Ông chủ đánh tiếng hẹn lần này đến từ Hải Thành, là người nhiệt tình, đã ba lần bảy lượt xin hẹn gặp làm cho thư ký và mấy người quản lý của Trầm Tuần đều cảm động. Cho nên, Trầm Tuần mới có mặt ở đây tiếp đón họ.
Trầm Tuần có chuyện phải rời Tây An mấy ngày quay về Sài Hà. Anh vừa bước chân vào công ty thì điện thoại của Hàn Đông gọi tới.
Điện thoại vừa được kết nối liền nghe thấy tiếng oán giận, “Đã nói sau khi hôn lễ kết thúc thì ở lại chơi vài ngày rồi. Con mẹ nó, chưa chi đã vội đi mất dạng.”
Tài xế chở Trầm Tuần đến nhà hàng, cung kính mở cửa xe cho anh, anh phất phất tay, ý bảo tự anh sẽ mở. Mấy năm qua, mặc dù đã trở thành ông chủ, nhưng anh vẫn có thói quen đích thân làm.
“Tôi bận công việc mà.” Mặc dù bị trách móc nhưng Trầm Tuần vẫn cười.
“Kiếm nhiều tiền để làm gì? Giờ cậu có vui không? Sao tôi thấy lúc cậu nghèo thì vui vẻ hơn hiện giờ?”
Hàn Đông vẫn phàn nàn, lời chỉ thuận miệng nói ra, người nói vô ý, Trầm Tuần là người nghe lại có lòng. Anh giật mình ngẩn người hai giây, tự giễu trả lời: “Ngoại trừ kiếm tiền, thì mọi thứ đều vô vị rồi.”
Hàn Đông vì lời nói của Trầm Tuần cũng trầm mặc, hồi lâu mới nói: “Cưới vợ đi.”
Trầm Tuần cười: “Vừa kết hôn đã bắt đầu hối thúc tôi rồi.”
“Cậu…” Hàn Đông dè dặt hỏi, “Cậu vẫn còn… đi tìm cô ấy sao?”
Không cần phải nói tên. Tất cả mọi người đều hiểu cô ấy là ai.
“Trung Quốc lớn như vậy, cô ấy đã cố tình trốn thì biết đi đâu tìm?”
Đáp lại Trầm Tuần, là tiếng thở dài của Hàn Đông.
Năm năm trước, vụ án cái chết của Trường Trì vì không đủ bằng chứng nên người hiềm nghi được thả ra. Trường An gần như phát điên lên đòi cầm dao đâm chết kẻ thủ ác, cuối cùng bị Hàn Đông ngăn được.
Để đòi lại công đạo cho Trường Trì, Trầm Tuần buộc phải rời xa đứa con đang trong thời kỳ bình phục, thậm chí bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để tìm Lạc Thập Giai, quay về giếng mỏ thôn Trung Bình. Dốc toàn lực vào công việc đào móc di thể.
Không biết có phải đã xui lại gặp thêm rủi hay không, vị trí đặt hầm mỏ bị sạt lở sau mấy trận mưa xuân xối xả. Đừng nói đào móc di thể, ngay cả hầm mỏ đan bị đào móc cũng bị vùi lấp.
Nếu không phải Trầm Tuần phát hiện cơn mưa to này sẽ gây nguy hiểm, vội ra lệnh rút công nhân, e rằng sẽ tổn thất lớn hơn nữa.
Mà lần ấy, Trường An rời khỏi Sài Hà trở về Tây An, cũng không quay về nữa, cô nói, nếu như đây là số phận an bài kết cục cho Trường Trì, thì cô sẽ chấp nhận nó.
Trường An bỏ qua, Trầm Tuần vẫn không chịu buông tha. Anh bán căn hộ trong thành phố Thẩm Quyến, toàn bộ đều đổ dồn vào công việc đào bới, bất luận thế nào cũng muốn tìm được di thể người gặp nạn để trao trả lại cho người thân của họ, cũng đòi lại công bằng cho Trường Trì.
Có lẽ ông trời cũng rủ chút lòng thương xót đối với anh. Tuy rằng vẫn chưa tìm được vị trí hầm mỏ lúc đầu, nhưng anh đã biến họa thành phúc, dò được một mỏ than khác, bán lời được ít tiền.
