" Thiếu gia! Tịnh Kỳ tiểu thư xảy ra chuyện rồi!" _ Lâm Trạch ghé vào tai Mặc Đình nói nhỏ.
Gương mặt của anh biến sắc.
" Tạm dừng cuộc họp ở đây! Tôi cần mọi người gửi cho tôi bản báo cáo của cuộc họp hôm nay!"
Mặc Đình đứng dậy cùng Lâm Trạch rời đi trước những ánh mắt ngơ ngác của mọi người.
" Đã xảy ra chuyện gì?" _ Mặc Đình nghiêm nghị hỏi
" Lúc nãy thím Vân gọi đến điện thoại của thiếu gia rất nhiều lần.
Tôi bắt máy thì thím Vân khóc qua điện thoại, nói rằng thiếu phu nhân bị ngã ở trên chiếc thang xuống bất tỉnh." _ Lâm Trạch trả lời.
" Bây giờ họ đang ở bệnh viện nào?"
" Thím Vân đã gọi cho bệnh viện của Vũ thiếu gia."
…
* Rầm *
Mặc Đình vội vàng bước vào trong phòng bệnh của Tịnh Kỳ.
" Thiếu gia!" _ Thím Vân giật mình quay lại, liền vội vàng đứng dậy cúi người cung kính
" Bác sĩ nói thế nào?" _ Mặc Đình nắm tay, nhìn Tịnh Kỳ đang nằm trên giường
" Vũ Phong thiếu gia nói thiếu phu nhân không sao.
Nghỉ một lúc đến khi tỉnh lại liền có thể về nhà được rồi!"
" Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao đang yên đang lành lại té?" _ Mặc Đình quay sang nhìn thím Vân
" Thiếu gia! Là lỗi của tôi! Tôi không nên để thiếu phu nhân một mình!" _ thím Vân sợ hãi vội vã quỳ xuống trước mặt Mặc Đình
" Thím đứng lên đi! Tôi không có ý trách thím.
Tôi chỉ muốn biết chuyện gì đang xảy ra thôi!" _ Mặc Đình cúi người đỡ thím Vân đứng dậy.
Thím Vân cúi người xúc động.
" Tôi đang trang trí cây thông thì thiếu phu nhân ở trên lầu bước xuống.
Cô ấy thấy đẹp nên tỏ ra thích thú như một đứa trẻ khiến tôi đau lòng mà xúc động.
Tôi...tôi vội leo xuống thang để vào nhà vệ sinh lau nước mắt thì nghe tiếng động mạnh.
Tôi vội trở ra thì đã thấy thiếu phu nhân nằm bên cạnh chiếc thang đã ngã." _ thím Vân kể lại
" Lần sau thím cẩn thận một chút.
Thím cũng bận rộn cả ngày rồi, thím về nghỉ ngơi đi.
Khi nào cô ấy tỉnh lại, tôi sẽ đưa cô ấy về sau.
"
" Vậy...!tôi xin phép!" _ thím Vân cúi người
" Lâm Trạch! Cậu đưa thím Vân về đi.
Sẵn ghé công ty lấy báo cáo cuộc họp lúc sáng về giúp tôi." _ Mặc Đình quay sang Lâm Trạch dặn dò
" Được! Tôi biết rồi!" _ Lâm Trạch cúi người rồi cùng thím Vân rời khỏi đó.
Mặc Đình nắm tay Tịnh Kỳ áp sát vào má của anh, ánh mắt anh nhìn cô lo lắng
…
Tịnh Kỳ tỉnh dậy, không thấy con búp bê yêu thích ở đâu liền vội vàng đi tìm
" Ơ...hơ...ơ..." _ Tịnh Kỳ cuống quýt tìm xung quanh.
" Em tỉnh lại rồi sao?" _ Mặc Đình từ nhà vệ sinh bước ra, trên tay cầm theo con búp bê
Tịnh Kỳ nhìn thấy liền vui mừng.
Gấp gáp lao đến giành con búp bê trên tay Mặc Đình
" Lúc nãy anh nhìn thấy nó dính bẩn ở tay nên anh đem vào rửa giúp em!" _ Mặc Đình ân cần ngồi xuống bên cạnh Tịnh Kỳ.
" Em lúc nào cũng làm tôi lo lắng!" _ Mặc Đình vuốt nhẹ mũi Tịnh Kỳ, mắng yêu.
…
Vừa về đến nhà, Tịnh Kỳ đã thấy cây thông đã được trang trí hoàn chỉnh, gắn đèn lấp lánh khiến cô mở to mắt ngạc nhiên lẫn thích thú.
Cô chạy lại gần, cười vui vẻ nhìn xung quanh.
" Được rồi! Em mau vào ăn tối đi rồi còn nghỉ ngơi!" _ Mặc Đình bước đến nắm tay Tịnh Kỳ
Tịnh Kỳ nũng nịu, tỏ ý không muốn đi.
" Hôm nay em phải ăn uống rồi nghỉ ngơi sớm đi.
Ngày mai dậy rồi em sẽ cho em ngắm, được không?" _ Mặc Đình nhỏ nhẹ
…
[ Sáng ]
Tịnh Kỳ vội vội vàng vàng thức dậy, thay quần áo rồi chạy nhanh xuống lầu.
" Đi thôi! Anh đưa em đến một nơi..."
Mặc Đình nắm tay Tịnh Kỳ kéo cô ra xe..