• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đang trôi theo suy nghĩ trong đầu, bỗng trước mặt tối sầm, ánh nắng đã bị che kín bởi hai bóng đen, NT kinh ngạc ngước mắt nhìn lên. Trước mắt cô là một người phụ nữ khoảng tầm 50, có khuôn mặt xinh đẹp nhưng rất lạnh lùng. Theo cách ăn mặc và khí chất cao ngạo, quý phái của bà cũng biết bà không phải người bình thường mà thuộc hàng quý tộc. NT bị choáng váng bởi vẻ đẹp của người phụ nữ trước mặt, nhất là đôi mắt màu tro thâm sâu và lạnh lẽo của bà vì vậy cứ ngơ ngác nhìn bà, không nghĩ đến việc chào hỏi.
Hai người đấu mắt một lúc, người phụ nữ mới nhếch mép lên cười khẩy, giọng nói cao ngạo từ trên đầu NT truyền xuống:
- Cô chính là Nguyễn NT?
Mặc dù là câu hỏi nhưng ngữ điệu đã mang sự khẳng định chắc chắn.
Nghe thấy giọng điệu có chút chế nhạo và hàn ý của người đối diện, NT nhíu mày không vui nhìn nụ cười nửa miệng và ánh mắt săm soi, đánh giá của bà ta. Thu lại sự thất thố của mình, cô bình tĩnh, ánh mắt trầm xuống, đáp với giọng điệu không xu nịnh, không sợ hãi cũng không vô lễ, rất đúng mực:
- Dạ phải.
Thái độ dửng dưng, không thắc mắc hay hỏi nhiều của NT khiến người phụ nữ hơi bực, nhưng cô lại không hề vô lễ với mình cho nên bà ta không thể nổi giận, bèn cười nhẹ tiếp:
- Nghe nói cô là cô giáo mầm non. Vậy mà gặp người lớn tuổi không biết chào hỏi sao? Chẳng lẽ cô cũng dạy học sinh của mình như vậy?
Nhận ra sự công kích rõ ràng trong lời nói của quý bà, NT không nổi giận hay vội phản bác mà chỉ thản nhiên đưa mắt nhìn lại bà ta một lần, đánh giá kĩ càng. Người phụ này đang mặc chiếc váy dài màu đen tôn lên làn da trắng ngời của bà. Khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, tinh tế, che đi những khuyết điểm của thời gian, mái tóc được búi cao, gọn gàng sau đầu, không có một sợi rơi ra ngoài. Trên tay là chiếc túi xách cũng màu đen hàng hiệu. NT chắc chắn đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy người này, càng khẳng định bà ta không thể nào là bạn bè hay họ hàng của bố mẹ mình. Người này rõ ràng cô không quen, nhưng ngay từ ánh nhìn đầu tiên và giọng nói đã chứa đầy sự không thích đối với mình. Chẳng lẽ mình đã đắc tội với nhân vật lớn nào? NT biết vừa nãy mình có hơi thất thố khi nhìn chằm chằm vào bà nhưng đó cũng là do bất ngờ, rồi bà ta hỏi luôn, cho nên cô đâu có cơ hội chào hỏi. Thôi được, dù sao cũng là bề trên, dù đến đòi nợ hay biếu quà thì cứ nên biết rõ rồi tùy cơ ứng phó theo. Nghĩ vậy, NT nở nụ cười thân thiện nhưng không quá xuồng xã nói:
- Cháu chào cô.

- Cô không thắc mắc tại sao tôi biết cô và gặp cô có chuyện gì sao? – Người phụ nữ nhướn mày nhìn NT vẻ hứng thú. Bà ta không ngờ được cô lại trái hẳn với những gì hình dung trước đó. Bà cứ nghĩ cô chỉ là một con hồ ly tinh cậy vào sắc đẹp của mình để mê hoặc đàn ông, còn không chỉ là một kẻ ngu ngốc, đanh đá và thấp hèn. Nào ngờ cô lại bình tĩnh, không nhảy xổ lên khi bị bà châm chọc, cũng không e sợ khí chất cao quý và kiêu ngạo của bà, ánh mắt lại sáng trong, trên người toát ra khí chất thanh cao và có gia giáo. Xem ra bà đã đánh giá cô ta hơi thấp.
