• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tiếng chuông điện thoại từ tủ đầu giường vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.Chúc Ngộ Thanh bị đánh thức, anh sờ đến di động từ từ lấy lại tỉnh táo.Hóa ra là điện thoại công việc, anh liền ngồi dậy nhận điện thoại.Mặc dù mới ngủ dậy, âm thanh còn hơi buồn ngủ, có chút khàn như bị cảm nhưng anh cũng nhanh chóng ổn định lại giọng nói bình tĩnh giải quyết công việc.Vãn Gia một lần nữa nhắm mắt lại, chui vào trong chăn tự cuộn mình thành cái kén nhỏ.

Đột nhiên chăn bị kéo ra, người đang nhận điện thoại kia ngăn hành động tự gói mình của cô, nắm chặt lấy bàn tay không an phận của người dưới chăn.Không lâu sau Chúc Ngộ Thanh mới cúp điện thoại, lúc này cô mới phản ứng lại.Vãn Gia muốn rút tay ra, bị anh nhẹ nhàng siết chặt: “Em tức giận sao?”“…… Không muốn nói chuyện với anh.” Vãn Gia giận dỗi mắng một câu.Chúc Ngộ Thanh cười cười rồi bế cô lên.Cả hai người đều chưa mặc quần áo, Vãn Gia định giãy giụa hạ, lại bị anh chặn lại: “Lại động.”Trong giọng nói như có chút cảm xúc khác thường, đương nhiên Vãn Gia cảm nhận được, cô không dám làm loạn nữa, đành phải lên tiếng kháng nghị: “Anh đừng nhúc nhích nữa, kệ em đi……”Thấy Chúc Ngộ Thanh không nói gì chỉ chăm chú nhìn mình nên cô đành ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, một lát sau anh dịu dàng nói: “Anh đi làm trước, em cứ ngủ đi nhé!”Nói xong liền xoay người xuống giường, nhặt áo ngủ rơi trên đất đi vào phòng tắm.


Phải công nhận tấm màn che làm việc cực tốt, không một tia nắng nào có thể lọt vào trong phòng, Vãn Gia nhanh chóng đi vào giấc ngủ nhưng thật sự là cảm giác như thoái hóa đốt sống trên người vẫn làm cô đau đến nhíu mày mỗi lần cựa mình.

Đúng là quá đáng!Sau khi cô tỉnh dậy, định đi qua nhà họ Chúc chào hỏi thì thấy các trưởng bối trong nhà đang nói chuyện.Lá phong đỏ bay trong gió, cảnh sắc thiên nhiên làm người ta xao động, Chúc Ngộ Thanh đang đi dạo cùng ông ngoại, phía sau là Diêu Mẫn cùng một số họ hàng, câu chuyện vẫn xoay quanh chủ đề nhà cửa, con cáiCao Minh cũng ở đó, tiện thể hù dọa Diêu Mẫn: “Dì Diêu à, sao dì không thúc giục đôi vợ chồng son kia nhanh chóng có con đi thôi, bây giờ sinh con là đẹp nhất rồi, lỡ sau này bận rộn không có thời gian nghĩ đến chuyện có con thì phải làm sao”Nói xong lại không quên trêu ghẹo Vãn Gia: “Nhưng mà tôi cũng nói thật, khi nào thì cậu định sinh con? Hay cậu sinh ra một tiểu tử đi, dù sao nếu là hai người sinh thì tôi cũng miễn cưỡng mà suy nghĩ kết thông gia, cậu nghĩ xem không phải người ta thường hay có câu con gái quý hơn ôm ba thỏi vàng sao? Thế nào, đáng cân nhắc nhỉ!”“Nói tào lao.” Dư Dao chặn miệng, quay sang khuyên Diêu Mẫn: “Dì Diêu à, đừng nhìn Cao Minh hiện tại cười hì hì, thái độ cũng không tồi, nhưng nếu Vãn Gia sinh con trai, sau này cháu cá là anh ấy sẽ hóa thành thần giữ cửa trấn ngang không cho ai bén mảng đến gần Tế Tế cho mà xem.”“Ai? Đừng bôi đen anh mà!” Cao Minh liên tục kêu oan: “Tôi đây trước sau như một, có được như ngày nay đều nhờ mọi người nâng đỡ, nào dám càn quấy như vậy.”Dư Dao liếc mắt một cái, một tay đẩy con gái về phía Cao Minh, không quên đưa mắt ra hiệu.Cao Minh hơi chột dạ theo thói quen sờ cổ, tiến lại dắt tay con gái, ngoài miệng bắt đầu làm hòa thu hút sự chú ý của Diêu Mẫn.Không cần Vãn Gia lên tiếng, hai vợ chồng một trái một phải, làm Diêu Mẫn rời đi.Dư Dao kéo tay Vãn Gia: “Đừng nghe Cao Minh bịa chuyện, không cần sinh con sớm quá đâu.

Đây nhé, hai người cứ từ từ, con cái là lộc trời ban muốn gấp cũng không được, mà nói thật có con đau đầu lắm nên tranh thủ tận hưởng thế giới hai người trước đã.”Vãn Gia cười nhìn Cao Minh đang đi phía trước: “Cậu quay đầu lại làm gì, muốn nghe trộm à?”“Quản tôi làm gì, đừng để ý tới tôi.”Mọi người đi ở phía trước, cô và Dư Dao vừa nói chuyện vừa đi ở phía sau.Nói chuyện được vài câu, đột nhiên Dư Dao nói: “Về cái cô Thang Vũ ấy, ngày hôm qua chị mới thấy, thật sự phải công nhận là rất xinh đẹp, so với video và trên ảnh chụp còn đẹp hơn.”“Cô ta tìm chị nói chuyện sao?”“Tất nhiên là chưa nói chuyện, chị có gì mà nói với cô ta đâu!” Dư Dao hơi lắc đầu, câu tiếp theo tràn ngập ý châm chọc: “Thế giới đúng là không công bằng, quả thật chỉ cần gia cảnh đủ tốt, tam quan có như thế nào cũng có thể đắc ý.”Vãn Gia hơi nhíu mày, đang muốn nói gì đó thì đột nhiên di động rung lên.Cô vừa mở điện thoại đã thấy tin nhắn Wechat của Chúc Ngộ Thanh: 『 Lại đây đi nào, đừng đứng xa thế.


』Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh nhìn lướt qua nhanh chóng xác định được vị trí của cô.Người ta lớn như vậy rồi mà chỗ nào cũng sợ lạc, Vãn Gia bày ra biểu tình đồng ý rồi tắt điện thoại, cô khoác tay Lư Dao lôi kéo về phía trước: “Cũng may, chúng ta cũng bình thường.”Tiễn mọi người rời đi, hôm sau Vãn Gia mới bắt đầu làm việc.Là hạng mục đầu tiên nên mọi người đều cố gắng tìm kiếm quan hệ, nỗ lực kéo thêm nhiều khách hàng cho công ty.

Bước đầu cũng xác định cần đẩy mạnh chất lượng sản phẩm hơn nữa cũng phải quan tâm đến vấn đề marketing và sale mới có thể hoàn thành.


Vì vậy, công ty đã phải tìm người phân tích thị trường để định hướng tệp khách hàng phù hợp..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK