Buổi sáng vừa đến công ty, cậu thấy mí mắt phải giật liên hồi. Người ta vẫn nói, mắy mắt trái có tài, máy mắt phải có tai, trong lòng cậu đột nhiên lo lắng, liền có chút không được tự nhiên, cân nhắc xem có chuyện gì không tốt sẽ phát sinh, vì thế cả ngày cậu luôn trong tâm trạng bất an. Mãi đến khi tan tầm, thấy không có chuyện gì, cậu cũng thoải mái hơn, nhưng khi đi xuống lầu, dưới công ty lại gặp Tề Phong. Mộ Hàn đứng bên cạnh anh ta nói chuyện, Mộ Phi cũng ở đấy, đây không phải là chuyện tai hại sao? Tâm tình vừa thoải mái được một chút lại khó chịu, đúng là ba mươi chưa phải là tết.
Mộ Hàn nói chuyện với Tề Phong, Mộ Phi không có việc gì đứng bên canh nhìn. Hiện tại là giờ tan tầm, có không ít người qua lại. Mộ Phi thấy Diệp Vĩ Gia liền hưng phấn, vẫy cậu lại, Diệp Vĩ Gia tâm tình không tốt, miễn cưỡng đi qua, thanh âm lạnh lùng: “Chuyện gì?”
“Cùng đi ăn cơm.” – Mộ Phi cười, một thay khoác lên vai cậu, bộ dáng rất thân thiết.
Diệp Vĩ Gia không thèm nhìn hắn, chăm chú nhìn hai người đang nói chuyện, lớn tiếng cự tuyệt: “Không đi!”
Mộ Phi nở nụ cười giảo hoạt, ghé vào tai cậu nói thầm: “Đi thôi, về nhà cũng không có cơm ăn, Mộ Hàn cũng đi, chẳng lẽ cậu yên tâm để nó ra ngoài ăn với tình địch à?”
Diệp Vĩ Gia căng thẳng, cắn răng nói: “Vậy đi thôi.”
Mộ Phi đắc ý, quay sang Tề Phong nói: “Tề Phong, nhiều người đi, cậu không ngại chứ?”
Tề Phong thực ra đã sớm nhìn thấy Diệp Vĩ Gia. Chính là cố ý nói chuyện với Mộ Hàn, cũng không để ý Mộ Phi với Diệp Vĩ Gia nói cái gì. Dù sao sắc mặt Diệp Vĩ Gia cũng không thể coi là đẹp, nhìn thấy cậu bắn ra mấy tia cảnh cáo. Gã nở nụ cười: “Đều là người quen, không ngại.”
Mộ Hàn đi đến bên người Diệp Vĩ Gia, ôn nhu cười: “Anh còn đang định gọi điện cho em, hẹn buổi tối đi ăn.”
Diệp Vĩ Gia rầu rĩ gật đầu.
Mộ Phi lái xe, Tề Phong ngồi bên cạnh hắn, Mộ Hàn tự nhiên kéo Diệp Vĩ Gia ngồi ở phía sau.
Nhà hàng đã được đặt chỗ trước, là một gian phòng nhỏ nhưng rất lịch sự và tao nhã.
“Mấy năm nay cậu ở ngoài làm gì?” – Mộ Phi hỏi Tề Phong.
Trong bốn người thì ba người có quan hệ, hai người lại là tình địch, nên thường rất im lặng, bầu không khí có chút kì quái. Mộ Phi và Tề Phong là bạn học cũ, nên cố tìm đề tài để nói.
“Đều là việc nhỏ.” – Tề Phong cười khẽ.
“Hồi còn đi học, thành tích của cậu tốt nhất, nổi tiếng cả trường, chủ nhiệm lúc nào cũng tươi rói mỗi khi nhắc đến cậu khiến bọn tôi rất ghen tị đấy. Cậu học giỏi, đẹp trai, rất nhiều nữ sinh bị cậu hấp dẫn, chắc phải đứng đầy vùng ven sông đất, cậu không biết các nam sinh trong lớp oán cậu thế nào đâu.” – Mộ Phi khoa trương nói, vẻ mặt tươi cười sáng lạn.
Tề Phong trấn tĩnh, nếm thử bát cháo trước mặt, không nói gì. Trước mặt đều là người quen nên có thể thả lỏng một chút, có thể tươi cười, nhưng nụ cười này cũng rất thanh đạm tao nhã, gã nói: “Cậu lại khoa trương rồi!”
Diệp Vĩ Gia nói: “Có khoa trương như vậy sao?”
Cậu thấy bộ dạng của Tề Phong cũng tuấn tú, nhưng mà không bằng Mộ Hàn nhà cậu!