Làng du lịch của Diêm Hàm mới được đầu tư phân nửa thì bị phá hủy do lở đất, khi làng du lịch thuộc huyện quản lý, trước đây là huyện hợp tác cùng công ty của Diêm Hàm lợi nhuận chia đôi, sau đó Diêm Hàm xảy ra chuyện, không ai tiếp tục đầu tư, tiếp theo sau đó lại xảy ra thiên tai, rất nhiều người đều cảm thấy nơi này không cát lợi, cũng không bỏ vốn ra nữa. Hiện tại trên huyện nhiều lần phát công văn kêu gọi đầu tư, thế nhưng vẫn không có ai nguyện bỏ vốn đầu tư vào huyện này. Tận đến khi Trầm Tuần có ý định phát triển hạng mục này.
Huyện thị vì muốn đẩy hạng mục rủi ro này sang cho Trầm Tuần, đã ưu ái hạ giá bán cả ngọn núi cho anh. Lúc đó Trầm Tuần đổ dồn hết tất cả tiền vốn trong công ty vào đây, xây dựng nên làng du lịch, khi vừa mới bắt đầu khánh thành thì không bao lâu sau quốc gia hạ công văn khoanh vùng khu bảo hộ thiên nhiên tự nhiên, ngọn núi của anh bất ngờ cũng nằm trong phạm vi đó.
Vận mệnh của anh rốt cục cải biến.
Lúc Lạc Thập Giai còn ở bên cạnh anh, từng oán hận với anh rằng, bao năm qua cô đã làm cố vấn pháp luật cho rất nhiều công ty lớn. Không có ông chủ nào sạch sẽ, người kiếm được càng nhiều tiền thì hầu hết đều có trái tim băng lãnh. Bọn họ làm từ thiện rất nhiều, quyên rất nhiều tiền, tất cả chỉ vì danh dự mà thôi, còn những xí nghiệp có lương tâm thì rất hiếm.
Bởi vì một câu xúc động nhất thời của Lạc Thập Giai, năm năm này, bất luận Trầm Tuần phát tài thế nào, mỗi đêm đều giật mình thức dậy tự vấn lương tâm. Chính vì anh không ngừng tự xét lại, mới được huyện Sài Hà ủng hộ. Mấy năm này anh đã giúp đỡ rất nhiều người dân ở huyện Sài Hà, đặc biệt là thôn Trung Bình. Hơn nữa hầu như anh có mặt ở huyện Sài Hà quanh năm, vẫn luôn tiến hành đào móc di thể. Dù tất cả tiền bồi thường người gặp nạn đã được giải quyết xong, công việc đào móc cũng không thuận lợi, tiền đổ ra thành công cốc, nhưng anh chưa từng nghĩ tới chuyện buông tha. Chính sự kiên trì này của anh, đã xoa dịu nỗi đau mất người thân của các thân nhân gia thuộc, cũng chiếm được lòng tin và sự tôn trọng từ họ.
Anh thành công, nhưng anh chưa từng vui vẻ. Lúc trước anh còn mỉa mai Diêm Hàm, hôm nay rốt cục anh biến thành con người giống ông ta.
Hàn Đông và Trường An kết hôn, Trầm Tuần là bạn bè thân thiết không thể vắng mặt, buộc quay lại mảnh đất khiến anh vừa khiếp đảm lại ray rứt. Đã qua mấy năm, Trường An cũng trải qua một đoạn cảm tình không thuận lợi, Hàn Đông cũng trôi nổi vài năm, cuối cùng hai người gắn kết lại với nhau.
Trường An không mấy hồi hộp khi làm cô dâu, nhưng vẻ mặt rất dịu dàng. Mà vẻ mặt của Hàn Đông thì liên tục biến hóa.
Đoạn hôn nhân này, kết hợp như vậy, đáp án được hai người đưa ra nhưng cách làm lại tương tự.
Có bao nhiêu người trên thế gian này tìm được tình yêu đích thực của cuộc đời mình? Đa số những người đang yêu chỉ hy vọng nhận được sự tôn trọng lẫn nhau hoặc trách nhiệm dành cho nhau.
Dù không muốn thừa nhận nhưng đại đa số các cặp đang yêu và đã kết hôn chỉ cảm nhận thấy rằng hai người họ hợp nhau chứ không phải yêu nhau sau đắm.