Nghe người phụ nữ hỏi, NT cũng cười nhẹ, nhắc lại lời bà ta như một cái máy:
- Vâng, tại sao cô lại biết cháu và cô đến gặp cháu có việc gì ạ?
- Cô… - Người phụ nữ trừng mắt nhìn nụ cười khuôn phép trên môi NT. Vẻ phục tùng và thái độ lễ phép nhưng không hạ thấp bản thân mình của cô làm bà ta tức giận. Dường như chỉ có một mình bà ta bắt chuyện, còn cô chỉ là miễn cưỡng đáp lại. Hít sâu một hơi lấy lại dáng vẻ đĩnh đạc, quý phái của mình, người phụ nữ mỉm cười nhìn NT hỏi:
- Cô không biết tôi là ai sao?
Lúc này NT mới đưa mắt sang nhìn cái bóng vẫn đứng im lìm bên cạnh bà ta và bị mình phớt lờ từ đầu. Cô không ngạc nhiên khi nhận ra người đó là Bảo Ngọc. Quả đúng như cô đoán, người phụ nữ này là mẹ của MV. Nhưng NT cũng không lấy làm bàng hoàng bởi chỉ có người phụ nữ có vẻ đẹp và khí chất lạnh lẽo như vậy mới có thể tạo ra người như anh.
- Chào NT, hôm nay tôi mới có thời gian đến đây. Cô không giận chứ? – BN mỉm cười ra vẻ thân thiện chào NT khi cô đưa mắt nhìn cô ta, nhưng sâu trong mắt lại lóe lên tia sung sướng và đắc ý.
NT không thèm để ý, cũng mỉm cười gật đầu ý chào cô ta rồi quay lại nhìn thẳng vào mắt bà Ella Phan đáp:
-Dạ biết.

Không ngờ ánh mắt của cô gái này cũng tinh tế, phân tích nhanh nhạy, bà Ella thầm gật đầu tán thưởng bởi cô ta biết bà là ai nhưng lại không hề tỏ ra sửng sốt hay sợ hãi, thậm chí là lấy lòng, vẫn bình thản như bà thực sự chỉ là một bà cô bình thường đến thăm cô ta. Bà Ella đảo mắt quanh người NT, sau đó lạnh lùng hỏi:
- Cô đã biết tôi là ai thì chắc cô cũng hiểu được mục đích tôi đến tìm cô chứ?
Quả nhiên là người giàu có khác, nói chuyện rất tế nhị và ẩn ý. Câu này cũng đủ dọa nạt hay đàm phán điều kiện và bày tỏ hết ý muốn của bà ta rồi. NT thầm thán phục. Không nghĩ cô cũng mắc phải tình tiết thường kì trong phim tình yêu lãng mạn của HQ: mẹ chồng đến thị uy. Nghĩ đến đó NT lại thở dài chán chường, nhẩm tính nên diễn xuất theo kiểu nào? Cô gái nhu nhược khóc sướt mướt rồi từ bỏ hay là cô gái hám tiền như trong phim?
- Dạ, cháu nông cạn hiểu được một chút, chỉ sợ hiểu không hết ý cô. Chi bằng cô tự nói rõ để tránh cháu làm cô giận… có được không ạ?
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, NT vẫn quyết định nhập vai là chính mình, thong thả đáp.
Cô còn chưa làm tôi giận sao? Bà Ella âm thầm nghiến răng nhưng lại không thể bộc phát trước vẻ mặt ngây thơ chân thành của NT. Thôi được rồi, nếu cô đã muốn tôi nói thẳng thì chiều ý cô. Bà hít sâu một hơi, giọng đều đều nói:
- Tôi đến đây vì chuyện của cô và con trai tôi. Tôi biết hai người đang qua lại với nhau…. Nhưng tôi không đồng ý. Cô cũng biết BN là con dâu tương lai của tôi và đặc biệt tôi chỉ chấp nhận duy nhất nó– Nói đến đó bà nhìn NT đầy ẩn ý sau đó tiếp tục – Có thể con trai tôi có một chút hứng thú với cô, nhưng đó chỉ là nhất thời. Hai người chắc chắn không có kết quả.... Tôi biết bây giờ là xã hội bình đẳng, tự do, không phân biệt giai cấp. Nhưng đó chỉ là mặt lý tưởng, còn thực tế thì hoàn toàn khác. Rồng thì vẫn mãi là rồng, tôm cũng chỉ có thể là tôm. Không thể xếp chung một bộ được….Cô nên hiểu điều đó.