Mộ Phi không để ý Diệp Vĩ Gia, có chút cảm khái nói: “Nhưng mà hồi đó chúng tôi cũng thích đi cùng cậu, bởi vì mỗi lần cậu xuất hiện là lại được các nữ sinh chú ý, chúng tôi có thể xem nhiều mỹ nữ đó.”
Mộ Hàn cười khẽ. Cảnh tượng đó y cũng có chút ấn tượng. Khi đó y mới học năm đầu cấp ba, thỉnh thoảng cũng theo Mộ Phi đi ăn cơm. Quanh trường cũng chỉ có mấy quán ăn, vào đó thể nào cũng gặp người quen, cho nên mỗi khi bọn họ đi ăn đều có thể gặp nhiều nữ sinh ngồi ở các bàn xung quanh, đồ ăn thì không có mấy, đều là vụng trộm nhìn về bàn của bọn họ, cười trộm, có vài người ghé tai nhau thầm thì, còn có bộ dáng ngượng ngùng nữa.
Diệp Vĩ Gia không nhịn được xen vào: “Anh cũng thích mỹ nữ sao? Sao tôi lại không biết nhỉ?”
Mộ Phi híp mắt cười: “Tôi lúc nào chả thích mỹ nữ.”
Diệp Vĩ Gia đáp lời, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn: “Như vậy sao~~?”
Tề Phong chen vào: “Cậu nói thật lạ, sao có thể chắc nữ sinh đó nhìn tôi? Biết đâu lại là nhìn cậu thì sao? Nhà cậu giàu, bộ dáng cũng được, thành tích cũng không tồi, kỳ thật, chỉ bằng gia thế, nhiều nữ sinh cũng rất thích cậu.”
Mộ Phi chút nữa thì phun ngụm nước vừa uống, lau miệng, nói: “Không ngờ cậu còn châm chọc tôi thế?”
Tề Phong cười, bưng chén uống một ngụm trà hoa lài, mùi trà dịu nhẹ. Gã ở nước ngoài vài năm, uống cà phê nhiều hơn, hiện tại uống trà thấy có điểm không quen, bất quá, từ từ rồi cũng sẽ quen, tựa như lúc trước gã không quen ăn bánh mỳ pho mát, pizza thịt bò, sau rồi cũng quen. Gã cầm chén, đôi mắt híp lại, nhu hòa nhìn về phía Mộ Hàn, cái gì cũng cần có thời gian, tình cảm cũng thế.
“Mấy năm nay em có khỏe không?” – Tề Phong hỏi.
Mộ Hàn gắp thức ăn cho Diệp Vĩ Gia, thả đũa, nhìn về phía gã, mỉm cười: “Rất tốt, gặp nhau hai lần đều vội vàng, tôi chưa kịp nói cho anh, hiện tại tôi với cậu ấy đang yêu nhau.”
Y vừa nói vừa nắm chặt lấy tay Diệp Vĩ Gia, Diệp Vĩ Gia ngây người một lát, sau đó nở nụ cười, con ngươi trong trẻo, thanh âm vui sướng: “Coi như đây là giới thiệu chính thức đi, tôi là bạn trai của Mộ Hàn.”
Tề Phong là người như thế nào, ở nước ngoài vừa học vừa làm, dùng ba năm xây dựng lên công ty Tinh Phong Võng Lạc nổi tiếng cả S thị. Người ta thường nói, phi gian bất thương (không gian không phải là người buôn bán), hắn có thể đạt được thành tựu như vậy, tự nhiên là phải có chút thủ đoạn, mà mắt nhìn người của hắn cũng không tệ, ngay từ lần đầu nhìn thấy Diệp Vĩ Gia, gã đã biết quan hệ của cậu và Mộ Hàn.
Mộ Hàn nói ra quan hệ của hai người, đơn giản là muốn thức tỉnh gã, trong lòng hắn tự nhiên cũng hiểu được, nhưng mà gã không muốn buông tay, những năm gần đây gã chịu nhiều khổ cực như vậy là vì cái gì? Không phải vì Mộ Hàn sao?
Gã cười khẽ: “Tôi đương nhiên biết quan hệ của hai người, mặc dù thế, tôi vẫn sẽ làm những chuyện mà tôi muốn làm.”
Mộ Hàn lẳng lặng nhìn hắn, sau đó chậm rãi nói: “Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, tôi thích cậu ấy mười mấy năm, hiện tại có thể ở bên nhau, tôi rất hạnh phúc, tôi nghĩ anh cũng sớm tìm được hạnh phúc của riêng mình.”
Tề Phong dựa vào ghế. Những năm gần đây, Mộ Hàn vẫn không hề thay đổi. Từ khi biết Mộ Hàn, gã đã thích y, thích ngay từ ánh nhìn đầu tiên, gã cảm thấy Mộ Hàn là người mà gã yêu cả đời này, ngoài y ra gã không thể yêu ai khác.