Mọi người nói này nói nọ, chung quy chỉ muốn nhắc nhở Trầm Tuần nên buông tay.
Quả thực, anh là nên bỏ xuống.
Nếu như, ông trời lại không đưa Lạc Thập Giai đến trước mắt anh thêm lần nữa.
***
Đây là một bữa tiệc hết sức khó xử. Điều lúng túng nhất là ông chủ và cô thư ký của ông ta liên tục nói hết điều này đến điều khác mà Lạc Thập Giai từ đầu đến cuối đều thấp thỏm không yên.
Trọng tâm câu chuyện trên bàn đàm phán vẫn là hợp tác góp vốn phát triển làng du lịch, mà ẩn giấy phía sau chính là đoạn quá khứ không ai biết đến giữa Lạc Thập Giai và Trầm Tuần.
Cho dù Lạc Thập Giai có cố gắng nhắc nhở bản thân phải chuyên tâm vào câu chuyện thế nhưng cô vẫn không nghe lọt vào tai những lời nói của ông chủ, trông Trầm Tuần cũng không mấy tập trung, từ đầu đến cuối đều do thư ký của anh ta lên tiếng giải đáp.
Lạc Thập Giai vẫn cố gắng nhìn lảng sang chỗ khác, thỉnh thoảng ngẩng đầu, Trầm Tuần thì luôn nhìn cô không chớp, mỗi lần cô đứng lên đi toilet, nắm tay của Trầm Tuần lại siết chặt hơn.
Có lẽ nhìn ra Trầm Tuần mất tập trung, ông chủ cũng thay đổi sắc mặt với Lạc Thập Giai. Lạc Thập Giai lập tức ngồi nghiêm chỉnh, rất khách khí hỏi Trầm Tuần: “Chẳng biết ông chủ Trầm thấy những điều kiện chúng tôi nêu ra thế nào? Chuyện thu mua này…”
“Tôi không có ý định bán làng du lịch.” Trầm Tuần cắt đứt lời Lạc Thập Giai. Anh trả lời như vậy làm phía bên Lạc Thập Giai lâm vào lúng túng.
Thư ký của Trầm Tuần vội đứng ra hòa giải: “Lần trước tôi đã nói rõ với mọi người rồi, ông chủ Trầm của chúng tôi không có dự định bán làng du lịch này, mọi người có thể đưa ra những phương thức hợp tác khác, cớ sao bây giờ lại…”
Có lẽ thư ký của Trầm Tuần sợ bị Trầm Tuần trách móc, lại dè dặt nhìn sang Trầm Tuần: “Trầm tổng, ngài thấy bây giờ…”
Trầm Tuần vẫn chăm chú nhìn Lạc Thập Giai, không tỏ bất cứ thái độ gì.
Năm năm qua, dung mạo của anh vẫn không khác xưa là mấy. Từ khí chất và thần thái của anh cũng có thể nhận ra anh đã thành đạt, nhưng trông Lạc Thập Giai lại không khác gì hồi anh vẫn còn nghèo túng, vẫn khiêm tốn như cũ, vẫn trầm mặc như cũ.
Hai tay anh nắm chặt, dù mặt vẫn không lộ vẻ gì chỉ chăm chú nhìn Lạc Thập Giai, sau đó bình thản đáp, “Thế nhưng chuyện hợp tác thì có thể bàn.”
Vốn cũng không đặt quá nhiều niềm tin vào chuyện thu mua lần này được thành công. Dù sao hôm nay làng du lịch vẫn còn nhiều người tranh giành, những năm gần đây Trầm Tuần lại thu được nhiều lợi nhuận, ước chừng cũng không muốn bán, nếu được hợp tác thì rất tốt. Ông chủ bên này cũng là người rất thức thời, lập tức tủm tỉm gật đầu.
“Vậy ngài có thể chấp nhận phương thức hợp tác thế nào?”
Trầm Tuần ngả người ra sau, lại nhìn Lạc Thập Giai, nói đầy ẩn ý, “Ngày mai bàn lại nhé, tối nay mọi người cùng quay về suy nghĩ thêm đôi chút.”
“Một tháng cũng không có vấn đề gì!” Ông chủ vỗ ngực nói.
