa, “Hai người đi nghỉ trước đi.”
Dì giúp việc và thầy thuốc gia đình như vừa được đại xá. Nhanh chóng lui ra ngoài, trong phòng khách chỉ còn lại Diêm Hàm và Loan Phượng. Loan Phượng yểu điệu lượn lờ đi tới, muốn cầm lấy áo khoác giúp Diêm Hàm lại bị Diêm Hàm chán ghét né ra.
“Cô ấy đâu?” Giọng nói của Diêm Hàm lạnh lẽo.
“Đi rồi”
“Ai cho bà lá gan đó?” Ánh mắt Diêm Hàm nhìn Loan Phượng tràn đầy sát ý: “Loan Phượng, có phải bà đã quên vị trí của mình rồi không? Có phải bà thấy cuộc sống hiện giờ của mình quá sung sướng nhàn nhã? Hoài niệm cuộc sống long đong đói rách ngày xưa?”
Ánh mắt đầy châm chọc và uy hiếp của Diêm Hàm cuối cùng cũng dập tắt nụ cười hớn hở của Loan Phượng.
“Hai mẹ con tôi, ở trong mắt ông rốt cuộc có vị trí thế nào?” Bà nhìn chằm chằm Diêm Hàm, rất lâu sau đó, bà mới chậm rãi lôi vấn đề vốn được giấu kín kia ra, “Là thế thân của Tố Vân sao?”
“Bốp –” Diêm Hàm vung tay tát một cái, một cái tát rất nặng, nhanh đến mức mắt không kịp nhìn thấy, cũng không kịp né tránh. Loan Phượng bị đánh người lảo đảo suýt té, ngay sau đó máu rỉ ra từ khóe miệng bà, máu mũi cũng lẵng lặng rợi xuống.
Loan Phượng cảm thấy đầu hơi choáng váng, một hồi lâu sau mới giơ tay lên chùi vết máu này. Sau đó, trong mắt bà dấy lên sự căm thù nồng nặc.
“Cả đời này của tôi đã bị ông hủy hoại, Diêm Hàm, nó? Ông làm sao xứng?”
Diêm Hàm trừng mắt, ánh mắt muốn ăn thịt người, đang cố nén cơn tức giận muốn thiêu đốt căn nhà này, ông nắm chặt tay, cúi đầu hô lên một chữ.
“Cút!”
…
Lạc Thập Giai liều mạng chạy suốt đoạn đường qua, khi trốn ra ngoài, cô không mặc thêm quần áo, trên người chỉ mặc một cái áo đơn. Trên đường phố Tây An vào thời tiết này, cô mặc quần áo như vậy trông rất phong phanh.
Khi dì giúp việc nhà đang cắm cúi làm việc thì đột nhiên Loan Phượng vứt cô ra ngoài. Hầu như không có một chút do dự, Lạc Thập Giai cầm lấy túi liền chạy.
Chạy đi được rất xa, Lạc Thập Giai cảm thấy phổi mình cũng muốn rơi vỡ, cô mới xác định rốt cục mình đã chạy ra khỏi căn nhà tù ấy.
Bất luận vì sao Loan Phượng thay đổi chủ ý để cho cô chạy đi, thì tự đáy lòng cô đều rất cảm kích bà.
Trời đất bao la này, bất luận chết ở đâu cũng tốt hơn sống dưới sự khống chế của Diêm Hàm.
Đã không có điện thoại di động, Lạc Thập Giai lục tung túi xách một hồi lâu cũng không tìm được ví tiền, hành lý của cô do Trầm Tuần dọn dẹp, anh thu lung tung, chỉ có hai cái áo khoác. Ngay lúc cô muốn buông tay thì vô tình nhìn thấy bên trong chiếc túi áo khoác có 100 ngàn tệ. Một xấp tiền dầy cộp, bị quần áo quấn chặt lấy, lẳng lặng nằm ở trong góc hành lý.
Lạc Thập Giai nhớ tới thời khác cuối cùng cô quay đầu lại, Loan Phượng vẫn vẻ mặt không chút thân thiện nào nói:
“Mẹ thật sự hối hận khi đã sinh ra con, con đừng quay lại nữa.”
Lạc Thập Giai nắm 100 ngàn tệ đó chặt trong lòng bàn tay, rốt cuộc cũng hiểu được ẩn ý trong lời nói của Loan Phượng Không biết vì sao, rõ ràng vẫn luôn biết sẽ như vậy, nhưng Lạc Thập Giai vẫn muốn khóc.