“Em nói thế nào thì tôi sẽ nghe thế, tôi đối với em làm gì em cũng không thể can thiệp được. Đúng không?” – Tề Phong nói.
Diệp Vĩ Gia không ngu ngốc, có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Tề Phong, có chút buồn bực nói: “Anh là người thế nào vậy? Việc tốt không làm, lại muốn đi phá hoại hạnh phúc của người ta? Anh không còn gì để làm sao?”
Tề Phong mỉm cười, tỏa ra vẻ phong thần tuấn lãng: “Con người cả đời khó khăn lắm mới gặp được người mình thích, đương nhiên là không thể dễ dàng buông tha. Tôi là người ích kỷ, mà người ích kỷ thì luôn nghĩ cho mình trước, không cần để ý cảm nhận của người khác.”
Diệp Vĩ Gia tức giận, nhưng không tìm ra câu nào để phản bác, liền uống một hơi hết nửa cốc nước, xong rồi lại hung hăng nhìn Tề Phong, mà Tề Phong vẫn cười ung dung như cũ.
Mùi thuốc súng quá nặng, Mộ Phi liền đi lên hòa giải, cười hì hì nói: “Nào, chúng ta đến đây để ăn cơm, chứ không phải đến để chém giết, vẫn là ăn đi nào.”
Diệp Vĩ Gia không thể nuốt trôi cái gì nữa, câu chém giết của Mộ Phi vẫn quanh quẩn trong đầu cậu. Cậu cảm thấy nếu đây thực sự là chiến trường, cậu chỉ cần đâm một kiếm vào ngực Tề Phong, dù sao cũng là đánh giặc, người chết rồi là hết, thật tốt.
“Xem sắc mặt cậu kìa, thật khó coi.” – Mộ Phi nhìn Diệp Vĩ Gia, chậc chậc lưỡi – “Kinh ngạc không, người ta có tài ăn nói, đầu óc linh hoạt, cậu so ra thì kéo hơn, chịu thiệt là chuyện bình thường.”
“Ý anh là tài ăn nói lẫn đầu óc tôi đều kém anh ta?” – Diệp Vĩ Gia hừ lạnh.
Mộ Phi cười lấy lòng: “Đương nhiên không phải.”
Diệp Vĩ Gia không thèm để ý đến hắn, kéo Mộ Hàn ra bắt xe, cũng không thèm nói một lời tạm biệt, nghêng ngang đi.
“Mộ Hàn ở cùng cậu ta chắc rất vất vả, cái cậu Diệp Vĩ Gia này vẫn còn trẻ con lắm.” – Tề Phong nhìn theo chiếc xe đi xa nói.
“Tiểu Diệp Tử là người tốt, hai người lại là thanh mai trúc mã, lại thích lẫn nhau, thật là tốt!” – Mộ Phi cười.
Tề Phong cười khẽ không nói gì.
Mộ Phi suy nghĩ một chút, khuyên nhủ: “Tôi thấy cậu cũng không nên chấp nhất quá. Cậu cũng biết Mộ Hàn là người yêu hận rõ ràng, nếu đã sớm biết là không có kết quả, cậu nên buông tay sớm một chút thì hơn.”
Tề Phong vẫn không nói gì.
Về nhà, vừa đóng cửa lại, Diệp Vĩ Gia đã ôm chặt lấy Mộ Hàn, ép y vào cửa.
“Sao lại gấp gáp như vậy?” – Mộ Hàn ôn nhu cười.
“Em tức giận.” – Diệp Vĩ Gia than thở.
“Anh biết.” – Mộ Hàn nói.
“Cái tên kia nói chuyện sao có thể đáng ghét thế được, anh ta nghĩ mình là ai chứ!” – Diệp Vĩ Gia oán hận mắng.
“Kỳ thật đàn anh rất tốt, vẫn luôn đối xử tốt với anh.” – Mộ Hàn vuốt ve mặt Diệp Vĩ Gia.
Diệp Vĩ Gia nhíu mày, hung tợn nói: “Không cho anh khen anh ta! Em thấy ý anh là em đối xử với anh không tốt sao?”
Mộ Hàn cười, hai tay áp lên má Diệp Vĩ Gia, hôn cậu một cái, trán hai người chạm vào nhau, y nhìn vào mắt cậu, thanh âm trầm thấp: “Bộ dáng khi ghen của em thật đáng yêu.”
Diệp Vĩ Gia vươn tay ôm lấy cổ Mộ Hàn: “Đúng vậy, em thừa nhận là em ghen, một người có tiền, lại đẹp trai thích anh, hơn nữa hai người lại có quan hệ, em đương nhiên là ghen rồi.”
Mộ Hàn đỡ lấy thắt lưng cậu, hôn lên môi cậu, cuồng nhiệt mà bá đạo.