…
Bước ra khỏi nhà hàng khách sạn, Lạc Thập Giai lên xe, mới phát hiện lưng áo ướt đẫm mồ hôi, môi khô nứt, Lạc Thập Giai liếm môi một cái, trong đầu lại liên tục nghĩ đến những lời nói và hành động vô ý thức vừa rồi của anh.
Năm năm, lúc này đây ông trời làm vậy là có ý gì? Lạc Thập Giai hơi mịt mù, nhưng có một chuyện cô thấy rất rõ ràng, cô không có ý định nối lại với Trầm Tuần.
Lúc quay lại khách sạn ngủ, Lạc Thập Giai uyển chuyển đưa ra lời từ chối do không thể ở lại chỗ này quá lâu, cần sớm trở về.
“Ngài cũng biết, nhà tôi còn có con nhỏ, tôi không thể để con ở nhà một mình.”
Ông chủ cũng không hiểu rõ chuyện của Lạc Thập Giai, mờ mịt nhìn thư ký: “Luật sư Lạc có con sao?”
Thư ký hỏi: “Không thể để chồng cô chăm sóc nó vài ngày sao? Vụ việc này rất quan trọng với tập đoàn chúng tôi. Chúng tôi sẽ cử người đến chăm sóc con cho cô.”
Lạc Thập Giai cúi đầu nhìn đầu ngón tay của mình, trả lời rất đúng mực: “Anh ấy rất bận, chăm lo con cái lại là chuyện của phụ nữ, hy vọng ông chủ có thể thông cảm, mời cố vấn khác đến đây.”
…
Căn phòng của Lạc Thập Giai và ông chủ không ở cùng tầng, khi bước ra khỏi thang máy, Lạc Thập Giai vốn định đi về phòng mình, đột nhiên cô lại nhớ ra còn có chuyện liên quan đến việc hợp tác mà cô quên nói, lại quay ngược vào thang máy đi xuống tầng trệt.
Mới từ trong thang máy đi ra, chợt nghe thấy phía trước ông chủ đang lên tiếng oán giận với cô thư ký, “Cái cô luật sư Lạc này làm việc chưa đâu vào đâu đã đòi về, sao không giống với lời đồn về cô ta? Tôi đã nói mấy chuyện quan trọng thì đừng để phụ nữ xen vào, mới vừa rồi bàn chuyện với ông Trầm, cô ta liên tục bỏ trốn ra ngoài, lúc này mới thấy có chút khả quan thì lại đòi về chăm sóc con cái, người như vậy sau này đừng mời về làm cố vấn pháp luật nữa, chỉ tổ vướng tay vướng chân.”
Ông chủ tức giận như vậy, nhưng thư ký lại cười, “Ông chủ, ngài tuyệt đối không thể cắt hợp đồng với vị luật sư Lạc này được, việc hợp tác lần này có thành hay không, đều trông cậy vào cô ấy cả.”
Ông chủ nghe cô thư ký nói vậy càng khó hiểu, “Vì sao?”
“Đàn ông mà, chẳng tinh ý gì cả.” Thư ký lại nói, “Hồi nãy ngồi đàm phán, vị Trầm tổng kia chỉ chăm chú nhìn mỗi luật sư Lạc thôi đấy.”
“Đấy là vừa ý sao?”
“Ngài lại không chú ý nữa rồi, trên ngón áp út của hai người họ đều có hình xăm, vị Trầm tổng kia vừa nhìn thấy cô ấy thì mọi sự chú ý đều đổ dồn về cô ấy, điều này chẳng phải rõ rồi sao? Hai người bọn họ ấy, từng có chuyện gì đó.”
“Thật rối rắm, cô luật sư Lạc này đã kết hôn có hài tử, sợ là không muốn dây dưa nữa nên bỏ về thôi.”
“Dù sao chúng ta coi như không biết, còn vị Trầm tổng này lại có ý, chúng ta cũng nên vui vẻ thuận nước đẩy thuyền.”
“…”
Lạc Thập Giai không muốn nghe tiếp bọn họ phỏng đoán quan hệ giữa cô và Trầm Tuần, cũng không muốn nghe những lời bàn tính bẩn thỉu của họ, cô cũng không có ý kiến gì với việc hợp tác của họ.