Tất cả mọi người đều không rõ, rốt cuộc cô khát vọng được yêu như thế nào.
Cuộc đời này, cô giống như đóa hoa bồ công anh điên cuồng chạy theo tình yêu, mà số phận lại như một cơn gió luôn cuốn cô đi. Cô cứ thế trôi dạt theo, lênh đênh theo, và thấp thỏm theo sinh mệnh và nhiệt huyết, để đạt được nơi nương náu tốt hơn, nhưng cuối cùng lúc gió ngừng thì kết quả dành cho cô chỉ là thịt nát xương tan khi bị đẩy rơi từ trên cao xuống.
Cô luôn luôn không muốn chấp nhận số mệnh, bất luận đang trụy ngã ở đâu. cô vẫn luôn hy vọng số phận lại nở một đóa hoa dành cho cô.
Cô vẫn luôn bướng bỉnh và ngu xuẩn như vậy.
…
Sau khi Lạc Thập Giai bị Diêm Hàm mang đi, Trầm Tuần một ngày một đêm không có ngủ. Rõ ràng cả người mệt mỏi rã rời, nhưng tinh thần từ đầu đến cuối vẫn không chịu nghỉ ngơi, anh hiểu rõ, đây chính là nghiêm phạt cho hành vi của anh.
Biết được chuyện Lạc Thập Giai, Hàn Đông vẫn luôn nổi giận với anh, chẳng muốn nói chuyện với anh, ngay cả Trường An vẫn luôn đối chọi lại với Lạc Thập Giai cũng không nhịn được rớt lệ.
Tất cả những gì anh làm chẳng khác nào một tên hèn nhát, anh hiểu rất rõ, nhưng ngoại trừ làm như vậy thì anh không còn sự lựa chọn nào khác.
Nếu như yêu mà khiến Lạc Thập Giai gặp phải nguy hiểm thì anh thà buông tay để cô đi.
Trầm Tuần cho là mình có thể tỏ ra hào hiệp, nhưng cuối cùng anh vẫn khó chịu.
Trong hầm mỏ, đồn cảnh sát và cả trong khách sạn, mọi sinh hoạt của Trầm Tuần đều xoay quanh ba địa điểm này.
Lạc Thập Giai đi rồi, anh bước vào gian phòng lúc trước của Lạc Thập Giai. Bên trong còn sót lại vài vật dụng nhỏ của cô, mỗi một lần Trầm Tuần phát hiện, đều coi như trân bảo, dừng như ông trời đang ban phát cho anh, ban cho anh báo vật vô giá.
Trầm Tuần nằm ở trên giường Lạc Thập Giai đã từng ngủ qua. bên trên phản phất còn chút mùi hương toát ra từ trên người cô, Gối đầu trên hai cọng tóc còn sót lại của Lạc Thập Giai, Trầm Tuần ngửi mùi vị đó, mới thấy hơi buồn ngủ.
Dưới đầu gối hơi cộm, Trầm Tuần đưa tay sờ soạn, mò thấy quyển sổ tay ghi chép, dưới gáy còn vắt theo một cây viết. Bên trong ghi chép sơ lượt hành trình và sắp xếp của Lạc Thập Giai, rất rõ ràng và trình tự, đây là thói quen của một luật sư.
Anh lật sang một trang, một danh sách nhỏ do Lạc Thập Giai làm. Trong đó có danh sách người gặp nạn trong hầm mỏ của Trầm Tuần, tuổi tác của từng người, thành viên gia đình, thời gian làm việc, tiền lương bình quân, tiền bồi thường bình quân căn cứ theo luật định, ghi chép rõ bình quân mỗi người sẽ bồi thường bao nhiêu tiên.
Lại lật sang một trang, là tiền gởi ngân hàng cá nhân của cô, ngân sách, bất động sản,… mỗi một mục đều ghi rất tỉ mỉ cần thận, từ kế hoạch đến hướng giải quyết.
Cô đã tính rõ Trầm Tuần cần bao nhiêu tiền, sau đó tính toán xem mình có thể đưa cho Trầm Tuần bao nhiêu tiền.
Một quyển sổ ghi chép nho nhỏ lại ghi rõ ràng tất cả tích lũy vốn liếng cô gom góp được bao nhiêu năm qua. Cô chẳng giữ lại gì, chuẩn bị mang tất cả ra cho Trầm Tuần…
Trầm Tuần nhìn những con số ấy… cảm thấy trước mắt cứ mờ nhòe đi. Tay vô ý thức che mắt, lòng bàn tay lại cảm giác được ươn ướt của nước.
Một người đàn ông sao có thể rơi lệ? Trầm Tuần đã sống gần ba mươi năm cuộc đời rồi, tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
***
Bản tin buổi sáng, người dẫn chương trình duyên dáng rạng rỡ lại lần nữa nhắc đến thời tiết lạnh băng của hầu hết các khu vực trong nước. Thời tiết càng ngày càng lạnh, ngày tết cũng gần cận kề. Huyện Sài Hà vào buổi sáng sớm cũng bị bao trùm trong cái lạnh buốt da.
Hàn Đông nghĩ, năm nay có lẽ sẽ là một năm khó khăn nhất trong những năm gần đây.
Anh vốc nước lạnh chùi qua loa trên mặt, đang chuẩn bị đi gọi Trường An thức dậy lại thấy cô đã thay quần áo nón nảy chỉnh tề, từ bên ngoài bước vào, người toát ra hơi lạnh.
“Sao hôm nay lại dậy sớm thế?” Vẻ mặt Hàn Đông vô cùng kinh ngạc, thấy Trường An xách đồ ăn sáng vào, bèn nói, “Để anh đi gọi Trầm Tuần.”
“Không cần.”
“Vì sao?”
Trường An cúi đầu tách bữa sáng ra làm đôi.
“Anh ấy đi rồi.”
Hàn Đông hơi sửng sốt, môi khẽ giật, dò hỏi, “Đi đón luật sư lạc về ư?”
Trường An cười cười, từ chối cho ý kiến.
Trong đầu không ngừng nhớ lại cảnh tượng lúc rạng sáng, vì cô ngủ không được nên ra ngoài hít thở một chút, trùng hợp gặp được Trầm Tuần ngồi một mình hút thuốc bên cạnh bồn cây. Tình cảnh đó thực sự làm cho Trường An cảm thấy khó có thể tưởng tượng được. Nhìn bóng lưng của anh quá cô đơn đến đau lòng, một Trầm Tuần chán chường uể oải như vậy, suốt bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên Trường An nhìn thấy.
Hóa ra khi một người đàn ông yêu một người phụ nữ, sẽ trở thành cái dạng này.
Cho dù bao nhiêu năm qua đi, cho dù gặp được bao nhiêu người, chấp nhận gầy dựng gia đình với một người không yêu.
Thì trong trái tim, từ đầu đến cuối vẫn giữ một bóng hình.
Trường An nhớ lại rất nhiều chuyện, nhớ lại cuộc sống đầy mâu thuẫn của họ thời học sinh, nhớ lại cảnh cha mẹ ly hôn khiến cô phải sống tách biệt với Trường Trì, nhớ lại những cuộc cãi vã giữa Trường Trì với cha mẹ vì cái gọi là tình yêu sau đó trốn đến hầm mỏ, nhớ lại cuộc gặp gỡ với Sài Chân Chân, cũng nhớ lại những lời Lạc Thập Giai từng nói với cô.
“Duyên phận giữa tôi và Trầm Tuần rất cạn, sợ là còn không so được với cô và anh ấy. Mà mặc kệ mối nhân duyên này có cạn cỡ nào thì tôi cũng nguyện ý lấy cái mạng này ra tranh đấu. Kiếp này, tôi cũng không thể gặp được một người yêu tôi như Trầm Tuần, cho nên, dù có chết, tôi cũng sẽ không trao anh ấy cho bất cứ ai.”
…
“Coi như anh phải ngồi tù, coi như anh sẽ phải chết, chỉ cần cô ấy nguyện ý, anh cũng không nên bỏ cô ấy. Đừng tự cho rằng làm vậy vì muốn tốt cho người ta, anh cảm thấy tốt, nhưng chưa hẳn cô ấy cũng thấy vậy.” Trường An nhìn Trầm Tuần, lời nói thốt ra tự đáy lòng, “Đừng tùy tiện chia tay, kiếp này, anh còn chưa biết được mình sẽ bước đi trên con đường nào, thế nhưng thứ duy nhất anh phải ra sức bảo vệ, chính là người bạn đời của mình.”