Câu cuối cùng bà Ella đặc biệt nhấn mạnh, tỏ rõ lập trường và quan niệm của mình, ánh mắt lạnh lùng chiếu thẳng vào mặt NT. May mà cô không phải là kẻ yếu bóng vía nếu không cũng đã co ro trước khí thế của bà. Là một bà hoàng quý tộc, cho nên từng lời nói đều chau chuốt và gãy gọn, điều đó NT thán phục văn phong của bà ta.
Đứng một bên quan sát, BN đắc ý cười thầm nhìn NT, sau đó ra vẻ thông cảm và bao dung khoác tay bà Ella nói:
- NT, tôi biết anh Vương là người cởi mở, lại phóng khoáng cho nên không để ý những chuyện nhỏ nhặt, rất hay khiến phụ nữ hiểu sự ga- lăng và tốt bụng của anh là lòng mến mộ. Tôi cũng biết anh trai cô nợ anh ấy rất nhiều tiền. Chúng ta dù sao cũng quen biết nhau, vì vậy cô cứ nói đi, nếu cô khó khăn, cần giúp đỡ thì tôi chắc chắn giúp cô. Cô cần bao nhiêu cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ giúp được.

Nói xong, BN tha thiết nhìn NT nhưng đổi lại vẻ mặt nhiệt tình của cô ta chỉ là nụ cười lạnh của NT. Xưa nay, cô ghét nhất cái kiểu diễn kịch mèo khóc chuột này. Cô ta muốn diễn kịch, muốn tỏ ra khoan dung, rộng lượng không có nghĩa là cô phải chiêm ngưỡng hay tát nước theo mưa cùng cô ta. Tiểu thư nhà giàu mà như cô ta thì NT khinh, không thèm để vào mắt.
Bà Ella nhìn vẻ mặt coi thường của NT liền nổi giận, hừ lạnh kéo tay BN nói:
- Con không việc gì phải đưa tiền cho cô ta. Trên đời này bác ghét nhất là loại hồ ly tinh quyến rũ đàn ông để moi tiền, càng cho tiền càng bám dai không chịu nhả, lòng tham không đáy. Bác nhất quyết không cho cô ta dù chỉ một đồng.
- Nhưng hoàn cảnh nhà NT rất đáng thương. – BN hai mắt rưng rung đầy thương cảm nhìn NT.
- Hừ, con đừng có đặt lòng thương nhầm chỗ. Có người đáng cho, cũng có kẻ không đáng cho. – Bà Ella lạnh lùng phất tay phản đối.
- BN, gia đình tôi đáng thương hay không tự tôi biết rõ. Như cô đây nói: Có người đáng để ta nhận, cũng có những kẻ không có cả tư cách cho đâu.
Sau một hồi im lặng, NT lạnh lùng nhìn BN nói. Cô ta giả vờ thánh thiện nhưng cô không muốn giả vờ cảm động và biết ơn trước tấm lòng “vĩ đại” của cô ta. Sau đó NT quay sang nói với bà Ella :
- Thưa cô, cháu nghĩ hai người nên hiểu rõ một điểm trọng yếu…. Đó là cháu và MV không phải đang qua lại mà là…. Anh ấy đang theo đuổi và mong cháu chấp nhận. Cho đến thời điểm hiện tại, cháu vẫn chưa đồng ý hay hứa hẹn với anh ấy bất kỳ điều gì.
Giọng nói của NT cứng rắn và chắc nịch khiến hai người kia không dám xem thường, đưa mắt nhìn nhau. Mãi sau bà Ella mới lên tiếng:
- Được, cứ cho là vậy đi…. Ý cô là từ bây giờ cô sẽ tránh xa con trai tôi, không tìm cách tiếp cận nó nữa?