Nhưng cô không muốn lấy tiền phí cố vấn này, đành vội vã cáo lui.
Lê tấm thân mỏi mệt trở lại gian phòng công ty an bài, dùng thẻ cà mở cửa phòng, trong đầu vẫn còn nhiều suy nghĩ ngổn ngang, u uất bước vào.
Lạc Thập Giai vẫn đang suy nghĩ về những việc xảy ra hôm nay, vô ý thức cởi bỏ áo khoác khoát lên trên kệ áo. Lưng nhớt mồ hôi, cô định cầm y phục đi tắm.
Lạc Thập Giai ngẩng đầu lên, thiếu chút nữa sợ đến mức hét thành tiếng.
Trầm Tuần cứ lẳng lặng ngồi trong phòng, vẫn trầm mặc nhìn Lạc Thập Giai vào cửa, cởi quần áo, nhưng từ đầu đến cuối không nói một lời.
Bên trong áo khoác, Lạc Thập Giai chỉ mặc một chiếc áo phông ngắn không có tay, chiếc ao khá mỏng, quấn quanh chiếc áo ngực màu xanh nhạt, Trầm Tuần nhìn chằm chằm cô không chớp mắt như vậy làm cô cảm thấy vừa mắc cỡ vừa thẹn bỗng chốc hóa thành tức giận, trừng mắt lại nhìn anh.
“Anh vào đây làm gì?” Cô cực kỳ tức giận, đi tới đầu giường, cầm điện thoại của khách sạn lên, “Khách sạn này làm ăn thế nào? Cớ sao tùy tiện để người khác vào phòng của khách?”
Lạc Thập Giai mới vừa nhấn nút gọi reception, điện thoại vẫn chưa thông, đã bị Trầm Tuần nhấn tắt.
“Anh muốn làm gì?”
Trầm Tuần lui về phía sau hai bước, vẫn duy trì khoảng cách an toàn cùng Lạc Thập Giai. Trong mắt anh có mất mát và vui sướng khi tìm lại được đồ đã thất lạc, cũng có thấp thỏm không biết làm sao.
“Không cần gọi điện thoại.” Giọng nói của Trầm Tuần vẫn trầm thấp như cũ, “Khách sạn này cũng là của anh, là anh bảo họ mở cửa.”
Lạc Thập Giai càng thấy tức giận với hành vi đường đột này của Trầm Tuần. Cô cũng không muốn tiếp tục nói gì với Trầm Tuần nữa, quăng điện thoại ra, xoay người đi gom quần áo và lôi vali ra ngoài.
“Nếu Trầm tổng đã thích căn phòng này thì nhường lại cho ngài, tôi đi trước.”
Trầm Tuần vội vã bước lại, ỷ vào ưu thế thân cao ngăn cản Lạc Thập Giai.
“Anh không có ý gì cả, chỉ muốn nói chuyện với em thôi.”
“Thế nhưng tôi lại không có gì để nói với anh.”
“Thập Giai…”
Chỉ một tiếng gọi của Trầm Tuần dường như đã vượt qua thời gian nhiều năm. Lạc Thập Giai nhớ tới tình cảnh cuối cùng bọn họ gặp mặt, lúc đó cô rời khỏi thành phố Thẩm Quyến với trái tim tuyệt vọng và tan nát.
Lạc Thập Giai không kìm lòng được, mắt ửng đỏ.
Lạc Thập Giai lẳng lặng nhìn gương mặt của Trầm Tuần, trong lòng chỉ là yên lặng nhớ lại hình dạng Trầm Chỉ.
Đứa con là sự kết hợp của hai người, Trầm Tuần thậm chí không biết đến sự có mặt của nó.
Cớ sao ông trời lại cứ buộc họ gặp mặt nhau hết lần này đến lần khác? Nếu đã không có duyên phận, thì thế này là thế nào? Nếu nói là có duyên phận, vì sao lại tạo ra quá nhiều khúc mắc giữa hai người họ.
Lạc Thập Giai chật vật dời tầm mắt, xách hành lý rương đang chuẩn bị đi ra ngoài, tay cô mới vừa đụng tới chốt cửa, chợt nghe thấy Trầm Tuần đứng sau lưng lên tiếng hỏi:
“Mấy năm này, em sống có tốt không?”