- Thưa cô, cháu chưa từng níu kéo hay đeo bám anh ấy. Trước đây cháu thật sự không muốn gặp mặt anh…nhưng sau những gì anh ấy làm cho cháu thực sự đã làm cháu cảm động ít nhiều bởi cháu không phải là sắt đá. Vì vậy cháu sẽ không trốn tránh hay bài trừ anh ấy nữa…. Mặc dù vậy, cháu hứa với cô, cháu sẽ không chủ động tìm anh ấy. Đó là tất cả những gì cháu có thể làm. – NT bình thản nói. Đúng vậy cô sẽ làm theo những gì mình nghĩ. Đó là cách cư xử đúng đắn nhất và cô không cảm thấy mình có lỗi hay áy náy khi làm như vậy.
Bà Ella nghe vậy cũng biết NT nói đúng. Nếu con trai bà chủ động theo đuổi thì cô ta chẳng có lý do gì cự tuyệt cũng chẳng ai ép buộc được cô ta phải cự tuyệt. Mặc dù vậy bà vẫn hơi bực, bởi bà biết bà không thể ngăn cấm con mình được, cho nên chỉ có thể tác động từ phía cô gái này, ngặt một nỗi những điều cô ta nói đều đúng lý, không thể chối cãi.
Bà Ella nhìn NT hồi lâu, suy tính xem nên nói thế nào? Nhưng BN thấy bà im lặng lại tưởng bà bị thuyết phục cho nên nóng vội, cười khẩy nói:
- Cô cậy anh ấy có hứng thú với cô cho nên mới mạnh miệng như vậy. Nếu cô không xuất hiện trước mặt anh ấy nữa thì anh ấy làm sao thích cô? Rõ ràng cô nói một đằng làm một nẻo, muốn lạt mềm buộc chặt.
Nghe những lời nông cạn và ngu xuẩn của cô ta bà Ella cũng phải nhíu mày. NT không vội tranh cãi mà bật cười thoải mái. Đợi đến khi BN tức giận đến đỏ mặt muốn lên tiếng thì NT mới ung dung nói:
- Cô muốn nói anh ấy có hứng thú với tôi đều là do lỗi của tôi? Cô muốn nói nếu mỗi lần tôi nhìn thấy anh ấy đều phải tránh như tránh tà thì mới đúng? – NT nhướn mày cười hỏi BN – Vậy cô lấy tư cách gì yêu cầu tôi làm vậy? Cô có quyền gì mà bắt tôi phải chạy trốn và chuyển nhà, đổi việc, thay đổi mọi thứ chỉ vì có người thích mình?
- Lấy tư cách tôi là vợ tương lai của anh ấy. – BN dõng dạc tuyên bố, chỉ hận không thể xé nát nụ cười chói mắt của NT ngay lập tức.
- Nếu có bản lĩnh thì cô nên nắm bắt được anh ấy chứ không phải đến đây đổ lỗi cho người khác. Cô không thể bắt tất cả những cô gái anh ấy nhìn hay để ý đến phải biến khỏi mắt anh ấy. Cô không thể phòng ngừa kiểu đó được. Như vậy… tôi chỉ là một trường hợp ngẫu nhiên trong hàng nghìn trường hợp khác. – NT liếc mắt nhìn cô ta đáp.
Bị trọc đúng chỗ đau khiến BN như phát điên, mất kiềm chế định xông lên nhưng bà Ella đã kịp nắm chặt tay cô ta vỗ vỗ an ủi, nhìn cô ta ra hiệu chớ kích động, sau đó quay sang NT cười nói:
- Không ngờ cô rất có tài ăn nói – Rồi bà lạnh lùng tuyên bố - Hôm nay chúng tôi đến đây không phải để cãi nhau hay nói lý với cô. Tôi chỉ biết rằng cô nhất định phải tránh xa con trai tôi ngay lập tức. Tôi không cần biết cô làm điều đó bằng cách nào…. Nếu không làm theo tôi chắc cô cũng biết được hậu quả?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK